Thấy mọi người đều
nhìn sang bên này, mà Tô Tiểu Thư lại căm tức Lý Linh Nhi, Lâm Tiểu Trúc liền biết người vừa lên tiếng là Lý Linh Nhi. Nàng và Ngô Thái Vân ngồi ở trên cùng nhưng hai người hơi cao, nếu ngồi ở trên sẽ làm vướng tầm
nhìn của Trương phu tử vì thế mới đổi các nàng xuống bên dưới, cùng một
dãy với Lâm Tiểu Trúc.
Có điều…Lâm Tiểu Trúc nhìn về phía Ngô Thái Vân. Ngăn giữa nàng và Lý Linh Nhi là Tô Tiểu Thư và Ngô Thái Vân, mà nàng còn dùng sách để che chắn, ngay cả Trương phu tử còn không thấy, sao Lý Linh Nhi có thể phát hiện ra được? chẳng lẽ là Ngô Thái Vân phát hiện ra rồi kêu Lý Linh Nhi nói? Suy đoán này làm Lâm Tiểu Trúc vô cùng buồn bực. Nàng chỉ muốn một cuộc sống bình ổn, sau đó tìm cách chuộc thân rồi sống cuộc sống mà mình mong muốn. Nàng cũng không muốn tham dự vào cuộc tranh đấu của các tiểu nữ nhi nhưng Ngô Thái Vân sao lại không chịu buông tha cho nàng chứ? Hai ngày qua nàng cũng không có trêu chọc Viên Thiên Dã nha.
“Lâm Tiểu Trúc, vừa rồi có phải ngươi ngủ gật hay không?” Trương phu tử rất có hảo cảm với Lâm Tiểu Trúc nên giọng điệu cũng khá ôn hòa.
“Hồi phu tử, Tiểu Trúc không có ngủ gật” đánh chết cũng không nhận
Trương phu tử quay đầu nhìn Lý Linh Nhi, biểu tình nghiêm túc
“Sao lại không?hai ngày qua, chỉ cần phu tử không để ý, nàng ta liền dựng thẳng sách, ra vẻ đọc sách nhưng thực ra là đang ngủ ah” Lý Linh Nhi vội vàng giải thích.
“Lâm Tiểu Trúc, ngươi nói như thế nào?” Trương phu tử thấy Lâm Tiểu Trúc nghe Lý Linh Nhi nói xong, mặt không có kích động hay tức giận thì rất ngạc nhiên. Lẽ thường, nếu Lâm Tiểu Trúc thực sự ngủ gật thì nàng sẽ kích động sợ hãi, còn nếu là oan uổng thì nên tức giận mới phải. Thế nhưng biểu tình của nàng vẫn rất bình tĩnh, làm người ta nhìn không thấu.
Lâm Tiểu Trúc cười cười, nói: “Phu tử, có ngủ hay không , vừa rồi ta đã trả lời ngài, không cần lặp lại. Nhưng hiện tại ta lại có vấn đề khác, nếu có người cứ đi nhìn chằm chằm người khác, xem người ta có ngủ hay không, hơn nữa khoảng cách giữa hai người lại khá xa, vậy chắc chắn nàng sẽ không chuyên tâm nghe giảng? nếu không học hành chăm chỉ, không biết phu tử sẽ trừng phạt thế nào?”
Lời này vừa nói ra, ai nấy đều ngạc nhiên nhìn Tô Tiểu Thư và Ngô Thái Vân ở giữa hai người rồi cười rộ lên. Lâm Tiểu Trúc có ngủ gật hay không còn chưa biết nhưng Lý Linh Nhi khẳng định không thoát được tội không chuyên tâm học.
“Ngươi, ngươi…” Lý Linh Nhi nghe Ngô Thái Vân nói, liền nghĩ phải báo cáo, làm cho Lâm Tiểu Trúc bị phạt, cho nên không có nghĩ nhiều. Giờ nghe Lâm Tiểu Trúc nói vậy, nàng lại không có cách nào phản bác, mặt đỏ bừng, ảo não xấu hổ chỉ tay vào kẻ giật dây nói “là..là Ngô Thái Vân nói”
Mọi người lại bàn tán xôn xao một phen. Tuy Ngô Thái Vân luôn biểu hiện thân mật với Lâm Tiểu Trúc nhưng người có thể cãi nhau với Chu Nhị Ny thì tâm tư nàng thế nào, mọi người đều rõ. Lâm Tiểu Trúc lại bị Viên Thiên Dã gọi đi hai lần, nếu Ngô Thái Vân không ghen ghét nàng thì chỉ có ngốc mới tin. Cho nên nghe Lý Linh Nhi nói, mọi người liền hiểu chuyện gì đã xảy ra.
Ngô Thái Vân không ngờ bị lật lẩy mà Lâm Tiểu Trúc không có bị răn dạy, còn cắn ngược lại nàng. Có điều nàng thông minh hơn Lý Linh Nhiều, vội vàng đứng dậy, nhỏ giọng giải thích “ta…ta cũng là vô ý liếc mắt một cái, thấy Lâm Tiểu Trúc tuy vẫn nhìn vào sách nhưng hai mắt nhắm lại, thỉnh thoảng còn gục đầu, rõ ràng là đang ngủ cho nên mới chú ý. Quả nhiên là hai ngày qua nàng đều như vậy”
Giả dối, hết sức giả dối, mọi người nhìn bộ dáng nhát gan của nàng đều không lên tiếng. Khi nàng cùng Chu Nhị Ny ầm ỹ rất là hùng hổ, mồm năm miệng mười, cực kỳ hung dữ nhưng đứng trước mặt Trương phu tử lại ra vẻ hiền lành. Nàng làm như mọi người đều mù hết vậy.
Là đối thủ một mất một còn nên Chu Nhịn Ny đâu dễ buông tha cho Ngô Thái Vân, trào phúng nói “nếu vậy thì sao ngươi không nói mà lại kêu Lý Linh Nhi nói? Cho dù ngươi ghen tỵ Lâm Tiểu Trúc nói nhiều với công tử mấy câu thì cùng không cần Lý Linh Nhi làm bia đỡ đạn chứ? Ngô Thái Vân, ngươi cũng đừng ra vẻ không dám nói chuyện trước mặt phu tử, mấy ngày nay là ai suốt ngày mơ tưởng được đứng trước mặt công tử? còn cãi nhau rất lợi hại, chúng ta không ai có thể sánh bằng. Ngươi mà nói không dám thì chẳng ai dám nữa ah”
Bia đỡ đạn?Lý Linh Nhi suy nghĩ đơn giản nghe những lời này thì kích động hẳn, nhanh chóng quay đầu, tức giận nhìn Ngô Thái Vân
Ngô Thái Vân cúi mặt, không dám đối diện với Lý Linh Nhi, khi ngẩng đầu lên thì hốc mắt đã đỏ bừng, lã chã chực khóc, nức nở nói với Trương phu tử “ta không chịu nghe giảng bài mà nhìn trộm Lâm Tiểu Trúc là lỗi của ta, ta xin nhận phạt. Phát hiện ra nàng ngủ gục, ta nói với Lý Linh Nhi, nàng không chịu được nên mới báo với phu tử, ta không có ý lợi dụng Lý Linh Nhi. Tuy nhiên Lâm Tiểu Trúc ngủ gật trong lớp là thật. Chúng ta nói với phu tử là không muốn để nàng tiếp tục như vậy, cô phụ sự khổ tâm dạy dỗ của phu tử, ta không thấy có gì sai. Nếu phu tử cảm thấy Lâm Tiểu Trúc ngủ gật trong lớp là đúng mà chúng ta báo cáo là sai, như vậy phu tử cứ phạt ta đi”
Ah, cô nương này cũng có chút bản lãnh nha. Trương phu tử nhìn Ngô Thái Vân, trong lòng cảm khái.
Nàng suy nghĩ chặt chẽ, ngôn từ lợi hại, hành xử cũng rất quyết đoán. Tình hình hiện tại, nàng biết nếu chối bỏ sẽ không có lợi cho mình nên trực tiếp nhận sai, sau đó tấn công vào vấn đề chủ chốt. Lâm Tiểu Trúc mới là phạm lỗi nặng, các nàng có sai cũng là xuất phát từ hảo tâm. Nếu như nàng sai ít mà cũng bị phạt thì kẻ phạm lỗi nặng sẽ thế nào? Nếu không xong, nàng có thể tận dụng cơ hội này mà đi khiếu nại với công tử. Với dung mạo của nàng, với sự thông minh của nàng, có khả năng sẽ đặt được mục đích.
Có điều công tử đã từng nói, nếu có xuất hiện mâu thuẫn thì cứ đứng yên mà xem, không nên nhúng tay giải quyết, chỉ cần duy trì trật tự lớp học. Cho nên hắn gật gật đầu đồng ý với Ngô Thái Vân, rồi quay sang Lâm Tiểu Trúc, ánh mắt nghiêm khắc hơn “Lâm Tiểu Trúc, ngươi ngủ gục trong lớp, có biết sai chưa?”
Lâm Tiểu Trúc cũng không hoảng loạn “nếu ta ngủ gật trong lớp tất nhiên sẽ không hiểu được bài giảng của phu tử, có ngủ hay không, phu tử chỉ cần kiểm tra liền biết”
Nhìn vẻ mặt tự tin của nàng, ánh mắt Trương phu tử chợt lóe lên “được”. Nói xong đi đến vị trí của hắn, cầm bút viết vài chữ rồi đưa cho Lâm Tiểu Trúc “ngươi đọc mấy từ này đi, nếu đọc đúng thì coi như ngươi không có ngủ gật, nếu đọc sai dù chỉ một từ, sẽ phạt tội ngủ gật cùng tội nói dối”
Mọi người tò mò nhìn tờ giấy trên tay Trương phu tử, vừa nhìn thấy đã sợ hãi than thầm torng lòng. Các nàng học viết chữ chỉ mới mấy ngày, Trương phu tử cũng chỉ dạy các nàng có hơn mười chữ, nếu theo thứ tự thì các nàng có thể đọc được nhưng thay đổi trình tự của chúng thì không dám chắc có sai hay không.
Xem tới đây, mọi người đều lo lắng nhìn Lâm Tiểu Trúc, tuy mới ở chung có mấy ngày nhưng mọi người rất có cảm tình với nàng, mà chán ghét Lý Linh Nhi và Ngô Thái Vân. Hơn nữa, nếu ngày nào đó mình có sơ suất gì, lại ngồi trước hai người kia, biết đâu bọn họ cũng sẽ tố giác mình.
Lâm Tiểu Trúc híp mắt, nhỏ giọng đọc “tướng, sơ, xa, thiện”, sau đó chỉ vào tờ giấy kia nói “chữ sau chữ thiện không biết” nói xong lại đọc “gần, tính, tướng” đọc xong lại lắc đầu “hai chữ sau không biết”
Có điều…Lâm Tiểu Trúc nhìn về phía Ngô Thái Vân. Ngăn giữa nàng và Lý Linh Nhi là Tô Tiểu Thư và Ngô Thái Vân, mà nàng còn dùng sách để che chắn, ngay cả Trương phu tử còn không thấy, sao Lý Linh Nhi có thể phát hiện ra được? chẳng lẽ là Ngô Thái Vân phát hiện ra rồi kêu Lý Linh Nhi nói? Suy đoán này làm Lâm Tiểu Trúc vô cùng buồn bực. Nàng chỉ muốn một cuộc sống bình ổn, sau đó tìm cách chuộc thân rồi sống cuộc sống mà mình mong muốn. Nàng cũng không muốn tham dự vào cuộc tranh đấu của các tiểu nữ nhi nhưng Ngô Thái Vân sao lại không chịu buông tha cho nàng chứ? Hai ngày qua nàng cũng không có trêu chọc Viên Thiên Dã nha.
“Lâm Tiểu Trúc, vừa rồi có phải ngươi ngủ gật hay không?” Trương phu tử rất có hảo cảm với Lâm Tiểu Trúc nên giọng điệu cũng khá ôn hòa.
“Hồi phu tử, Tiểu Trúc không có ngủ gật” đánh chết cũng không nhận
Trương phu tử quay đầu nhìn Lý Linh Nhi, biểu tình nghiêm túc
“Sao lại không?hai ngày qua, chỉ cần phu tử không để ý, nàng ta liền dựng thẳng sách, ra vẻ đọc sách nhưng thực ra là đang ngủ ah” Lý Linh Nhi vội vàng giải thích.
“Lâm Tiểu Trúc, ngươi nói như thế nào?” Trương phu tử thấy Lâm Tiểu Trúc nghe Lý Linh Nhi nói xong, mặt không có kích động hay tức giận thì rất ngạc nhiên. Lẽ thường, nếu Lâm Tiểu Trúc thực sự ngủ gật thì nàng sẽ kích động sợ hãi, còn nếu là oan uổng thì nên tức giận mới phải. Thế nhưng biểu tình của nàng vẫn rất bình tĩnh, làm người ta nhìn không thấu.
Lâm Tiểu Trúc cười cười, nói: “Phu tử, có ngủ hay không , vừa rồi ta đã trả lời ngài, không cần lặp lại. Nhưng hiện tại ta lại có vấn đề khác, nếu có người cứ đi nhìn chằm chằm người khác, xem người ta có ngủ hay không, hơn nữa khoảng cách giữa hai người lại khá xa, vậy chắc chắn nàng sẽ không chuyên tâm nghe giảng? nếu không học hành chăm chỉ, không biết phu tử sẽ trừng phạt thế nào?”
Lời này vừa nói ra, ai nấy đều ngạc nhiên nhìn Tô Tiểu Thư và Ngô Thái Vân ở giữa hai người rồi cười rộ lên. Lâm Tiểu Trúc có ngủ gật hay không còn chưa biết nhưng Lý Linh Nhi khẳng định không thoát được tội không chuyên tâm học.
“Ngươi, ngươi…” Lý Linh Nhi nghe Ngô Thái Vân nói, liền nghĩ phải báo cáo, làm cho Lâm Tiểu Trúc bị phạt, cho nên không có nghĩ nhiều. Giờ nghe Lâm Tiểu Trúc nói vậy, nàng lại không có cách nào phản bác, mặt đỏ bừng, ảo não xấu hổ chỉ tay vào kẻ giật dây nói “là..là Ngô Thái Vân nói”
Mọi người lại bàn tán xôn xao một phen. Tuy Ngô Thái Vân luôn biểu hiện thân mật với Lâm Tiểu Trúc nhưng người có thể cãi nhau với Chu Nhị Ny thì tâm tư nàng thế nào, mọi người đều rõ. Lâm Tiểu Trúc lại bị Viên Thiên Dã gọi đi hai lần, nếu Ngô Thái Vân không ghen ghét nàng thì chỉ có ngốc mới tin. Cho nên nghe Lý Linh Nhi nói, mọi người liền hiểu chuyện gì đã xảy ra.
Ngô Thái Vân không ngờ bị lật lẩy mà Lâm Tiểu Trúc không có bị răn dạy, còn cắn ngược lại nàng. Có điều nàng thông minh hơn Lý Linh Nhiều, vội vàng đứng dậy, nhỏ giọng giải thích “ta…ta cũng là vô ý liếc mắt một cái, thấy Lâm Tiểu Trúc tuy vẫn nhìn vào sách nhưng hai mắt nhắm lại, thỉnh thoảng còn gục đầu, rõ ràng là đang ngủ cho nên mới chú ý. Quả nhiên là hai ngày qua nàng đều như vậy”
Giả dối, hết sức giả dối, mọi người nhìn bộ dáng nhát gan của nàng đều không lên tiếng. Khi nàng cùng Chu Nhị Ny ầm ỹ rất là hùng hổ, mồm năm miệng mười, cực kỳ hung dữ nhưng đứng trước mặt Trương phu tử lại ra vẻ hiền lành. Nàng làm như mọi người đều mù hết vậy.
Là đối thủ một mất một còn nên Chu Nhịn Ny đâu dễ buông tha cho Ngô Thái Vân, trào phúng nói “nếu vậy thì sao ngươi không nói mà lại kêu Lý Linh Nhi nói? Cho dù ngươi ghen tỵ Lâm Tiểu Trúc nói nhiều với công tử mấy câu thì cùng không cần Lý Linh Nhi làm bia đỡ đạn chứ? Ngô Thái Vân, ngươi cũng đừng ra vẻ không dám nói chuyện trước mặt phu tử, mấy ngày nay là ai suốt ngày mơ tưởng được đứng trước mặt công tử? còn cãi nhau rất lợi hại, chúng ta không ai có thể sánh bằng. Ngươi mà nói không dám thì chẳng ai dám nữa ah”
Bia đỡ đạn?Lý Linh Nhi suy nghĩ đơn giản nghe những lời này thì kích động hẳn, nhanh chóng quay đầu, tức giận nhìn Ngô Thái Vân
Ngô Thái Vân cúi mặt, không dám đối diện với Lý Linh Nhi, khi ngẩng đầu lên thì hốc mắt đã đỏ bừng, lã chã chực khóc, nức nở nói với Trương phu tử “ta không chịu nghe giảng bài mà nhìn trộm Lâm Tiểu Trúc là lỗi của ta, ta xin nhận phạt. Phát hiện ra nàng ngủ gục, ta nói với Lý Linh Nhi, nàng không chịu được nên mới báo với phu tử, ta không có ý lợi dụng Lý Linh Nhi. Tuy nhiên Lâm Tiểu Trúc ngủ gật trong lớp là thật. Chúng ta nói với phu tử là không muốn để nàng tiếp tục như vậy, cô phụ sự khổ tâm dạy dỗ của phu tử, ta không thấy có gì sai. Nếu phu tử cảm thấy Lâm Tiểu Trúc ngủ gật trong lớp là đúng mà chúng ta báo cáo là sai, như vậy phu tử cứ phạt ta đi”
Ah, cô nương này cũng có chút bản lãnh nha. Trương phu tử nhìn Ngô Thái Vân, trong lòng cảm khái.
Nàng suy nghĩ chặt chẽ, ngôn từ lợi hại, hành xử cũng rất quyết đoán. Tình hình hiện tại, nàng biết nếu chối bỏ sẽ không có lợi cho mình nên trực tiếp nhận sai, sau đó tấn công vào vấn đề chủ chốt. Lâm Tiểu Trúc mới là phạm lỗi nặng, các nàng có sai cũng là xuất phát từ hảo tâm. Nếu như nàng sai ít mà cũng bị phạt thì kẻ phạm lỗi nặng sẽ thế nào? Nếu không xong, nàng có thể tận dụng cơ hội này mà đi khiếu nại với công tử. Với dung mạo của nàng, với sự thông minh của nàng, có khả năng sẽ đặt được mục đích.
Có điều công tử đã từng nói, nếu có xuất hiện mâu thuẫn thì cứ đứng yên mà xem, không nên nhúng tay giải quyết, chỉ cần duy trì trật tự lớp học. Cho nên hắn gật gật đầu đồng ý với Ngô Thái Vân, rồi quay sang Lâm Tiểu Trúc, ánh mắt nghiêm khắc hơn “Lâm Tiểu Trúc, ngươi ngủ gục trong lớp, có biết sai chưa?”
Lâm Tiểu Trúc cũng không hoảng loạn “nếu ta ngủ gật trong lớp tất nhiên sẽ không hiểu được bài giảng của phu tử, có ngủ hay không, phu tử chỉ cần kiểm tra liền biết”
Nhìn vẻ mặt tự tin của nàng, ánh mắt Trương phu tử chợt lóe lên “được”. Nói xong đi đến vị trí của hắn, cầm bút viết vài chữ rồi đưa cho Lâm Tiểu Trúc “ngươi đọc mấy từ này đi, nếu đọc đúng thì coi như ngươi không có ngủ gật, nếu đọc sai dù chỉ một từ, sẽ phạt tội ngủ gật cùng tội nói dối”
Mọi người tò mò nhìn tờ giấy trên tay Trương phu tử, vừa nhìn thấy đã sợ hãi than thầm torng lòng. Các nàng học viết chữ chỉ mới mấy ngày, Trương phu tử cũng chỉ dạy các nàng có hơn mười chữ, nếu theo thứ tự thì các nàng có thể đọc được nhưng thay đổi trình tự của chúng thì không dám chắc có sai hay không.
Xem tới đây, mọi người đều lo lắng nhìn Lâm Tiểu Trúc, tuy mới ở chung có mấy ngày nhưng mọi người rất có cảm tình với nàng, mà chán ghét Lý Linh Nhi và Ngô Thái Vân. Hơn nữa, nếu ngày nào đó mình có sơ suất gì, lại ngồi trước hai người kia, biết đâu bọn họ cũng sẽ tố giác mình.
Lâm Tiểu Trúc híp mắt, nhỏ giọng đọc “tướng, sơ, xa, thiện”, sau đó chỉ vào tờ giấy kia nói “chữ sau chữ thiện không biết” nói xong lại đọc “gần, tính, tướng” đọc xong lại lắc đầu “hai chữ sau không biết”
Danh sách chương