Là bởi vì bên người có một tiểu sinh linh kia bồi bạn cùng anh cho nên mới có thể ngủ ngon như thế sao? Hai mươi năm cô tịch, không người làm bạn như kẻ sống giữa biển khơi tự mình lắc lư chèo chống, giờ khắc này lại khiến anh cảm thấy trước mặt như có một hòn đảo nhỏ có thể cho anh đem thuyền cập bến mà nghỉ ngơi.

—— nếu em vẫn có thể ở bên cạnh anh…

Sáng sớm tám giờ, ánh nắng ấm áp nhu hòa đầu xuân đã muốn xuyên thấu qua cửa chớp mà chiếu thẳng vào cái giường trắng noãn.



Hà Nghiên Luật chống khuỷu tay lên gối, đôi mắt dài hơi híp lại nhìn mèo đen ngủ say như chết. Nó… cư nhiên… lật ngửa người ngủ a… Lông ở bụng vì hô hấp mà phập phồng lên xuống, chân trước một cái thì hướng lên phía trên, một cái hướng xuống phía dưới, cái đuôi cuộn lại đặt kế bên cái chân sau.

Cái tư thế ngủ thú nhân hóa người này làm cho khóe miệng Hà Nghiên Luật khẽ giơ lên. Anh vừa mới tỉnh dậy liền nhìn thấy cảnh tượng trước mắt này khiến tế bào thần kinh của anh nháy mắt ôn nhu xuống, cảm giác thật sự rất thư thái.

Anh đưa tay khi dễ cái lỗ tai mèo nhỏ, nó hình cảm thấy ngứa ngứa, lỗ tai khẽ run vài cái liền lấy móng vuốt gãi gãi lên, sau đó đem một bên đầu chôn xuống gối tiếp tục ngủ.

Hà Nghiên Luật không đành lòng quấy phá giấc ngủ của nó, nhẹ nhàng đứng dậy, nhìn thời khóa biểu dán trên tường —— thứ sáu từ 9:00 đến 11:00, lịch sử cổ đại, giữa trưa 12 giờ còn một môn chuyên ngành, So sánh văn học trong nước với văn học thế giới. Học xong cũng là đã hai giờ chiều, Tiểu Hắc ở nhà một mình có thể hay không sẽ bị đói nha, có thể hay không cô đơn a? Bất quá con mèo này ở nhà sẽ tự tìm cái gì đó tiêu khiển đi, cũng có thể cùng với Đại Bạch chơi đùa….

Mở tủ quần áo ra, bên trong toàn là loại trang phục sáng màu. Hà Nghiên Luật dường như rất thích màu trắng và tím. Anh chọn cái áo sơmi dài tay màu tím nhạt mặc vào, gài lại nút rồi xuống lầu. Hà Nghiên Luật lôi từ trong máy giặt mấy bộ quần áo hôm qua mới vừa giặt đem ra ban công phơi dưới ánh mặt trời.

Ngửa cổ hít thở không khí tươi mát trong lành vài lần, anh khóa lại cửa quay người vào trong nhà, thầm nghĩ, chút nữa Tiểu Hắc tỉnh lại, nếu bất cẩn chạy ra ban công, không may ngã xuống dưới sẽ rất thảm a. (ta van ngươi, hắn là con mèo chứ không phải con người a. Có cần bảo vệ kỹ vậy không? =.=’)

Mở tủ lạnh nhìn thấy chỉ có đồ ngọt và sữa, người nào đó liền nhíu nhíu mày, mèo chắc là không ăn ngọt đâu ha? Vì thế, anh lấy cái bát hình con gấu mà mình thường dùng (==’), đổ vào một ít sữa rồi đặt xuống đất  —— mèo con của anh nếu tỉnh dậy đi kiếm đồ ăn cũng có thể nhìn thấy sữa, ân, chút nữa hết giờ học phải ghé vào siêu thị mua chút thực phẩm dành cho mèo và cá tươi mới được.

Tiếp theo, anh đi tới ghế sô pha, ôm lấy đống quần áo trên ghế đem trở lên lầu.

Tiểu Hắc xem ra rất thích cùng anh ngủ chung a, vậy cũng không cần phải đi mua cái ổ cho nó nữa. Hôm qua tính toán cho nó ngủ ở trên sô pha cùng Đại Bạch, nó liền bày ra biểu tình khinh thường, ngược lại cùng anh ngủ chung thì lại tỏ vẻ thỏa mãn hưởng thụ.

Nghĩ tới đây, Hà Nghiên Luật bỗng cười thành tiếng, xem ra mèo nhỏ thật sự thích anh đó nha.

Đem quần áo trên tay từng cái từng cái treo gọn vào tủ. Kỳ thật là sợ vật nhỏ kia đột nhiên điên lên muốn cắn phá đồ, hoặc là không cẩn thận vô tình “bài tiết”… A nga! Tiểu Hắc cần cái hộp vệ sinh nha! Còn phải mua cát nữa, xem ra phải đi một chuyển đến cửa hàng thú nuôi mới được.

Bởi vì trước giờ vẫn cho rằng đây là không gian riêng tư của mình, nên anh luôn tùy tay quăng đồ vật tứ tung, trừ bỏ phương diện vệ sinh ra, Hà Nghiên Luật rất ít khi dọn dẹp lại đồ vật, cũng không phải vì lười biếng, mà là mỗi khi anh thu thập xong, sẽ không thể tìm thấy thứ anh cần, giả dụ như chìa khóa hay sách bình thường vẫn tùy tiện tiện đặt tại một chỗ cố định, vì vậy cứ chậm chạp không chịu sửa tính.

Vừa nghĩ tới Tiểu Hắc nhà anh có thể nghịch loạn, Hà Nghiên Luật không khỏi đau đầu đứng lên.

Bất quá, không phải nuôi thú vật đều là như vậy sao, phiền toán lại xem lẫn thích thú, có nó ở trong nhà, sinh hoạt thường ngày hẳn sẽ thú vị hơn rất nhiều.

Cầm lấy mấy quyển sách giáo khoa, sau đó tùy ý lấy một quyển tiểu thuyết trên giá sách, Hà Nghiên Luật lại nhìn xuống nhóc mèo đen vẫn ngủ say như chết, nhẹ giọng nói một câu liền xuống lầu rời nhà đi học.

Nghe được tiếng “cùm cụp” cửa đóng lại, mèo đen nguyên bản vẫn nằm ngủ trên giường đột nhiên bừng tỉnh mở mắt.

Vừa rồi cậu nghe thấy người nào đó nói, ba ba rất nhanh sẽ trở về…

(= =) Ý nghĩ đầu tiên của Diệp Dịch Hành sau khi tỉnh dậy chính là, quả nhiên không phải nằm mơ, cậu đến bây giờ vẫn chỉ là con mèo, hơn nữa còn là con của Hà Nghiên Luật, ý nghĩ thứ hai chính là, cậu bị Hà Nghiên Luật khóa cửa nhốt ở nhà…

Mặt trời chậm rãi leo lên đỉnh đầu, mấy cái vấn đề cần suy xét cũng chậm rãi nối gót tới.

Nhân sinh quả là dữ dội tàn khốc. Tuy bạn có thể ngủ, nhưng vấn đề của bạn cũng không vì vậy mà ngủ yên trong quá khứ. Nếu không thể điều chỉnh tốt tâm tình trước khi thức dậy một lần nữa, kia cho dù là có ngủ, cũng chỉ là trốn tránh vấn đề trước mắt.

Bất quá đương nhiên, bạn học mèo đen của chúng ta rất kiên cường a.

Nhảy xuống giường, vồ thẳng lên bàn làm việc của Hà Nghiên Luật, khởi động cái laptop của anh——

Yêu cầu mật mã….(=皿=)

Cái đồ heo Hà Nghiên Luật! Máy tính để ở nhà cũng đi thiết lập mật mã làm cái rắm gì a! Không có cảm giác an toàn sao?

Diệp Dịch Hành bực bội bắt đầu thao tác bàn phím mở hệ điều hành DOS tiến hành giải mật mã.

Từ nhỏ cậu đã đạt được giải thưởng cao trong cuộc thi tin học, nếu không phải năm cậu học lớp 11 lên mạng biết được Chi Ngôn anh, lại đối với văn học có hứng thú thì cậu đã bắt đầu theo đuổi Chi Ngôn rồi, còn tận tình điều tra xem anh học ở đâu sau đó thông báo với cha mẹ rằng cậu muốn theo đuổi Văn học hệ…. Đối với trình độ của cậu,  hiện tại đã đủ tiêu chuẩn để học ngành tin học hay lớp quản lý tài chính chuyên nghiệp gì gì đó. Tuy rằng học Trung văn thật sự rất là buồn tẻ, nhưng mà lúc ấy không rõ vì cái gì chính cậu lại cuồng nhiệt muốn tiếp cận anh, giống như là một loại sùng bái thuần túy, mặc dù cậu hoàn toàn không muốn thừa nhận việc này.

Ngậm cục gôm trong miệng gục gặc đầu say mê gõ bàn phím (_ _), cậu thật sự hận cái kiếp con mèo này, đối với hai cái chân mèo mà nói đích thực tương đương chỉ có hai ngón tay, muốn nhập lệnh máy tính thật sự là vô năng… Mật mã gì gì đó chắc chắn chỉ là loại mật mã ngu ngốc y chang Hà Nghiên Luật, lấy ngày sinh của mình hay của người quan trọng nào đó mà mà lập ra đi.

Diệp Dịch Hành nghĩ nghĩ, trong lòng cảm thấy có điểm ấm áp. Ngày hôm qua phát sinh sự việc nếu không tận mắt chứng kiến đánh chết cậu cũng không tin kia, tuy có làm cho cậu dở khóc dở cười, cũng không nghĩ tới người kia thế nhưng lại rất đáng yêu, nguyên lai đó chính là bản chất thật của Chi Ngôn—— ha ha ha, Tiểu Hắc, em trai, chị gái cùng ba ba, cậu muốn cười chết luôn a, anh sống trong chuyện cổ tích sao? Rõ ràng là anh chỉ chuyên viết mấy nhân vật trưởng thành đầy mị lực, hơn nữa bình thường vô tình sẽ toát ra một ít triết lý sâu xa cùng nhân sinh đạo lý, tổng hội làm cho độc giả cảm thấy rằng tác giả là một người thâm trầm uyên bác….

Thế nhưng lại không thể tưởng tượng được thế nhưng lại ngây thơ đến mức đó đi?

Hiện tại, “Mèo đen” đã biết rồi.

Thao tác trên máy tính đối với mèo đen mà nói tuy rằng khó khăn, nhưng Diệp Dịch Hành vẫn là dễ giải giải được mật mã, khi nhìn một chuỗi con số trên màn hình, Diệp Dịch Hành không ngừng đổ ra vài đường hắc tuyến——

[1 2 3 4 5 6]

… ! Ngây thơ! Ngu ngốc! Ngốc tử! Ngu ngốc!

Người này chỉ số IQ tuyệt đối là không có ngoi qua khỏi cái trục hoành được nha! Tuyệt đối, tuyệt đối luôn! Anh đây cư nhiên lại bại dưới tay cái loại gia hỏa như thế!

Diệp Dịch Hành cay đắng đăng nhập vào hệ thống, nhìn đến cái background —— hai con thỏ hoạt hình nhìn cậu cười ngu.

Thật sự là… cậu không còn cái gì để ngửa mặt lên trời tự hỏi nữa a!!!!!

Con mèo đen nào đó lại tiếp tục tự an ủi bản thân: Diệp Dịch Hành, trấn tĩnh, phải trấn tĩnh! Mày tối hôm qua cũng đã biết Hà Nghiên Luật là cái loại người gì rồi mà!

Cẩn thận xem thời khóa biểu Hà Nghiên Luật dán trên tường, Dương Khúc và Hà Nghiên Luật tuy là học cùng niên khóa nhưng không có cùng lớp, môn chuyên ngành hẳn là sẽ cùng nhau lên lớp, môn tự chọn thì không nhất định như vậy. Bình thường buổi chiều thứ sáu, Dương Khúc thường gọi Diệp Dịch Hành cùng chơi bóng hoặc dạo quanh các hiệu sách, do đó theo suy đoán thì Dương Khúc buổi chiều hẳn là không có tiết.

Biết đối phương đang cầm điện thoại của cậu, mà điện thoại kia có thể đọc được email, Diệp Dịch Hành liền nháo nhào tìm cái mail đăng ký tên mình vào rồi gửi qua cho Dương Khúc, nói rằng xế chiều sẽ đi tìm anh.

Dương Khúc ngay lập tức mail trở lại: [Cậu đang ở đâu? Tối hôm qua rốt cuộc là sao? Điện thoại của cậu tôi còn đang giữ này!]

Mặt Diệp Dịch Hành giật giật mấy cái, gởi email nói: [Một lời khó mà nói hết, buổi chiều gặp mặt rồi nói.] Anh đây ngày hôm qua đã xuất hiện trước mặt anh rồi nha! Nhưng mà có vẻ đã hơi quá khiêu chiến với cái chỉ số IQ của anh rồi…

Dương Khúc trả lời lại: [Tôi mười một giờ tan học, giữa trưa mười hai giờ tới chỗ tôi ở đi.]

Cùng Dương Khúc bên kia dàn xếp tốt, Diệp Dịch Hành liền đóng trình duyệt lại. Từ nhỏ đã được nghịch ngợm máy tính, Diệp Dịch Hành lúc này dùng móng mèo khống chế con chuột coi như cũng đã quen tay, chỉ cần không phải ấn phím đánh chữ thì mọi chuyện đều thuận lợi.

Mở ổ đĩa cứng ra, bên trong là cả đống thư mục tập tin loạn thất bát tao khiến cho Diệp Dịch Hành không thể nào xuống tay nổi.

Máy tính của người này cùng phòng khách dưới lầu y chang nhau, đều là loại đông tây loạn phóng!

Mắt nhìn đến một cái thư mục tên “A”, Diệp Dịch Hành tâm nhảy dựng, đại đa số máy tính của nam sinh không ít thì nhiều cũng có mấy loại phim “A”… Chẳng lẽ Hà Nghiên Luật dáng vẻ đạo mạo kia cũng có sao?

Cậu vội vàng mở cái thư mục ra, Diệp Dịch Hành lập tức trừng lớn mắt mèo《 nguyệt mặc chi thành 》, 《 linh quang 》… A a? Đây không phải là tiểu thuyết của Hà Nghiên Luật sao? Thư mục này là để anh lưu trữ bản thảo? Trừ bỏ hai cái tên tiểu thuyết Diệp Dịch Hành đã từng nhìn thấy kia,《 thanh tiêu vương tử 》 là cái gì? Còn có thư mục “Đứa con quản không nổi”? Này “B” vậy là cái gì?

Diệp Dịch Hành đầu tiên mở ra tập tin Thanh tiêu vương tử, nhìn vài đoạn, ác hàn…. Đây không phải là “Bạch giới” hệ liệt mà anh viết sao?! Nhân vật chính rất thích ăn tiêu xanh (= =), cho nên mới gọi là Thanh tiêu vương tử! Cái năng lực tự tiêu khiển của Hà Nghiên Luật thật sự là làm cho cậu không biết nên không hay là nên cười nữa…

“Đứa con quản không nổi” bên trong có hơn mười cái văn bản. Diệp Dịch Hạnh chọn lấy vài cái xem, vài cái là chuyện xưa hoặc là đoạn ngắn miêu tả, cũng có mấy truyện ngắn mấy vạn chữ, cơ bản đều là thứ cậu chưa từng thấy qua, có chút ngạc nhiên vì độ ngắn của nó, dựa theo phong cách của Chi Ngôn thì chỉ cần một câu chuyện anh cũng có thể kéo ra nhiều chuyện liên quan.

Diệp Dịch hành kéo chuột xuống dưới cùng, đọc sơ qua mới phát hiện nguyên lai là chưa hoàn thành. Hay những cái này đều là do Hà Nghiên Luật viết? Sao cái thư mục lại có tên “Đứa con quản không nổi” là thế nào?  Mấy cái truyện anh viết kia không phải là con của anh đi? Kia “Quản không nổi” ý tứ chẳng lẽ là … nhân vật tính cách bạo tẩu (= =).

Không bài trừ khả năng này nha. Chính xác là vậy đi, nếu người viết công lực không cao hoặc là mắt xích truyện xảy ra mâu thuẫn, tính cách nhân vật rất dễ dàng tan vỡ cho nên không thể ấn định tình tiết tiếp theo để viết theo mạch truyện .

(ta có thể túm gọn là mà hiểu như thế này: bạn Luật viết cái truyện, cho nó một cái khúc mắc nhưng mà gỡ hoài cũng không ra đành để đó ngâm giấm. ^^ cái này ta có nhiều a)

Diệp Dịch Hành biết trong lúc viết truyện thì cốt truyện lẫn thời gian đều rất trọng yếu. Cốt truyện cùng các loại tình tiết phải đào sâu vào cũng phải cần tính logic cao, nếu một cái sắp xếp không thỏa đáng sẽ rất dễ làm cho tính cách nhân vật tự mâu thuẫn, gây ảnh hưởng nghiêm trọng đến cốt truyện, nếu còn cứng rắn viết xuống tiếp, cũng chỉ có thể dùng tình huống gượng ép mà giải thích hoặc là cho nhân vật tính cách phân liệt. Thành ra, vốn là một câu chuyện hay lại trở thành đầu voi đuôi chuột, tức thối vĩ (cái kết trở nên trớt quớt hụt hẫng, không gây được cảm giác hài lòng)

Đối với cái loại đầu óc thông minh như Diệp Dịch Hành mà nói, khung sườn tạo lập để viết tiểu thuyết cũng không có khó, khó nhất chính là phải có tình tiết đột phá cùng sức tưởng tượng cao, phải làm như thế nào đó mà mình có thể thuyết minh được toàn bộ hành động của các nhân vật, như thế nào đó thông qua tình tiết mà nhào nặn tính cách rõ ràng cho nhân vật…

Thời còn học trung học hắn từng đọc qua tác phẩm đầu tay của Chi Ngôn, tính logic có chút vấn đề nhỏ, diễn biến câu chuyện có chút nhanh gượng ép làm cho độc giá khó có thể theo kịp được quá trình truyện, hoặc là có chút không hiểu. Nhưng mà công lực sáng tác cùng sức tưởng tượng của đối phương lại cao tới có thể che dấu được khuyết điểm đó, xuất sắc đem nhân vật chính nhào nặn đến độ hoàn toàn thích hợp với tình tiết phát triển câu truyện gây ra tiếng vang lớn. Về chuyện này thì chỉ cần tác giả mạng chăm chỉ luyện tập viết văn là được, nhưng có thể nói văn chương của Chi Ngôn đặc sắc chính là nhờ “xuất kỳ bất ý” (cốt truyện gây bất ngờ lớn), hơn nữa khả năng sáng tác văn chương của anh chính là không ai có thể sánh kịp.

Cho tới nay, Diệp Dịch Hành suy đoán cùng các đánh giá dành cho Chi Ngôn đều là “Gia hỏa này rất thông minh”, thẳng đến ngẫu nhiên biết Hà Nghiên Luật chính là Chi Ngôn, ở đối phương cũng phát ra cái loại khí chất cao ngạo cùng thâm trầm giống như Diệp Chi Hành suy đoán, chỉ là cho đến —— đêm qua mới thôi!

(=皿=)Khả năng tưởng tượng kia tuyệt đối không phải bởi vì anh thông minh a! Mà chính là cái tên gia hỏa này thân mình đã sẵn có cái lối suy nghĩ không bình thường trước đó rồi.

Một bên cảm thán thực lực cùng thành tựu của đối phương, nguyên bản để được nổi tiếng như ngày hôm nay,anh cũng đã phải xây dựng rất nhiều tác phẩm bị thất bại kia mới có được. Diệp Dịch Hành mở văn kiện cuối cùng trong thư mục “B” ra, nghĩ phỏng chừng cũng là một cuốn tiểu thuyết khác của Hà Nghiên Luật đi, sau đó, trước mắt cậu lại xuất hiện ghi chú đã xuất bản cùng tên sách làm cho cậu kinh ngạc không thôi.

Chính là, này tiêu đề, vì cái gì… Cảm giác quỷ dị như vậy!

Diệp Dịch Hành run rẩy dùng móng mèo mở ra một cái 《 cười cười hùng đích mật vị kẹo que 》, tập tin này còn kèm theo một cái ảnh bìa minh họa, mặt trên chính là loại động vật ngây thơ trong phim hoạt hình cùng với hồng quả quả và dòng chữ “Thích hợp cho nhi đồng tám tuổi đọc”! Là truyện xuất bản cho trẻ con? Lại còn là loại phiên bản có màu! Tác giả, rõ ràng là ba ba.

——!

… ! !

Lúc này, mèo đen toàn thân run rẩy lại biết thêm một cái bí mật nữa của Hà Nghiên Luật—— lấy “Rõ ràng là ba ba” làm bút danh để viết truyện cổ tích… Hơn nữa là viết cho các bạn nhỏ trí tuệ ở mức vỡ lòng đọc! !

Mà Diệp Dịch Hành cậu, thế nhưng lại không sánh bằng cái tên tác giả mạng viết truyện nhi đồng!!

Trong nháy mắt, lòng tự trọng của Diệp Dịch Hành bị đả kích trầm trọng rầm rầm tan vỡ.

Chỉ có anh… Chỉ có Hà Nghiên Luật anh luôn luôn khiến cậu phải nếm cái loại tư vị thất bại này!

Thật muốn đả bại anh, muốn giỏi hơn anh, vô luận dùng thủ đoạn gì hoặc phương pháp gì cũng đều muốn đem đối phương đạp xuống, như vậy mới không cảm thấy bị kích động cùng phiền táo nữa… Vì cái gì tâm trạng lại như vậy a, Diệp Dịch Hành cũng không muốn đi suy xét, cậu chỉ biết giờ phút này toàn bộ tâm trí bị tham vọng chiến thắng hừng hực nuốt lấy….

Không được, không được! Diệp Dịch Hành a, điều hòa tâm trạng lại a! Là con trai thì phải trực tiếp khiêu chiến! Nga, không, là bất động thanh sắc yên lặng vượt qua anh! Sau đó lại đứng ở trước mặt anh! Ngạo thị anh!



Tuy rằng làm như vậy có điểm dối trá, có điểm âm hiểm…

Được rồi, là dối trá thì sao a…

Ngói sát! Quản nhiều như vậy! Anh đây chính là muốn mặt mũi!

Lắc lắc cái đầu mèo nhỏ cho đám ý tưởng phiền táo quăng rụng ra hết, Diệp Dịch hành lại nhịn không được tiếp tục nhìn liền lúc mấy cái tập tin khác của Hà Nghiên Luật, móng vuốt run rẩy, trong lòng ngượng ngùng, cảm thấy được chính mình rất xấu xa! Quả thực là cái đồ biến thái chuyên dòm trộm mà…

(=皿=)Thế nhưng, biết người biết ta, trăm trận, không thua (? ) a…

(ngươi nha, còn không có thắng người ta một trận nào hết đi?)

Mấy thứ còn lại phần lớn đều là tư liệu sáng tác, còn có một chút âm nhạc cùng với mấy hình ảnh đáng yêu. Ngoài ra, bạn mèo đen còn phát hiện một đống phim hoạt hình Disney (= =), tên kia cùng với phái nữ giống nhau a, đối với mấy thứ này cũng không có sức chống cự.

Diệp Dịch Hành trong lòng bất đắc dĩ cười cười, sở thích của cả hai thật sự là hoàn toàn khác nhau a!

Nhìn thoáng qua góc bên phải màn hình mà giật mình, đã 11 giờ rồi a. Bất đắc dĩ tắt đi máy tính, Diệp Dịch Hà thầm nghĩ không cần phải nôn nóng, sau này còn rất nhiều thời gian để cậu thăm dò bí mật của “ba ba cậu” mà! Vì thế, chuẩn bị đi ra cửa tìm Dương Khúc.

Xuống lầu, cậu ngạc nhiên phát hiện chị gái cậu (= =) đang cô đơn ngồi một mình trên ghế, đống quần áo hôm qua đã không còn, mấy quyển sách để trên bàn trà xếp ngăn nắp. Phòng khách hôm này thoạt nhìn “sạch sẽ” đến bất khả tư nghị.

Buổi sáng vẫn còn mơ màng ngủ, cậu có nghe được thanh âm “tất tất tốt tốt”, nguyên lai là Hà Nghiên Luật dọn dẹp đồ a… What What? Chẳng lẽ sợ cậu làm bẩn đồ đạc của anh??

Giờ phút này mèo đen đã hoàn toàn phó mặc cho cái tâm trạng ngày một xấu đi, âm thầm cắn răng thề thốt, sau này sẽ khiến “Hà ba ba” anh phải khấu đầu chịu thua trước trí tuệ của “Hắc con” đi!

Bước vòng qua sô pha, chợt nghe một mùi sữa thơm thơm từ phòng bếp truyền đến, Diệp Dịch Hành liếc mắt một cái nhìn đến phía dưới tủ lạnh có một cái bát sữa, đây là… Hà Nghiên Luật chuẩn bị cho cậu sao? Chống đỡ không được cái bụng rỗng đang kêu gào vì đói, không biết từ khi nào sữa đối với cậu lại thơm đến vậy, Diệp Dịch Hành nhịn không được vươn đầu lưỡi liếm liếm, chẳng qua là phải đem tới nửa thân người nhào vào trong bát mới có thể uống được. Thực sự là không thích ứng nổi…

Biến thành mèo có phải hay không vị giác cũng biến hóa theo? Bình thường cậu không thích uống sữa lắm nhưng giờ lại muốn uống a! Le lưỡi liếm ừng ực hơn phân nửa bát, Diệp Dịch Hành thỏa mãn dùng lưỡi liếm liếm sữa dính trên lông miệng và (= =) ria mép… Có chút rối rắm dùng móng vuốt gãi gãi mặt, mặc dù là mèo, sau khi ăn xong cũng phải chú ý chút a! Nếu không bị Hà ngốc kia nhìn thấy bộ dáng này sẽ cười cậu nha. Bất quá, anh cười rộ lên thật sự tốt lắm, nói không chừng… Làm cho anh cười cười cũng không có sai, dù sao anh cũng có biết cậu là Diệp Dịch Hành đâu a, sẽ không mất mặt đâu. (ngươi nha, một ngày nào đó sẽ bại lộ thôi!)

Ở bên trong phòng dạo quanh một vòng, Diệp Dịch Hành phát hiện mình không thể từ cửa chính mà đi ra ngoài, bởi vì thứ nhất, nắm cửa rất cao, cậu vô pháp vồ tới, thứ hai, cho dù có với tới cũng không thể dùng cái chân mèo để mở nổi cái nắm cửa cấu tạo phức tạp kia a. Cửa ban công cũng bị khóa, muốn đi ra ngoài chỉ có thể thông qua cửa sổ phòng bếp nhảy ra ban công rồi mời từ từ đi xuống.

Nhà của Hà Nghiên Luật nằm ở lầu hai, một tầng ở đây cao tương đương với cái nhà lầu ba tầng. Nếu là người mà trực tiếp nhảy xuống phỏng chừng gãy xương đi, bất quá giờ phút này là đang làm một con mèo, tung một cái theo ban công nhảy đến phòng bếp lầu một rồi ra mái hiên cửa sổ, sau đó lại nhảy xuống cái vườn hoa, lăn mình trên cỏ một vòng, Diệp Dịch Hành thuận lợi rớt xuống!

Thật sự là thân nhẹ như chim yến a! Hưởng thụ thân thể linh hoạt của loài mèo, Diệp Dịch Hành toàn thân run run lắc lắc đám lông trên người – tối hôm qua tắm rửa xong không có hưởng thụ quăng bọt nước đến thống khoái a, hít thở một hơi thật sâu, mèo đen theo hướng nhà của Dương Khúc xuất phát!

~0~  Hoàn chương 6 ~0~

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện