Dưới lầu vang lên một hồi kèn xe hơi, tôi từ cửa sổ thì xuống thì thấy thầy chủ nhiệm đang đứng bên cạnh xe. Tôi còn chưa kịp đi tới cửa, đã nhìn thấy Biên Nhược Thủy nhanh như chớp chạy xuống, chờ tôi chậm rãi đi tới cửa, Biên Nhược Thủy đã cùng thầy chủ nhiệm nói nói cười cười đi lên đây.
“Thầy, thầy muốn uống gì?” Biên Nhược Thủy mở tủ lạnh ra, cao thấp tìm tìm.
Thầy chủ nhiệm vẻ mặt ôn hòa nhìn Biên Nhược Thủy nói: “Không cần, thầy không khát.”
“Vậy em pha trà cho thầy nhé.” Biên Nhược Thủy xoay người đi tìm cái tách.
“Không cần khách khí như vậy, thầy thật sự không khát.” Thầy chủ nhiệm vẻ mặt giả mù sa mưa cười cười, từ lúc thầy bước vào nhà, con mắt luôn đảo tới lui trên người Biên Nhược Thủy, căn bản không thèm liếc nhìn tôi một cái.
“Hắc! Chúng ta làm gì có trà!” Tôi gằng giọng nói với Biên Nhược Thủy.
Biên Nhược Thủy giơ lên một hộp trà, còn cười nói cho tôi biết: “Em biết thầy của anh sẽ tới, nên cố ý mua.”
Tôi bị nghẹn họng, đi đến bên người Biên Nhược Thủy, ngữ khí chất vấn nói: “Đó là thầy chủ nhiệm của anh hay của em?”
“Của anh a!” Biên Nhược Thủy còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra.
Tôi nổi giận, “Thầy chủ nhiệm của anh em để bụng như vậy làm gì?”
Biên Nhược Thủy thoáng cái sửng sốt, “Thì bởi vì là của anh nên em mới để bụng…”
“Được rồi được rồi… Đừng giận dỗi a!” Không biết thầy đứng lên khi nào, đi đến trước mặt bọn tôi, mặt ngoài là vì khuyên can, kỳ thật có chút hương vị châm ngòi thổi gió.
“Tống Thiên Lộ, không nhìn ra được em lại dốt như thế a!”
Những lời này của thầy chủ nhiệm không thể nghi ngờ đã chọc ta nổi điên, ta nghiêng đầu sang chỗ khác, rất lễ phép nói với thầy: “Thầy à, chỉ cần thầy biến mất, em sẽ lại rất thông minh.”
Thầy còn chưa nói gì, ngược lại Biên Nhược Thủy đã lên tiếng, “Tống Thiên Lộ, em rất kính trọng thầy giáo, bất luận là thầy nào đến đây, em đều đón tiếp nhiệt tình.”
Tôi muốn đáp trả lại, nhưng sực nhớ mẹ của Biên Nhược Thủy là cô giáo, nên đành nuốt lời tổn thương người xuống bụng.
“Chỉ là đùa giỡn thôi, đừng coi là thật…” Thầy chủ nhiệm vỗ vỗ bả vai của ta và Biên Nhược Thủy.
Lúc này tiếng chuông cửa vang lên, Biên Nhược Thủy nhanh chóng chạy đi mở cửa, thừa dịp này thầy chủ nhiệm võ vào ót tôi một cái: “Nhóc con hơi mất nết nhé!”
“Tranh thủ chạy ra ngoài xem đi, người thầy chờ mong đến đó.” Tôi không vui nói.
Thầy chủ nhiệm ngây ngốc nhìn tôi, hỏi: “Ai thế?”
“Tiếu Vĩ a! hôm nay cậu ấy cũng tới ăn…”
Thầy vừa nghe thế, cả người liền trở nên khẩn trương kích động, lôi kéo tay tôi nói năng lộn xộn: “Sao em… sao em không nói trước với tôi… em thấy tóc của thầy ổn không, ai… tóc của thầy nhất định rối bù rồi… nếu em sớm nói, thầy sẽ ăn mặc model hơn, có thể làm trẻ ra một chút…”
“Ai đây? Anh trai của cậu sao?” Ngược lại Tiếu Vĩ không chút khách khí, trực tiếp bước đến trước mặt bọn tôi, hướng tôi hỏi.
Tôi nháy mắt với Tiếu Vĩ, nói: “Không phải anh tôi, giống cậu vậy, tới đây ăn chực.”
Tôi vừa nói xong, Tiếu Vĩ có chút hoài nghi nhìn nhìn tôi, lại nhìn nhìn thầy chủ nhiệm. Tôi có thể nhìn ra được, thầy chủ nhiệm nhìn thấy cái nhìn kia của Tiếu Vĩ, ánh mắt liền tỏa sáng. Đều nói – ai cũng thích vẻ bề ngoài, quả nhiên không sai.
Biên Nhược Thủy xen vào một câu, nói với Tiếu Vĩ: “Đây là thầy chủ nhiệm của Tống Thiên Lộ, ít nhiều gì nhờ có thầy, Tống Thiên Lộ mới đậu được đại học…”
Biên Nhược Thủy tự cho là mình nói chuyện rất tốt, không biết rằng đã sát phong cảnh cỡ nào. Tiếu Vĩ vốn đang có ánh mắt rất thân thiện, một khi nghe được 2 chữ ‘thầy giáo’ liền trở nên lạnh lùng không ít. Đại khái Tiếu Vĩ cùng một loại người với tôi, từ ngày đầu tiên tới trường, đã đem thầy cô giáo trở thành kẻ thù.
“Đừng khách khí như vậy, tôi và Tống Thiên Lộ chính là anh em.” Thầy chủ nhiệm bổ sung một câu, còn hướng tôi nháy mắt một cái, muốn tôi nói đỡ lời giúp thầy.
“Đúng đúng đúng… quan hệ giữa chúng tôi rất tốt!” Vừa nói tôi vừa dùng cánh tay đánh lên bả vai thầy chủ nhiệm.
“Kỳ thật tôi không lớn hơn các em bao nhiêu tuổi đâu, tôi vừa thực tập xong, kỳ thật cũng coi như là sinh viên.”
Tôi ở bên cạnh không khỏi nuốt nước miếng một cái, đã thấy người mặt dày, nhưng chưa thấy ai mặt dày như vậy. Kết quả một giây sau, thừa dịp Tiếu Vĩ không chú ý, thầy chủ nhiệm ở bên tai tôi dặn dò: “Nhớ kỹ, nếu em ấy hỏi, nói tôi 24.”
“Thầy 42, lại muốn em nói thầy 24!” Ta thiếu chút nữa hét lên.
Thầy chủ nhiệm vỗ vỗ bờ vai tôi, chẳng biết xấu hổ nói: “Nhỏ giọng một chút, tâm lý của thầy chỉ mới có 24, ngày hôm qua vừa trắc nghiệm xong.”
Biên Nhược Thủy ở bên cạnh đã triệt sửng sốt, nửa ngày còn chưa kịp phản ứng, tôi đi ngang qua người em, nhắc nhở em một câu, “Nhìn thấy không? Đây là ngọn đèn sáng chói trong lòng em nhưng thực ra lại hèn mọn bỉ ổi lưu manh…”
Qua một hồi, tôi cùng Tiếu Vĩ an vị ở phòng khách một bên xem phim một bên nói chuyện phiếm, thầy chủ nhiệm cùng Biên Nhược Thủy ở trong bếp nấu cơm. Vốn tôi xem phim rất thích ý, nói chuyện cùng Tiếu Vĩ cũng rất vui, kết quả trong phòng bếp thỉnh thoảng truyền tới một ít âm thanh, tạo thành ảnh hưởng tâm lý không tốt lắm.
“Oa… thầy, tay nghề của thầy lợi hại quá, em đều không thấy thầy cử động, thật sự là quá nhanh.”
“Tôi tức nhiên khác các em rồi, tôi nấu cơm đã biết bao nhiêu năm…”
“Thật không nghĩ tới thầy cũng biết nấu cơm, em cho rằng bình thường thầy toàn ăn ở căn tin, em nghe Tống Thiên Lộ nói trong trường có căn tin dành riêng cho thầy giáo.”
“Ha ha… Con người của tôi tương đối thích sạch sẽ, bình thường đều tự mình nấu ăn mới cảm thấy an tâm ….”
“Em thấy được mà, quần áo của thầy thật sạch sẽ, tựa như mới mua vậy.”
“Nào có a… Bộ này đều mặc hơn hai năm.”
“…”
Tiếu Vĩ cười mỉm nhìn tôi, trào phúng nói: “Thế nào? Hiện tại cậu ghen đến nổi mặt như tấm thớt.”
“Sao tôi phải ghen?” Tôi cầm một cái gối sô pha ném tới bên kia.
Miệng Tiếu Vĩ còn thiếu chút nữa nhếch lên trời cao, “Tôi giống như đang xem một bộ hài kịch vậy, vẻ mặt của cậu y chang trinh nữ. Lúc trước cậu cái đức hạnh kia, bạn gái từng người từng người chạy, biểu lộ trên mặt cậu y như giờ vậy, bất quá vẻ mặt đó tôi chỉ nhìn thấy năm sáu lần trong một học kỳ thôi à ….”
“Cậu có tin tôi nhét cái gạt tàn này vào miệng câu không?”
“Sách sách sách… Hai năm không thấy, tính tình vẫn nóng như thế.” Tiếu Vĩ vừa nói vừa chạy ra xa, vẻ mặt đề phòng nhìn nhìn tôi.
Ngay lúc này, không biết khi nào thầy chủ nhiệm đã đi tới, còn mang trên người cái tạp dề, đứng ở cửa hỏi: “Tiếu Vĩ, em có ăn cay không?”
“Em ăn được, nhưng không thích, em ăn cay sẽ bị dị ứng.” Tiếu Vĩ rất nghiêm túc nói.
“Aizzz… em nói này, sao thầy không hỏi em?” Tôi đá lông nheo với thầy chủ nhiệm.
Tiếu Vĩ còn rất phối hợp nói một câu: “Tôi lớn lên đều khiến mọi người yêu thích, bất cứ ai lần đầu tiên gặp tôi đều khó mà không thích tôi.”
Tôi làm một cái thủ thế với thầy, ý bảo – thầy và Tiếu Vĩ thật là trời sinh một đôi.
“Thầy của cậu nhiêu tuổi thế?” Tiếu Vĩ hướng tôi hỏi.
Tôi hít sâu một hơi, cảm giác rất áp lực, “24…”
“Còn trẻ vậy sao, tôi nhớ cậu là loại lưu ban mà a, không phải thầy chủ nhiệm của các lớp lưu ban đều là người lớn tuổi có kinh nghiệp giảng dạy hết sao?”
“Thầy là thiếu niên thành tài…” Tôi kiên trì nói hưu nói vượn.
“A, thầy kết hôn chưa?” Tiếu Vĩ lại hỏi.
“Cậu thấy thầy giống như kết hôn sao? Nào có ai kết hôn rồi còn đến đây ăn chực.”
“Cũng đúng… nhìn cũng rất đẹp trsi, có bạn gái đi?”
“Không có, sao cậu tra hỏi cẩn thận thế?”
Tiếu Vĩ xấu hổ cười, “Hiếu kỳ thôi, à, mà thầy có biết chuyện giữa cậu và Biên Nhược Thủy không?”
“Biết rõ a!” Tôi thẳng thắn cho Tiếu Vĩ biết.
Tiếu Vĩ sững sờ, sau đó nhìn tôi cười ý vị thâm trường, hỏi: “Thầy cũng là thế à?”
“Là gì?”
“Cậu dốt thế a, cậu nói xem là gì?”
Tôi lập tức bừng tỉnh đại ngộ, có chút buồn bực hỏi Tiếu Vĩ: “Sao cậu nhìn ra được?”
“Không biết, vừa nhìn thấy thầy liền cảm giác được, chỉ là không dám xác nhận. Sau đó Biên Nhược Thủy nói đây là thầy chủ nhiệm của cậu, tôi còn nghĩ mình đã đoán sai, hiện tại phát hiện con mắt của tôi xem người rất chuẩn…”
Tôi cao thấp đánh giá Tiếu Vĩ, thật sự có chút nghĩ mãi mà không rõ, nếu lần đầu tiên tôi nhìn thấy Tiếu Vĩ, mà cậu không nói cho tôi biết, tôi tuyệt đối không thể theo trong lời nói cử chỉ của cậu mà biết được tính hướng của cậu, chớ nói chi chỉ một ánh mắt đã nhìn ra. Chính là lúc trước thầy chủ nhiệm cũng nhìn ra tôi đang quen bạn trai, cho nên hiện tại không thể nói Tiếu Vĩ nói khoác được, chỉ là cảm thấy có chút tà môn.
“Thầy, thầy muốn uống gì?” Biên Nhược Thủy mở tủ lạnh ra, cao thấp tìm tìm.
Thầy chủ nhiệm vẻ mặt ôn hòa nhìn Biên Nhược Thủy nói: “Không cần, thầy không khát.”
“Vậy em pha trà cho thầy nhé.” Biên Nhược Thủy xoay người đi tìm cái tách.
“Không cần khách khí như vậy, thầy thật sự không khát.” Thầy chủ nhiệm vẻ mặt giả mù sa mưa cười cười, từ lúc thầy bước vào nhà, con mắt luôn đảo tới lui trên người Biên Nhược Thủy, căn bản không thèm liếc nhìn tôi một cái.
“Hắc! Chúng ta làm gì có trà!” Tôi gằng giọng nói với Biên Nhược Thủy.
Biên Nhược Thủy giơ lên một hộp trà, còn cười nói cho tôi biết: “Em biết thầy của anh sẽ tới, nên cố ý mua.”
Tôi bị nghẹn họng, đi đến bên người Biên Nhược Thủy, ngữ khí chất vấn nói: “Đó là thầy chủ nhiệm của anh hay của em?”
“Của anh a!” Biên Nhược Thủy còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra.
Tôi nổi giận, “Thầy chủ nhiệm của anh em để bụng như vậy làm gì?”
Biên Nhược Thủy thoáng cái sửng sốt, “Thì bởi vì là của anh nên em mới để bụng…”
“Được rồi được rồi… Đừng giận dỗi a!” Không biết thầy đứng lên khi nào, đi đến trước mặt bọn tôi, mặt ngoài là vì khuyên can, kỳ thật có chút hương vị châm ngòi thổi gió.
“Tống Thiên Lộ, không nhìn ra được em lại dốt như thế a!”
Những lời này của thầy chủ nhiệm không thể nghi ngờ đã chọc ta nổi điên, ta nghiêng đầu sang chỗ khác, rất lễ phép nói với thầy: “Thầy à, chỉ cần thầy biến mất, em sẽ lại rất thông minh.”
Thầy còn chưa nói gì, ngược lại Biên Nhược Thủy đã lên tiếng, “Tống Thiên Lộ, em rất kính trọng thầy giáo, bất luận là thầy nào đến đây, em đều đón tiếp nhiệt tình.”
Tôi muốn đáp trả lại, nhưng sực nhớ mẹ của Biên Nhược Thủy là cô giáo, nên đành nuốt lời tổn thương người xuống bụng.
“Chỉ là đùa giỡn thôi, đừng coi là thật…” Thầy chủ nhiệm vỗ vỗ bả vai của ta và Biên Nhược Thủy.
Lúc này tiếng chuông cửa vang lên, Biên Nhược Thủy nhanh chóng chạy đi mở cửa, thừa dịp này thầy chủ nhiệm võ vào ót tôi một cái: “Nhóc con hơi mất nết nhé!”
“Tranh thủ chạy ra ngoài xem đi, người thầy chờ mong đến đó.” Tôi không vui nói.
Thầy chủ nhiệm ngây ngốc nhìn tôi, hỏi: “Ai thế?”
“Tiếu Vĩ a! hôm nay cậu ấy cũng tới ăn…”
Thầy vừa nghe thế, cả người liền trở nên khẩn trương kích động, lôi kéo tay tôi nói năng lộn xộn: “Sao em… sao em không nói trước với tôi… em thấy tóc của thầy ổn không, ai… tóc của thầy nhất định rối bù rồi… nếu em sớm nói, thầy sẽ ăn mặc model hơn, có thể làm trẻ ra một chút…”
“Ai đây? Anh trai của cậu sao?” Ngược lại Tiếu Vĩ không chút khách khí, trực tiếp bước đến trước mặt bọn tôi, hướng tôi hỏi.
Tôi nháy mắt với Tiếu Vĩ, nói: “Không phải anh tôi, giống cậu vậy, tới đây ăn chực.”
Tôi vừa nói xong, Tiếu Vĩ có chút hoài nghi nhìn nhìn tôi, lại nhìn nhìn thầy chủ nhiệm. Tôi có thể nhìn ra được, thầy chủ nhiệm nhìn thấy cái nhìn kia của Tiếu Vĩ, ánh mắt liền tỏa sáng. Đều nói – ai cũng thích vẻ bề ngoài, quả nhiên không sai.
Biên Nhược Thủy xen vào một câu, nói với Tiếu Vĩ: “Đây là thầy chủ nhiệm của Tống Thiên Lộ, ít nhiều gì nhờ có thầy, Tống Thiên Lộ mới đậu được đại học…”
Biên Nhược Thủy tự cho là mình nói chuyện rất tốt, không biết rằng đã sát phong cảnh cỡ nào. Tiếu Vĩ vốn đang có ánh mắt rất thân thiện, một khi nghe được 2 chữ ‘thầy giáo’ liền trở nên lạnh lùng không ít. Đại khái Tiếu Vĩ cùng một loại người với tôi, từ ngày đầu tiên tới trường, đã đem thầy cô giáo trở thành kẻ thù.
“Đừng khách khí như vậy, tôi và Tống Thiên Lộ chính là anh em.” Thầy chủ nhiệm bổ sung một câu, còn hướng tôi nháy mắt một cái, muốn tôi nói đỡ lời giúp thầy.
“Đúng đúng đúng… quan hệ giữa chúng tôi rất tốt!” Vừa nói tôi vừa dùng cánh tay đánh lên bả vai thầy chủ nhiệm.
“Kỳ thật tôi không lớn hơn các em bao nhiêu tuổi đâu, tôi vừa thực tập xong, kỳ thật cũng coi như là sinh viên.”
Tôi ở bên cạnh không khỏi nuốt nước miếng một cái, đã thấy người mặt dày, nhưng chưa thấy ai mặt dày như vậy. Kết quả một giây sau, thừa dịp Tiếu Vĩ không chú ý, thầy chủ nhiệm ở bên tai tôi dặn dò: “Nhớ kỹ, nếu em ấy hỏi, nói tôi 24.”
“Thầy 42, lại muốn em nói thầy 24!” Ta thiếu chút nữa hét lên.
Thầy chủ nhiệm vỗ vỗ bờ vai tôi, chẳng biết xấu hổ nói: “Nhỏ giọng một chút, tâm lý của thầy chỉ mới có 24, ngày hôm qua vừa trắc nghiệm xong.”
Biên Nhược Thủy ở bên cạnh đã triệt sửng sốt, nửa ngày còn chưa kịp phản ứng, tôi đi ngang qua người em, nhắc nhở em một câu, “Nhìn thấy không? Đây là ngọn đèn sáng chói trong lòng em nhưng thực ra lại hèn mọn bỉ ổi lưu manh…”
Qua một hồi, tôi cùng Tiếu Vĩ an vị ở phòng khách một bên xem phim một bên nói chuyện phiếm, thầy chủ nhiệm cùng Biên Nhược Thủy ở trong bếp nấu cơm. Vốn tôi xem phim rất thích ý, nói chuyện cùng Tiếu Vĩ cũng rất vui, kết quả trong phòng bếp thỉnh thoảng truyền tới một ít âm thanh, tạo thành ảnh hưởng tâm lý không tốt lắm.
“Oa… thầy, tay nghề của thầy lợi hại quá, em đều không thấy thầy cử động, thật sự là quá nhanh.”
“Tôi tức nhiên khác các em rồi, tôi nấu cơm đã biết bao nhiêu năm…”
“Thật không nghĩ tới thầy cũng biết nấu cơm, em cho rằng bình thường thầy toàn ăn ở căn tin, em nghe Tống Thiên Lộ nói trong trường có căn tin dành riêng cho thầy giáo.”
“Ha ha… Con người của tôi tương đối thích sạch sẽ, bình thường đều tự mình nấu ăn mới cảm thấy an tâm ….”
“Em thấy được mà, quần áo của thầy thật sạch sẽ, tựa như mới mua vậy.”
“Nào có a… Bộ này đều mặc hơn hai năm.”
“…”
Tiếu Vĩ cười mỉm nhìn tôi, trào phúng nói: “Thế nào? Hiện tại cậu ghen đến nổi mặt như tấm thớt.”
“Sao tôi phải ghen?” Tôi cầm một cái gối sô pha ném tới bên kia.
Miệng Tiếu Vĩ còn thiếu chút nữa nhếch lên trời cao, “Tôi giống như đang xem một bộ hài kịch vậy, vẻ mặt của cậu y chang trinh nữ. Lúc trước cậu cái đức hạnh kia, bạn gái từng người từng người chạy, biểu lộ trên mặt cậu y như giờ vậy, bất quá vẻ mặt đó tôi chỉ nhìn thấy năm sáu lần trong một học kỳ thôi à ….”
“Cậu có tin tôi nhét cái gạt tàn này vào miệng câu không?”
“Sách sách sách… Hai năm không thấy, tính tình vẫn nóng như thế.” Tiếu Vĩ vừa nói vừa chạy ra xa, vẻ mặt đề phòng nhìn nhìn tôi.
Ngay lúc này, không biết khi nào thầy chủ nhiệm đã đi tới, còn mang trên người cái tạp dề, đứng ở cửa hỏi: “Tiếu Vĩ, em có ăn cay không?”
“Em ăn được, nhưng không thích, em ăn cay sẽ bị dị ứng.” Tiếu Vĩ rất nghiêm túc nói.
“Aizzz… em nói này, sao thầy không hỏi em?” Tôi đá lông nheo với thầy chủ nhiệm.
Tiếu Vĩ còn rất phối hợp nói một câu: “Tôi lớn lên đều khiến mọi người yêu thích, bất cứ ai lần đầu tiên gặp tôi đều khó mà không thích tôi.”
Tôi làm một cái thủ thế với thầy, ý bảo – thầy và Tiếu Vĩ thật là trời sinh một đôi.
“Thầy của cậu nhiêu tuổi thế?” Tiếu Vĩ hướng tôi hỏi.
Tôi hít sâu một hơi, cảm giác rất áp lực, “24…”
“Còn trẻ vậy sao, tôi nhớ cậu là loại lưu ban mà a, không phải thầy chủ nhiệm của các lớp lưu ban đều là người lớn tuổi có kinh nghiệp giảng dạy hết sao?”
“Thầy là thiếu niên thành tài…” Tôi kiên trì nói hưu nói vượn.
“A, thầy kết hôn chưa?” Tiếu Vĩ lại hỏi.
“Cậu thấy thầy giống như kết hôn sao? Nào có ai kết hôn rồi còn đến đây ăn chực.”
“Cũng đúng… nhìn cũng rất đẹp trsi, có bạn gái đi?”
“Không có, sao cậu tra hỏi cẩn thận thế?”
Tiếu Vĩ xấu hổ cười, “Hiếu kỳ thôi, à, mà thầy có biết chuyện giữa cậu và Biên Nhược Thủy không?”
“Biết rõ a!” Tôi thẳng thắn cho Tiếu Vĩ biết.
Tiếu Vĩ sững sờ, sau đó nhìn tôi cười ý vị thâm trường, hỏi: “Thầy cũng là thế à?”
“Là gì?”
“Cậu dốt thế a, cậu nói xem là gì?”
Tôi lập tức bừng tỉnh đại ngộ, có chút buồn bực hỏi Tiếu Vĩ: “Sao cậu nhìn ra được?”
“Không biết, vừa nhìn thấy thầy liền cảm giác được, chỉ là không dám xác nhận. Sau đó Biên Nhược Thủy nói đây là thầy chủ nhiệm của cậu, tôi còn nghĩ mình đã đoán sai, hiện tại phát hiện con mắt của tôi xem người rất chuẩn…”
Tôi cao thấp đánh giá Tiếu Vĩ, thật sự có chút nghĩ mãi mà không rõ, nếu lần đầu tiên tôi nhìn thấy Tiếu Vĩ, mà cậu không nói cho tôi biết, tôi tuyệt đối không thể theo trong lời nói cử chỉ của cậu mà biết được tính hướng của cậu, chớ nói chi chỉ một ánh mắt đã nhìn ra. Chính là lúc trước thầy chủ nhiệm cũng nhìn ra tôi đang quen bạn trai, cho nên hiện tại không thể nói Tiếu Vĩ nói khoác được, chỉ là cảm thấy có chút tà môn.
Danh sách chương