Hôm sau, sắc mặt Dương Cẩm Ngưng vô cùng khó coi, Tả Tần Phương liền đuổi cô về nhà, bắt cô nghỉ ngơi cho khỏe, không cho cô tới bệnh viện nữa, nếu không chỉ rước thêm phiền cho mọi người. Cô biết mọi người lo lắng cho mình, nên khó mà từ chối được, cho dù cô tuyệt đối không muốn quay về nơi được gọi là nhà kia.
Cô không mất trí nhớ, biết rõ hôm qua đã nói gì với Cố Thừa Đông. Ban đầu cô định vĩnh viễn giấu kín chuyện đó, để nó trở thành bí mật, không bao giờ nói cho người khác. Nhưng một phút ấy, cô khó chịu, thì Cố Thừa Đông cũng không được thoải mái. Vì sao cô phải một mình chịu đựng nỗi bực tức ấy? Nhưng nếu cô như vậy, lại phải đối mặt với Cố Thừa Đông, dường như khó mà làm được. Cô đã dứt khoát như thế, tuyệt tình như thế, bây giờ lại không thực hiện, không cắt đứt quan hệ với anh, thì thật mâu thuẫn.
Nhưng cuối cùng vẫn phải đối mặt, huống chi cô và Cố Thừa Đông còn rất nhiều chuyện cần phải nói, nếu không sớm giải quyết, cô vẫn phải ra sức chịu đựng, một cuộc sống như vậy, cô không thể tiếp tục được.
Thật tốt! Khi cô về nhà, trong nhà không có ai, khỏi cần sợ ai đó quan tâm sẽ hỏi cô làm sao, cũng không cần lo lắng xem nên trả lời thế nào. Hơn nữa, cô cũng không muốn nói chuyện, càng không muốn giải thích với người khác, cũng có thể chính cô cũng không biết mình đang thế nào.
Cô tắm rửa xong, liền nằm lăn trên giường, ngủ một giấc ngon lành. Bất kể sắp phải đối mặt với chuyện gì, cũng phải chờ ngủ xong nói tiếp.
Cô mơ màng thiếp đi, đến khi tỉnh lại mới phát hiện có hơn n cuộc gọi nhỡ.
Cô không khỏi cảm thấy tò mò, liền trực tiếp gọi lại. Đối phương nói với cô, anh ta là một luật sư, hiện đang ở bên ngoài biệt thự, có một số việc cần nói chuyện trực tiếp với cô.
Cô cảm thấy kỳ lạ, nhưng vẫn lập tức đứng lên, thay quần áo, sửa sang đầu tóc một lúc, sau đó mới xuống nhà, chạy ra mở cửa.
Cô nhìn chằm chằm đối phương một lúc, là một người đàn ông rất phong độ. Anh ta lịch sự đưa danh thiếp cho cô, mặt trên có thông tin về bản thân. Dù vậy, anh vẫn tự giới thiệu hết sức tóm tắt về mình cho cô nghe.
Cô mời anh ngồi, lịch sự pha trà tiếp khách.
Trong khi đó, anh ta lấy từ cặp ra một tài liệu.
“Dương tiểu thư, tôi là luật sư được anh Cố giao phó. Đây là đơn ly hôn anh ấy đã ký tên. Mời cô xem kỹ lại, nếu không có vấn đề gì khác, phiền cô ký tên vào đây.”
Dương Cẩm Ngưng trừng mắt nhìn người đàn ông này một lúc lâu, sau đó mới từ từ nhận lấy tờ đơn kia, quả nhiên Cố Thừa Đông đã kí tên. Cô cắn môi, tâm trạng khó khăn lắm mới bình tĩnh được, lúc này lại bắt đầu nổi sóng. Anh giỏi thật. Trong khi cô đang nghĩ xem nên đối mặt với anh thế nào, sao đó dứt khoát giải quyết hết khúc mắc giữa bọn họ, thì anh lại chủ động gửi đơn ly hôn.
Không đúng, hẳn là cô đã cho anh lý do tốt nhất để ly hôn. Loại phụ như cô, không tốt bụng, không thủy chung, đương nhiên anh nên ly hôn, chẳng lẽ còn do dự nữa sao? Bạn gái cũ của anh có thể làm nhiều chuyện vì anh như vậy, lúc nào cũng lấy anh làm trọng, còn cô chỉ biết lấy mình làm trọng thì sao anh có thể lưu luyến cô được?
Cô đã tự tay kết thúc cuộc hôn nhân này rồi!
Nhưng có lẽ, đây vốn dĩ chính là điều anh muốn. Dù sao cô cũng không phải người phụ nữ anh cần, cứ thẳng thắn chia tay là xong. Cố Thừa Đông là ai? Là người nối nghiệp nhà họ Cố, gia tài bạc triệu, vậy mà lại hỏi cô “nếu như anh hai bàn tay trắng”, chơi cái trò chơi “tôi không có tiền em còn yêu tôi không?”, anh lúc ấy thật ra cũng đã từ bỏ cô rồi phải không?
Mà cô lại cho anh một cái cớ rất chính đáng. Dù sao, cuộc hôn nhân này cũng đã đi vào ngõ cụt.
Anh không yêu cô, cô cũng vậy…
“Anh ta đâu? Tôi muốn nói chuyện trực tiếp với Cố Thừa Đông.” Ít nhất, cô cũng muốn gặp anh một lần cuối cùng.
“Cố tiên sinh nói, nếu cô không vừa ý điều khoản nào, có thể trực tiếp nói với tôi.” Luật sư Lương nhìn Dương Cẩm Ngưng, nói, “Về vấn đề tài sản, Cố tiên sinh thực sự đã rất rộng rãi.”
Anh ta ám chỉ cô không cần đòi hỏi thêm.
Dương Cẩm Ngưng nhìn lướt qua nội dung, có thể thấy rõ cũng chỉ có 5% cổ phần Cố thị, cứ cho là anh rộng rãi đi, còn nghĩ đến việc chuyển nhượng cổ phần công ty cho cô, giúp cô nửa đời sau không cần lo cơm ăn áo mặc.
“Tôi muốn gặp Cố Thừa Đông.”
“Cố tiên sinh sẽ không gặp cô, chỉ giao cho tôi làm tốt việc này. Hơn nữa, anh ấy ở đâu, tôi cũng không biết.” Luật sư Lương vẫn thản nhiên trả lời.
“Nếu tôi không kí tên thì sao?”
“Tôi tin rằng cô làm vậy cũng chẳng được lợi lộc gì. Hơn nữa, Dương tiểu thư hẳn không phải loại phụ nữ sống chết không chấp nhận đơn ly hôn của chồng.” Lương luật sư lý luận, “Mặc dù thời nay cũng có nhiều người tự hạ giá trị bản thân như thế…” Làm lớn chuyện, ngoại trừ khiến đàn ông càng xem thường thì chẳng có tác dụng gì.
Dương Cẩm Ngưng đứng yên tại chỗ.
Cô ghét nhất loại phụ nữ như vậy, đau khổ cầu xin một người đàn ông. Tình yêu và hôn nhân không rẻ tiền, thứ rẻ tiền là rõ ràng không yêu nhưng vẫn sống chết bám lấy.
Cô từng nghĩ, nếu một người đàn ông có thể không chút do dự vứt bỏ cô, thì cô càng phải dứt khoát hơn, vô tình hơn hắn.
“Anh ta còn nói gì không?” Dương Cẩm Ngưng nhìn chằm chằm luật sư Lương.
Anh ta lắc đầu, thấy cô nhanh chóng lộ ra vẻ thất vọng, lại vội vàng nói tiếp, “Anh ấy nói, cô sẽ rất thoải mái kí tên.” Đây chính là câu Cố Thừa Đông nói với anh khi anh hỏi nếu cô không chịu kí tên thì phải làm sao.
Dương Cẩm Ngưng run rẩy cả người.
Anh nghĩ về cô như thế. Đối với cuộc hôn nhân này, anh không có gì lưu luyến, cũng hiểu được cô nhất định cũng giống anh.
Anh không sai.
Cô thật hài lòng.
Cô cầm bút, nhanh chóng kí tên, khi nhìn đến tên anh bên cạnh, trái tim đột nhiên thắt lại.
Cô đặt tờ đơn đến trước mặt luật sư Lương, “Anh có thể đi rồi. Tôi muốn ngủ một lát.”
Cô trực tiếp đuổi khách như thế khiến anh ta hơi sửng sốt, lúc này mới thu dọn tài liệu, chuẩn bị rời đi.
Cô đứng giữa phòng khách thật lớn, lại không biết mình muốn làm gì, nên làm gì.
Cô lấy di động ra, muốn gọi cho Cố Thừa Đông, muốn chính tai nghe anh nói anh muốn ly hôn. Cho dù cô biết, chính mình đang biến thành loại phụ nữ cô từng khinh bỉ.
Cô nhìn điện thoại một hồi, cuối cùng cũng ấn nút, giống như trước đây, tắt máy.
Cô cầm di động, ngồi xổm trên mặt đất, lúc này, sự tĩnh lặng lại khiến đầu óc cô trống rỗng.
Thật ra, cô không muốn, thực sự không muốn…
Dạ dày đột nhiên khó chịu, cô cố gắng kiềm chế cơn buồn nôn, nhưng không thể, liền vội vàng chạy về toilet, nôn hết thức ăn trong bụng ra. Sự khó chịu này, cuối cùng cũng khiến nước mắt cô chảy xuống. Chỉ vì cơ thể không thoải mái cô mới khóc, hoàn toàn không liên quan đến người khác.
Cô ngồi nghỉ một lát, mới định lên lầu. Cô phải ngủ, chỉ khi ngủ mới không phải suy nghĩ bất cứ điều gì.
Cô nằm trên giường, lăn qua lăn lại, cuối cùng cũng chìm vào giấc ngủ. Lúc này, đột nhiên có tiếng chuông điện thoại. Cô nhắm chặt mắt, không thèm để ý đến. Cô biết, nếu bây giờ mà mở mắt, sẽ chẳng thể ngủ tiếp được nữa. Nhưng cô lại sợ, sợ đó là một tin tức vô cùng quan trọng.
Thậm chí tới tận giờ phút này, mặc dù biết rõ mọi việc đã xảy ra, nhưng cô vẫn hy vọng. Cô thật sự hy vọng, mình có thể ngủ một giấc thật ngon, đến khi tỉnh lại, phát hiện mọi chuyện chỉ là một giấc mơ.
Nhưng cô vẫn lựa chọn mở mắt, cô hiểu rõ, tiếp tục giả vờ như vậy, chỉ là lừa mình dối người.
Cô cầm điện thoại lên, là tin nhắn từ một số lạ, chỉ có một câu: Cố Thừa Đông ở XXX.
Nơi này, cô từng đi qua, thậm chí cô không hề nghi ngờ tính chính xác của tin tức này, bất kể người nhắn tin có mục đích gì, nhưng cô biết, Cố Thừa Đông thực sự có thể ở đây.
Bởi vì, mộ của Tô Tây ở đó.
(từ chương này mình chính thức gọi tên Suzie bằng tên Tô Tây, sau này có thời gian mình sẽ sửa laị các chương trước.)
Cô nắm chặt di động, đè nén giọt nước mắt chực trào ra, đứng lên khỏi giường. Cô thay bộ quần áo yêu thích nhất, trang điểm nhẹ nhàng, sau đó mới ra khỏi nhà.
Cô muốn nói chuyện trực tiếp với Cố Thừa Đông một lần, cho dù chính cô cũng chưa biết nên nói gì. Lúc ngồi trên xe, cô lại nghĩ đến cảnh tượng ấy. Nếu cô nói với anh, chỉ vì cô tức giận, chỉ vì cô muốn anh cũng phải khó chịu, chứ thực sự không muốn ly hôn, liệu anh có từ bỏ ý định ly hôn với cô không?
Nhưng hạ mình cầu xin một người đàn ông, có thực sự là điều cô muốn không?
Tới nghĩa trang, cô biết rõ vị trí mộ Tô Tây. Cô đứng rất xa, đã nhìn thấy anh đứng đó. Người cô luôn muốn nói chuyện, nhưng lại không thể nói được gì.
Cô vẫn đứng yên.
Hình như có một định lý thế này, nếu anh yêu một người, kể cả khi người đó cách xa anh, anh vẫn có thể dễ dàng cảm nhận được sự tồn tại của cô ấy. Cô không biết điều này có đúng không, nhưng cô biết, anh không hề quay đầu lại.
Cô đứng lặng, tự cười với mình.
Giờ phút này, cô không còn muốn giải thích gì với anh nữa. Cứ để anh muốn thế nào thì muốn, dù sao dựa vào những gì anh làm có thể thấy, người quan trọng nhất trong lòng anh vẫn là Tô Tây. Cho dù cô có cố gắng thế nào, cùng lắm cũng chỉ có thể trở thành Tô Tây thứ hai, sau đó vĩnh viễn sống dưới cái bóng của cô ấy.
Cứ như vậy đi, trước giờ cô luôn là một người quyết đoán, cho dù cô biết, lần này trái tim thật sự rất đau.
Nếu nói trong cuộc sống, cô từng “nghiện” rất nhiều người, thì Cố Thừa Đông chính là kẻ cô nghiện nhất. Thật tốt! Kể cả kẻ mình nghiện nhất cô cũng có thể từ bỏ, có thể buông tay. Sau này, cô không cần lo lắng sẽ bị người nắm được điểm yếu, chân chính làm một kẻ không sợ trời không sợ đất.
Đây là một chuyện tốt, một chuyện cực kì tốt.
Nhưng tại sao, cô chỉ cảm thấy ngực mình càng ngày càng đau?
Cô không biết Cố Thừa Đông nói gì với Tô Tây, có lẽ là hoài niệm, cũng có thể là than thở. Cô không biết, cũng không muốn biết.
Cuối cùng, anh cũng nói xong, quay người đi về phía này.
Khoảnh khắc anh nhìn thấy Dương Cẩm Ngưng, ánh mắt lộ rõ vẻ kinh ngạc, nhưng chỉ một giây sau lại nghĩ, cái gì phải tới đã tới, có lẽ anh có thể hiểu được sự xuất hiện của cô ở đây.
Anh đứng trước mặt cô, không chủ động mở miệng.
Cô khẽ cười với anh, anh có thể không để ý đến cô như vậy, tại sao cô không thể làm được như thế?
“Tôi gọi điện cho anh không được, nên đành phải tới đây tìm anh.” Cô dừng một chút, “Nếu đã kí đơn ly hôn, mọi việc đã rõ ràng, có thể trực tiếp đi lấy giấy chứng nhận ly hôn, tránh đêm dài lắm mộng.”
Tốt lắm, cô tìm được cho mình lý do tốt nhất.
Tay anh hơi xiết chặt, nhìn chằm chằm mặt cô, sau đó nghiêng đầu, dường như nếu tiếp tục nhìn sẽ cảm thấy mệt mỏi, “Được.”
Trên đường đi, bọn họ không hề nói chuyện.
Trước cục dân chính, hai người cùng ngồi chờ luật sư Lương đem đơn ly hôn đến.
Cô trầm mặc, đột nhiên nhớ tới một câu chuyện mình từng đọc. Vợ chồng dẫn nhau đi ly hôn, người vợ hỏi chồng, có thể không ly nữa được không, người chồng từ chối. Sau đó, cuối cùng bọn họ cũng ly hôn. Vừa bước ra khỏi cục dân chính, người vợ chạy thẳng ra đường cái, cố ý bị đâm chết trước mặt chồng.
Cô cũng muốn hỏi anh, có thể không ly hôn nữa được không?
Nhưng cô biết, cô sẽ không hỏi.
Cuối cùng, bọn họ đổi giấy chứng nhận kết hôn lấy giấy chứng ly hôn. Hoàn toàn chứng minh giữa bọn họ không ai còn là của ai nữa.
Cô không mất trí nhớ, biết rõ hôm qua đã nói gì với Cố Thừa Đông. Ban đầu cô định vĩnh viễn giấu kín chuyện đó, để nó trở thành bí mật, không bao giờ nói cho người khác. Nhưng một phút ấy, cô khó chịu, thì Cố Thừa Đông cũng không được thoải mái. Vì sao cô phải một mình chịu đựng nỗi bực tức ấy? Nhưng nếu cô như vậy, lại phải đối mặt với Cố Thừa Đông, dường như khó mà làm được. Cô đã dứt khoát như thế, tuyệt tình như thế, bây giờ lại không thực hiện, không cắt đứt quan hệ với anh, thì thật mâu thuẫn.
Nhưng cuối cùng vẫn phải đối mặt, huống chi cô và Cố Thừa Đông còn rất nhiều chuyện cần phải nói, nếu không sớm giải quyết, cô vẫn phải ra sức chịu đựng, một cuộc sống như vậy, cô không thể tiếp tục được.
Thật tốt! Khi cô về nhà, trong nhà không có ai, khỏi cần sợ ai đó quan tâm sẽ hỏi cô làm sao, cũng không cần lo lắng xem nên trả lời thế nào. Hơn nữa, cô cũng không muốn nói chuyện, càng không muốn giải thích với người khác, cũng có thể chính cô cũng không biết mình đang thế nào.
Cô tắm rửa xong, liền nằm lăn trên giường, ngủ một giấc ngon lành. Bất kể sắp phải đối mặt với chuyện gì, cũng phải chờ ngủ xong nói tiếp.
Cô mơ màng thiếp đi, đến khi tỉnh lại mới phát hiện có hơn n cuộc gọi nhỡ.
Cô không khỏi cảm thấy tò mò, liền trực tiếp gọi lại. Đối phương nói với cô, anh ta là một luật sư, hiện đang ở bên ngoài biệt thự, có một số việc cần nói chuyện trực tiếp với cô.
Cô cảm thấy kỳ lạ, nhưng vẫn lập tức đứng lên, thay quần áo, sửa sang đầu tóc một lúc, sau đó mới xuống nhà, chạy ra mở cửa.
Cô nhìn chằm chằm đối phương một lúc, là một người đàn ông rất phong độ. Anh ta lịch sự đưa danh thiếp cho cô, mặt trên có thông tin về bản thân. Dù vậy, anh vẫn tự giới thiệu hết sức tóm tắt về mình cho cô nghe.
Cô mời anh ngồi, lịch sự pha trà tiếp khách.
Trong khi đó, anh ta lấy từ cặp ra một tài liệu.
“Dương tiểu thư, tôi là luật sư được anh Cố giao phó. Đây là đơn ly hôn anh ấy đã ký tên. Mời cô xem kỹ lại, nếu không có vấn đề gì khác, phiền cô ký tên vào đây.”
Dương Cẩm Ngưng trừng mắt nhìn người đàn ông này một lúc lâu, sau đó mới từ từ nhận lấy tờ đơn kia, quả nhiên Cố Thừa Đông đã kí tên. Cô cắn môi, tâm trạng khó khăn lắm mới bình tĩnh được, lúc này lại bắt đầu nổi sóng. Anh giỏi thật. Trong khi cô đang nghĩ xem nên đối mặt với anh thế nào, sao đó dứt khoát giải quyết hết khúc mắc giữa bọn họ, thì anh lại chủ động gửi đơn ly hôn.
Không đúng, hẳn là cô đã cho anh lý do tốt nhất để ly hôn. Loại phụ như cô, không tốt bụng, không thủy chung, đương nhiên anh nên ly hôn, chẳng lẽ còn do dự nữa sao? Bạn gái cũ của anh có thể làm nhiều chuyện vì anh như vậy, lúc nào cũng lấy anh làm trọng, còn cô chỉ biết lấy mình làm trọng thì sao anh có thể lưu luyến cô được?
Cô đã tự tay kết thúc cuộc hôn nhân này rồi!
Nhưng có lẽ, đây vốn dĩ chính là điều anh muốn. Dù sao cô cũng không phải người phụ nữ anh cần, cứ thẳng thắn chia tay là xong. Cố Thừa Đông là ai? Là người nối nghiệp nhà họ Cố, gia tài bạc triệu, vậy mà lại hỏi cô “nếu như anh hai bàn tay trắng”, chơi cái trò chơi “tôi không có tiền em còn yêu tôi không?”, anh lúc ấy thật ra cũng đã từ bỏ cô rồi phải không?
Mà cô lại cho anh một cái cớ rất chính đáng. Dù sao, cuộc hôn nhân này cũng đã đi vào ngõ cụt.
Anh không yêu cô, cô cũng vậy…
“Anh ta đâu? Tôi muốn nói chuyện trực tiếp với Cố Thừa Đông.” Ít nhất, cô cũng muốn gặp anh một lần cuối cùng.
“Cố tiên sinh nói, nếu cô không vừa ý điều khoản nào, có thể trực tiếp nói với tôi.” Luật sư Lương nhìn Dương Cẩm Ngưng, nói, “Về vấn đề tài sản, Cố tiên sinh thực sự đã rất rộng rãi.”
Anh ta ám chỉ cô không cần đòi hỏi thêm.
Dương Cẩm Ngưng nhìn lướt qua nội dung, có thể thấy rõ cũng chỉ có 5% cổ phần Cố thị, cứ cho là anh rộng rãi đi, còn nghĩ đến việc chuyển nhượng cổ phần công ty cho cô, giúp cô nửa đời sau không cần lo cơm ăn áo mặc.
“Tôi muốn gặp Cố Thừa Đông.”
“Cố tiên sinh sẽ không gặp cô, chỉ giao cho tôi làm tốt việc này. Hơn nữa, anh ấy ở đâu, tôi cũng không biết.” Luật sư Lương vẫn thản nhiên trả lời.
“Nếu tôi không kí tên thì sao?”
“Tôi tin rằng cô làm vậy cũng chẳng được lợi lộc gì. Hơn nữa, Dương tiểu thư hẳn không phải loại phụ nữ sống chết không chấp nhận đơn ly hôn của chồng.” Lương luật sư lý luận, “Mặc dù thời nay cũng có nhiều người tự hạ giá trị bản thân như thế…” Làm lớn chuyện, ngoại trừ khiến đàn ông càng xem thường thì chẳng có tác dụng gì.
Dương Cẩm Ngưng đứng yên tại chỗ.
Cô ghét nhất loại phụ nữ như vậy, đau khổ cầu xin một người đàn ông. Tình yêu và hôn nhân không rẻ tiền, thứ rẻ tiền là rõ ràng không yêu nhưng vẫn sống chết bám lấy.
Cô từng nghĩ, nếu một người đàn ông có thể không chút do dự vứt bỏ cô, thì cô càng phải dứt khoát hơn, vô tình hơn hắn.
“Anh ta còn nói gì không?” Dương Cẩm Ngưng nhìn chằm chằm luật sư Lương.
Anh ta lắc đầu, thấy cô nhanh chóng lộ ra vẻ thất vọng, lại vội vàng nói tiếp, “Anh ấy nói, cô sẽ rất thoải mái kí tên.” Đây chính là câu Cố Thừa Đông nói với anh khi anh hỏi nếu cô không chịu kí tên thì phải làm sao.
Dương Cẩm Ngưng run rẩy cả người.
Anh nghĩ về cô như thế. Đối với cuộc hôn nhân này, anh không có gì lưu luyến, cũng hiểu được cô nhất định cũng giống anh.
Anh không sai.
Cô thật hài lòng.
Cô cầm bút, nhanh chóng kí tên, khi nhìn đến tên anh bên cạnh, trái tim đột nhiên thắt lại.
Cô đặt tờ đơn đến trước mặt luật sư Lương, “Anh có thể đi rồi. Tôi muốn ngủ một lát.”
Cô trực tiếp đuổi khách như thế khiến anh ta hơi sửng sốt, lúc này mới thu dọn tài liệu, chuẩn bị rời đi.
Cô đứng giữa phòng khách thật lớn, lại không biết mình muốn làm gì, nên làm gì.
Cô lấy di động ra, muốn gọi cho Cố Thừa Đông, muốn chính tai nghe anh nói anh muốn ly hôn. Cho dù cô biết, chính mình đang biến thành loại phụ nữ cô từng khinh bỉ.
Cô nhìn điện thoại một hồi, cuối cùng cũng ấn nút, giống như trước đây, tắt máy.
Cô cầm di động, ngồi xổm trên mặt đất, lúc này, sự tĩnh lặng lại khiến đầu óc cô trống rỗng.
Thật ra, cô không muốn, thực sự không muốn…
Dạ dày đột nhiên khó chịu, cô cố gắng kiềm chế cơn buồn nôn, nhưng không thể, liền vội vàng chạy về toilet, nôn hết thức ăn trong bụng ra. Sự khó chịu này, cuối cùng cũng khiến nước mắt cô chảy xuống. Chỉ vì cơ thể không thoải mái cô mới khóc, hoàn toàn không liên quan đến người khác.
Cô ngồi nghỉ một lát, mới định lên lầu. Cô phải ngủ, chỉ khi ngủ mới không phải suy nghĩ bất cứ điều gì.
Cô nằm trên giường, lăn qua lăn lại, cuối cùng cũng chìm vào giấc ngủ. Lúc này, đột nhiên có tiếng chuông điện thoại. Cô nhắm chặt mắt, không thèm để ý đến. Cô biết, nếu bây giờ mà mở mắt, sẽ chẳng thể ngủ tiếp được nữa. Nhưng cô lại sợ, sợ đó là một tin tức vô cùng quan trọng.
Thậm chí tới tận giờ phút này, mặc dù biết rõ mọi việc đã xảy ra, nhưng cô vẫn hy vọng. Cô thật sự hy vọng, mình có thể ngủ một giấc thật ngon, đến khi tỉnh lại, phát hiện mọi chuyện chỉ là một giấc mơ.
Nhưng cô vẫn lựa chọn mở mắt, cô hiểu rõ, tiếp tục giả vờ như vậy, chỉ là lừa mình dối người.
Cô cầm điện thoại lên, là tin nhắn từ một số lạ, chỉ có một câu: Cố Thừa Đông ở XXX.
Nơi này, cô từng đi qua, thậm chí cô không hề nghi ngờ tính chính xác của tin tức này, bất kể người nhắn tin có mục đích gì, nhưng cô biết, Cố Thừa Đông thực sự có thể ở đây.
Bởi vì, mộ của Tô Tây ở đó.
(từ chương này mình chính thức gọi tên Suzie bằng tên Tô Tây, sau này có thời gian mình sẽ sửa laị các chương trước.)
Cô nắm chặt di động, đè nén giọt nước mắt chực trào ra, đứng lên khỏi giường. Cô thay bộ quần áo yêu thích nhất, trang điểm nhẹ nhàng, sau đó mới ra khỏi nhà.
Cô muốn nói chuyện trực tiếp với Cố Thừa Đông một lần, cho dù chính cô cũng chưa biết nên nói gì. Lúc ngồi trên xe, cô lại nghĩ đến cảnh tượng ấy. Nếu cô nói với anh, chỉ vì cô tức giận, chỉ vì cô muốn anh cũng phải khó chịu, chứ thực sự không muốn ly hôn, liệu anh có từ bỏ ý định ly hôn với cô không?
Nhưng hạ mình cầu xin một người đàn ông, có thực sự là điều cô muốn không?
Tới nghĩa trang, cô biết rõ vị trí mộ Tô Tây. Cô đứng rất xa, đã nhìn thấy anh đứng đó. Người cô luôn muốn nói chuyện, nhưng lại không thể nói được gì.
Cô vẫn đứng yên.
Hình như có một định lý thế này, nếu anh yêu một người, kể cả khi người đó cách xa anh, anh vẫn có thể dễ dàng cảm nhận được sự tồn tại của cô ấy. Cô không biết điều này có đúng không, nhưng cô biết, anh không hề quay đầu lại.
Cô đứng lặng, tự cười với mình.
Giờ phút này, cô không còn muốn giải thích gì với anh nữa. Cứ để anh muốn thế nào thì muốn, dù sao dựa vào những gì anh làm có thể thấy, người quan trọng nhất trong lòng anh vẫn là Tô Tây. Cho dù cô có cố gắng thế nào, cùng lắm cũng chỉ có thể trở thành Tô Tây thứ hai, sau đó vĩnh viễn sống dưới cái bóng của cô ấy.
Cứ như vậy đi, trước giờ cô luôn là một người quyết đoán, cho dù cô biết, lần này trái tim thật sự rất đau.
Nếu nói trong cuộc sống, cô từng “nghiện” rất nhiều người, thì Cố Thừa Đông chính là kẻ cô nghiện nhất. Thật tốt! Kể cả kẻ mình nghiện nhất cô cũng có thể từ bỏ, có thể buông tay. Sau này, cô không cần lo lắng sẽ bị người nắm được điểm yếu, chân chính làm một kẻ không sợ trời không sợ đất.
Đây là một chuyện tốt, một chuyện cực kì tốt.
Nhưng tại sao, cô chỉ cảm thấy ngực mình càng ngày càng đau?
Cô không biết Cố Thừa Đông nói gì với Tô Tây, có lẽ là hoài niệm, cũng có thể là than thở. Cô không biết, cũng không muốn biết.
Cuối cùng, anh cũng nói xong, quay người đi về phía này.
Khoảnh khắc anh nhìn thấy Dương Cẩm Ngưng, ánh mắt lộ rõ vẻ kinh ngạc, nhưng chỉ một giây sau lại nghĩ, cái gì phải tới đã tới, có lẽ anh có thể hiểu được sự xuất hiện của cô ở đây.
Anh đứng trước mặt cô, không chủ động mở miệng.
Cô khẽ cười với anh, anh có thể không để ý đến cô như vậy, tại sao cô không thể làm được như thế?
“Tôi gọi điện cho anh không được, nên đành phải tới đây tìm anh.” Cô dừng một chút, “Nếu đã kí đơn ly hôn, mọi việc đã rõ ràng, có thể trực tiếp đi lấy giấy chứng nhận ly hôn, tránh đêm dài lắm mộng.”
Tốt lắm, cô tìm được cho mình lý do tốt nhất.
Tay anh hơi xiết chặt, nhìn chằm chằm mặt cô, sau đó nghiêng đầu, dường như nếu tiếp tục nhìn sẽ cảm thấy mệt mỏi, “Được.”
Trên đường đi, bọn họ không hề nói chuyện.
Trước cục dân chính, hai người cùng ngồi chờ luật sư Lương đem đơn ly hôn đến.
Cô trầm mặc, đột nhiên nhớ tới một câu chuyện mình từng đọc. Vợ chồng dẫn nhau đi ly hôn, người vợ hỏi chồng, có thể không ly nữa được không, người chồng từ chối. Sau đó, cuối cùng bọn họ cũng ly hôn. Vừa bước ra khỏi cục dân chính, người vợ chạy thẳng ra đường cái, cố ý bị đâm chết trước mặt chồng.
Cô cũng muốn hỏi anh, có thể không ly hôn nữa được không?
Nhưng cô biết, cô sẽ không hỏi.
Cuối cùng, bọn họ đổi giấy chứng nhận kết hôn lấy giấy chứng ly hôn. Hoàn toàn chứng minh giữa bọn họ không ai còn là của ai nữa.
Danh sách chương