Tan học, Hải Tiêu Tiêu vội vàng chạy ra cổng trường.
Từ xa đã thấy được bóng dáng dịu dàng của Ôn Hạ Thanh. Cậu ta đứng dưới nắng, mái tóc khẽ bay theo gió làm người ta phải đắm đuối vào khung cảnh dụ hoặc ấy.
Bề ngoài cậu ta rất được, mắt to sáng như có vẻ lạnh lẽo, mũi cao, môi mỏng. Không thể phủ nhận khi mặc áo trắng trong rất thư sinh.
Và điều đó càng chắc hơn khi các cô gái đi ngang qua đều phải ngoái đầu nhìn lại.
Hải Tiêu Tiêu chạy vội lại, vẻ lạnh lẽo trên đôi mắt ấy bỗng chốc biến mất, thay thế bằng ánh mắt dịu dàng, nóng bỏng.
Hải Tiêu Tiêu không hề nhận ra sự thay đổi lớn ấy, cô áy náy nói với cậu.
- Thật xin lỗi, bây giờ tôi phải ở lại làm kiểm tra bù nên cậu cứ về trước đi!
- Không sao, tôi đợi cô cũng được.
Ánh mặt Ôn Hạ Thanh nhìn cô dịu dàng như nước.
- Làm sao có thể chứ? Cậu cứ về trước đi, tôi đâu thể mặt dày làm phiền cậu thế được.
Ôn Hạ Thanh thật sự muốn nói nếu là cô thì không phiền chút nào. Nhưng dù gì hai người mới quen hôm qua nên cô ngại ngùng cũng phải.
- Vậy tôi về trước.
- Ừm, tạm biệt.
Cô vui vẻ giơ tay chuẩn bị tạm biệt.
- Chúc cô thi tốt.
- Cảm ơn cậu.
Sau khi tam biệt Ôn Hạ Thanh xong, Hải Tiêu Tiêu lại phải tới phòng Trương cầm thú làm bài kiểm tra bù.
Sau 45 phút uể oải làm bài, cô ngồi nhìn Trương Diệp Thành chấm bài của mình.
Anh bình thản nhìn chằm chằm vào bài kiểm tra của cô không ngừng dùng bút đỏ gạch tới gạch lui.
Cô buồn rầu úp mặt xuống bàn, phải biết rằng môn ngoại ngữ chính là nhược điểm chí mạng của cô, có học thế nào cũng không ra chữ.
- 10/50 câu đúng, không tệ, sắp đạt kỉ lục những người điểm kém nhất rồi.
Biết là anh đang nhạo báng mình, cô không lên tiếng, chỉ bĩu môi coi như đang kháng nghị.
- Tôi không biết mấy môn kia em học thế nào nhưng riêng môn ngoại ngữ của tôi phải cần bổ túc lại.
- À.
Hải Tiêu Tiêu ngồi nghịch ngón tay.
- Tôi quyết định phải bổ túc lại cho em.
- À.
Tiếp tục nghịch ngón tay.
Trương Diệp Thành từ từ ngẩng đầu, đẩy nhẹ mắt kính.
- Nếu em đã đồng ý thì bắt đầu ngày mai tôi sẽ dạy kèm cho riêng em.
- À.
Đang định nghịch ngón tay tiếp thì cô sự nhớ lại câu nói của anh.
- Hả? Dạy kèm? Cho riêng cô?
- Tôi đói rồi, chúng ta đi ăn trưa rồi tôi sẽ đưa em về.
Anh vừa nói vừa đứng dạy cầm áo khoác của mình, tay không quên cầm cặp sách của cô để cô không có cơ hội từ chối.
- Này, này...
Ai muốn đi ăn với anh ta chứ, cô cũng có thể tự về được.
Chưa kịp nói gì thì bóng dáng anh đã biến mất không thấy đâu. Chắc là đi lấy xe rồi.
Cô bất đắc lắc đầu, sau đó ngao ngán đi ra cổng đợi.
Anh ta quá cao tay, ví tiền cô để trong cặp sách anh ta mang đi rồi, có muốn bắt taxi trốn về cũng không được.
Đợi chưa đến 3 phút thì một chiếc ô tô đen bóng chạy đến, cô cũng không rành về mấy hãng xe, nhưng nhìn chiếc xe này hẳn ra rất xa hoa đi.
Thấy anh trong xe nhướng mày xinh đẹp nhìn cô. Hải Tiêu Tiêu bực bội lên xe,lúc đầu định ngồi phía sau như cửa bị anh khóa, rút cục cô phải ngồi phía trước, ghế phụ ngay bên cạnh anh.
Đóng cửa xe "rầm" một cái thật mạnh, cô chu môi lẩm bẩm gì đó.
Nhìn thấy hành động trẻ con của cô, anh không nhịn được khẽ cong môi.
* * *
Xe dừng lại một quán cơm Tứ Xuyên nổi tiếng.
Không biết có phải khẩu vị của cô với anh trùng hợp hay không nhưng cô cực kì thích ăn cay.
Sau khi chọn một chiếc bàn gần cửa sổ thông thoáng, cô khoanh tay nhìn anh nghiêm túc cầm Menu chọn món, đến cả hỏi cô muốn ăn gì hay không cũng không thèm hỏi.
Quá đáng! Bất lịch sự! Tí nữa cô phải ăn thật nhiều cho hả dạ.
Một bát cơm nóng tỏa khói nghi ngút được đưa lên.
Tiếp theo là một dĩa gà xào ớt khô màu sắc rất bắt mắt.
Đậu hũ Tứ Xuyên, hương cay nồng nàn chui xộc vào mũi.
Cà tím vị cá, nấu cà tím với sốt chua ngọt vị cá cùng ớt ngâm chua. Chỉ cần nhìn thôi cũng tiết không ít nước bọt.
Ngoài ra còn có món Đỗ chiên thơm lừng và Hồi oa nhục ( thịt lợn nấu hai lần) đậm đà.
Hoa Tiêu Tiêu không khỏi lau nước miếng nhìn một bàn đồ ăn.
- Có phải anh điều tra sở thích ăn uống của tôi không vậy?
Đây đều là những món cô thích nhất, cô và anh cũng không trùng hợp đến thế đâu.
Trương Diệp Thành bình thản xới cơm, vun một chén lớn đưa cho Hải Tiêu Tiêu.
Cô hài lòng nhận lấy bắt đầu động đũa.
Cô vui vẻ thưởng thức những món cay nồng từ ớt và tiêu. Vừa ăn vừa lau nước mắt nước mũi không ngừng.
Quá tuyệt vời!
Bố cô là người Tứ Xuyên, là vị đầu bếp tài ba của nha cô, khẩu vị cô như ngày hôm nay cũng do bố cô đúc kết mà thành.
Ăn gần hết nửa bàn cơm, cô mới nhớ vị nào đó còn chưa chịu đụng đũa.
- Anh không ăn?
Cô gắp miếng gà xào ớt khô cho vào miệng, hạnh phúc hưởng thụ vị cay xé trong cổ họng.
- Anh no rồi!
Từ lúc cơm được lên cô chưa hề thấy anh đụng đũa, vậy thì no kiểu gì?
- Rõ ràng anh vẫn chưa ăn gì?
Vừa nói cô vừa gắp miếng thịt heo cho vào miệng nhai ngon lành. Ừ, thịt heo kho mềm cùng với vị cay nồng của ớt hòa quyện thật là ngon.
- Em quên rồi sao, anh ăn rồi.
- Anh ăn gì chứ?
- Ăn em.
Sặc. Vị cay nồng xộc lên mũi, nước mắt cô không ngừng chảy ra, mặt vì bị sặc mà đỏ nghẹn.
Cô quơ vôi ly nước bên cạnh uống.
- Em không cần phải vui đến khóc khi anh ăn em chứ?
Hải Tiêu Tiêu đang uống nước bỗng trong đầu cô chỉ nghĩ muốn phun toàn bộ nước trong miệng vào bộ mặt bỉ ổi của Trương Diệp Thành. Mà thôi đi, nghĩ thì nghĩ chứ cô không dám làm đâu.
Cô đặt ly nước đã cạn xuống, lườm mắt khinh bỉ anh một cái rồi tiếp tục ăn.
Cuối cùng sau khi ăn no nê, Hải Tiêu Tiêu lười biếng móc điện thoại ra xem giờ chờ ai đó đang thanh toán tiền.
- Tôi đi WC rửa tay tí.
Đến khi cô biến mất sau cách cửa WC, Trương Diệp Thành nhìn chằm chằm chiếc điện thoại cô để quên trên bàn, đáy mắt lóe lên tia giảo hoặc.
Từ xa đã thấy được bóng dáng dịu dàng của Ôn Hạ Thanh. Cậu ta đứng dưới nắng, mái tóc khẽ bay theo gió làm người ta phải đắm đuối vào khung cảnh dụ hoặc ấy.
Bề ngoài cậu ta rất được, mắt to sáng như có vẻ lạnh lẽo, mũi cao, môi mỏng. Không thể phủ nhận khi mặc áo trắng trong rất thư sinh.
Và điều đó càng chắc hơn khi các cô gái đi ngang qua đều phải ngoái đầu nhìn lại.
Hải Tiêu Tiêu chạy vội lại, vẻ lạnh lẽo trên đôi mắt ấy bỗng chốc biến mất, thay thế bằng ánh mắt dịu dàng, nóng bỏng.
Hải Tiêu Tiêu không hề nhận ra sự thay đổi lớn ấy, cô áy náy nói với cậu.
- Thật xin lỗi, bây giờ tôi phải ở lại làm kiểm tra bù nên cậu cứ về trước đi!
- Không sao, tôi đợi cô cũng được.
Ánh mặt Ôn Hạ Thanh nhìn cô dịu dàng như nước.
- Làm sao có thể chứ? Cậu cứ về trước đi, tôi đâu thể mặt dày làm phiền cậu thế được.
Ôn Hạ Thanh thật sự muốn nói nếu là cô thì không phiền chút nào. Nhưng dù gì hai người mới quen hôm qua nên cô ngại ngùng cũng phải.
- Vậy tôi về trước.
- Ừm, tạm biệt.
Cô vui vẻ giơ tay chuẩn bị tạm biệt.
- Chúc cô thi tốt.
- Cảm ơn cậu.
Sau khi tam biệt Ôn Hạ Thanh xong, Hải Tiêu Tiêu lại phải tới phòng Trương cầm thú làm bài kiểm tra bù.
Sau 45 phút uể oải làm bài, cô ngồi nhìn Trương Diệp Thành chấm bài của mình.
Anh bình thản nhìn chằm chằm vào bài kiểm tra của cô không ngừng dùng bút đỏ gạch tới gạch lui.
Cô buồn rầu úp mặt xuống bàn, phải biết rằng môn ngoại ngữ chính là nhược điểm chí mạng của cô, có học thế nào cũng không ra chữ.
- 10/50 câu đúng, không tệ, sắp đạt kỉ lục những người điểm kém nhất rồi.
Biết là anh đang nhạo báng mình, cô không lên tiếng, chỉ bĩu môi coi như đang kháng nghị.
- Tôi không biết mấy môn kia em học thế nào nhưng riêng môn ngoại ngữ của tôi phải cần bổ túc lại.
- À.
Hải Tiêu Tiêu ngồi nghịch ngón tay.
- Tôi quyết định phải bổ túc lại cho em.
- À.
Tiếp tục nghịch ngón tay.
Trương Diệp Thành từ từ ngẩng đầu, đẩy nhẹ mắt kính.
- Nếu em đã đồng ý thì bắt đầu ngày mai tôi sẽ dạy kèm cho riêng em.
- À.
Đang định nghịch ngón tay tiếp thì cô sự nhớ lại câu nói của anh.
- Hả? Dạy kèm? Cho riêng cô?
- Tôi đói rồi, chúng ta đi ăn trưa rồi tôi sẽ đưa em về.
Anh vừa nói vừa đứng dạy cầm áo khoác của mình, tay không quên cầm cặp sách của cô để cô không có cơ hội từ chối.
- Này, này...
Ai muốn đi ăn với anh ta chứ, cô cũng có thể tự về được.
Chưa kịp nói gì thì bóng dáng anh đã biến mất không thấy đâu. Chắc là đi lấy xe rồi.
Cô bất đắc lắc đầu, sau đó ngao ngán đi ra cổng đợi.
Anh ta quá cao tay, ví tiền cô để trong cặp sách anh ta mang đi rồi, có muốn bắt taxi trốn về cũng không được.
Đợi chưa đến 3 phút thì một chiếc ô tô đen bóng chạy đến, cô cũng không rành về mấy hãng xe, nhưng nhìn chiếc xe này hẳn ra rất xa hoa đi.
Thấy anh trong xe nhướng mày xinh đẹp nhìn cô. Hải Tiêu Tiêu bực bội lên xe,lúc đầu định ngồi phía sau như cửa bị anh khóa, rút cục cô phải ngồi phía trước, ghế phụ ngay bên cạnh anh.
Đóng cửa xe "rầm" một cái thật mạnh, cô chu môi lẩm bẩm gì đó.
Nhìn thấy hành động trẻ con của cô, anh không nhịn được khẽ cong môi.
* * *
Xe dừng lại một quán cơm Tứ Xuyên nổi tiếng.
Không biết có phải khẩu vị của cô với anh trùng hợp hay không nhưng cô cực kì thích ăn cay.
Sau khi chọn một chiếc bàn gần cửa sổ thông thoáng, cô khoanh tay nhìn anh nghiêm túc cầm Menu chọn món, đến cả hỏi cô muốn ăn gì hay không cũng không thèm hỏi.
Quá đáng! Bất lịch sự! Tí nữa cô phải ăn thật nhiều cho hả dạ.
Một bát cơm nóng tỏa khói nghi ngút được đưa lên.
Tiếp theo là một dĩa gà xào ớt khô màu sắc rất bắt mắt.
Đậu hũ Tứ Xuyên, hương cay nồng nàn chui xộc vào mũi.
Cà tím vị cá, nấu cà tím với sốt chua ngọt vị cá cùng ớt ngâm chua. Chỉ cần nhìn thôi cũng tiết không ít nước bọt.
Ngoài ra còn có món Đỗ chiên thơm lừng và Hồi oa nhục ( thịt lợn nấu hai lần) đậm đà.
Hoa Tiêu Tiêu không khỏi lau nước miếng nhìn một bàn đồ ăn.
- Có phải anh điều tra sở thích ăn uống của tôi không vậy?
Đây đều là những món cô thích nhất, cô và anh cũng không trùng hợp đến thế đâu.
Trương Diệp Thành bình thản xới cơm, vun một chén lớn đưa cho Hải Tiêu Tiêu.
Cô hài lòng nhận lấy bắt đầu động đũa.
Cô vui vẻ thưởng thức những món cay nồng từ ớt và tiêu. Vừa ăn vừa lau nước mắt nước mũi không ngừng.
Quá tuyệt vời!
Bố cô là người Tứ Xuyên, là vị đầu bếp tài ba của nha cô, khẩu vị cô như ngày hôm nay cũng do bố cô đúc kết mà thành.
Ăn gần hết nửa bàn cơm, cô mới nhớ vị nào đó còn chưa chịu đụng đũa.
- Anh không ăn?
Cô gắp miếng gà xào ớt khô cho vào miệng, hạnh phúc hưởng thụ vị cay xé trong cổ họng.
- Anh no rồi!
Từ lúc cơm được lên cô chưa hề thấy anh đụng đũa, vậy thì no kiểu gì?
- Rõ ràng anh vẫn chưa ăn gì?
Vừa nói cô vừa gắp miếng thịt heo cho vào miệng nhai ngon lành. Ừ, thịt heo kho mềm cùng với vị cay nồng của ớt hòa quyện thật là ngon.
- Em quên rồi sao, anh ăn rồi.
- Anh ăn gì chứ?
- Ăn em.
Sặc. Vị cay nồng xộc lên mũi, nước mắt cô không ngừng chảy ra, mặt vì bị sặc mà đỏ nghẹn.
Cô quơ vôi ly nước bên cạnh uống.
- Em không cần phải vui đến khóc khi anh ăn em chứ?
Hải Tiêu Tiêu đang uống nước bỗng trong đầu cô chỉ nghĩ muốn phun toàn bộ nước trong miệng vào bộ mặt bỉ ổi của Trương Diệp Thành. Mà thôi đi, nghĩ thì nghĩ chứ cô không dám làm đâu.
Cô đặt ly nước đã cạn xuống, lườm mắt khinh bỉ anh một cái rồi tiếp tục ăn.
Cuối cùng sau khi ăn no nê, Hải Tiêu Tiêu lười biếng móc điện thoại ra xem giờ chờ ai đó đang thanh toán tiền.
- Tôi đi WC rửa tay tí.
Đến khi cô biến mất sau cách cửa WC, Trương Diệp Thành nhìn chằm chằm chiếc điện thoại cô để quên trên bàn, đáy mắt lóe lên tia giảo hoặc.
Danh sách chương