Thấy Lâm Tiểu Trúc vẫn không thèm để ý tới hắn, hắn cũng không bận tâm, lại nói” ngươi không biết, lúc đó ta cố ý giả thành như vậy để gặp gỡ ngươi trong lòng lo lắng thế nào đâu. Sợ ngươi không nhận ra ta, sợ ngươi dùng ánh mắt thương hại nhìn ta, sợ ngươi chỉ biết dùng tiền để giúp ta mà không để ý tới cảm tình. Từ nhỏ đến lớn, ta chưa từng sợ hãi nhưng một khắc kia, ta lại thấy sợ vô cùng. Ta lại không muốn thử ngươi nữa. Ta nghĩ, nếu lần này ngươi không nhận ra ta là do thiên ý, ta sẽ thay đổi xiêm y, cởi bỏ ngụy trang mà đi tìm ngươi. Ta sẽ không bao giờ thử ngươi nữa. Nhưng không ngờ trong lúc lơ đãng, chỉ liếc mắt một cái ngươi đã nhận ra ta, hơn nữa còn có phản ứng vậy. Ngươi kinh ngạc, ngươi lo lắng, ngươi thống khổ nhưng người không hề ghét bỏ, còn sợ ta tổn thương lòng tự trọng mà không chút do dự chuyển đồ đến cái sân cũ nát kia, kiên quyết muốn cùng một chỗ với ta. Tiểu Trúc, ngươi không biết lúc đó ta cảm động thế nào đâu. Ta đã thề đời này quyết không phụ ngươi, tuyệt đối không để ngươi chịu chút ủy khuất nào”

Nói tới đây, hắn ôm Lâm Tiểu Trúc vào lòng, ôn nhu nói” Tiểu Trúc, chúng ta thành thân đi”

Lâm Tiểu Trúc tựa vào lòng hắn, cảm giác được thân thể hắn vì kích động mà run run, cuối cùng cũng vươn tay, ôm lấy thắt lưng hắn.

“Tiểu Trúc.” Phản ứng của nàng khiến Viên Thiên Dã kích động và kinh hỉ. Hắn nâng mặt nàng lên, hôn lên môi nàng. Nụ hôn này vừa sâu sắc vừa ngưng trọng, triền miên, rung động đến tận tâm can. Không cần nói thêm, Lâm Tiểu Trúc cũng cảm nhân được khát vọng, tưởng niệm và yêu tha thiết say đắm của hắn trong nửa năm qua.

Thật lâu sau, Lâm Tiểu Trúc mới đứng thẳng người, sửa mái tóc hơi tán loạn, hỏi” nửa năm qua, ngươi đã trải qua thế nào ?”

Viên Thiên Dã nhìn Lâm Tiểu Trúc mắt như nước mùa xuân, mặt như hoa đào, trong lòng vô cùng kích động. Có điều hắn vẫn kiềm chế, dời ánh mắt đến màn xe phía trước, đáp lời” thực ra những gì ta nói với ngươi cũng không phải đều là lừa ngươi”

Lâm Tiểu Trúc trong lòng căng thẳng, cầm tay hắn” Ngươi thực bị đánh tàn phế, phải làm khất cái ?”

“Thực đã làm khất cái.” Viên Thiên Dã đưa tay, vén sợi tóc ra sau tai cho Lâm Tiểu Trúc” nhưng do ta cố ý làm vậy. Ta muốn để Viên Thác buông lỏng cảnh giác, như vậy mới có thể nhìn rõ người sau lưng hắn là ai”

“Rốt cuộc là ai giúp hắn ?” Lâm Tiểu Trúc nhíu mi, vấn đề này nàng nghĩ hoài vẫn không hiểu.

Viên Thiên Dã mỉm cười” người này, ngươi đoán thế nào cũng không đoán ra” hắn nheo mắt” có điều vẫn để ta lần ra dấu vết, lôi người phía sau màn ra”

“Rốt cuộc là ai? Nói mau.” Lâm Tiểu Trúc có chút bất mãn .

“Là sư phụ ngươi.” Viên Thiên Dã liếc nàng một cái.

“Sư phụ ta?” Lâm Tiểu Trúc cảm thấy mơ hồ. Sư phụ nàng có tới mấy người, đều ở trong sơn trang dạy trù nghệ, ngoài ra còn có Hiên Viên lão gia tử. . .

Nàng cau mày, trầm tư nói” sư phụ dạy ta trù nghệ đều là thủ hạ của ngươi, dù có lòng muốn phản thì cũng không phải là đối thủ của ngươi. Còn Hiên Viên lão gia tử, hắn không có lý do gì. Lần trước gặp mặt, hắn còn rất thưởng thức ngươi, còn muốn gả ta cho ngươi”

“Thật sự? Hắn thực nói muốn đem ngươi gả cho ta?” Viên Thiên Dã hai mắt sáng lên.

“Ai nha, ngươi nói mau, rốt cuộc là ai?” Lâm Tiểu Trúc nhịn không được, không trả lời hắn.

“Chính là Hiên Viên Thánh Thượng.”

Lâm Tiểu Trúc mở to hai mắt” sao có thề là hắn ? vì sao hắn phải làm vậy ? làm vậy đối với hắn có lợi gì ?”

“Ngươi đoán đi” Viên Thiên Dã cười cười” đoán đúng sẽ có thưởng, đêm nay ta sẽ ở cùng ngươi”

Lâm Tiểu Trúc lườm hắn một cái” Ai muốn ngươi bồi?” nói xong lại trầm tư suy nghĩ

Hiên Viên lão gia tử, dù trong ấn tượng của nàng hay trong suy nghĩ của dân chúng đều cho rằng hắn là một người rất nguyên tắc cũng rất chính nghĩa, một lòng vì việc công, không hề mưu lợi cho bản thân. Người như vậy chắc chắn sẽ không cùng Viên Thác có giao dịch hắc ám. Hơn nữa, Hiên Viên Thánh Thượng cũng không thể nhúng tay vào nội chính của bốn quốc gia, hắn cũng sẽ không vì tiền mà hủy thanh danh của mình

Như vậy. . .

Nghĩ đến đây, hai mắt Lâm Tiểu Trúc sáng lên” ta nhớ ra ngồi, Hiên Viên Thánh Thượng đang chọn người kế vị. Khi các thế hệ Thánh Thượng già đi, sẽ chọn thanh niên ưu tú tài ba nhất trong bốn nước lại không chấp chính mà nối nghiệp mình. Lúc này lão gia tử giúp Viên Thác áp chế ngươi, có phải hắn muốn khảo nghiệm ngươi hay không ?”

Viên Thiên Dã kinh ngạc nhìn Lâm Tiểu Trúc, thật lâu không lên tiếng

“Sao vậy ? nói sai rồi sao ?' Lâm Tiểu Trúc thấy hắn không trả lời, lại nhíu mày

Loading...

“Đúng, rất đúng, quả thực y như lão gia tử nói cho ngươi biết” Viên Thiên Dã có cảm giác đau đầu. Thê tử quá thông minh sẽ là áp lực lớn với trượng phu a, sau này không biết có chuyện gì có thể giấu nàng không ?

“Đâu có. Chỉ trừ lần gặp mặt vội vàng ở tiệm điểm tâm lần trước, tới giờ ta chưa gặp lại hắn nha” . Lâm Tiểu Trúc đáp xong, hai mắt tỏa sáng, tràn đầy hưng phấn nhìn Viên Thiên Dã” nói vậy là ngươi đã thông qua khảo hạch của hắn, hay nói cách khác ngươi sẽ là Hiên Viên Thánh Thượng kế tiếp ?”

Viên Thiên Dã thấy nàng không có vẻ mất hứng, khóe miệng cong lên, hỏi lại” ngươi hi vọng ta trở thành Hiên Viên Thánh Thượng sao ?”

“Chỉ cần ngươi thích, ta không có ý kiến.” Lâm Tiểu Trúc nói.

Thực ra nàng hi vọng Viên Thiên Dã thành công. Hắn không thích ngày qua ngày thượng triều, năm này tháng nọ đấu tâm kế với các đại thần, quản lý một quốc gia. Nhưng hắn lại là một người có tài có tâm. Nếu bảo hắn cả ngày ăn không ngồi rồi, hắn nhất định sẽ rất khó chịu. Mà làm Hiên Viên Thánh Thượng, ngoại trừ quản lý một quân đội thì chuyện còn lại là đi tới các quốc gia xem xét tình hình, tìm hiểu ý dân, sau đó đưa ra góp ý với người đứng đầu quốc gia đó. Chuyện này rất thích hợp với Viên Thiên Dã. Nàng tin hắn có khả năng làm tốt, quan trọng nhất là trong lòng hắn có dân chúng. Có nàng ở bên cạnh hỗ trợ, đem một số quan niệm hiện đại đưa vào thực tiễn, hắn sẽ làm cho dân chúng an cư lạc nghiệp, khiến Hiên Viên triều trở nên phồn thịnh thái bình.

Viên Thiên Dã nhìn nàng” không phải ngươi nói, ngươi hi vọng cùng ta sống những này bình thản, làm những người bình thường sao ?”

“Cuộc sống như vậy sẽ bình thản nhưng có chút chuyện để làm cũng tốt”

Viên Thiên Dã vươn tay ôm nàng vào lòng, không nói thêm nữa.

“Công tử, đến.” Bên ngoài vang lên thanh âm của Viên Thập.

Lâm Tiểu Trúc đẩy Viên Thiên Dã ra, ngồi thẳng người, sửa lại mái tóc rồi mới vén rèm nhảy xuống xe, lại thấy xe ngựa không dừng ở cửa nhà mình là ở trước cái sân cách vách nhà nàng. Nàng còn tưởng Viên Thập không nhớ rõ, đậu xe sai chỗ, cũng không nói gì, chờ Viên Thiên Dã xuống xe rồi mới đi về hướng nhà mình.

“Ai, bên này.” Viên Thiên Dã ngăn nàng lại, thấy nàng nhìn mình, cười nói” hiện tại hàng xóm của ngươi chính là bản công tử”

Lâm Tiểu Trúc nhướng mi, không lộ vẻ kinh ngạc. Mấy chuyện này đúng là tác phong của hắn, không có gì lạ.

Đi theo Viên Thiên Dã vào nhà mới của hắn, nhìn thấy sân này cũng tương tự như của mình, Lâm Tiểu Trúc vừa đi vừa hỏi” đúng rồi, vừa rồi quên hỏi. Ca ca ngươi, Viên Thác hiện thế nào ? phụ hoàng, mẫu hậu ngươi có khỏe không ?” . Cũng không thể trách nàng không hiểu chuyện. Cha mẹ và huynh trưởng hắn như thế thực sự làm nàng khó mà ân cần hỏi thăm. Giờ nàng lên tiếng, chẳng qua vì tò mò Viên Thiên Dã đã xử lý huynh trưởng hắn thế nào.

Viên Thiên Dã thản nhiên nói” vị ca ca kia của ta hàng tháng phải ăn một loại giải dược nếu không bụng sẽ đau đớn khó chịu, thân thể của phụ hoàng và mẫu hậu ta không tệ lắm, ở biệt viện hoàng gia an hưởng tuổi gia, không nhúng tay vào chính sự” . Hắn quay đầu” chuyện Viên Thác, phụ hoàng và mẫu hậu ta không biết”

“À” tâm tình của Lâm Tiểu Trúc thoải mái hơn. Nàng lo nhất là vợ chồng Viên Tri Bách nhúng tay vào chuyện này, nếu như vậy sẽ khiến Viên Thiên Dã thương tâm hơn là tứ chi tàn phế, hai bàn tay trắng. May mắn, chuyện này không liên quan tới bọn họ.

“Ta ở nơi này” Viên Thiên Dã chỉ một cái sân trước mặt bọn họ.

Lâm Tiểu Trúc thấy nơi này cách cái sân mình ở chỉ có một bức tường, trợn mắt liếc Viên Thiên Dã” Chỗ ta ở cũng có không ít người, ngươi đừng cả ngày trèo tường tới chỗ ta, có chuyện gì thì đi cửa chính nha”

“Vậy thì phiền toái quá, ta không để bị phát hiện là được mà” Viên Thiên Dã cười nói.

“Làm một lần, không để ý hai ngày” Lâm Tiểu Trúc lập tức đưa ra hình phạt.

Viên Thiên Dã nhún vai” được, mọi chuyện nghe thê tử”

Viên Thập mang trà lên, Viên Thiên Dã lôi kéo Lâm Tiểu Trúc ngồi xuống” thực ra mua tòa nhà này là để ám vệ ở mà bảo vệ ngươi, ta sẽ đến dịch quán của Bắc Yến ở. Hai chúng ta còn rất nhiều thời gian, ta cũng không muốn làm ra chuyện khiến ngươi bị tổn hại danh dự đâu”

Lâm Tiểu Trúc đưa tay nắm chặt tay hắn, hồi lâu mới nói” ngươi tính ở đây bao lâu ? ngươi muốn ta làm gì ?” . Nàng muốn ở cùng Viên Thiên Dã nhưng cũng không muốn chấm dứt sự nghiệp ở Đông Việt. Lúc trước là do tình thế bắt buộc, không có cách nào khác, bây giờ chắc chắn Viên Thiên Dã sẽ không để nàng ở lại đây nữa. Huống chi lúc này quốc gia nào cũng có tửu lâu của nàng, nàng ở đâu cũng được, không nhất thiết phải ở Đông Việt.

Viên Thiên Dã vuốt ve tay nàng” ngươi ở đây mở tửu lâu cảm thấy rất vui phải không ? nếu thích thì cứ làm tiếp đi, có điều chỉ được hai tháng nữa thôi. Lão gia tử nói hắn với ngươi đã có ước định, muốn ngươi tham gia trù nghệ đại tái do hắn tổ chức, hai tháng sau sẽ cử hàng. Sau khi ngươi tham trù nghệ đại tái xong, chúng ta sẽ thành thân” . Nói xong lấy trong lòng ra một thiệp mời đưa cho Lâm Tiểu Trúc.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện