Không giống như Hà Nghiên Luật từ lâu đã hình thành bức tường ngăn trong suốt, không ai có thể chạm vào, vừa đến giờ tan học, Diệp Dịch Hành đã bị bạn cùng lớp vây chặt như nêm cối.
Mọi người thất chủy bát thiệt (bảy miệng tám lưỡi) bái quái (tò mò) hành tung một tháng kia của Diệp suất ca, Diệp Dịch Hành ứng phó đám bạn học truy vấn kia cực kỳ thành thục, thậm chí còn biên một ít cố sự hống nữ sinh vui vẻ.
Các nữ sinh bị cái miệng lưỡi trơn tru của Diệp Dịch Hành chọc cười đến run rẩy hết cả người, kêu gào hỏi: “ Cậu đừng có nói chuyện tào lao, mèo làm sao có thể yêu người được…”
Diệp Dịch Hành cười nói: “Tin hay không tùy mọi người thôi.”
Nữ Giáp tò mò: “Ai nha, bé mèo trắng nhỏ kia rốt cuộc là đẹp như thế nào a, bị cậu hình dung đến trên trời dưới đất luôn rồi.”
Diệp Dịch Hành nói: “Toàn thân tuyết trắng không hề có tì vết, luôn nhìn tôi bằng một đôi con ngươi thiên chân thuần khiết, khiến cho tôi cảm thấy nó bao nhiêu yêu tôi…”
Nữ Ất cười nhạo: “Cậu nhất định là tự mình đa tình!”
Diệp Dịch Hành tiếp tục thổi phồng: “Nó làm cho tôi cảm thấy mình chính là người hạnh phúc nhất thế giới, tôi còn hận không thể đào ra trái tim cho nó! Thầm nghĩ chỉ sủng một mình nó, làm cho nó mỗi ngày phải mỉm cười với tôi…”
Nữ Bính trêu ghẹo nói: “Ai nha, buồn nôn chết tôi rồi! Còn có a, mèo làm sao cười a, ha ha!”
Nữ Đinh hoài nghi hỏi: “Uy, Diệp Dịch Hành cậu không phải là có bạn gái đi? Người nào may mắn được cậu thích như vậy!”
Diệp Dịch Hành chọn mi: “Cậu cảm thấy sao?”
Nữ Giáp xen mồm nói: “Không phải đâu! Chẳng lẽ là sự thật?”
Diệp Dịch Hành cười không nói, bỗng nhiên ánh mắt thẳng tắp nhìn về phía cửa phòng nghỉ công cộng.
Mọi người nhìn theo tầm mắt của cậu, chỉ thấy một nam sinh ôm sách đứng ở bên bồn hoa xa xa trù trừ, kiểu dáng quần áo của anh cùng quần áo trên người Diệp Dịch Hành giống nhau, nhưng không cùng màu.
Người nọ, không phải là Hà Nghiên Luật thì là ai? Diệp Dịch Hành lập tức đứng lên, đi về phía anh.
Các nữ sinh từ trước đến nay đều biết Hà Nghiên Luật chỉ có thể đứng từ xa nhìn không thể đến vui đùa, giờ phút này anh lại lăng lăng ngốc đứng tại chỗ, trơ mắt nhìn Diệp Dịch Hành vô cùng thân thiết thay Hà Nghiên Luật tiếp nhận sách, hai người cùng hướng đến căntin…
Nữ sinh làm việc ngoài giờ trong căntin may mắn chứng kiến toàn bộ quá trình Diệp suất ca cùng Hà mỹ nhân nhỏ nhẹ nói chuyện.
Diệp Dịch Hành nói: “Đói bụng đi? Buổi sáng chỉ ăn có chút cháo.”
Hà Nghiên Luật nói: “Không sao, anh thì sao? Vừa rồi có thật nhiều người ở bên cạnh anh…”
Diệp Dịch Hành: “Đều là bạn học, đã thật lâu không gặp, tâm sự.”
Hà Nghiên Luật: “Nga…”
Diệp Dịch Hành bất động thanh sắc cười: “Như thế nào, hay là ghen tị?”
Hà Nghiên Luật liếc cậu một cái: “Em muốn ăn cơm sườn heo.”
“Vâng, hoàng tử điện hạ.” Cung kính đáp trả, Diệp Dịch Hành quay đầu hướng nữ sinh thần tình ửng đỏ ngây ngô cười nói: “Một phần cơm sườn heo, một phần thịt xào nấm mộc nhĩ, thêm một ly trà sữa Bá Tước Anh Quốc và một ly Latte.”
Hà Nghiên Luật đặt tay lên quầy, một tay nâng cằm nói: “Muốn uống trà chanh.”
Diệp Dịch Hành vỗ về lưng anh, nói: “Được, trà sữa Bá tước Anh Quốc đổi thành trà chanh.”
Cũng may Hà Nghiên Luật là loại người vô tâm với cảnh vật xung quanh, người ở xung quanh cho dù có mang theo ánh mắt rình mò khác thường anh cũng coi như không có chuyện gì. Diệp Dịch Hành lại càng không coi ai ra gì, cậu ở trước mặt Hà Nghiên Luật vâng vâng dạ dạ, đưa cơm gắp rau, đem hết tâm tư ra chỉ cầu đối phương được vui, mọi nhất cử nhất động đều vì đối phương mà chỉnh sửa…
Đưa tay ôn nhu lau khóe miệng giúp Hà Nghiên Luật, lông mi dài cụp xuống, đôi mắt xanh thẫm doanh mãn thâm tình, khóe miệng thoáng gợi lên chỉ vì mỹ nhân trước mắt này, mị lực khôn cùng.
Một đám hủ nữ thích xem nam nam xem đến chảy máu mũi, lỗ chân lông toàn thân phóng đại, kích động đến không thể kiềm chế nổi!
Giáp: “Hai người bọn họ! Hai người bọn họ tuyệt đối có vấn đề!”
Ất: “Hà Nghiên Luật sẽ không phải là bé mèo trắng nhỏ mà Diệp Dịch Hành đã nói đi? Trời ạ! Tim của tôi a!”
Bính: “Trước kia còn có tin đồn con mèo đen kia mà?”
Đinh: “Tuy rằng rất quỷ dị, nhưng tôi thật muốn nói, Diệp Dịch Hành thực giống con mèo đen của Hà Nghiên Luật!”
Giáp: “Cái gì mèo đen mèo trắng, chị đây hiện tại chỉ có thể cảm thụ duy nhất một điều…”
Ất: “Im miệng! Đừng nói ra… ! !”
Giáp: “Diệp Dịch Hành và Hà Nghiên Luật đang yêu nhau.”
Ất: “A a a a a a a a! ! ! !”
Bính Đinh Mậu Kỷ Canh Tân: “A a a a a a a a! ! ! !”
…
“Đứa đầu ngốc, loại môn lý luận lịch sử nhàm chán này em còn chăm chỉ ghi chú a?” Diệp Dịch Hành đảo qua sách giáo khoa của Hà Nghiên Luật trêu tức hỏi.
Hà Nghiên Luật thực sự luôn làm cho cậu cảm thấy hết sức đáng yêu. Chữ của anh không tiêu sái giống như chữ viết của mình, nhưng cũng rất thanh tú đoan chính, nhìn thoáng qua có vẻ giống chữ viết của con gái, nhưng ở chỗ móc lên, lại dùng thêm chút lực đạo, sau đó lại là những nét viết nhu hòa mị hoặc.
Diệp Dịch Hành cảm thấy chính mình thật hết thuốc chữa, chỉ cần là Hà Nghiên Luật thứ gì cậu cũng cảm thấy thích.
Nói chữ như người, Hà Nghiên Luật chính là loại này, bên ngoài tỏ vẻ nghiêm trang, thực chất bên trong lại tỏa ra khí chất dụ hoặc.
Chủ nhân cuốn sách đang hết sức chuyên chú gặm sườn heo , không để ý đến Diệp Dịch Hành đang nhìn mình đến chảy nước miếng.
Diệp Dịch Hành vuốt lên chỗ trọng điểm được Hà Nghiên Luật dùng bút đỏ đánh dấu, lại nói: “Nhìn sách giáo khoa của em khiến cho người ta thật sự muốn đọc sách, bất quá rõ ràng là học sinh ngoan ngoãn, sao toán lý hóa của em lại kém như vậy a…”
Chuyện vừa chuyển, nửa câu sau đã mang theo giọng điệu trêu chọc.
Hà Nghiên Luật cứng lưỡi, ngậm sườn heo nói không nên lời, một bộ dáng buồn cười lại đáng yêu.
Đây là nhược điểm của anh ——
Bài toán này đáp án là bao nhiêu, anh hoàn toàn không biết, lý giải không nổi. Cơ bản từ đầu đã không có, càng về sau lại càng e ngại, càng là sợ hãi, cảm thấy lĩnh vực này vô cùng kỳ diệu, đến cuối cùng thậm chí nhất sương tình nguyện sùng bái toàn bộ môn khoa học tự nhiên, luôn cảm thấy những người có thể đem toán học ra giải toàn bộ lại còn đùa qua giỡn lại với mấy bài toán ấy chính là thần.
Diệp Dịch Hành chính là một trong số đó, chỉ số IQ cùng trí nhớ cao đến thái quá, cậu thậm chí có thể nhớ tới một trăm số lẻ đằng sau dấu phẩy của con số Pi, cho nến đối với thông số kỹ thuật gì đó của máy tính đều dễ như trở bàn tay. Bất quá đối với bản nhân mà nói, đó chẳng qua chỉ là ứng dụng tạo thêm chút thuận tiện mà thôi, mạng lưới tri thức vốn vô cùng, giống như là mật mã Da Vinci cùng tỉ lệ hoàng kim, có thể tồn tại cùng với ứng dụng cả vạn vật, biết được càng nhiều, càng nhận thấy toàn bộ đều liên thông bù đắp cho nhau.
Diệp Dịch Hành mắt thấy Hà Nghiên Luật dùng vẻ mặt không biết là hâm mộ hay ghen tị nhìn mình, trong lòng nhất thời dâng lên một loại cảm giác thành tựu, hắn hỏi: “Thành tích môn tin học như thế nào rồi? Em đậu không?”
Hà Nghiên Luật liếm liếm miệng: “Nhờ phúc của anh, đạt điểm cao nhất từ trước tới nay, 82 điểm.”
“Oa, không phải đâu!” Diệp Dịch Hành cả kinh nói, “Anh cơ hồ đem nguyên cả cuốn sách chỉnh sửa cho em học rồi mà, em vẫn không thể thi được 100 điểm sao?”
Hà Nghiên Luật cay đắng nói: “Anh là đang khinh bỉ em đi?
Diệp Dịch Hành run rẩy: “Nào dám a.” Ngoài miệng nói như vậy, trong lòng lại mừng rỡ không kiềm được, ngu ngốc này, ha hả.
“Mặc kệ anh muốn nói gì thì nói.” Lòng tự trọng của Hà Nghiên Luật đã bị thương tổn rồi, chính mình đúng là không bằng một góc so với ái nhân, phương diện sáng tác của đối phương không hề thua mình, lại còn am hiểu cả lĩnh vực chính mình tối đau đầu.
Cho nên Diệp Dịch Hành là loại người tối có thể hấp dẫn được lực chú ý của Hà Nghiên Luật, cái gì cũng đều tốt hơn chính mình, nếu sa vào trong đó, còn không phải?
Hà Nghiên Luật ngây ngốc nghĩ, nếu Diệp Dịch Hành không yêu mình, là một người xấu. Sau khi cậu biết mình thích cậu, có thể hay không nhân cơ hội này đối với mình muốn làm gì thì làm? Nếu thật sự là như thế, vậy, anh cũng không có năng lực chống cự lại, chỉ có thể bị đối phương nắm mũi dẫn đi…
Hà Nghiên Luật bị chính giả tưởng của mình làm cho sợ hãi, theo bản năng ngồi sát vào Diệp Dịch Hành, chậm rãi dựa vào tìm kiếm sự an toàn.
Diệp Dịch Hành rất tự nhiên mà đem Hà Nghiên Luật kéo vào trong lòng, tình nhân không hiểu sao lại muốn thân cận khiến cậu nóng lên, tim đập gia tốc, cho nên không có phát hiện ra tiếng hút khí lẫn thanh âm sợ hãi vang lên xung quanh.
“Ngốc ngốc, làm sao vậy?” Cậu nhẹ giọng hỏi.
Hà Nghiên Luật nghiên đầu nhìn hạng quyển trên cổ Diệp Dịch Hành, ở phía trên xương quai xanh, đằng sau áo len màu đen thuần, là một vòng dây màu bạc chói mắt, còn có một chữ “Luật” thể hành phiêu dật khắc vào mặt trên, giống như là đánh dấu chủ quyền.
Vốn là hạng quyển dành cho mèo, hiện tại đeo trên cổ Diệp Dịch Hành lại không hề có cảm giác quái dị, ngược lại, còn làm cho người ta cảm thấy đây vốn thứ dành riêng cho cậu.
Hà Nghiên Luật vươn tay sờ cổ Diệp Dịch Hành, ngón tay tại chữ kia ma sát, sau đó túm túm lấy dây đeo.
Trong lúc này, Diệp Dịch Hành hoàn toàn lộ ra biểu tình thần phục, giống như một con báo đen dịu ngoan, dùng ánh mắt tối trung thần bao phủ chủ nhân của mình.
“Của em.” Hà Nghiên Luật nói.
“Ân, anh là của em.” Diệp Dịch Hành cười trấn an anh.
×××
Kha Hướng Minh đứng trước cửa sổ to sát đất trên phòng nghỉ chung của lầu hai, nhìn xuống hai người đang khanh khanh ta ta tại góc phòng ở dưới lầu. Anh lấy điện thoại di động tìm ra một dãy số, đè xuống nút gọi.
“Uy, Nghiên Trạch…”
Anh một bên gọi điện thoại, một bên dùng ngón tay tinh tế đùa nghịch dây điện thoại do ba sợi bạch kim tinh khiết kết thành, nghe nói, là do một nhà thiết kế trang sức nổi tiếng ở Paris thiết kế ra.
Đây là lễ vật Kha Hướng Minh thu được sau lần đầu tiên lên giường cùng Mạc Nghiên Trạch.
Mạc Nghiên Trạch đối đãi tình nhân, hào phóng xa hoa, toàn bộ đều biết rõ.
Nhưng mà, phải ở tinh huống nào mới có thể được người đàn ông vĩ đại này coi trọng? Phải làm sao mới có thể vô cùng thân thiết nằm trong lòng người đàn ông này?
“Chuyện gì?” Lúc này Mạc Nghiên Trạch đang đứng tại số 16 Tinh Nguyệt Uyển cửa phòng số 2P, thần tình lệ khí (lệ: ngoan lệ, ác độc), miệng nhổ ra từng chữ, toàn bộ đều có thể đông chết người nghe đầu dây bên kia.
“Nếu để cho anh biết tôi hiện tại nhìn thấy cái gì, anh có thể sẽ phi thường không vui.” Người nào đó cười đến ý vị không rõ.
“Đừng theo tôi quanh co lòng vòng đi vòng vèo.”
“Đứa nhỏ anh cảm thấy hứng thú kia, thoạt nhìn đang cùng với một sinh viên khác trong trường, quan hệ không giống bình thường…” Kha Hướng Minh xuy xuy cười nói.
Ngón tay Mạc Nghiên Trạch đang vuốt ve vách tường bỗng nhiên dừng lại.
“Cậu ta ở đâu?”
“Trường học a, a, còn có thể ở chỗ nào?”
“Người nọ là ai?”
“Theo tôi được biết, hình như là sinh viên nổi tiếng của văn học viện.”
“Sinh viên nổi tiếng?”
“Bởi vì cậ ta rất được chú ý, rất chói mắt, rất đường hoàng, hơn nữa, rất tự tin.”
Mạc Nghiên Trạch khinh thường hừ lạnh: “Đáng chú ý như thế nào, bất quá cũng chỉ là thằng nhóc mới hai mươi tuổi, có tiền tài gì có thể khoe ra?”
Ngón tay Kha Hướng Minh tiếp tục vuốt ve dây điện thoại bạch kim, ngữ điệu băng lạnh của Mạc Nghiên Trạch, làm cho anh cảm thấy có một loại tức giận phô trương thanh thế lại ra vẻ bất an đang cố trấn định.
Hai thanh niên cảm tình trước mắt, thân mật giống như lá cây dính trên thân cây. Chân tình tự nhiên biểu lộ, không hề làm ra vẻ khoa trương. Tình cảm của bọn họ tồn tại cảm giác không bao giờ bị phá hư, mườn ngón tay luồn chặt vào nhau, hơn nữa còn có tín vật chinh phục.
Kha Hướng Mình sờ sờ cái cổ trụi lủi của mình, gợi lên khóe miệng, thấy thế nào cũng đều là loại mỉm cười tự giễu. Anh đối với người ở đầu dây bên kia nói: “Anh đến đây xem, sẽ biết.”
Mạc Nghiên Trạch nắm điện thoại, đầu ngón tay dùng sức đến trắng bệch.
Phòng ở trước mặt hoàn toàn trống rõng, nhưng hắn vẫn cảm nhận được khí tức cùng tư tưởng ấm áp của em trai.
Ảnh chụp thám tử bắt được, là ảnh phòng khách sau giờ trưa, quần áo loạn thất bát tao vắt đầy trên sô pha, tùy ý cũng có thể thấy được món đồ chơi thú bông nho nhỏ, thật nữ tính.
Em trai của mình, rõ ràng rất tịch mịch.
Nếu đi theo chính mình, hắn khẳng định so với thời điểm ở một mình sẽ hạnh phúc hơn rất nhiều.
Muốn cái gì, chính mình sẽ liền mua cho anh, mỗi ngày dẫn anh đến nhà hàng sang trọng ăn cơm, sủng anh, yêu anh, làm cho trong mắt của anh, trừ mình ra, không còn người khác…
Thế nhưng, sự tình sao lại diễn biến thành cái dạng này? !
Hà Nghiên Luật thế nhưng rời đi! Bị Mạc Nghiên Trạch tàn khốc gây sự bức bách lại đả kích, không chút do dự mà rời đi. Mang theo kiêu ngạo, tự tôn, cùng sự miệt thị dành cho Mạc Nghiên Trạch.
Không gian trong phòng này, như là đang cười nhạo Mạc Nghiên Trạch si tâm vọng tưởng——
Giống như là như thế.
Tình hình phát triển như vậy, làm cho ảo tưởng cùng giả thiết ban đầu của Mạc Nghiên Trạch, phảng phất như bọt biển, thùng rỗng kêu to.
Mạc Nghiên Trạch cảm thấy chính mình bị vũ nhục, hơn nữa tâm như bị cào nát.
Không chiếm được, cho nên càng muốn …
Hắn xuống lầu, tự mình lái xe, nhấn lên chân ga, xe phóng một cái liền xông ra ngoài.
Tài xế mới vừa rồi bị ngữ khí lạnh như băng rống xuống xe, liền được nuốt một hơi bụi bặm, vẻ mặt khó hiểu.
Lúc đó, Diệp Dịch Hành cùng Hà Nghiên Luật sắp sửa phải chia tay đến lớp học kế tiếp, hai người như kẹo mạch nha dính cùng một chỗ luyến tiếc tách ra.
“Em trốn học đi, theo anh học môn văn học đương đại đi.” Diệp Dịch Hành ôn nhu nói, lại như làm nũng.
Hà Nghiên Luật nhíu mày: “Cái môn đó em học rồi a.”
Diệp Dịch Hành lại tiếp tục: “Nghe lại lần nữa có sao đâu.”
Kỳ thật, nếu cùng Diệp Dịch Hành đi học, chung quanh lại là sinh viên nhỏ hơn mình một tuổi, Hà Nghiên Luật khẳng định sẽ rất ngượng ngùng, anh lại không dám nói ra lý do ấy, chỉ nhăn nhó nắm lấy quần áo Diệp Dịch Hành cọ cọ.
“Được rồi, anh đi cùng đến lớp em là được chứ gì?” Diệp Dịch Hành khoác tay lên người Hà Nghiên Luật, ngón tay cách quần áo cực kỳ không an phận vuốt ve thắt lưng đối phương.
Hà Nghiên Luật nói: “Anh không phải nói trốn học nữa sẽ bị ghi tội sao? Anh đã lâu rồi không có đi học, ngày đầu tiên trở lại đã muốn trốn, không tốt lắm đâu…”
Diệp Dịch Hành bỡn cợt nói: “Vậy em nói như thế nào mới tốt đây, này không tốt, kia cũng không tốt, còn ra vẻ không muốn cùng anh tách ra nữa.”
Hà Nghiên Luật bị nói trúng tâm tư, da mặt mỏng, liền xù lông: “Đi đi đi, đi học môn của anh đi, không phải chỉ mất có hai tiếng mấy thôi sao, hừ.”
Diệp Dịch Hành đưa tay vuốt tóc Hà Nghiên Luật: “Anh đi đây nga.”
“Đi thôi đi thôi.” Hà Nghiên Luật nghiêng đầu sang chỗ khác không nhìn hắn.
“Ai,” Diệp Dịch Hành đứng dậy, nhịn cười không được, nhếch miệng nói, “Đứa ngốc, anh chờ tin nhắn của em a.”
Hà Nghiên Luật mở to hai mắt nhìn, anh như thế nào đã quên, hai người có thể nhắn tin cho nhau a!
Thế nhưng, thế nhưng…
Diệp Dịch Hành vừa đi, bảo bảo ngoan lại do dự.
Quân nhân đào ngũ trốn học còn muốn tình nhân nhắn tin cho sao? Có vẻ nguy hiểm…
Thừa dịp bây giờ còn chưa vào lớp đánh trước bản nháp, đến lúc đó trực tiếp nhắn luôn?
A, còn có, không thể quên tắt âm di động nữa!
Diệp Dịch Hành chỉ mới đi chốc lát, bản thân Hà Nghiên Luật ngồi xuống ghế nệm giày vò di động——
[ Diệp Dịch Hành, anh đang làm gì? ]
(=_=)
Ngạch, thật là ngu, cậu rõ ràng phải đi học mà…
Mình thiểu năng sao? Như thế nào lại viết cái loại tin nhắn này!
Hà Nghiên Luật lắc lắc đầu, xóa xóa bốn chữ sau, lại tiếp tục nhắn: [Giữa trưa ăn cơm thật ngon, em ăn thật no, anh thì sao?]
(=_=)
Hà Nghiên Luật nhăn mặt nhăn mũi nhìn chằm chằm vào cái di động phảng phất như nó đang có thâm thù đại hận gì đó với chính mình, hoàn toàn cảm thấy chính mình ngu ngốc!
Màn hình di động bỗng nhiên xuất hiện biểu tượng có tin nhắn mới.
Là tin nhắn của Diệp Dịch Hành. Hà Nghiên Luật mở ra, vừa thấy liền đỏ mặt, tin nhắn chỉ có sáu chữ——
“Đứa ngốc, anh yêu em nga.”
————————————————————————————-
(thông tin trà Earl Tea