Edit: Chilli Mai, 4ever 13lueChỉnh dịch: Sahara

Ngồi xe lâu khiến Dương Cẩm Ngưng có chút uể oải, muốn đi tắm, nhưng lại phát hiện mình không áo ngủ, cô tìm quanh, phát hiện một cái va ly bên tường. Bên trong đều quần áo của Cố Thừa Đông, mỗi một bộ đều được gấp cẩn thận, có thể liếc mắt đã thấy cái nào mặc bên ngoài, cái nào mặc bên trong.

Tay cô lướt qua mấy bộ quần áo, cuối cùng dừng ở một bộ cái áo sơ-mi màu xám tro, lấy ra so lên người mình. Một người đàn ông cho dù gầy đi nữa, quần áo anh ta mặc trên người một cô gái cũng vẫn là rộng.

Ừm, có thể mặc làm váy ngủ.

Cầm áo sơ-mi, cô hài lòng đi vào phòng tắm. Lúc đi ra thì nghe được có người gõ cửa chính, cô tiện tay cầm khăn lau qua đầu rồi đi mở cửa.

Cố Thừa Đông đứng ở cửa, ánh mắt đầu tiên là rơi vào mái tóc ướt của cô, sau đó mới nhìn đến áo sơ-mi cô đang mặc. Áo sơ-mi mặc đơn giản trên người cô, vạt áo rủ xuống tự nhiên, vừa vặn che khuất mông cô, lộ ra một đôi chân thoạt nhìn rất mê hoặc. Áo dính nước ẩm ướt dán lên cơ thể cô, không khỏi khiến cho người khác liên tưởng tới cảm giác khi luồn tay vào trong…

Cố Thừa Đông nhẹ giọng hừ một tiếng, âm thanh đủ nhỏ, có lẽ chỉ có chính anh mới cảm nhận được. Xem ta, đàn ông không ai là không háo sắc.

Anh di chuyển ánh mắt đi chỗ khác: “Tôi mang áo ngủ đến.”

Dương Cẩm Ngưng liếc nhìn cái túi trong tay anh. Cảm thấy khó hiểu, rõ ràng là anh có chìa khóa, sao còn gõ cửa? Hay là anh muốn chứng minh giữa họ đã không còn đủ thân thiết để tự tiện vào phòng? Cố Thừa Đông cầm áo ngủ vào trong phòng, lúc quay ra đến cửa, nghĩ thế nào anh lại quay lại đặt chìa khóa lên bàn, cuối cùng mới đi ra ngoài. Dương Cẩm Ngưng không nói gì, lặng lẽ nhìn theo.

Cố Thừa Đông đi rồi, cô buồn chán lôi ipad ra xem phim nhưng không có hứng thú, một lúc sau, cô quyết định cố gắng ngủ.

Nhưng có lẽ do lạ giường nên cô không ngủ được. Nằm trên giường của anh nhưng lại không được thấy anh, không tốt chút nào.

Cuối cùng, cô lôi hết quần áo của anh trong va li ra, bày trên giường, rồi nằm lên quần áo anh, như thế mới khiến cô thỏa mãn.

Dương Cẩm Ngưng luôn để tự bản thân mình ngủ tới lúc nào thì ngủ, không cố gắng phải dậy giờ nào giờ nào, cũng không thích bị người khác quấy rối.

Có tiếng gõ cửa, cô cho rằng là Cố Thừa Đông nên cũng mặc kệ quần áo lung tung, tóc tai bù xù đi ra mở cửa, dù sao cũng không phải là anh chưa từng thấy cô như thế.

Cửa vừa mở ra, cô liền ngây ngẩn cả người.

Mô Song Lăng đứng ở ngoài cửa cũng sững sờ, hoàn toàn không ngờ người mở cửa sẽ là Dương Cẩm Ngưng.

Dương Cẩm Ngưng liếc mắt nhìn văn kiện Mộ Song Lăng ôm trong tay, hẳn là đến tìm Cố Thừa Đông, nhưng cảnh tượng này hoàn toàn ngoài dự liệu của đối phương. Dù hiểu lầm, Dương Cẩm Ngưng cũng không muốn giải thích.

Ánh mắt của Mộ Song Lăng rơi vào trên ngực Dương Cẩm Ngưng.

Cô cau mày, lúc này mới tự nhìn lại ngực mình, nút cài lung tung, sai lệch, một nút cài nút tiếp theo lại không cài, để lộ cảnh xuân. Như vậy rất mất mặt, Dương Cẩm Ngưng lại do dự xem có nên để mặc thế không hay cài lại.

Lúc học cấp hai, một bạn học nào đó sang phòng ngủ mượn đồ, gõ cửa mới phát hiện cô bạn kia chỉ mặc một cái quần lót, tay còn đang cầm áo ngực, lập tức kinh ngạc, đối phương thản nhiên nói một câu, “Đều là con gái, sợ cái gì?”

Dương Cẩm Ngưng lấy trộm câu nói của người bạn đó, “Đều là phụ nữ, có gì hay mà nhìn.”

Khóe miệng Mộ Song Lăng hơi co rút, lui một bước về phía sau, Dương Cẩm Ngưng chuẩn bị đóng cửa.

“Tôi tìm Cố Thừa Đông.” Mộ Song Lăng ngăn cô lại, miệng vẫn mỉm cười, không hề tỏ ra bị ảnh hưởng vì hành vi ám muội của Dương Cẩm Ngưng.

“Tôi không giam giữ anh ta, cô muốn tìm thì cứ tìm.” Ngừng một chút, cô hỏi, “Cô tìm anh ấy làm gì?”

Mộ Song Lăng nhẹ nhàng cười, thái độ tự tin, “Tôi tìm vị hôn phu của tôi, tôi nghĩ không cần nói rõ với bất kì ai.”

Nụ cười trên mặt Dương Cẩm Ngưng hoàn toàn tiêu tán, giống như thể bị người ta đánh cho một bạt tai. Câu nói kia mang theo sự cảnh cáo, khiến cô triệt để thanh tỉnh.

Mộ Song Lăng và Cố Thừa Đông là vợ chồng chưa cưới, mà cô tới nơi này, muốn làm gì chứ? Phá hư tình cảm người khác sao?

Mộ Song Lăng vẫn chưa đi ngay, mà đừng lại thưởng thức nét mặt của Dương Cẩm Ngưng, tựa như đang xem tấu hài.

Sự giằng co kỳ quái của hai cô gái bị Cố Thừa Đông phá vỡ. Anh bảo Mộ Song Lăng đi ăn sáng xong rồi bàn công việc. Sau đó, anh liếc nhìn Dương Cẩm Ngưng, “Quần áo này tốt như vậy sao, không nỡ cởi ra à?” Thấy cô không phản bác, anh nói tiếp: “Thay quần áo xuống dưới ăn sáng.”

Hai câu nói thông báo đơn giản, hoàn toàn không phải ý muốn của cô.

Dương Cẩm Ngưng lườm anh một cái, trong lòng muốn bốc hỏa.

“Anh thật sự đính hôn cùng Mộ Song Lăng sao?”

“Ngày hôm đó không phải cô cũng có mặt tại hiện trường sao?”

Cô mím môi, “Vậy anh dẫn tôi tới đây làm gì?”

“Không phải cô bị trộm tiền nên tìm tôi giúp sao?”

Cô mím môi, nhìn chằm chằm người đàn ông trước mắt này, “Anh muốn kết hôn cùng Mộ Song Lăng, sau đó sống quá hạnh phúc, đem con giao cho tôi nuôi nấng, tôi nói cho anh biết, anh đừng mơ. Đừng nghĩ chuyện tốt gì đều bị anh chiếm lấy, để tôi một mình nuôi con, sau đó anh sống hạnh phúc mỹ mãn cùng cô gái khác, tôi không phải là thánh mẫu, dựa vào cái gì tôi phải làm thế?”

“Dựa vào việc cô tự sinh con ra.”

“Thực sự là khôi hài, không có anh tôi có thể sinh con được sao? Có cần đi xét nghiệm ADN không, xem có phải là con của anh không, anh có phải chịu trách nhiệm hay không? Nếu như anh không chịu trách nhiệm,tôi sẽ phá hỏng danh tiếng của anh. Đừng tưởng tôi không dám.”

Sắc mặt Cố Thừa Đông trầm xuống, “Cô đương nhiên dám, cô có cái gì mà không dám, cũng không phải đã từng làm sao, tôi tin rằng cô rất có kinh nghiệm.”

Sắc mặt Dương Cẩm Ngưng trở nên trắng bệch, sự hận thù của người đàn ông trỗi dậy, cũng không kém so với phụ nữ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện