”Ba trăm lượng?” khách nhân nghe được cũng phải kinh hô

“Ba tram lượng cũng không phải nhiều” có người bác bỏ “mỹ vị như vậy, ba trăm lượng cũng xứng đáng”

Lão đầu nhi dừng chân, lẳng lặng nhìn Lưu nhị gia,hồi lâu mới nhếch miệng cười đầy thâm ý, không quay đầu hỏi “nha đầu, ngươi có muốn bán hay không?”

“A?” Lâm Tiểu Trúc không ngờ lão đầu nhi lại hỏi ý mình, sửng sốt một chút rồi tiến lên ôm lấy cánh tay hắn, cười nói “dù sao chúng ta cũng đã có tiền, bán hay không cũng không sao. Nếu ngươi cao hứng thì bán, không thì thôi”

“Ha ha ha. . .” Lão đầu nhi ngửa đầu cười ha hả, vươn tay từ ái xoa đầu nàng rồi xòe tay với Lưu nhị gia “năm trăm lượng”

“Thành giao!” Lưu nhị gia như sợ lão đầu nhi đổi ý, vội vàng đáp ứng.

Béo chưởng quầy há hốc miệng, kinh ngạc mở to hai mắt nhìn ông chủ nhà mình. Năm trăm lượng? lợi nhuận một năm của tửu lâu cũng không tới mức đó nha, vậy mà còn cầu người ta bán cho, không biết ông chủ phát điên cái gì nữa. Phật nhảy tường tuy ăn ngon nhưng mắc như vậy,cho dù làm ra được thì người ở Thanh Khê trấn cũng không ăn nổi, đến lúc đó bán cho ai? Hồng đại trù vẫn đứng bên cạnh sắc mặt xám trắng. Lão đầu nhi vừa rồi chỉ ra giá hai trăm lượng, giờ lại đòi tới năm trăm lượng, có phải là do mình trào phúng lại gây khó dễ với bọn họ không? Mình hại ông chủ tốn thêm ba trăm lượng bạc, hắn sẽ bỏ qua cho mình sao? Cho dù hắn nhân từ, chỉ đuổi việc mình nhưng đắc tội với vị lão gia kia, mình còn có thể tìm được việc trong giới đầu bếp sao? Già trẻ cả nhà sau này phải tính làm sao?

“Chút nữa ngươi mang bạc tới rồi lấy bí phương về” Tiết lão gia tử không cười nữa, liếc Lưu nhị gia một cái rồi lôi kéo Lâm Tiểu Trúc rời đi, đi tới cửa còn ném lại một câu “đừng làm khó dễ đầu bếp kia”

“Dạ, lão gia đi thong thả” Lưu nhị gia cúi người thật sâu, tiễn bọn họ đi.

“Lão, lão gia. . .” Hồng đại trù nghe vậy ngạc nhiên ngẩng đầu, miệng thì thào

“Được rồi, an tâm làm việc đi. Về sau phải nhớ, thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân.” Lưu nhị gia liếc nhìn Hồng đại trù một cái rồi xoay người đi lên lầu

“Dạ” Hồng đại trù khom lung đáp, rồi ngẩng đầu nhìn ba than ảnh đã đi xa, trong mắt ánh lên sự phức tạp.

“Sư phụ, trở về làm sao bây giờ? Hôm nay trước mặt nhiều người như vậy lại bảo Lưu nhị gia mang năm trăm lượng bạc tới nhà, nếu kẻ xấu dòm ngó thì phải làm sao?” Lâm Tiểu Trúc lo lắng hỏi

Tiết lão gia tử bật cười ha hả, vỗ vỗ đầu Lâm Tiểu Trúc “mặc kệ kẻ xấu nào, đảm bảo có đến mà không có về”

Hai mắt Lâm Tiểu Trúc sáng lên “sư phụ biết võ công?”

“Đương nhiên” lão đầu nhi đắc ý ngẩng đầu, thấy ánh mắt hoài nghi của Lâm Tiểu Trúc liền tức giận trừng mắt “ không tin sao?”

“Tin, tin” Lâm Tiểu Trúc cười hì hì gật đầu nhưng ánh mắt lộ rõ vẻ không tin. Lão gia tử này vào thời điểm mấu chốt đã đẩy nàng ra trận, nên nàng không thể không hoài nghi hắn, e là hắn chỉ có công phu miệng thôi.

“Nhìn cho kỹ” lão đầu nhi thở phì phì, quay đầu, đi về phía trước vài bước rồi điểm mũi chân một cái, thân mình đã như chim bay lên rồi đáp xuống nóc nhà ở bên cạnh một ngõ nhỏ. Ngõ nhỏ này là nơi cư ngụ của những kẻ có tiền ở Thanh Khê trấn, tường ngói cao mà lão đầu nhi chỉ nhẹ nhàng một cái đã đứng ở đầu tường, có thể thấy công phu của hắn cao thế nào, không phải chỉ nói suông. Với khinh công như vậy, nếu gặp kẻ địch mạch thì chạy trốn để giữ mạng cũng không thành vấn đề, Lâm Tiểu Trúc cũng yên long hơn.

Lão đầu nhi nhảy xuống đất, nhìn khuôn mặt vừa hân hoan vừa khổ sở của Lâm Tiểu Trúc, ngạc nhiên hỏi “sao vậy?”

Lâm Tiểu Trúc cúi đầu, đá hòn đá nhỏ dưới chân, buồn bã nói “ta muốn học võ nhưng có người nói ta trời sinh thể hàn, không thể luyện công”

“Trời sinh thể hàn?” Lão đầu nhi nhíu mày. Đến khi về đến nhà, vừa ngồi xuống đã vươn tay nói với Lâm Tiểu Trúc “đến, để sư phụ nhìn thử xem”

Lâm Tiểu Trúc vội vươn tay, thấy Tiết lão gia tử bắt mạch cho nàng, vẻ mặt trầm ngâm, hồi lâu không lên tiếng liền chán nản gục đầu.

“Uh, thể chất của ngươi dung là không giống người bình thường” Tiết lão gia tử thấy mặt Lâm Tiểu Trúc nhăn như trái khổ qua liền lên tiếng “có điều. . .”

Lâm Tiểu Trúc vội vàng ngẩng đầu, kinh hỉ nhìn hắn “có điều thế nào? Sư phụ, ngài nói thật nha” nói xong còn chạy ra sau lung hắn, nịnh nọt đấm lung cho hắn. Có biến chuyển chính là có hi vọng.

Lão đầu nhi vừa lòng híp mắt hưởng thụ, vuốt râu nói 'bất quá chỗ ta có một công pháp, tuy không thể cho ngươi trở thành cao thủ võ công nhưng ít nhất cũng có thể cải thiện thể chất của ngươi, tăng them khí lực, thân thể nhanh nhẹn hơn. Gặp lúc nguy hiểm cũng có thể bảo hộ được tính mạng bản thân”

“Xin sư phụ dạy ta” Lâm Tiểu Trúc vội chạy đến quỳ trước mặt hắn.

Tiết lão gia tử không đỡ nàng dậy mà nghiêm túc hỏi “công pháp này chẳng qua làm cho mạnh mẽ hơn người bình thường một chút nhưng mỗi ngày đều phải luyện trước khi đi ngủ, lâu dài mới có hiệu quá. Trả giá lớn mà thu hoạch nhỏ, ngươi nguyện ý luyện không?”

“Đồ nhi nguyện ý.” Lâm Tiểu Trúc kiên định nói. Thế sự gian nan, chỉ cần có cơ hội bảo vệ tính mạng, nàng nhất định phải nắm bắt.

Lão đầu nhi gật gật đầu, thấy Trương Đông không ở bên cạnh liền nâng Lâm Tiểu Trúc dậy, đem công pháp tỉ mỉ truyền lại cho nàng.

Công pháp thực ra rất đơn giản, chỉ là một phương pháp tập luyện cùng một khẩu quyết, chỉ vài câu đã nói xong. Vừa dứt lời thì ngoài cửa đã vang lên thanh âm “Tiết lão gia, chúng ta mang bạc đến đây” thì ra là Lưu nhị gia.

“Ngươi đem công thức hôm đó ta viết mang lại đây” Tiết lão gia tử phân phó

'Dạ” Lâm Tiểu Trúc đi ra ngoài, thi lễ với Lưu nhị gia rồi mới đi vào trong việc, đến phòng của Tiết lão gia tử, lấy công thức mang đến cho hắn.

Lưu nhị gia thấy Tiết lão gia tử ôn hòa cũng không dong dài, chỉ khách khí nói vài câu, để lại bạc rồi cầm công thức rời đi.

Một đống bạc trắng bóng làm Lâm Tiểu Trúc hoa cả mắt nhưng nàng cũng không để ý nhiều, chỉ liếc nhìn một cái rồi nói với lão đầu nhi “sư phụ, không còn sớm nữa, ta phải về. Ngài trăm ngàn lần phải cẩn thận, đừng vì chút bạc mà để bị bọn trộm tặc làm bị thương. Bạc có thể kiếm lại được nhưng thân mình bị thương thì rất phiền toái nha”

Lâm Tiểu Trúc đã bán mình làm nô, hơn nữa trên người ăn mặc cũng không hoa lệ, hẳn là chưa từng thấy qua nhiều bạc như vậy. Nhưng đối mặt với một đống bạc mà nàng mặt không đổi, tim không đập cũng không có biểu hiện giật mình hay thích thú, điều này làm Tiết lão gia tử rất ngạc nhiên “ngươi cũng biết trong nhà ta có tiền, đến lúc bọn họ tìm tới thì ta cũng không cần dung số tiền này. Bạc đó, để lại cho ta một thỏi là được, còn lại ngươi đem đi đi, hoặc là chuộc thân hoặc sau này dung làm đồ cưới đều tùy ngươi”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện