Hà Nghiên Luật ngồi ở bàn làm việc, yên vị trên đùi anh chính là bạn mèo đen Diệp Dịch Hành đang dùng thân thể cọ loạn vào bộ vị yếu ớt của đối phương, nhưng mà đối phương vẫn là không hề ở trạng thái tinh thần kia…



Ai có thể nói cho tôi biết, cái tình huống này là tình huống gì a? (= =)

Một giờ trước, dưới sự “bắt buộc” của Hà ba ba, Diệp Dịch Hành đành miễn cưỡng ăn mấy miếng khô mực, vừa ăn xong lại bị Hà Nghiên Luật lôi đến trước toilet, chỉ vào bồn cát vệ sinh dành cho mèo ân cần dặn dò: “Về sau muốn vệ sinh thì đi vào đây, hôm nay không thấy dấu vết khả nghi nào, thật là biết điều… A! Chẳng lẽ hôm nay lẻn ra ngoài để đi vệ sinh sao?…”

Người nào đó mặt mày hớn hở tự cho mình thông minh kinh khủng.

Diệp Dịch Hành cười gượng, anh đây cho dù muốn đi đại tiện cũng không có như đám mèo tùy tiện mà thả lung tung a!

Nhưng mà cái này…. Cát vệ sinh… nên dùng như thế nào? (= =)

Hà Nghiên Luật dĩ nhiên không có nói rõ rồi, nếu là mèo thật, hẳn là biết cách dùng cát vệ sinh đi? Vấn đề này, chắc phải theo bản năng mới có thể tìm đáp án a!….

Tiếp sau đó, Diệp Dịch Hành lại trải qua thêm một đợt tắm rửa “địa ngục”, tuy rằng mỗi ngày cho mèo tắm rửa đối với thân thể mà nói cũng không được tốt cho lắm, nhưng lý do Hà Nghiên Luật đưa ra là, chỉ cần là ra ngoài đường, thì nhất định phải tắm!

Vì thế Diệp Dịch Hành thậm chí có chút lo lắng cho bản thân một ngày nào đó cậu sẽ bị tắm đến thành mèo trụi lông, nhưng nói là nói như vậy, được người ta hầu hạ tắm rửa thực là rất thoải mái, huống chi tắm bằng sữa tắm dành riêng cho mèo, quả nhiên nhiên là toàn thân thư sướng…

Thế nhưng trong quá trình tắm rửa, cậu vẫn phải thật nhẫn nại đối với một vài động tác đụng chạm vào chỗ tư mật của người kia…

Cậu vốn là một con mèo đực trưởng thành khỏe mạnh a, làm gì có chuyện không có phản ứng chứ!

Tắm rửa xong, Hà Nghiên Luật dùng bộ dạng trịnh trọng đưa cho thú cưng một món đồ chơi—— Quả cầu len!



Không nhìn thấy vẻ mặt thiếu hưng trí của mèo đen, Hà Nghiên Luật hưng trí bừng bừng tiến hành thí nghiệm: tung quả cầu len ra xa, bản thân Diệp Dịch Hành không thể tin nổi thân thể con mèo đen này nháy mắt liền bổ nhào về phía quả cầu, sau lại dùng chân dịch dịch quả cầu lăn qua lộn lại, cuối cùng dùng tư thái cực kỳ quỷ dị cùng tốc độ thần kỳ ngậm lấy quả cầu phóng trở về chỗ chủ nhân…

OTZ… Này, này là bản năng của mèo nga, ông đây không khống chế được!!

Hà Nghiên Luật nhìn mèo đen giống đứa ngốc chạy qua chạy lại vài lần liền cảm thấy rất mỹ mãn, ôm lấy linh hồn cùng thể xác vẫn đang bị kích động kịch liệt của mèo đen Diệp Dịch Hành, hôn lỗ tai nó mấy cái: “Nhóc thật đáng yêu… Về sau mỗi ngày đều chơi đi!”

(=皿=)

Cuối cùng, Hà Nghiên Luật ôm mèo đen lên lầu, ngồi vào bàn làm việc, cho nó ghé nằm trên đùi mình, ôn nhu nói: “Ba ba muốn làm việc, nhóc ngoan ngoãn nằm úp sấp ở đây nga.” Hà Nghiên Luật vừa vuốt vẻ thân thể mềm mại của bạn mèo cùng cái đuôi anh thích, vừa mở máy tính chuẩn bị biến thành Chi Ngôn.



Anh đây sẽ không vì câu nói mà một tấc cũng không rời cái đùi của anh đi?

Tuy rằng một còn mèo được quyền nằm trên cái đùi ấm áp của chủ nhân mà không cần làm bất cứ thứ gì rất là có ý tứ hưởng thụ, nhưng nói thế nào thì linh hồn kia cũng là của một con người a, Diệp Dịch Hành cậu cảm thấy rất nhàm chán.

Có một chút giật mình muốn chống đối, nhưng rồi lại không thể cự tuyệt cái thể xác cùng tinh thần ấm áp thoải mái này. Kỳ thật, đứng ở góc độ của Hà Nghiên Luật mà nói, mèo phải ở bên cạnh làm bạn với chủ nhân, chủ nhân mới cảm thấy an tâm. Cho dù là Diệp Dịch Hành, nếu như cậu có thú cưng, cũng hi vọng nó luôn ở bên cạnh.

… Nếu cả hai đổi vai trò cho nhau thì sẽ như thế nào?

Nếu Hà Nghiên Luật là mèo… Ân, tên kia nếu là mèo thì với nhan sắc của anh, tuyệt đối sẽ có một bộ lông thuần trắng! Hơn nữa còn là loại mèo Ba Tư tinh tế tao nhã, lông mao mềm mại lấp lóe sáng dưới ánh mặt trời…

Bản thân khẳng định cũng muốn bắt anh nằm úp sấp trên đùi như vậy, cùng cậu sáng tác truyện, vô luận lúc nào cũng đều phải mang anh theo bên người, như hình với bóng. Thường thường chạm vào anh, vuốt ve anh, hôn môi anh, uy anh ăn thức ăn ngon, nhìn anh sẽ có phản ứng đáng yêu gì…

Vì cái gì chỉ là tưởng tượng thôi mà cũng có cảm giác hạnh phúc mãnh liệt như vậy a!!!

(=皿=)

Hơn nữa lại còn có cảm giác vương vấn trong tim sóng biển dạt dào như cái loại mối tình đầu niên thiếu là cái quỷ gì a?!

Diệp Dịch Hành! Mau mau đình chỉ tưởng tượng của ngươi đi!!



… (ˉ﹃ˉ) A, nếu Hà Nghiên Luật biến thành mèo thật, nhất định rất đáng yêu đi, hiện tại đã đáng yêu như vậy rồi, thời điểm lúc anh ngẩn người cảm giác rất muốn khi dễ anh, ở bên ngoài tỏ vẻ lạnh lùng, kỳ thật tuyệt đối là giả ngu…

Nếu anh biến thành mèo, sẽ theo mình làm nũng sao? Anh chắc là rất am hiểu cách làm nũng đi! (=///=)

Từng có người nói, nếu một người sử dụng cái phương thức gì đó đối đãi với thú cưng, thì trong tiềm thức của người đó chính là hy vọng người khác cũng đồng dạng đối đãi với cậu ta như vậy, nói cách khác, người đó đối với thú cưng như thế nào, thì cũng muốn người khác đối đãi với cậu ta như vậy.

Diệp Dịch Hành tuy rằng chưa từng nghiên cứu kỹ tâm lý học, nhưng đã có ba năm sáng tác, trí thức thượng vàng hạ cám cũng hiểu biết không ít, đối với nhân triết học cũng đã từng đọc qua, đều đã theo bản năng mà nhớ kỹ.

Có đôi khi, để nhận thức rõ một người không thể thông qua việc lắng nghe, mặc kệ là từ miệng của người đó nói ra hoặc là tin vỉa hè. Bởi vì hiện trên thế giới này, đại đa số đều là kẻ lừa đảo, rất giỏi dùng lời nói đẹp đẽ tô son trát phấn lên người, —— chính trị, giáo dục, truyền thông… Trải rộng các lĩnh vực.

Nhưng mà điều này cũng không có nghĩa là, người luôn bảo trì trầm mặc trước mặt bạn, bạn liền vĩnh viễn không thể hiểu được đối phương. Tuy rằng theo trình độ nào đó mà nói thì cần phải đạt tới cảnh giới tài năng nhất định mới có thể đánh thức được con người bên trong của người kia.

Theo như Diệp Dịch Hành quan sát, người trầm mặc có thể sẽ dễ hiểu hơn, bởi vì trong lời nói quý như vàng của anh ta hoặc là lơ đãng làm ra cái hành động gì đó, đều có ý nghĩa.

Tương đối mà nói, người kia lúc nói chuyện chắc sẽ dùng biểu hiện giả dối cùng ngôn từ giả tạo để phân tán lực chú ý của người khác, tạo hiệu quả mê hoặc, thí dụ như, từ nhỏ đến lớn hễ há miệng đều dùng một khuôn mặt hoàn mỹ tươi cười lừa gạt bạn học, giáo viên, và đám đàn em, chỉ có Dương Khúc cậu mới thật sự kính trọng.

Người như thế, thoạt nhìn tưởng rất dễ hiểu nhau, trên thực thế, bạn vĩnh viễn cũng không thể tiếp cận anh, cuộc sống riêng tư và nội tâm của anh bạn sẽ hoàn toàn không biết gì cả, trừ phi, anh nguyện ý chủ động đem mình mở ra cho bạn xem.

Lại nói, cho dù có người nguyện ý trước mặt anh tỏ ý chân thật, anh cũng chưa chắc đối với người đó thật sự thật lòng. Tự hỏi lòng mình thử xem, có bao nhiêu người chân chính hiểu mình? Có lẽ cũng có một người nào đó không thật sự thân quen ở bên cạnh anh, đứng không gần cũng không xa quan sát anh, so với chính mình còn muốn hiểu biết nhiều hơn.



Hà Nghiên Luật nhìn qua cũng biết là chưa từng cho phép chính mình làm nũng với người khác. Trước kia từng ảo tưởng, nếu như mình muốn yêu, đối phương sẽ là loại người như thế nào mới có thể đả động anh đây, xinh đẹp đáng yêu? Ôn nhu thiện lương? Thông minh tài hoa?

Thích là gì? Anh chưa từng thích người khác…

Anh đối với mẹ ruột của mình có một loại cảm xúc chán ghét kỳ quái, cho nên mới không thích loại người nữ tính xinh đẹp; thiếu khuyết tình thương của cha, lúc học trung học lại bị thầy giáo dạy văn anh luôn kính trọng quấy rầy, anh năm 15 tuổi đó mà nói, đó là việc đả kích nhất. Nguyên bản là người hòa ái dễ gần, tài hoa hơn người, luôn quan tâm anh như bậc cha chú, trong nháy mắt liền biến thành loại động vật cấp thấp bị dục vọng thôn tính.

Đối phương lại đã có vợ còn có luôn con gái. Thật sự là buồn cười đến cực điểm!

Người ôn nhu, khi đến lúc lộ ra bản tính thật, sẽ trở thành ác ma đáng sợ nhất.



Hà Nghiên Luật lúc làm việc chú tâm đến mức làm cho người ta bội phục, ngay cả mèo đen từ nằm úp sấp trên đùi đến đứng ngay trên đó cũng không phát hiện ra.

Đúng vậy, Diệp Dịch Hành đứng lên, bởi vì nằm úp sấp thực sự rất nhàm chán.

Đem hai cái chân trước đặt lên bàn, lỗ tai từ từ dựng thẳng, chậm rãi đem cái đầu lông xù ngước lên, ánh mắt vượt qua cái mặt bàn —— hắc, tầm mắt rốt cục cũng có thể thấy cái màn hình máy tính rồi!

——Đây là tiểu thuyết Chi Ngôn mới sáng tác sao? Đoạn văn này cậu chưa từng xem qua, đoạn phía trước cũng không có xem được chỉ có thể đọc từ đoạn giữa thôi…

[…Tử Thần có cảm giác mình đang phi hành trong không gian hỗn độn, chỗ kia nhất định là đường đến Thiên Đường, bời vì trời đất chứng giám trong suốt mười hai năm nay, Tử Thần chưa bao giờ làm bất cứ điều gì có lỗi, cho dù Ngọc Hoàng đại đế có rà soát đến từng mi li mét, cũng là được lên trời đi. Chỉ là không rõ, tại sao mình lại bị hù đến chết chứ? Bị quỷ hù chết là loại chuyện quá bi thảm đi…]

[…Kỳ thật, Tử Thần chính là nhìn thấy một người đàn ông đầy lông rậm rạp, nhìn sơ qua cũng đã hơn bảy mươi tuổi. Tử Thần vừa lên tuổi mười hai, chạng vạng ngồi cửa cửa nhà ngẫu nhiên nhìn thấy một người ngoại quốc tóc vàng mắt xanh mũi cao, bộ dạng cao lớn, toàn thân đều là lông, dĩ nhiên liền cho mình gặp được quỷ…]

(=皿=)Đây là cái chuyện sét đánh gì a? Bị kẻ ngoài nghề còn sống sờ sờ hù đến chết sao? Rất đáng thương đi! Oan hồn nhân vật chính chắc là bị bay tới Siberia rồi đi!

[…Tử Thần nghĩ, là quỷ phải không? Có thể là Thần Chung Quỳ, tuy rằng Thần Chung Quỳ rất đáng sợ, mấy hình vẽ dán trên cửa rất giống ông ta, đầu bự mắt to, mặt đen tóc xoăn… Nhưng bà ngoại và bà nội nói ông ta tốt xấu gì cũng là thần tiên, trấn yêu trừ ma, là thần tiên mang bình an tới cho dân a…]



Bị dọa đến hồn lìa khỏi xác tiền lệ đích thật là có. Trong Phật giáo có cái điều cấm gọi là “Quá ngọ không thực” (Quá trưa không được ăn), theo như trong điển cố, có phật tử già hướng một thai phụ mà hóa duyên khất thực, bởi vì buổi chiều sắc trời quá đen, thai phụ kia cho mình gặp quỷ liền bị dọa đến làm cho sanh non…

Nhưng ở đây, nhân vật chính nhìn thấy người ngoại quốc liền bị hù chết, còn tưởng rằng là gặp được Thần Chung Quỳ? Cũng quá ngốc đi! Sức tưởng tượng kiểu này quả nhiên là do nội tâm Hà Nghiên Luật phản chiếu ra sao? (=A=)

[…Tử Thần mơ hồ tỉnh dậy xung quanh có một mùi hương kỳ quái, như là mùi ở khu vực gần bãi rác thường xuyên xuất hiện mèo lạc. Nhưng mùi này cũng không khó ngửi lắm, đống rác tuy rất thối, nhưng mùi ở nơi này lại thuần túy là mùi mèo…]

[…Lúc tám tuổi đã từng cứu được một con mèo đi lạc, đó là con mèo con đang hấp hối nằm ở đống rác bên cạnh, nhìn thấy người cũng không chạy trốn, nó sắp chết đói rồi… Lúc Tử Thần đi ngang qua đã bị ánh mắt kia của mèo con hấp dẫn, đôi con ngươi trong suốt xanh biếc đau thương nhìn Tử Thần. Tử Thần kìm lòng không đậu tới gần, ngồi xổm xuống, móc trong túi tấy ra một miếng lỗ thủy oa ba (cơm cháy ngâm nước muối =.=) đưa tới bên miệng bé mèo hoa. Mèo con kia ngay cả khí lực để cắn cũng không có, Tử Thần lại dùng tay bóp miếng cơm cháy thành vụn, nhét vào miệng mèo con…]

[…Cậu cảm thấy cổ bị người ta liếm láp, rất thoải mái… Chậm rãi tỉnh lại, mở to mắt —— cậu tình nguyện cho rằng mình đang nằm mơ, bị hù chết một lần, chẳng lẽ còn muốn ở ngay tại đây hù chết lần thứ hai sao? Vì cái gì xung quanh cậu lại nhiều báo như vậy a, đen có trắng có màu sắc hoa văn đều có, không bị hù chết cũng sẽ bị chúng ăn sống nuốt tươi chết luôn đi!]

[… “Con yêu, hoan nghênh con đến với thế giới loài mèo… Nhân mạng con ở nhân gian đã hết, nhờ con đã từng cứu đứa con nghịch ngợm trốn ra ngoài chơi của đại công tước báo ban miêu, thần thánh miêu quốc nguyện ý cho con thêm một cái miêu mệnh, con có nguyện ý tiếp tục sống tại thế giới mèo của bọn ta không?”…]

[…Kỳ thực Tử Thần nhìn thấy chính mình cũng là mèo đó thôi, bởi vì cậu cũng biến thành mèo mà…]

(OAO) Cái gì? Biến thành mèo?

Diệp Dịch Hành chuyển nhanh tầm mắt hướng sang cái tiêu đề——《 miêu dị gia truyền kỳ 》





Ai có thể nói cho tôi biết đây là cái gì! !

“Phốc… Ha hả!” Không biết khi nào, Hà Nghiên Luật đã phát hiện cậu đứng ở trên đùi anh, hai chân trước ghé vào bàn làm việc bên cạnh, đầu vẫn không nhúc nhích vào màn hình máy tính, cái tư thế này khôi hài đến không thể nói nên lời, thành công hấp dẫn định lực chuyên chú của Hà Nghiên Luật, khiến người nào đó nhịn không được phốc cười một tiếng.

Diệp Dịch Hành có cảm giác như vừa bị người ta bắt tại trận đang làm chuyện xấu, cái lưng chợt lành lạnh, cổ cứng ngắc không dám động, cậu run rẩy lỗ tai, lắc lắc cái đuôi, giả ngu kêu lên:”Meo~ ”

“Đứa ngốc… Nhàm chán sao? Cho ba ba ôm một cái nào…” Tay Hà Nghiên Luật rời khỏi bàn phím, ôm lấy mèo đen, đem cái cằm của mình cọ cọ vào cổ nó.

Diệp Dịch Hành tâm có chút động, loại hành động thân mật này càng ngày càng thuần thục nha!

“Ân…” Hà Nghiên Luật hít sâu khí tức của mèo đen, mùi trên thân thể chính là mùi hương sữa tắm mèo lúc nãy vừa dùng.

Xúc cảm mềm mại, nhiệt độ cơ thể mèo thông qua các đầu ngón tay thẳng tiến tới nội tâm anh, ấm áp.

“Chờ một lát, lập tức ngủ, được chứ?”

Rõ ràng không chờ mong câu trả lời, Hà Nghiên Luật vì cái gì muốn hỏi con mèo là cậu a? Anh đối đãi với mèo thật giống như đối với con của anh a! Nếu là dùng hình dạng người xuất hiện trước mặt anh… Có thể hay không cũng được hưởng thụ cái loại đãi ngộ này?

“Meo…” Mèo đen cọ cọ Hà Nghiên Luật một hồi, vươn đầu lưỡi liếm liếm hai má Hà Nghiên Luật, cảm thấy như mới vừa ăn cắp thứ gì đó tốt đến kỳ cục.(anh đường đường chính chính ăn được đậu hủ của người ta không cảm thấy khoái mới lạ =.=)

Da tay của anh thật mềm mại, mùi vị thật tốt, nếu cái móng vuốt này là tay thì tốt rồi, sờ lên tay anh không biết xúc cảm sẽ như thế nào a… Thật muốn biến trở về người, sau đó dùng ngón tay tự mình khám phá xúc cảm chân thật, sờ anh, nhu lộng anh, còn muốn hôn anh, cắn anh, hút anh… Tại cổ anh lưu lại ấn ký của mình…

Không biết đối phương sẽ lộ ra biểu tình gì…

Thật sự rất muốn làm như vậy a… nghĩ đến… hạ thân liền nóng lên!

(=皿=)A uy!! Diệp Dịch Hành mày biến thái để tư tưởng loạn thành cái gì đó!

Cùng nhau thân thiết một hồi, Hà Nghiên Luật tiếp tục sáng tác, mèo đen ghé nằm trên đùi, ngây ngốc nhìn sững sờ.

Chuyên mục của mình nên làm thế nào bây giờ? Đợi Hà Nghiên Luật ngủ sẽ đứng dậy trộm lên máy tính anh đánh chữ sao? Lúc đánh chữ còn phải sửa lỗi sửa ý, nếu linh cảm bị đứt đoạn thì cậu tuyệt đối sẽ rất điên cuồng hung dữ!

Nói như vậy, thời điểm Diệp Dịch Hành sáng tác đại não vận hành so với tay đều nhanh hơn vài lần, khi linh cảm cùng tình tiết truyện vận hành tự động xây dựng, liền cần phải chú ý cao độ tập trung theo đại não đọc lấy tin tức, lại dùng tay viết toàn bộ ra giấy, đó là bản gốc, sau lại quay trở lại từ đầu sửa, trau chuốt lại phong cách viết, sắp sếp lại tình tiết cho ăn khớp với nhau, lấy mạch truyện rõ ràng nhất viết cho độc giả xem… Nếu không ghi chép kịp khiến cho linh cảm vù vù bay đi, cảm xúc rối rắm lúc đó sẽ khiến Diệp Dịch Hành khó chịu như bị người ta nhổ lông!

Hơn nữa, vấn đề nghiêm trọng nhất chính là, nếu bị Hà Nghiên Luật phát hiện sẽ giải thích như thế nào đây!?

Ở hình thái mèo này tuyệt đối không có khả năng tiếp tục sáng tác, chờ một ngày kia Hà Nghiên Luật đi học rồi, liền liên hệ với biên tập viên tìm cái lý do tạm thời ngưng viết vậy, dưới loại tình huống này, không còn biện pháp nào hết.

Hiện tại ở bên người Hà Nghiên Luật, trước nhìn phương pháp sáng tác cùng lối suy nghĩ của anh đã, tham khảo học tập một phen mới là chính đạo, đến lúc biến trở lại làm người tiếp tục tranh đua ngược lại có thể lập được ít chiến công!

Muốn công phá Hà ba ba, nhất định không thể nóng lòng.

*Mèo Batư:

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện