Edit: 4ever13lueChỉnh dịch: Sahara
Mấy ngày tới, Cố Thừa Đông lại phải đi công tác ở tỉnh khác nên tranh thủ cuối tuần này mang Dương Nghệ Tuyền đi chơi. Theo giao ước với Dương Cẩm Ngưng, anh gọi điện báo trước với cô, nhắc cô chuẩn bị một ít đồ cần mang đi ra ngoài cho Dương Nghệ Tuyền.
Dương Cẩm Ngưng nghiêm túc lắng nghe Cố Thừa Đông nói, thậm chí cô còn nghĩ, nhất định hiện tại anh đang nhíu mày tự hỏi còn phải mang theo gì nữa.
Rốt cục gác điện thoại, Dương Cẩm Ngưng mới báo cho Dương Nghệ Tuyền, hôm nay sẽ đi ra ngoài chơi.
Nghệ Tuyền vô cùng hài lòng, lập tức đi lấy túi xách, tự mình chuẩn bị những thứ cần khi đi ra ngoài, tất cả đều chuẩn bị đầy đủ hết, không cần Dương Cẩm Ngưng phải làm… Động tác rất nhanh.
Sau khi thu dọn xong, tiểu tử kia liền tự đi tìm quần áo trong tủ, lựa chọn bộ mình thích nhất, lấy ra mặc thử, đồ bẩn liền tùy tiện ném loạn xuống đất.
“Dương Nghệ Tuyền, con lại không nghe lời.” Dương Cẩm Ngưng đi qua, định nhặt quần áo lên, đến gần thì lại buông ra, lấy tay chỉ vào sau gáy con bé, “Nhặt quần áo lên mang đi giặt cho mẹ.”
Cô bé bất động.
“Mẹ đếm đến ba. Một, hai…”
Đếm chưa đến ba, cô bé lập tức nhặt quần áo đi về phía máy giặt.
(Dương Cẩm Ngưng dạy con miễn chê!)
Bạo lực cách mạng chính là cách cơ bản giải quyết tất cả vấn đề.
Dương Nghệ Tuyền lại rất hăng hái, thay quần áo, dọn dẹp tốt tất cả, nhưng Cố Thừa Đông còn chưa tới đón.
Dương Cẩm Ngưng mở TV, bị Dương Nghệ Tuyền đi tới đi lui trước TV làm phiền, “Chú thế nào còn chưa đến, sao chú còn chưa đến.”
“Con đếm đến một trăm đi, chú sẽ đến.” Dương Cẩm Ngưng tức giận.
“Một, hai, ba… Mười sáu, mười tám, mười chín…”
“Mười sáu rồi đến mấy?” Dương Cẩm Ngưng trừng mắt.
Dương Nghệ Tuyền giơ ngón tay ra tính, phụng phịu, “Mười sáu, mười bảy, mười tám… Mẹ phiền quá, hại con lại phải đếm lại một lần.”
“Ai bảo con ngốc.”
“Bà ngoại nói con giống mẹ.”
“Con…”
Cô bé không để ý tới mẹ, tiếp tục đếm. Đếm tới một trăm rồi, cô bé vác ghế ra ban công, đứng lên nhìn bãi xe đỗ ngoài kia, căn bản là không có ai.
Cô bé rất tức giận chạy ào vào phòng khách, “Mẹ nói dối, vẫn không có tới…”
“Con có để mẹ yên không, nhiều lời quá.”
“Mẹ là một tên lừa đảo.”
Dương Cẩm Ngưng liếc mắt, tắt TV, nghĩ ngày hôm nay cần phải dạy dỗ con gái mình, “Mẹ không có lừa con, là vì…chú kia có việc phải hoãn lại, nếu như không hoãn lại, thì con đếm đến một trăm, chú khẳng định sẽ đến.”
Là bố nhưng vẫn còn gọi là chú, khóe miệng Dương Cẩm Ngưng run lên một chút, cảm giác thực sự là kỳ quái.
Dương Nghệ Tuyền chu cái miệng nhỏ nhắn vẻ không tán thành.
Dương Cẩm Ngưng vẫy tay, gọi Nghệ Tuyền lại. Tuy rằng tức giận, nhưng vẫn phải đi qua. Dương Cẩm Ngưng xoa đầu cô bé, “Sau này con đừng gọi là chú nữa.”
“Gọi… Ba.” Cũng không phải không thể.
Cô bé tròn mắt nhìn mẹ mình, “Mẹ muốn chú làm ba của con?”
Dương Cẩm Ngưng day trán, “Gọi ba là được rồi, nhiều lời quá.”
“Mẹ ghét con.” Cô bé mếu máo
Bên ngoài có tiếng còi xe, Nghệ Tuyền lập tức đi xem thử, nhìn thấy chiếc xe quen thuộc, cô bé hài lòng đi lấy túi xách, “Chú tới.”
Dương Cẩm Ngưng liếc cô bé một cái.
“Không đúng, là ba tới.”
Dương Nghệ Tuyền lưng đeo túi xách, định đi ra thì bị mẹ gọi lại.
“Quay lại. Con có quên gì không?”
Cô bé sửng sốt một lúc, sau đó, lục lọi đồ trong túi xách lấy ra tra một hồi, “Không có. Đủ rồi ạ.”
“Con nghĩ kĩ lại đi.” Dương Cẩm Ngưng hết sức kiên trì.
Cô bé tìm lại một lần, “Thật không có quên.”
“Cho con một cơ hội nữa, nghĩ xem.”
“Không quên không quên không quên.” Tức chết đi.
Dương Cẩm Ngưng gượng gạo nói, “Con ra ngoài chơi vui như vậy, không định mang mẹ cùng đi sao?”
“…” Không muốn!!!
Dương Nghệ Tuyền đành ấm ức xuống lầu với mẹ. Nếu như không có mẹ, cô bé có thể tùy tiện ăn cái gì, muốn mua thì tùy ý mua. Có mẹ ở đây, cô không thể ăn nhiều thứ, có nhiều món đồ chơi cũng không mua được.
Thấy Cố Thừa Đông xuống xe mở cửa cho mình, Nghệ Tuyền, “Mẹ muốn đi cùng con.” Dường như cảm thấy được ánh mắt Dương Cẩm Ngưng ở phía sau, cô bé lập tức đổi giọng, “Không đúng, là con muốn mẹ cùng đi với con.”
Cố Thừa Đông nhìn thoáng qua phía sau cô bé, không tỏ thái độ.
Khi Nghệ Tuyền chuẩn bị leo lên ghế phụ lái, Dương Cẩm Ngưng kéo vai cô bé lại, cô bé lập tức hiểu ra ý mẹ: “Con ngồi sau với mẹ.”
Dương Cẩm Ngưng rất hài lòng, trong bụng thầm cân nhắc hôm nay có nên cho con gái ăn thỏa thích hay không.
Cố Thừa Đông lái xe cũng không nhanh lắm, anh nhìn qua kính chiếu hậu, hỏi: “Ở nhà trẻ có nghe lời cô giáo không?”
“Con rất nghe lời, cô giáo nói con rất ngoan.”
“Vậy thành thích của con cũng rất tốt?”
“Đương nhiên rồi ạ, con đều thi được 100 điểm.”
Dương Cẩm Ngưng liếc cô bé một cái. Gì chứ, 100 điểm? Trừ khi cô giáo bị hoa mắt.
“Tốt lắm, thi cuối kỳ xong, chú sẽ kiểm tra bài thi của con.”
“Con nhất định sẽ được một trăm điểm.” Cô bé khá tự tin.
Sau khi xuống xe, Cố Thừa Đông liền chủ động cầm cặp cho cô bé.
Tiểu tử kia nhìn Cố Thừa Đông, híp mắt cười, “Cảm ơn ba.”
Giọng nói non nớt truyền đến tai, Cố Thừa Đông ngây người.
Dương Cẩm Ngưng phát hiện giờ khắc này anh dường như không biết nên làm gì, khóe miệng mấp máy nhưng không thành tiếng, vẻ mặt biến đổi liên tục, dường như muốn cười mà không dám. Cô chưa bao giờ thấy anh như thế, thật sự không giống anh. Lúc này, anh chỉ là một người cha, được con gái mình gọi “ba”.
Cố Thừa Đông rốt cục bình tĩnh lại, vỗ về khuôn mặt nhỏ nhắn của Nghệ Tuyền.
Cô bé nhìn chằm chằm anh , “Tay ba không mềm bằng tay mẹ.”
Một câu nói ngây ngô của cô bé khiến Cố Thừa Đông lập tức rút tay về, sợ tay mình quá mức thô ráp, sẽ làm xước da thịt non nớt.
Dương Cẩm Ngưng cắn môi, chuyện gì cũng có qua có lại, cô chê trách anh không vô trách nhiệm, nhưng chính cô đã cướp đi quyền làm cha của anh.
Nghệ Tuyền chủ động nắm tay Cố Thừa Đông, “Con muốn chơi cái kia.” Cô bé chỉ vào khu trò chơi có rất đông trẻ con đang hét chói tai.
Cố Thừa Đông gật đầu không chút suy nghĩ, “Được.”
Dương Cẩm Ngưng đứng một bên nhìn Cố Thừa Đông và con gái. Cái gì cô bé cũng đều muốn nếm thử, chơi thử, không hề sợ hãi, thật chẳng giống một đứa bé bốn tuổi gì cả.
Cô bé thích thú chạy đến bên cạnh Dương Cẩm Ngưng, “Mẹ, mẹ có muốn cùng chơi không.”
Dương Cẩm Ngưng lắc đầu, “Con chơi đi.”
Ngày hôm nay mẹ rất dễ chịu, như vậy đòi ăn KFC chắc sẽ không sao đâu nhỉ? Thế là cô bé đòi đi ăn KFC, Dương Cẩm Ngưng không kịp ngăn cản, Cố Thừa Đông đã đồng ý mất rồi. Ngồi ở trong xe, Dương Cẩm Ngưng nhìn con gái, đúng là có chỗ dựa có khác.
Lúc tới quán KFC, Nghệ Tuyền háo hức muốn tự mình gọi món, cô bé nhìn chị phục vụ, tươi cười nói: “Em muốn một phần gia đình..” TV có quảng cáo loại này.
“Con ăn cho hết đó nha?” Dương Cẩm Ngưng nhìn chằm chằm con gái mình.
“Chúng ta cùng ăn mà, không phải mẹ nói cả nhà gồm bố mẹ và con sao? Lần này chúng ta đương nhiên ăn phần gia đình.”
Lời nói ngô nghê của cô bé có sức đả thương rất lớn.
Dương Cẩm Ngưng chuyển ánh nhìn, vừa đúng lúc chạm phải ánh mắt Cố Thừa Đông, anh chìn chằm chằm cô hai giây, lấy tiền ra trả.
Ngày hôm nay Dương Nghệ Tuyền chơi đùa vô cùng vui vẻ, muốn chơi gì thì chơi, muốn ăn gì thì ăn. Trên xe về nhà, cô bé tựa vào lòng mẹ mà ngủ.
Cố Thừa Đông nhìn lướt qua kính chiếu hậu, rồi lái xe nhanh hơn một chút.
Dương Nghệ Tuyền ngủ hết sức thoải mái, một tay ôm lấy thắt lưng Dương Cẩm Ngưng.
Bởi vì duy dì một tư thế qua lâu nên cánh tay bị tê, Dương Cẩm Ngưng đưa tay kia nên xoa xoa nắn nắn. Cố Thừa Đông nhìn thấy, chỉ im lặng không nói gì.
Xe dừng trước khu nhà.
Cố Thừa Đông xuống trước, mở cửa xe, vươn tay ra ôm lấy cô bé, động tác vô cùng cẩn thận, sợ quấy rối mộng đẹp của cô bé.
Dương Cẩm Ngưng xoa bóp cánh tay mình mới từ từ ra khỏi xe.
Cô vốn định nhận lại Nghệ Tuyền từ tay anh, để anh đi về, nhưng không ngờ anh lại bế con lên nhà. Nếu như lúc trước bọn họ chưa từng xa nhau, cũng sẽ giống như ngày hôm nay, một nhà ba người ra ngoài chơi, sau đó về nhà.
Cô thậm chí mong muốn giờ khắc này có thể lâu hơn một chút.
Tời trước cửa căn hộ, Cố Thừa Đông tránh sang một bên để Dương Cẩm Ngưng mở cửa.
Anh cẩn thận đặt Nghệ Tuyền lên giường, rồi chậm rãi cởi giày và áo khoác cho cô bé. Dương Cẩm Ngưng đứng ngoài cửa, nhìn động tác cẩn thận và vẻ mặt nghiêm túc của anh, tay cô nắm lấy cánh cửa, cô lại tự nhủ, cứ như vậy cũng tốt rồi.
Cô đã hai lần nghĩ như vậy, đây là lần thứ ba.
Cô quên mất câu chuyện “Có sói tới!”, lần thứ ba sói thật sự tới, nhưng không ai tin nữa.
Mấy ngày tới, Cố Thừa Đông lại phải đi công tác ở tỉnh khác nên tranh thủ cuối tuần này mang Dương Nghệ Tuyền đi chơi. Theo giao ước với Dương Cẩm Ngưng, anh gọi điện báo trước với cô, nhắc cô chuẩn bị một ít đồ cần mang đi ra ngoài cho Dương Nghệ Tuyền.
Dương Cẩm Ngưng nghiêm túc lắng nghe Cố Thừa Đông nói, thậm chí cô còn nghĩ, nhất định hiện tại anh đang nhíu mày tự hỏi còn phải mang theo gì nữa.
Rốt cục gác điện thoại, Dương Cẩm Ngưng mới báo cho Dương Nghệ Tuyền, hôm nay sẽ đi ra ngoài chơi.
Nghệ Tuyền vô cùng hài lòng, lập tức đi lấy túi xách, tự mình chuẩn bị những thứ cần khi đi ra ngoài, tất cả đều chuẩn bị đầy đủ hết, không cần Dương Cẩm Ngưng phải làm… Động tác rất nhanh.
Sau khi thu dọn xong, tiểu tử kia liền tự đi tìm quần áo trong tủ, lựa chọn bộ mình thích nhất, lấy ra mặc thử, đồ bẩn liền tùy tiện ném loạn xuống đất.
“Dương Nghệ Tuyền, con lại không nghe lời.” Dương Cẩm Ngưng đi qua, định nhặt quần áo lên, đến gần thì lại buông ra, lấy tay chỉ vào sau gáy con bé, “Nhặt quần áo lên mang đi giặt cho mẹ.”
Cô bé bất động.
“Mẹ đếm đến ba. Một, hai…”
Đếm chưa đến ba, cô bé lập tức nhặt quần áo đi về phía máy giặt.
(Dương Cẩm Ngưng dạy con miễn chê!)
Bạo lực cách mạng chính là cách cơ bản giải quyết tất cả vấn đề.
Dương Nghệ Tuyền lại rất hăng hái, thay quần áo, dọn dẹp tốt tất cả, nhưng Cố Thừa Đông còn chưa tới đón.
Dương Cẩm Ngưng mở TV, bị Dương Nghệ Tuyền đi tới đi lui trước TV làm phiền, “Chú thế nào còn chưa đến, sao chú còn chưa đến.”
“Con đếm đến một trăm đi, chú sẽ đến.” Dương Cẩm Ngưng tức giận.
“Một, hai, ba… Mười sáu, mười tám, mười chín…”
“Mười sáu rồi đến mấy?” Dương Cẩm Ngưng trừng mắt.
Dương Nghệ Tuyền giơ ngón tay ra tính, phụng phịu, “Mười sáu, mười bảy, mười tám… Mẹ phiền quá, hại con lại phải đếm lại một lần.”
“Ai bảo con ngốc.”
“Bà ngoại nói con giống mẹ.”
“Con…”
Cô bé không để ý tới mẹ, tiếp tục đếm. Đếm tới một trăm rồi, cô bé vác ghế ra ban công, đứng lên nhìn bãi xe đỗ ngoài kia, căn bản là không có ai.
Cô bé rất tức giận chạy ào vào phòng khách, “Mẹ nói dối, vẫn không có tới…”
“Con có để mẹ yên không, nhiều lời quá.”
“Mẹ là một tên lừa đảo.”
Dương Cẩm Ngưng liếc mắt, tắt TV, nghĩ ngày hôm nay cần phải dạy dỗ con gái mình, “Mẹ không có lừa con, là vì…chú kia có việc phải hoãn lại, nếu như không hoãn lại, thì con đếm đến một trăm, chú khẳng định sẽ đến.”
Là bố nhưng vẫn còn gọi là chú, khóe miệng Dương Cẩm Ngưng run lên một chút, cảm giác thực sự là kỳ quái.
Dương Nghệ Tuyền chu cái miệng nhỏ nhắn vẻ không tán thành.
Dương Cẩm Ngưng vẫy tay, gọi Nghệ Tuyền lại. Tuy rằng tức giận, nhưng vẫn phải đi qua. Dương Cẩm Ngưng xoa đầu cô bé, “Sau này con đừng gọi là chú nữa.”
“Gọi… Ba.” Cũng không phải không thể.
Cô bé tròn mắt nhìn mẹ mình, “Mẹ muốn chú làm ba của con?”
Dương Cẩm Ngưng day trán, “Gọi ba là được rồi, nhiều lời quá.”
“Mẹ ghét con.” Cô bé mếu máo
Bên ngoài có tiếng còi xe, Nghệ Tuyền lập tức đi xem thử, nhìn thấy chiếc xe quen thuộc, cô bé hài lòng đi lấy túi xách, “Chú tới.”
Dương Cẩm Ngưng liếc cô bé một cái.
“Không đúng, là ba tới.”
Dương Nghệ Tuyền lưng đeo túi xách, định đi ra thì bị mẹ gọi lại.
“Quay lại. Con có quên gì không?”
Cô bé sửng sốt một lúc, sau đó, lục lọi đồ trong túi xách lấy ra tra một hồi, “Không có. Đủ rồi ạ.”
“Con nghĩ kĩ lại đi.” Dương Cẩm Ngưng hết sức kiên trì.
Cô bé tìm lại một lần, “Thật không có quên.”
“Cho con một cơ hội nữa, nghĩ xem.”
“Không quên không quên không quên.” Tức chết đi.
Dương Cẩm Ngưng gượng gạo nói, “Con ra ngoài chơi vui như vậy, không định mang mẹ cùng đi sao?”
“…” Không muốn!!!
Dương Nghệ Tuyền đành ấm ức xuống lầu với mẹ. Nếu như không có mẹ, cô bé có thể tùy tiện ăn cái gì, muốn mua thì tùy ý mua. Có mẹ ở đây, cô không thể ăn nhiều thứ, có nhiều món đồ chơi cũng không mua được.
Thấy Cố Thừa Đông xuống xe mở cửa cho mình, Nghệ Tuyền, “Mẹ muốn đi cùng con.” Dường như cảm thấy được ánh mắt Dương Cẩm Ngưng ở phía sau, cô bé lập tức đổi giọng, “Không đúng, là con muốn mẹ cùng đi với con.”
Cố Thừa Đông nhìn thoáng qua phía sau cô bé, không tỏ thái độ.
Khi Nghệ Tuyền chuẩn bị leo lên ghế phụ lái, Dương Cẩm Ngưng kéo vai cô bé lại, cô bé lập tức hiểu ra ý mẹ: “Con ngồi sau với mẹ.”
Dương Cẩm Ngưng rất hài lòng, trong bụng thầm cân nhắc hôm nay có nên cho con gái ăn thỏa thích hay không.
Cố Thừa Đông lái xe cũng không nhanh lắm, anh nhìn qua kính chiếu hậu, hỏi: “Ở nhà trẻ có nghe lời cô giáo không?”
“Con rất nghe lời, cô giáo nói con rất ngoan.”
“Vậy thành thích của con cũng rất tốt?”
“Đương nhiên rồi ạ, con đều thi được 100 điểm.”
Dương Cẩm Ngưng liếc cô bé một cái. Gì chứ, 100 điểm? Trừ khi cô giáo bị hoa mắt.
“Tốt lắm, thi cuối kỳ xong, chú sẽ kiểm tra bài thi của con.”
“Con nhất định sẽ được một trăm điểm.” Cô bé khá tự tin.
Sau khi xuống xe, Cố Thừa Đông liền chủ động cầm cặp cho cô bé.
Tiểu tử kia nhìn Cố Thừa Đông, híp mắt cười, “Cảm ơn ba.”
Giọng nói non nớt truyền đến tai, Cố Thừa Đông ngây người.
Dương Cẩm Ngưng phát hiện giờ khắc này anh dường như không biết nên làm gì, khóe miệng mấp máy nhưng không thành tiếng, vẻ mặt biến đổi liên tục, dường như muốn cười mà không dám. Cô chưa bao giờ thấy anh như thế, thật sự không giống anh. Lúc này, anh chỉ là một người cha, được con gái mình gọi “ba”.
Cố Thừa Đông rốt cục bình tĩnh lại, vỗ về khuôn mặt nhỏ nhắn của Nghệ Tuyền.
Cô bé nhìn chằm chằm anh , “Tay ba không mềm bằng tay mẹ.”
Một câu nói ngây ngô của cô bé khiến Cố Thừa Đông lập tức rút tay về, sợ tay mình quá mức thô ráp, sẽ làm xước da thịt non nớt.
Dương Cẩm Ngưng cắn môi, chuyện gì cũng có qua có lại, cô chê trách anh không vô trách nhiệm, nhưng chính cô đã cướp đi quyền làm cha của anh.
Nghệ Tuyền chủ động nắm tay Cố Thừa Đông, “Con muốn chơi cái kia.” Cô bé chỉ vào khu trò chơi có rất đông trẻ con đang hét chói tai.
Cố Thừa Đông gật đầu không chút suy nghĩ, “Được.”
Dương Cẩm Ngưng đứng một bên nhìn Cố Thừa Đông và con gái. Cái gì cô bé cũng đều muốn nếm thử, chơi thử, không hề sợ hãi, thật chẳng giống một đứa bé bốn tuổi gì cả.
Cô bé thích thú chạy đến bên cạnh Dương Cẩm Ngưng, “Mẹ, mẹ có muốn cùng chơi không.”
Dương Cẩm Ngưng lắc đầu, “Con chơi đi.”
Ngày hôm nay mẹ rất dễ chịu, như vậy đòi ăn KFC chắc sẽ không sao đâu nhỉ? Thế là cô bé đòi đi ăn KFC, Dương Cẩm Ngưng không kịp ngăn cản, Cố Thừa Đông đã đồng ý mất rồi. Ngồi ở trong xe, Dương Cẩm Ngưng nhìn con gái, đúng là có chỗ dựa có khác.
Lúc tới quán KFC, Nghệ Tuyền háo hức muốn tự mình gọi món, cô bé nhìn chị phục vụ, tươi cười nói: “Em muốn một phần gia đình..” TV có quảng cáo loại này.
“Con ăn cho hết đó nha?” Dương Cẩm Ngưng nhìn chằm chằm con gái mình.
“Chúng ta cùng ăn mà, không phải mẹ nói cả nhà gồm bố mẹ và con sao? Lần này chúng ta đương nhiên ăn phần gia đình.”
Lời nói ngô nghê của cô bé có sức đả thương rất lớn.
Dương Cẩm Ngưng chuyển ánh nhìn, vừa đúng lúc chạm phải ánh mắt Cố Thừa Đông, anh chìn chằm chằm cô hai giây, lấy tiền ra trả.
Ngày hôm nay Dương Nghệ Tuyền chơi đùa vô cùng vui vẻ, muốn chơi gì thì chơi, muốn ăn gì thì ăn. Trên xe về nhà, cô bé tựa vào lòng mẹ mà ngủ.
Cố Thừa Đông nhìn lướt qua kính chiếu hậu, rồi lái xe nhanh hơn một chút.
Dương Nghệ Tuyền ngủ hết sức thoải mái, một tay ôm lấy thắt lưng Dương Cẩm Ngưng.
Bởi vì duy dì một tư thế qua lâu nên cánh tay bị tê, Dương Cẩm Ngưng đưa tay kia nên xoa xoa nắn nắn. Cố Thừa Đông nhìn thấy, chỉ im lặng không nói gì.
Xe dừng trước khu nhà.
Cố Thừa Đông xuống trước, mở cửa xe, vươn tay ra ôm lấy cô bé, động tác vô cùng cẩn thận, sợ quấy rối mộng đẹp của cô bé.
Dương Cẩm Ngưng xoa bóp cánh tay mình mới từ từ ra khỏi xe.
Cô vốn định nhận lại Nghệ Tuyền từ tay anh, để anh đi về, nhưng không ngờ anh lại bế con lên nhà. Nếu như lúc trước bọn họ chưa từng xa nhau, cũng sẽ giống như ngày hôm nay, một nhà ba người ra ngoài chơi, sau đó về nhà.
Cô thậm chí mong muốn giờ khắc này có thể lâu hơn một chút.
Tời trước cửa căn hộ, Cố Thừa Đông tránh sang một bên để Dương Cẩm Ngưng mở cửa.
Anh cẩn thận đặt Nghệ Tuyền lên giường, rồi chậm rãi cởi giày và áo khoác cho cô bé. Dương Cẩm Ngưng đứng ngoài cửa, nhìn động tác cẩn thận và vẻ mặt nghiêm túc của anh, tay cô nắm lấy cánh cửa, cô lại tự nhủ, cứ như vậy cũng tốt rồi.
Cô đã hai lần nghĩ như vậy, đây là lần thứ ba.
Cô quên mất câu chuyện “Có sói tới!”, lần thứ ba sói thật sự tới, nhưng không ai tin nữa.
Danh sách chương