Lúc hôn môi, cả hai đều không có nhắm mắt, chỉ tập trung nhìn bộ dáng của đối phương.

Tửu kính tứ ngược (ý nói tác dụng của rượu quá mạnh), đầu óc của Hà Nghiên Luật có vẻ đã trì độn hơn gấp mấy lần so với bình thường, như là cái máy đã bị ngâm nước, căn bản không thể hoạt động nổi.



Anh mơ hồ cảm thấy có chút gì đó không ổn, nhưng lại không rõ vấn đề nằm ở chỗ nào.

Tâm lý cùng sinh lý bị trùng kích quá mức mãnh liệt làm cho anh hoàn toàn ngẩn người, cố gắng mở to hai mắt nhìn đối phương, thân thể lại bị người kia ép chặt khiến cho xoang mũi vô thức phát ra tiếng rên rỉ ngắn ngủi.



“Nhìn rõ chưa?” Chóp mũi đụng vào chóp mũi, Diệp Dịch Hành dùng giọng có chút khàn khàn nói, “Tôi là Diệp Dịch Hành.”

Bị ánh sáng khúc xạ chiếu vào, con ngươi Diệp Dịch Hành chuyển sang màu xanh thẫm trong suốt, giống như màu mắt của cậu và màu mắt phỉ thúy của mèo đen kết hợp lại, yêu dã hoặc nhân.

Hà Nghiên Luật ngốc lăng nhìn nhìn, môi bị hôn đến sưng lên, hơi thở gấp gáp nóng bỏng ẩm ướt. Đợi đến khi phát hiện đối phương có ý muốn xâm phạm, anh lại chậm một bước.

—— Cánh tay bị tóm gọn kéo lên, ngã vào trong lòng Diệp Dịch Hành.

Bởi vì ngồi xổm trên thảm quá lâu, máu không kịp lưu thông lên não khiến cho trước mắt biến thành màu đen, đợi đến khi anh khôi phục được thị giác, đã bị người vừa mang vừa ôm vừa kéo vào phòng tắm.

Diệp Dịch Hành đưa ánh mắt thâm thúy nhìn anh khiến anh hơi chút co rúm người lại, tiềm thức mách bảo anh nên chạy trốn, nhưng mà hành động lại quá chậm.

Hoàn toàn không kịp chống cự, bả vai đột nhiên lạnh lẽo, hóa ra quần áo đã bị đối phương lợi dụng chất liệu vải co dãn mà một đường túm kéo xuống——

Bả vai mượt mà, xương quai xanh tinh xảo xinh đẹp, lồng ngực trắng noãn như ngọc… cùng với thù du màu hồng phấn nửa che nửa hở bởi cái áo len bị cởi quá nửa….

Ở chỗ sâu thẳm nhất nơi đáy mắt Diệp Dịch Hành đã bốc lên hỏa diễm nóng cháy.

Đối diện với anh, vô pháp khống chế dục vọng.

Người nào đó ngượng ngùng nam khan, bắt lấy quần áo kéo kéo, ý muốn che lấp thân thể lõa lồ của chính mình, lại bị đối phương kiềm chế cổ tay áp lên trên tường ốp gạch men sứ trắng.

“Phóng, buông ra…” Hà Nghiên Luật thất kinh, hơi hơi vặn vẹo chống đẩy, “Tiểu Hắc…” Trong ngữ khí của anh có một tia cầu xin khó phát hiện.

Nhưng Diệp Dịch Hành lại phát hiện ra. Ánh mắt cậu đột ngột tối sầm, quyết đoán mở vòi sen, nháy mắt nước lạnh tuôn ra ào ào.

Bả vai người trong lòng run rẩy từng đợt, hàng lông mi dài không ngừng rung động, bối rối lại bất an trốn tránh những tia nước lạnh lẽo.

Diệp Dịch Hành thở ra một hơi, xúc động sinh lý từ từ chậm rãi hạ nhiệt.

Nếu không dùng nước lạnh khống chế, cậu chắc chắn sẽ không thể dừng lại việc chính mình ở trong phòng tắm muốn đối phương! Trời biết loại nai con ánh mắt thuần lương cùng ngữ điệu hơi cầu xin này, lại có thể làm cho sinh lý dục vọng của đàn ông trưởng thành khỏe mạnh nảy lên mạnh như vậy chứ!

Bị Diệp Dịch Hành cường hành, Hà Nghiên Luật rất nhanh đã bị cởi sạch sẽ, dòng nước chậm rãi chảy lên thân thể cả hai cùng dần dần ấm lên.

Tiếp theo, Hà Nghiên Luật lần đầu tiên tận mắt thấy “Diệp Dịch Hành” ở trước mặt mình cởi quần áo.

—— Đứa con trai trước mắt bị nước làm cho ướt nhẹp, nhưng gương mặt Diệp Dịch Hành vẫn hiện lên vẻ suất khí bức người, cương nghị nhưng lại không mất đi vẻ nhu hòa, tay chân thon dài, lồng ngực rộng lớn, bề ngoài nhìn qua cũng không thể tưởng tượng nổi cậu cũng có cơ bụng rắc chắn cường tráng…

Người con trai này còn vươn tay vuốt ve mặt mình.

Cánh tay kia, chính là tại thời khắc anh tuyệt vọng nhất đã che đi đôi mắt rơi đầy lệ của anh.

Đốt ngón tay hoàn mỹ, đầu ngón tay sáng bóng.

Chắc chắn đôi tay kia có một loại phép thuật nào đó, mới có thể làm cho thân thể mình chỉ bị cậu đụng một cái liền giống như bị thiêu cháy.

Tuy biết đối phương bản chất là mèo, mèo trước mặt người trần truồng cũng không có cái gì gọi là thẹn thùng, nhưng là khi hai người cuối cùng đã hoàn toàn khỏa thân đối diện nhau, Hà Nghiên Luật vẫn là dần dần đỏ mặt, cái bụng nhỏ tỏa lên nhiệt ý cùng ý tưởng hỗn độn trong đầu làm cho thân thể anh càng ngày càng  nóng, tế bào não từng nhóm lần lượt bãi công, chỉ có một phần nhỏ đến mức đáng thương vẫn còn cẩn trọng nghiên cứu vấn đề căn bản—— rốt cuộc là lạ ở chỗ nào!

Một tay Diệp Dịch Hành chạm lên thân thể Hà Nghiên Luật, xúc cảm thật không thể dùng lời nói để diễn tả.

Cậu chưa từng cùng đàn bà lên giường, nhưng không có nghĩa là cậu chưa từng đụng vào thân thể con gái. Luôn luôn có một vài cô gái vì yêu thương nhung nhớ cậu mà cố ý dâng hiến thân thể cho cậu, lơ lãng va chạm vài cái, cũng có thể cảm giác được cánh tay con gái xúc cảm như tơ lụa cùng thắt lưng mềm mại như miên.

—— Bất đồng với các cô gái, thân thể Hà Nghiên Luật là sự mềm dẻo, không có cảm giác nữ tính cũng không có thân thể rắn chắc của nam giới, chỉ có một cỗ lực hấp dẫn không người nào có thể chống cự. Ngón tay Diệp Dịch Hành vừa tiếp xúc, liền không bao giờ muốn rời khỏi người anh nữa…

Bị vuốt ve đến nghiện, đôi môi đỏ hồng của Hà Nghiên Luật mở ra, nhẹ giọng nỉ non: “Buông ra… Ngô…Ngứa…”

Diệp Dịch Hành làm sao có thể buông anh ra, cậu đem anh càng ngày càng ép chặt, một tay khống chế cổ tay đối phương, một tay kia túm lấy cái eo nhỏ nhắn của anh, cúi đầu hôn lên cái miệng đang cằn nhằn nức nở kia.

Không giống như nụ hôn ôn nhu chân thành lúc nãy, Diệp Dịch Hành như cơn bão càn quét mỗi một tấc trong miệng đối phương, kịch liệt, phản kháng lại, sẽ cắn xuống một cái, một lần lại một lần hút quấy.

“Tiểu… Ngô… a…” Hà Nghiên Luật hoàn toàn không chịu nổi, anh cảm thấy sắp hít thở không thông, chân tay mềm nhũn cơ hồ bắt trên người Diệp Dịch Hành, cảm giác bị kéo túm về phía trước kịch liệt làm cho anh thất kinh.

Kỳ thật, nếu Tiểu Hắc buông anh ra, anh cũng không thể đứng nổi, chỉ có thể bắt lấy bả vai đối phương hoặc là dựa vào vách tường đằng sau…

Không nên không nên, không thể như vậy! Muốn nói cho Tiểu Hắc biết, không thể làm như vậy!

Gia hỏa này! Biến thành người còn dám làm như vậy… !

“Tôi là Diệp Dịch Hành,” buông miệng ra, Diệp Dịch Hành mang theo chút lệ khí trầm giọng nói, “Tôi là Diệp Dịch Hành.”

Nhìn đôi môi đôi phương bị duyện đến sưn đỏ: “Nhìn tôi thật kỹ đi, tôi muốn anh nhớ rõ bộ dáng của tôi, là Diệp Dịch Hành, không phải Tiểu Hắc…”

Hôn từ môi kéo dài xuống cổ, Hà Nghiên Luật bị bắt hất cằm lên: “Ân không… A…”

Nghe được tiếng than nhẹ của đối phương, Diệp Dịch Hành ngẩng đầu nhìn Hà Nghiên Luật, cậu ôm lấy miệng cười: “Hoặc là, anh có thể gọi tôi là Lạc Mộc…”

Bởi vì, tôi nghĩ lúc anh ở trên giường, khẳng định gọi không ra tên Tiểu Hắc…

Cho nên, gọi tên của tôi đi, vẫn là nói, anh thích cái tên “Lạc Mộc” hơn…

Diệp Dịch Hành đùa nghịch thân thể Hà Nghiên Luật, sung sướng lại phải kiên nhẫn vì đã sắp đến bước chuẩn bị hoàn thiện nhất —— lần đầu tiên cùng người mình thích tiến hành nghi thức kết hợp thân thể, cậu muốn hưởng thụ từng giây từng phút, đem loại cảm thụ lạ thường này khắc thật sâu vào trong trí nhớ, khắc sâu toàn bộ cảm xúc lên toàn bộ thân thể đối phương….

Đời này, ai cũng đều không thể quên được.

Hà Nghiên Luật lung tung lắc đầu tỏ vẻ không thể tin được, Tiểu Hắc thế nhưng lại giả làm Diệp Dịch Hành, thậm chí còn muốn làm Lạc Mộc! Mình sao lại có thể tin như vậy a… Thật sự là rất choáng váng!

“Cậu không phải… “Lạc Mộc không biết tôi, lại càng không đối với người lần đầu tiên gặp mặt làm cái chuyện này…

Huống chi, Hà Nghiên Luật tuyệt đối không muốn thừa nhận, mình giờ phút này là hoàn toàn xích lõa bị “người mình sùng bái” áp lên tường phòng tắm hôn sâu!

Này đại biểu cho cái gì? Vấn đề thật đáng sợ, đáp án quá hoang đường, Hà Nghiên Luật không thể tự hỏi, mỗi khi ngưng thần nửa khắc, tim của anh giống như là muốn nhảy ra khỏi lồng ngực…

Phản ứng ngượng ngùng của Hà Nghiên Luật làm cho Diệp Dịch Hành hận không có đem cameras theo bên người, chụp được liền sẽ đặt lên desktop máy vi tính còn làm hình nền đặt lên điện thoại di động để mỗi ngày đều có thể ngắm nhìn!

Giả hỏa này, thật sự là đáng yêu gợi cảm đến rất không có lý do!

“Ha hả,” Diệp Dịch Hành trấn định lặp lại, “Là tôi a.”

“… Cậu nói dối…” Hà Nghiên Luật vặn vẹo cánh tay, muốn giãy.

Cái tay ác ý kia  trượt dần xuống phía dưới, nhẹ nhàng gảy hạ thể của Hà Nghiên Luật, Diệp Dịch Hành lẩm bẩm nói: “ Như vậy… Tiểu Hắc sẽ đối với anh làm loại sự tình này sao?”

Từng dám trước mặt mọi người sờ JJ của ông, anh đây mặc dù là loại có “cừu” tất báo, nhưng sẽ không dùng biện pháp “gậy ông đập lưng ông” đối phó anh, bởi vì, anh là của tôi.

Trừ bỏ tôi, không ai có thể thấy bộ dáng phó tú sắc khả xan của anh.

Hà Nghiên Luật đảo rút một hơi, không thể tin được hạ thân của mình chỉ bị đối phương đụng chạm nhẹ liền sinh ra cảm giác bị điện giật trong nháy mắt! Anh liều mạng quơ đầu: “Không, cậu không thể làm như vậy…”

Thời điểm hạ thân bị ngón tay tinh tế ấm áp của Diệp Dịch Hành bao trụ, thân thể Hà Nghiên Luật không thể khống chế tự động nảy lên, giống như mỗi một dây thần kinh đều bị thông điện.

Ngón tay Diệp Dịch Hành đặt ở gốc hơi hơi cọ động, hoàn toàn không có tính toán buông tha đối phương: “A… Anh sẽ không đối ‘Tiểu Hắc’ có cái loại phản ứng này đi?”

“A… Không…” Hà Nghiên Luật đỏ ửng như con tôm luộc, cho dù dùng sức kháng cự, nhưng trừ bỏ thân thể không ngừng run rẩy kia, vẫn là không thể thoát khỏi Diệp Dịch Hành.

Ngón tay Diệp Dịch Hành khảy “nhạc khí” tinh mỹ, nghe đối phương tảng trung “xướng” nhạc khúc tuyệt vời.

Lần đầu tiên anh hấp dẫn tôi, đã làm cái trò hiện tại tôi đang làm đúng không?

Không thể quên được biểu tình mất hồn lúc ấy của anh, so với bây giờ còn đẹp hơn….

Nếu như có thể cam tâm tình nguyện phát tình thì tốt rồi  —— cho nên, lại mê loạn một chút, mê loạn đến hoàn toàn mất lý trí, là có thể.

“Thừa nhận đi, Luật…” Diệp Dịch Hành thổi ma chú bên tai Hà Nghiên Luật.

Hà Nghiên Luật lắc đầu, không thuận theo: “…”

Tại khắc cuối cùng, Diệp Dịch Hành đình chỉ động tác, cậu chờ người nào đó vì phát dục mà tự động vận động, ám ách nói: “Luật… Gọi tên của tôi…”

Người nào đó khóc không ra nước mắt, chỉ còn lại khí lực để lắc đầu, thân thể lại theo bản năng khát cầu muốn tiếng thêm bước cuối cùng.

Cậu không thể như vậy, đừng như vậy…

“Không nói sao?”  Con ngươi mặc lục sắc của Diệp Dịch Hành lóe tinh quang, bàn tay kích thích vài cái, lại dừng lại.

Cậu muốn kiên nhẫn phá tan phòng ngự không nên có của người con trai này.

“…Ô…” Người nào đó chân run run, thùy hạ mắt, mái tóc ẩm ướt hỗn loạn không chịu nổi, cái trán hơi hơi dựa vào bả vai Diệp Dịch Hành, dùng âm thanh gần như không thể nghe thấy nỉ non ra tiếng: “Lạc Mộc…”

“Ha hả…” Diệp Dịch Hành há mồm ngậm lấy vành tai Hà Nghiên Luật, ngón tay nhanh chóng hoạt động, “Ngoan…”

“Ha… Ân… A…”

Nương theo thanh âm phảng phất đánh đến tủy não, Hà Nghiên Luật phóng lên tay Diệp Dịch Hành.

Rõ ràng là thanh âm của Tiểu Hắc…

Hà Nghiên Luật vẫn là không rõ, thậm chí cảm thấy có điểm ủy khuất…

Thân thể mệt mỏi làm cho anh hỗn loạn, tinh lực còn lại chỉ có thể chống đỡ chính mình không té ngã xuống đất.

Thật đáng yêu… Diệp Dịch Hành hôn môi cùng cổ Hà Nghiên Luật, đứa ngốc của cậu hiện tại là đáng yêu nhất!

“Đích linh linh linh linh linh linh —— ”

Tiếng chuông điện thoại bén nhọn chói tai vang lên trong phòng khách, đánh vỡ dư vị kích tình của hai người.

Diệp Dịch Hành khóe mắt co rút, cư nhiên đem Dương Khúc bỏ quên mất! Này chắc chắn là điện thoại của anh ta a!

Rốt cuộc cũng buông tay Hà Nghiên Luật ra, cậu chế nhạo ôn nhu nói: “Đứng được sao?”

Hà Nghiên Luật quay đầu tránh né tầm mắt đối phương, hai gò má ửng hồng, mắt mang xuân sắc, đưa tay vô lực đẩy bả vai Diệp Dịch Hành…

Diệp Dịch Hành cười: “Chờ tôi.” Nói xong, người nào đó thân thể trần truồng lao ra khỏi phòng tắm đi nghe——

“Uy, Dương Khúc….”

Nghe được từ phòng khách truyền đến thanh âm “Tiểu Hắc” nghe điện thoại, Hà Nghiên Luật kinh ngạc cả người run lên, đại não nháy mắt loạn thành một đoàn.

Dương Khúc? Vì cái gì lại gọi quen thuộc như vậy…

“Ân, ở nhà …”

Tiểu Hắc? Diệp Dịch Hành? Hà Nghiên Luật hồ đồ rồi…

“Đừng lo lắng, hiện tại đang làm việc…” Đối phương cúi đầu nói chuyện đích ngữ khí mang theo ý cười, gợi cảm đến cực điểm, “Ân, nói sau đi…”

Hà Nghiên Luật giật mình một cái, bối rối khởi động thân thể hư nhuyễn nhắm về phía cửa phòng tắm..

Diệp Dịch Hành cúp điện thoại, lại không chút do dự nhổ dây điện thoại, lúc này mới cảm thấy mỹ mãn, lộn trở lại phòng tắm.

Khoảng cách còn vài bước chân, cậu nhìn thấy cửa trước mắt nhoáng lên một cái, ngay sau đó là tiếng “cùm cụp”.

… ! (=_=)

“Uy!!” Diệp Dịch Hành hai bước thành một nhảy đến, đưa tay phát cửa phòng tắm, “Hà Nghiên Luật!!”

Gia hỏa này! Dám đem cậu nhốt ở bên ngoài!

“Mở cửa! !”

Giống như là bản hòa tấu đang nghe đến cao trào lại bỗng nhiên đừng lại, Diệp Dịch Hành tức giận đến tạc mao! Cậu một bên gõ cửa một bên quát: “Hà Nghiên Luật! Mở cửa!”

Mặc kệ người ngoài cửa thúc giục đến cỡ nào, Hà Nghiên Luật cũng không hề tiến lên trước một bước.

Bởi vì anh sợ hãi…

Sợ hãi chính mình không thể khống chế được nhịp tim mỗi khi đối mặt với đối phương, sợ hãi ánh mắt của cậu nhìn anh, sợ hãi khuông mặt cậu cùng khí thế cường đại kia, thậm chí sợ hãi thanh âm nói chuyện của cậu…

Kỳ thực, sợ hãi nhất chính là… Cậu là Diệp Dịch Hành…

Cho nên, không dám mở cửa… Không dám cùng cậu gặp mặt…

Diệp Dịch Hành ghé vào cửa nghe động tĩnh trong phòng tắm, trừ bỏ tiếng nước chảy rất nhỏ, hoàn toàn không có động tĩnh gì.

Cậu bất đắc dĩ cười, tình huống này với lúc cậu từ người biến lại về mèo lần đầu tiên, tựa hồ hoàn toàn tương phản a! Hà Nghiên Luật sẽ không đối với mình…?

Ông đây anh tuấn vô song như vậy lại ở trước mặt người mình thích lại mất tự tin như vậy…

Diệp Dịch Hành  phóng nhẹ ngữ điệu, tại cửa dụ hống nói: “Luật, ngoan, mở cửa…”

“Không cần…” Nghe được bên trong truyền đến tiếng Hà Nghiên Luật rầu rĩ trả lời, Diệp Dịch Hành thở ra một hơi.

Người nào đó không tha tiếp tục hấp dẫn: “Tôi có mua hoa tặng cho anh này, còn có bánh trức nga, anh đói bụng rồi…”

Cậu mị hí mắt, cảm thấy trên người hơi hơi lạnh, liền đem áo sơmi của Hà Nghiên Luật vứt trên sôpha mặt vào, ngô, có điểm nhỏ.

Hà Nghiên Luật ngồi xổm trong góc phòng tắm, bịt chặt lỗ tai, không muốn nghe…

“Đứa ngốc, tắm xong thì đi ra a, nếu bị cảm lạnh, tôi sẽ đau lòng…” Nửa người dưới Diệp Dịch Hành không che cái gì, tự nhiên “hong gió” (mát~)

“… Nếu cậu là Tiểu Hắc thì tôi sẽ ra.” Hà Nghiên Luật ủy khuất cúi đầu, nếu như là Tiểu Hắc, mình tuyệt đối sẽ đi ra ôm cậu sờ cậu… Thế nhưng ngoài cửa không phải Tiểu Hắc, là “Diệp Dịch Hành” đối với mình làm chuyện kì quái.

Nghĩ đến đây, Hà Nghiên Luật cả người lại run rẩy, cảm giác tê dại đánh úp lại.

“Ba ba… (=_=)” Diệp Dịch Hành ôn nhu địa nói: “Tôi là Tiểu Hắc…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện