Chờ mãi mới đến thứ sáu, hai chúng tôi cùng đi làm thêm là cơ hội hoàn hảo, tôi vùng dậy từ sáng tinh mơ , ngờ đâu Biên Nhược Thủy đã rời giường trước tôi từ bao giờ. Cậu ra cửa mua một ít bánh quẩy và sữa đậu nành, lúc tôi dậy cho vào lò vi sóng nóng lên là ăn được.

“Sao cậu lại cho đường, đã nói là tớ uống sữa đậu nành không đường cơ mà.” Tôi bới lông tìm vết, quát Biên Nhược Thủy.

Ai dè Biên Nhược Thủy cao tay hơn, tôi vừa nói dứt câu cậu đã đứng phắt dậy, mặc áo khoác đòi đi mua lại cốc khác. Tôi vội vàng ngăn lại, nghĩ thầm đầu óc con người này sao không suy suyển tí nào.

Biên Nhược Thủy làm ầm lên, nhất quyết muốn đi mua một cốc sữa đậu nành không đường, tôi giữ thế nào cũng không chịu đứng yên. Tôi nhận là mình cố ý rồi mà cậu vẫn khăng khăng, gào thét bắt tôi buông cậu ra.

Tôi mạnh tay kéo một cái làm chân cậu đập vào cạnh bàn, tôi trợn mắt, vội cúi xuống xoa đầu gối cậu: “Có đau không?”

Biên Nhược Thủy tạt nước lạnh, trả lời rất đàn ông: “Không chết được.”

Tôi không hiểu thế nào trào dâng cảm xúc, vác cậu lên vai, đổ nhào xuống giường. Biên Nhược Thủy sợ nhột, tôi nhè đúng những điểm mẫn cảm của cậu mà công kích, cậu nhịn không nổi, nằm lăn lộn cười. Nhìn cậu cười tôi cũng phấn chấn lên, cúi người hôn lên môi cậu.

Không biết bao lâu không thân mật như vậy, hôn một lúc làm cả hai chúng tôi ngơ ngác, mắt nhìn nhau xấu hổ như bị người ta cướp mất nụ hôn đầu.

Cũng lâu rồi không nói chuyện, tôi với cậu cứ ngả ngốn trên giường, cuối cùng vẫn là tôi mở lời trước: “Cậu mua cho tớ hai cái quần lót đi.”

Biên Nhược Thủy gật đầu miễn cưỡng, chắc tại không ngờ tôi nói chuyện ấy.

Tôi thấy lại sắp rơi vào im lặng nên vội vã bổ sung: “Không mua loại giống lần trước đâu, nhìn cứ như quần ông nội tớ ấy.”

Biên Nhược Thủy đỏ mặt, cố giãy dụa ngồi dậy, không cam tâm chạy lại chỗ ngăn tủ, lấy ra hai cái quần lót tôi chẳng thèm động đến: “Làm gì có! Tớ mua loại quần thanh niên mặc mà, tớ cũng toàn mặc loại này. Mà quần lót mặc bên trong, đồ tây cũng có để làm gì đâu cơ chứ!”

Tôi cười, “Đần ạ, quần lót hơi bị giàu tri thức đấy, nó tác động trực tiếp đến tình thú của đối tác. Cậu suốt ngày mặc cái đồ cổ lỗ sĩ đó, tớ nhìn không hứng lên nổi.”

Biên Nhược Thủy thở mạnh, mặt đỏ phừng phừng, cậu quay phắt người ra chỗ khác, hét toáng: “Tớ chỉ thế thôi!”

Cậu làm tôi hứng khởi quá chừng, tôi cố tình đổ thêm dầu vào lửa lại mặt dày mày dán bám dính lấy Biên Nhược Thủy. Ngoài miệng ngoan ngoãn nhận lỗi, thực bụng càng trêu cậu ác hơn.

Chúng tôi cứ thế cãi lộn ầm ĩ từ nhà ra đến cửa, mấy ngày chiến tranh lạnh thế là chấm dứt, đúng là vắng đi khói thuốc súng ngày mới tươi đẹp làm sao. Dọc đường tôi thấy cái gì cũng đẹp hơn, Biên Nhược Thủy vẫn mải la hét nhưng tôi biết tỏng tâm tình cậu cũng vui vẻ lắm.

Tuần trước chúng tôi tiết kiệm được hơn trăm đồng mua một chiếc xe đạp, dù cũ nhưng chất lượng còn khá tốt. Tôi đèo Biên Nhược Thủy đi thế này tiết kiệm được tiền xe, tuy hơi mất thời gian nhưng trong thời tiết mùa hạ ấm áp này, hai chúng tôi như đang hẹn hò vậy.

Biên Nhược Thủy ngồi sau lưng tôi kể bao nhiêu chuyện, tôi đạp xe đằng trước ngâm nga hát, người đi đường trông thấy chắc vẫn nghĩ chúng tôi đang đi học. Thật ra chúng tôi phải cố gắng làm thêm vì tiền thuê nhà hai ba tháng tới, tiền điện nước rồi tiền học phí. Chúng tôi vất vả hơn bạn đồng trang lứa thế nào, có lẽ chỉ mình hai đứa biết thôi.

“Biên Nhược Thủy!”

Bỗng có tiếng gọi lớn làm tôi quay đầu lại, ban đầu tôi cứ tưởng gọi nhầm vì là giọng con gái lạ hoắc. Lúc dừng xe mới nhận ra đúng là cô ấy đang vẫy tay với chúng tôi, còn cười vang: “Khéo thật, lại gặp cậu ở đây…”

Tôi chưa hết ngỡ ngàng thì Biên Nhược Thủy đã xuống xe đi lại gần.

Tôi cũng đạp xe qua, lúc này mới nhìn rõ bạn gái kia, có lẽ cũng tầm tuổi tụi tôi, ngoại hình rất bình thường, lẫn trong đám đông cũng chẳng phát hiện ra.

“Ai đây thế?” Tôi khó chịu hỏi Biên Nhược Thủy.

Biên Nhược Thủy chưa kịp trả lời, bạn gái kia đã cười đầy nhiệt thành: “Tớ là em gái anh Cường, ngày trước anh Cường làm cùng chỗ với Biên Nhược Thủy còn gì!”

Em gái anh Cường? Tôi nhớ lại, Biên Nhược Thủy từng kể anh Cường muốn giới thiệu cho cậu một cô bạn gái.

Đừng nói là cô này chứ? Tôi liếc mắt qua đánh giá, thật sự là không thấy tốt ở đâu, lúc nói chuyện còn ra vẻ lên mặt ta đây. Tôi không có thù hằn gì với bạn ấy, nhưng Biên Nhược Thủy im thít không kể câu nào với tôi thì thật quá thể.

“Cậu kín miệng thật đấy!” Tôi nhìn Biên Nhược Thủy.

Biên Nhược Thủy thấy tôi nổi quạu liền vội vã giải thích: “Tớ cũng mới gặp, có gì đâu mà nói.”

Bạn gái kia ở bên cạnh liền xen vào: “Biên Nhược Thủy tốt lắm, hai ngày trước tớ chuyển nhà đúng lúc anh Cường bận nên anh ấy bảo tớ đến tìm Biên Nhược Thủy. Cậu ấy không câu nệ đã giúp tớ dọn dẹp đồ đạc sang nhà chú, nhìn cậu ấy gầy vậy thôi chứ khỏe lắm. Cậu ấy còn giúp tớ lắp bếp ga nữa, làm cẩn thận hơn cả anh Cường. Hôm nào tớ mời mọi người một bữa, cậu cũng đến nhé…” Bạn ấy chỉ sang tôi “Biên Nhược Thủy nhắc cậu suốt.”

Tôi nghe mà thấy kỳ, như thể Biên Nhược Thủy thân với bạn này lắm rồi ấy. Mà bạn này nói năng lưu loát , tính cách với cả cách nói chuyện giống y Vương Trung Cường, trách sao họ không là anh em.

Tôi không trả lời bạn kia, quay sang Biên Nhược Thủy: “Hay để tớ làm thay cậu, cậu ở đây nói chuyện với bạn ấy?”

Biên Nhược Thủy nhìn mặt tôi, vội vã lắc đầu: “Tớ đi trước, hôm nào rảnh nói chuyện sau nhé.”

Fuck! Lại còn hôm nào rảnh nói chuyện sau nữa à, tôi khói bốc lên đầu. Bạn kia còn đứng bên nhiệt tình nhắc chúng tôi đừng quên chuyện mời ăn, Biên Nhược Thủy đành gật đầu đồng ý, tôi đạp xe rồi cậu mới nhảy lên.

Mới gặp còn không biết chứ nói chuyện xong tôi biết rõ bạn gái kia thuộc dạng tôi đặc biệt không thích. Không chỉ giống Vương Trung Cường mà còn giống cả đứa lớp trưởng hồi xưa Biên Nhược Thủy để ý, khỏe khoắn nói nhiều, bộc trực, thẳng thắn, chuẩn mẫu người mang lại cảm giác mẹ hiền an toàn mà Biên Nhược Thủy thích.

“Bạn ấy tên gì?” Tôi gào thét làm xe loạng choạng.

Biên Nhược Thủy cuống quýt trả lời: “Sài Tích Nhiễm…”

“Em gái anh Cường sao lại họ Sài?”

“Là em nuôi, tình cảm tốt nên nhận là anh em…”

“Rõ tầm phào!” Tôi cáu tiết lầm bầm.

Biên Nhược Thủy phật ý, cãi lại tôi, “Sao cậu lại nói bạn ấy như thế? Bạn ấy rất tốt, rất thoải mái, tớ rất thích tính cách của bạn ấy. Thật tùy tiện, cầm được thì cũng buông được…”

Tôi đạp mạnh chân, lao vụt về phía trước như ăn nhầm thuốc kích thích, Biên Nhược Thủy suýt chút nữa thì bị văng ra, may là kịp túm chặt quần tôi. Cậu khẽ khàng nhắc tôi đi cẩn thận rồi bám siết vào yên xe không ho he một tiếng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện