Hơi nóng phả vào tai cô làm cô từng trận ngứa ngáy.
Hải Tiêu Tiêu vùng vẫy muốn đẩy người ra.
Không để cho cô kịp phải ứng, đôi môi lạnh lẽo như nước đá áp lên môi cô, cưỡng bức hôn xuống.
- Ư...
Bàn tay nhanh chóng cởi bỏ chiếc áo học sinh, mặc cho cô phản kháng thế nào cũng vô dụng.
- Ư, buông tôi ra, đồ biến thái...ư...
" Cạch "
Tiếng còng vang lên lạnh lẽo, một tay cô đã bị chiếc còng khóa lại với thanh cửa sổ.
Con mẹ nó, chuyện gì vậy!
Cô dù gì cũng là cô gái 23 tuổi không phải học sinh 18 tuổi ngây thơ gì đó đâu nha.
Ánh mắt cô lạnh lẽo nhìn người thầy biến thái phía trước.
- Mau thả tôi ra.
- Hải Tiêu Tiêu, đừng nghĩ tôi không nhận ra cậu!
Anh lạnh lùng khoanh tay nhìn cô gái phía trước, lúc này chiếc áo mở rộ lộ ra đôi gò bòng được bao bọc kín trong chiếc bra màu trắng.
Càng nhìn anh càng khó kìm nén được.
- Anh? Cô giật mình, người này cô không quen biết, sao anh ta lại biết thân phận của cô chứ.
- Đến tôi cậu cũng không nhận ra, quên nhanh thật đấy.
Vừa nói anh lại áp đến, bàn tay để lên ngực cô nhào nặng.
- Khốn khiếp, anh là ai hả?
- Trương Diệp Thành, bạn học của em.
Nhận được câu trả lời, cô càng trố mắt hơn.
Trương Diệp Thành, một kẻ cô lập không bao giờ nói chuyện với ai khi ấy lại là tên biến thái trước mặt sao, không thể nào.
- Sao có thể chứ?
- Sao lại không!
Chiếc kính mắt được mở ra, khuôn mặt yêu nghiệt lộ rõ trước mặt.
Hải Tiêu Tiêu bàng hoàng nhận ra, hình như đúng là cậu ta, Trương Diệp Thành, bạn học cũ của cô.
Nhưng sao lại thay đổi quá nhiều như vậy chứ, cô không thể nhận ra được.
- Đã biết là ai rồi thì ngoan ngoãn chịu phạt đi!
Nói rồi tay anh lại len lỏi xuống dưới, khóa váy bị kéo ra.
- Này sao anh lại làm thế, là Trương Diệp Thành thì sao, mau thả tôi ra.
" Rầm "
Chiếc tay không bị khóa còn lại của cô bị giữ chặt vào tường, chiếc váy được kéo xuống lộ ra cặp đùi thon gọn.
Tay anh lại bắt đầu xoa nắn bầu ngực sữa của cô, đầu vùi chặt vào cổ cô mà liếm mút.
- Ư... đừng...
- Nhiều năm không gặp, trông em càng mê người.
Anh vỗ vài cái vào ngực cô, làm cô đau điếng. Tay anh lại không ngừng vuốt ve trêu chọc hai hạt đào nhỏ đỏ ửng và đang cương cứng.
- Anh...ư...mau thả tôi ra...a.
Anh dường như không để ý những lời cô nói, tay dạo chơi khắp cơ thể của cô, đi đến đâu lại đốt lên ngọn lửa nóng bỏng đến đấy.
Đầu óc cô gần như trống rỗng, như cảm giác mới lạ này làm cô sợ hãi.
Miệng bất giác phát ra tiếng kêu mê người mà chính bản thân cô cũng không biết.
Lí trí còn sót lại cuối cùng làm cô bình tĩnh.
- Anh muốn gì? Xin thả tôi ra đi, được không?
- Nói thế nào nhỉ? Tôi lại không muốn thả em đi.
- Trương Diệp Thành! Đừng có quá đáng, tôi muốn kiện anh tội cưỡng bức.
- Oh, con mèo nhỏ cuối cùng cũng xù lông rồi, thật hư.
Vừa nói anh kéo văng chiếc quần lót, thứ phòng bị cuối cùng trên cơ thể cô.
- A... Đừng...
Sống trên đời 23 năm, đây là lần đầu tiên cô trần truồng trước một người đàn ông như vậy, vừa thẹn vừa giận không nói nên lời.
- Tiêu Tiêu, cơ thể em thật đẹp.
- Đừng...đừng nói nữa.
Giờ khắc này cô qua thật xấu hổ không chịu được, hai tay bị anh khóa chặt, cô chỉ có thể nhắm mắt thật chặt để không đối diện với hoàn cảnh ngại ngùng này.
Mặt cô đỏ ửng, làn da trắng ngần cũng không chịu nổi xấu hổ mà ửng hồng.
Anh tham lam sờ làn da mịn màng như da em bé của cô, khiến cô không thể không run rẩy vì nhạy cảm.
- Nếu không muốn chuyện em gái của em bị lộ ra ngoài, tốt nhất là ngoan ngoãn làm theo lời tôi.
- Anh đang uy hiếm tôi.
Đôi mắt tràn đầy lửa giận của cô từ từ mở ra đối diện với đôi mắt mê hoặc của Trương Diệp Thành.
- Hải Tiêu Tiêu...
Anh gọi tên cô rồi nhẹ nhàng bế cô lên để cô ngồi sát vào thành cửa sổ.
Lúc này, hai chân cô hơi mở ra, nơi tư mật hé lộ, một mảng màu hồng phấn độn khiến hầu kết anh không ngừng lên xuống, trong mắt tất cả đều là dục vọng.
- Tôi không uy hiếp em, bởi vì em không còn lựa chọn nào cả.
Chưa đợi cho Hải Tiêu Tiêu đáp trả, anh dùng môi bịt kín miệng cô.
Lưỡi nhanh nhẹn trườn vào dây dưa cùng lưỡi cô, trao đảo tứ phương.
Vừa nhẹ nhàng nhấm nháp hương vị ngọt ngào, anh vừa đưa tay tiến đến nơi rừng rậm đã ẩm ướt mê người kia.
- Ư...
Có một vật lạ xâm nhập vào thân dưới, những cảm xúc lạ lẫm làm cơ thể cô chịu không nổi mà rung rẩy.
Hải Tiêu Tiêu cảm thấy nóng rang từ bụng dưới đến hết cô thể, có một khoái cảm khác lạ vừa làm cô nóng vừa làm cô mát lạnh, tê dại chạy khắp toàn thân.
Cách môi anh rời khỏi môi cô khéo léo để lại một sợi chỉ bạc, môi bắt đầu dời xuống dưới cắn mút cần cổ trắng noãn.
Anh từ tốn hôn lên từng tất da thịt cô, đi đến đâu lại để lại vết dâu tây đến đấy.
Hơi thở ngày càng nặng nề. Đầu óc cô bây giờ hoàn toàn bị dục vọng chiếm hữu, cô chưa bao giờ có cảm giác như thế này.
Nhưng cơ thể cô nói cho cô biết, cô muốn nhiều hơn nữa.
Không, sao cô lại có suy nghĩ đáng xấu hổ như thế chứ...
___________ Hết Chương 2__________
Đới Vi Vi: Ta có cách xuống dòng cho dễ đọc hơn đấy, không biết có hiệu quả không?
À, phải rồi, có một cô bạn bảo truyện ta viết giống y chang anime. Ta thừa nhận là có giống yếu tố về nhân vật, nhưng xin hỏi nội dung là hoàn toàn à ( mặc dù nội dung chưa viết xong).
Còn có bạn bảo ta đạo văn, rồi bê nguyên văn án luôn. Vâng, chắc vậy ạ. Ta cũng đã nói mình lấy cảm hứng từ phim rồi đấy, còn soi mói gì nữa.
Hải Tiêu Tiêu vùng vẫy muốn đẩy người ra.
Không để cho cô kịp phải ứng, đôi môi lạnh lẽo như nước đá áp lên môi cô, cưỡng bức hôn xuống.
- Ư...
Bàn tay nhanh chóng cởi bỏ chiếc áo học sinh, mặc cho cô phản kháng thế nào cũng vô dụng.
- Ư, buông tôi ra, đồ biến thái...ư...
" Cạch "
Tiếng còng vang lên lạnh lẽo, một tay cô đã bị chiếc còng khóa lại với thanh cửa sổ.
Con mẹ nó, chuyện gì vậy!
Cô dù gì cũng là cô gái 23 tuổi không phải học sinh 18 tuổi ngây thơ gì đó đâu nha.
Ánh mắt cô lạnh lẽo nhìn người thầy biến thái phía trước.
- Mau thả tôi ra.
- Hải Tiêu Tiêu, đừng nghĩ tôi không nhận ra cậu!
Anh lạnh lùng khoanh tay nhìn cô gái phía trước, lúc này chiếc áo mở rộ lộ ra đôi gò bòng được bao bọc kín trong chiếc bra màu trắng.
Càng nhìn anh càng khó kìm nén được.
- Anh? Cô giật mình, người này cô không quen biết, sao anh ta lại biết thân phận của cô chứ.
- Đến tôi cậu cũng không nhận ra, quên nhanh thật đấy.
Vừa nói anh lại áp đến, bàn tay để lên ngực cô nhào nặng.
- Khốn khiếp, anh là ai hả?
- Trương Diệp Thành, bạn học của em.
Nhận được câu trả lời, cô càng trố mắt hơn.
Trương Diệp Thành, một kẻ cô lập không bao giờ nói chuyện với ai khi ấy lại là tên biến thái trước mặt sao, không thể nào.
- Sao có thể chứ?
- Sao lại không!
Chiếc kính mắt được mở ra, khuôn mặt yêu nghiệt lộ rõ trước mặt.
Hải Tiêu Tiêu bàng hoàng nhận ra, hình như đúng là cậu ta, Trương Diệp Thành, bạn học cũ của cô.
Nhưng sao lại thay đổi quá nhiều như vậy chứ, cô không thể nhận ra được.
- Đã biết là ai rồi thì ngoan ngoãn chịu phạt đi!
Nói rồi tay anh lại len lỏi xuống dưới, khóa váy bị kéo ra.
- Này sao anh lại làm thế, là Trương Diệp Thành thì sao, mau thả tôi ra.
" Rầm "
Chiếc tay không bị khóa còn lại của cô bị giữ chặt vào tường, chiếc váy được kéo xuống lộ ra cặp đùi thon gọn.
Tay anh lại bắt đầu xoa nắn bầu ngực sữa của cô, đầu vùi chặt vào cổ cô mà liếm mút.
- Ư... đừng...
- Nhiều năm không gặp, trông em càng mê người.
Anh vỗ vài cái vào ngực cô, làm cô đau điếng. Tay anh lại không ngừng vuốt ve trêu chọc hai hạt đào nhỏ đỏ ửng và đang cương cứng.
- Anh...ư...mau thả tôi ra...a.
Anh dường như không để ý những lời cô nói, tay dạo chơi khắp cơ thể của cô, đi đến đâu lại đốt lên ngọn lửa nóng bỏng đến đấy.
Đầu óc cô gần như trống rỗng, như cảm giác mới lạ này làm cô sợ hãi.
Miệng bất giác phát ra tiếng kêu mê người mà chính bản thân cô cũng không biết.
Lí trí còn sót lại cuối cùng làm cô bình tĩnh.
- Anh muốn gì? Xin thả tôi ra đi, được không?
- Nói thế nào nhỉ? Tôi lại không muốn thả em đi.
- Trương Diệp Thành! Đừng có quá đáng, tôi muốn kiện anh tội cưỡng bức.
- Oh, con mèo nhỏ cuối cùng cũng xù lông rồi, thật hư.
Vừa nói anh kéo văng chiếc quần lót, thứ phòng bị cuối cùng trên cơ thể cô.
- A... Đừng...
Sống trên đời 23 năm, đây là lần đầu tiên cô trần truồng trước một người đàn ông như vậy, vừa thẹn vừa giận không nói nên lời.
- Tiêu Tiêu, cơ thể em thật đẹp.
- Đừng...đừng nói nữa.
Giờ khắc này cô qua thật xấu hổ không chịu được, hai tay bị anh khóa chặt, cô chỉ có thể nhắm mắt thật chặt để không đối diện với hoàn cảnh ngại ngùng này.
Mặt cô đỏ ửng, làn da trắng ngần cũng không chịu nổi xấu hổ mà ửng hồng.
Anh tham lam sờ làn da mịn màng như da em bé của cô, khiến cô không thể không run rẩy vì nhạy cảm.
- Nếu không muốn chuyện em gái của em bị lộ ra ngoài, tốt nhất là ngoan ngoãn làm theo lời tôi.
- Anh đang uy hiếm tôi.
Đôi mắt tràn đầy lửa giận của cô từ từ mở ra đối diện với đôi mắt mê hoặc của Trương Diệp Thành.
- Hải Tiêu Tiêu...
Anh gọi tên cô rồi nhẹ nhàng bế cô lên để cô ngồi sát vào thành cửa sổ.
Lúc này, hai chân cô hơi mở ra, nơi tư mật hé lộ, một mảng màu hồng phấn độn khiến hầu kết anh không ngừng lên xuống, trong mắt tất cả đều là dục vọng.
- Tôi không uy hiếp em, bởi vì em không còn lựa chọn nào cả.
Chưa đợi cho Hải Tiêu Tiêu đáp trả, anh dùng môi bịt kín miệng cô.
Lưỡi nhanh nhẹn trườn vào dây dưa cùng lưỡi cô, trao đảo tứ phương.
Vừa nhẹ nhàng nhấm nháp hương vị ngọt ngào, anh vừa đưa tay tiến đến nơi rừng rậm đã ẩm ướt mê người kia.
- Ư...
Có một vật lạ xâm nhập vào thân dưới, những cảm xúc lạ lẫm làm cơ thể cô chịu không nổi mà rung rẩy.
Hải Tiêu Tiêu cảm thấy nóng rang từ bụng dưới đến hết cô thể, có một khoái cảm khác lạ vừa làm cô nóng vừa làm cô mát lạnh, tê dại chạy khắp toàn thân.
Cách môi anh rời khỏi môi cô khéo léo để lại một sợi chỉ bạc, môi bắt đầu dời xuống dưới cắn mút cần cổ trắng noãn.
Anh từ tốn hôn lên từng tất da thịt cô, đi đến đâu lại để lại vết dâu tây đến đấy.
Hơi thở ngày càng nặng nề. Đầu óc cô bây giờ hoàn toàn bị dục vọng chiếm hữu, cô chưa bao giờ có cảm giác như thế này.
Nhưng cơ thể cô nói cho cô biết, cô muốn nhiều hơn nữa.
Không, sao cô lại có suy nghĩ đáng xấu hổ như thế chứ...
___________ Hết Chương 2__________
Đới Vi Vi: Ta có cách xuống dòng cho dễ đọc hơn đấy, không biết có hiệu quả không?
À, phải rồi, có một cô bạn bảo truyện ta viết giống y chang anime. Ta thừa nhận là có giống yếu tố về nhân vật, nhưng xin hỏi nội dung là hoàn toàn à ( mặc dù nội dung chưa viết xong).
Còn có bạn bảo ta đạo văn, rồi bê nguyên văn án luôn. Vâng, chắc vậy ạ. Ta cũng đã nói mình lấy cảm hứng từ phim rồi đấy, còn soi mói gì nữa.
Danh sách chương