Tần quản sự phân công công việc xong liền đi ra ngoài, ở lại phòng bếp hỗ trợ ngoại trừ Lâm Tiểu Trúc còn có Chu Ngọc Xuân và ba nữ tử ở phòng bên cạnh. Hai người được sai rửa rau muống, Chu Ngọc Xuân và Lâm Tiểu Trúc thì gọt bí đao, xem ra đây là hai món trong bữa cơm chiều nay.

Lâm Tiểu Trúc các nàng đến nơi này chỉ mới có hai ngày. Hai ngày qua chủ yếu là ăn cơm tấm, hơn nữa còn rất no, đồ ăn thì ngoại trừ tối hôm đầu tiên được ăn mặn, còn lại chỉ là thức ăn chay. Cuộc sống cổ đại đương nhiên không thể so với hiện đại, hơn nữa bọn họ chỉ là nô bộc, có thể được ăn cơm tẻ, còn được ăn no thì Viên Thiên Dã cũng coi như là cực phẩm chủ tử rồi.

Hơn nữa, thức ăn tuy đều là thực vật nhưng đều rất tươi ngon, tay nghề của hai vị đầu bếp cũng không tệ, thức ăn chay rất ngon.

Lượng người ăn cơm nhiều nên riêng bí đao cũng có tới mười mấy cái, nhưng nữ hài tử con nhà nghèo đã quen làm việc nhà nên ba nữ tử nhanh chóng bắt tay vào việc, chốc lát đã gọt xong một cái. Lý đầu bếp nấu cơm, Triệu đầu bếp dùng bí đao các nàng đã gọt xong rửa sạch rồi đển lên thớt gỗ cắt làm hai, loại bỏ ruột, rồi chặt thành từng miếng. Đao pháp nhanh như điện, nhanh đến mức không thể nhìn thấy động thế nào chỉ thấy chỗ nào đao đi qua, những miếng bí vuông bức đều nhau liền xuất hiện, y như dùng máy để cắt.

Quả là dân chuyên nghiệp ah. Lâm Tiểu Trúc nhìn mà hai mắt tỏa sáng.

Đến cổ đại, điều nàng nuối tiếc nhất chính là không thể học nấu nước. Tuy nàng rất dụng tâm khi nấu ăn nhưng dù sao vẫn không phải chuyên nghiệp, vẫn thấy thiếu thiếu gì đó, cảm thấy nếu được học hành bài bản, hương vị nhất định còn ngon hơn.

Nhịn không được mở miệng hỏi “Triệu đại ca, Lý đại ca, mấy ngày nay thức ăn chúng ta ăn đều do hai người làm sao? Mùi vị thật ngon, hơn nữa công phu cắt bí đao của Triệu đại ca thật cao siêu. Các ngươi học từ đâu vậy?”

Được người ta tán dương, sung bái, hai đầu bếp đương nhiên rất cao hứng. Triệu Hổ cười nói “các ngươi thích đồ ăn chúng ta nấu là tốt rồi, còn về trù nghệ là học ở ngay sơn trang này”

“Thật sự?” bí đao trong tay Lâm Tiểu Trúc suýt chút nữa lăn đến dưới chân Chu Ngọc Xuân cũng không để ý, vội vàng hỏi “chúng ta có thể học không?”

Triệu Hổ ngừng tay, liếc mắt nhìn Lâm Tiểu Trúc lắc đầu “các ngươi học viết chữ và quy củ xong, có thể học các loại kỹ năng, có điều trù nghệ lại không dạy cho nữ tử”

Nghe nửa câu trước, Lâm Tiểu Trúc trong lòng mừng rỡ, nghe nửa câu sau thì chưng hửng “vì sao?”

Triệu Hổ cúi đầu tiếp tục cắt bí đao “không biết, nhưng lúc đó chúng ta có mười lăm người học nấu ăn mà không có ai là nữ cả”

“Vậy nữ hài tử học kỹ năng gì?”

Triệu Hổ lại lắc đầu: “Không rõ.”

Lâm Tiểu Trúc nhớ lúc mới tới, ngoại trừ ngày đầu tiên Viên Thiên Dã triệu tập, nàng có nhìn thấy các nam hài thì từ đó đến nay không còn gặp lại, liền biết Triệu Hổ không có nói sai. Bởi vì không có tiếp xúc nên nàng không biết các nam hài học gì và ngược lại, bọn họ cũng vậy

Nghĩ nghĩ, nàng lại hỏi: “Vậy sau khi các ngươi học chữ và quy củ xong, các quản sự chỉ định các ngươi học nấu ăn hay tự nguyện ghi danh?”

“Ta là tự nguyện . Hắn…” Triệu Hổ chỉ chỉ Lý Duy Trụ, “do các quản sự chỉ định”

“Lý đại ca, vì sao lúc đó ngươi không muốn học nấu ăn?”Lâm Tiểu Trúc vội vàng chuyển sang hỏi Lý Du Trụ đang nấu cơm.

“Đây là chuyện của đàn bà, ta là một nam tử hán đại trượng phu, làm chuyện này thật mất mặt” Lý Duy Trụ không ngẩng đầu lên, lạnh lùng nói

“Lý Duy Trụ, ngươi mới nói gì?” thanh âm nghiêm khắc từ ngoài cửa truyền đến. Lâm Tiểu Trúc ngẩng đầu thì thấy Tần quản sự , hắn trừng to hai mắt nhìn Lý Duy Trụ, vẻ mặt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, thấy Lâm Tiểu Trúc đang nhìn hắn liền hỏi “bí đao đã gọt xong rồi sao? Mau làm việc đi”

Lâm Tiểu Trúc vội cúi đầu, cầm bí đao dưới chân Chu Ngọc Xuân lên, tiếp tục gọt.

Tần quản sự nhăn nhó ôm một cái ki đưa cho Lý Duy Trụ, thanh âm hòa hoãn hơn “đây là thức ăn mới lạ công tử mua ở ngoài về, ngươi mau nghiên cứu xem nên chế biến thế nào mới ngon”

Vừa rồi Tần quản sự quát lên làm cho áp khí trong phòng bếp xuống thấp, Chu Ngọc Xuân ngay cả thở cũng không dám thở mạnh, Lâm Tiểu Trúc dù lá gan lớn lại rất hiếu kỳ cũng không dám ho he, chỉ ngẩng đầu nhìn xem thứ gì ở trong ki mà được cho là mới lạ.

“Đây là cái gì?” Triệu Hổ như không sợ Tần quản sự, ngừng tay cắt bí, chạy tới nhìn nhìn, còn dùng ngón tay cầm lên một cái, cẩn thận xem xét.

Lâm Tiểu Trúc vội ngẩng đầu nhìn cho kỹ. Mắt của nàng rất tốt, dù cách xa cũng thấy cái thứ Triệu Hổ cầm trên tay.

Thì ra là đậu phộng, cũng đâu có gì đáng ngạc nhiên, nghĩ tới lời của Tần quản sự, Lâm Tiểu Trúc tò mò nhìn hắn

“Công tử nói cái này là đậu phộng, từ hải ngoại truyền tới” Tần quản sự đưa tay tách một hạt đậu phộng, rồi đưa cho Triệu Hổ và Lý Duy Trụ mỗi người một hạt, nét mặt vẫn nhăn nhó nhưng ánh mắt lại ôn nhu hơn nhiều.

Lâm Tiểu Trúc nhíu mày. Đây rốt cuộc là thời đại gì? Nàng nhớ rõ, Trung Quốc có nhiều địa phương trồng đậu phộng nhưng tới cuối thời Minh đầu thời Thanh mới từ Nam Mĩ truyền vào và phát triển mạnh mẽ, chẳng lẽ nàng thực sự đang ở Thanh triều? Tần quản sự lại nói: “Nghe nói, thứ này có thể ăn sống, còn chế biến món ăn thế nào cho ngon thì không biết, hai ngươi thử thử xem” nói xong xoay người đi ra cửa “ta đi nấu cơm cho công tử, thứ này trước cứ để đó, làm cơm xong xuôi rồi hãy tính” thoáng nhìn Lâm Tiểu Trúc đang sững sờ, mặt hắn lại nhăn như trái khổ qua, dừng bước nhìn chằm chằm nàng, cho đến khi Lâm Tiểu Trúc phục hồi tinh thần, nhanh tay gọt bí đao, hắn mới rời đi

“Hô”, Lâm Tiểu Trúc thở ra một hơi. Tần quản sự không biết bị cái gì đả kích mà tính tình cổ quái như thế”

“Thứ này truyền từ hải ngoại vào, rất quý giá, vẫn nên thử nhiều lần mới được” Triệu Hổ dặn dò Lý Duy Trụ rồi xoay người tiếp tục cắt bí đao.

Lý Duy Trụ cầm cái ki ngây ngốc một hồi mới đi đến kéo ngăn tủ ở góc bếp ra, bỏ đậu phộng vào đó rồi đóng lại, sau đó bắt đầu nấu cơm. Xem ra hắn mới là người có trù nghệ tốt nhất trong hai người, nếu không đã không để cho hắn thử trước.

Triệu Hổ làm nóng chảo, cho dầu vào, sau đó mới bỏ bí đao đã được cắt thành khối vào, đảo sơ vài cái, nêm muối, dấm chua, lại đảo đều sau đó múc khỏi nồi cho vào bồn. Động tác của Lý Duy Trụ lưu loát sinh động như mây bay nước chảy, nhất thời trong phòng bếp tràn ngập hương vị bí đao ngọt nhẹ.

Sau khi xào xong rau muống, hắn lại chiên một chảo trứng gà, lúc này một bà tử từ ngoài tiến vào cười nói “cơm chiều đã xong hết chưa?”

“Xong hết rồi, Vương bà lấy đi” Triệu Hổ đã sớm ngừng cắt bí, giúp đỡ Lý Duy Trụ chuẩn bị thức ăn, thấy Vương bà đi vào, hai người liền xách mộc dùng chứa đồ ăn đi ra ngoài.

Đợi khi Vương bà đẫy xe đi, Triệu Hổ nhìn thấy ngoài cửa không có ai liền như làm ảo thuật mà lấy dưới gầm ra một mam bí đao, cười cười nói với Lâm Tiểu Trúc “đến, nếm thử tay nghề của Lý đại ca các ngươi đi”

Lý Duy Trụ trừng mắt nhìn hắn, không tán thành nói “nếu để Tần quản sự biết, ngươi chắc chắn sẽ bị mắng”

“Chỉ là mấy miếng đồ ăn thôi mà? Khi chúng ta học nấu ăn cũng vậy thôi” Triệu Hổ không cho là đúng. Vừa rồi khi Lý Duy Trụ xào rau, hắn thấy mấy nữ tử này đều âm thầm nuốt nước miếng, lại nhớ tới muội muội ở nhà đã vài năm không gặp, liền mềm lòng. Trứng chiên dành cho các quản sự thì hắn không dám giự lại nhưng mấy miếng bí đao thì vẫn có khả năng.

Lúc ăn cơm chiều cũng sẽ được ăn bí đao này, nhưng ăn vụng lúc nào cũng ngon hơn. Mấy nữ nhân hưng phấn hẳn lên, nhận lấy chiếc đũa từ tay Triệu Hổ, túm lại ăn.

Không biết có phải vì xuyên qua nửa năm thường xuyên bị đói hay không mà Lâm Tiểu Trúc kiếp trước ăn vô số bí đao lại chưa từng thấy nó ngon đến thế. Dấm chua được bỏ vào sớm cho nên khi bí đao chưa bị nấu nhuyễn đã thấm vị dấm, ăn vào thanh thúy ngon miệng, vị ngọt của bí kết hợp với vị chua của dấm, độ lửa lại thích hợp cho nên miếng bí không cứng cũng không quá mềm, càng ăn càng kích thích vị giác, cứ muốn ăn mãi không ngừng.

Lâm Tiểu Trúc ngưỡng mộ nhìn Lý Duy Trụ, đang tính khen ngợi thì ngoài cửa vang lên thanh âm “các ngươi đang ăn cái gì?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện