Bảng nhạc Merry Christmas vang lên du dương trong đầu tôi khiến đại não của tôi bị thức tỉnh trong thời gian hôn mê sâu không biết gì. Sau gáy từng cơn đau như cùng nhau ập đến, tôi ôm đầu xoay qua xoay lại mấy lần mới có thể mở mắt ra được.
Nhìn về phía trước, tôi phải nheo nheo mắt mấy lần mới có thể nhìn rõ được chung quanh. Trước mắt tôi là một căn phòng màu trắng, xung quanh không có gì ngoài một cái ghế và cái bàn nhỏ. Trong không gian yên tĩnh, một tiếng kêu la thảm thiết vang lên khiến cho tôi phải giật mình vì hoảng sợ. Tôi thầm nghĩ, thôi chết rồi, tôi đang ở đâu đây? Trên chiếc ghế nhỏ, có người đang ngồi, cái đầu khẽ lắc lư đung đưa theo điệu nhạc truyền thống. Tôi lúc này đang bị trói nhưng may là miệng không bị nhét vải giống như trong phim. Bao nhiêu mệt mỏi đau nhức đều như tan biến hết, tầm này thì mấy chuyện cỏn con đó không còn quan trọng nữa. Tôi khẽ xê dịch thử nhưng không được, vì tay tôi đã bị trói chặt vào song sắt trong phòng. Xoay qua xoay lại một hồi vẫn không tìm được cách nào để thoát ra, đang tuyệt vọng thì lại nghe được âm thanh nhàn nhạt của một người đàn ông cất lên.
- Cô tỉnh rồi hả?
Ối mẹ ơi, hắn ta đang hỏi tôi? Là hắn ta đang hỏi tôi thật hả?
Tôi không trả lời, chỉ biết rúc người về sau né tránh, tôi sợ hắn mà quay người lại chắc hắn đâm tôi một phát chết tươi luôn quá.
Chiếc ghế dựa từ từ xoay lại, tôi đã hi hí mắt không dám nhìn thẳng nhưng vẫn thấy được đôi chút. Người ngồi trên chiếc ghế kia là một người đàn ông, lúc hắn ta xoay lại, gương mặt của hắn làm cho tôi có chút giật mình... khá là điển trai!
Hắn ta nhìn tôi, nở nụ cười chuẩn mực, trên tay hắn là trái táo xanh trông có vẻ tươi ngon lắm. Thấy tôi nhìn, hắn ta hỏi:
- Cô nhìn cái gì vậy An?
An? Hắn ta biết cả tên tôi?
Tôi không trả lời, trong lòng tôi lúc này ngoài ngạc nhiên ra thì chỉ có vô cùng sợ hãi. Tôi thật không biết hắn ta muốn gì ở tôi? Muốn giết tôi hay là...
- Cô sợ cái gì, tôi không giết cô cũng không làm hại cô đâu.
Tôi mím môi không trả lời, ngoài sự cảnh giác ra thì tôi chỉ có thêm sự cảnh giác, ở chung một chỗ với người đàn ông không rõ tốt xấu này thì có muốn không cảnh giác cũng không được.
Thấy hắn ta đi lại gần tôi, tôi càng lúc càng co rúc người dịch sát vào trong tường. Hắn mặc bộ thể thao dày, mang giày Nike đắc tiền, tới cái nón hắn đội cũng là hiệu có tiếng. Tôi nhìn hắn, chẳng biết sao khi hắn tới gần tôi, tôi lại không cảm thấy sợ hãi như khi nãy nữa, dường như lại có sự thân quen, nhất là giọng nói kia của hắn...
Hắn cúi người tháo khóa tay cho tôi, sau đó hắn đứng thẳng dậy chìa tay trước mặt tôi, giọng hắn nghe rất quen:
- Đứng dậy đi, tôi đưa cô về.
Tôi ngước mắt lên nhìn hắn, khó khăn lắm mới phun ra được mấy chữ:
- Đưa... tôi về?
Hắn ta nhìn tôi, khẽ gật đầu:
- Ừ, tôi không hại cô, yên tâm.
Tôi nhìn hắn, nhìn hắn thật lâu, nhìn tới khi tôi không biết dùng cái cớ nào để thôi không đi theo hắn thì tôi mới chịu đưa tay cho hắn kéo dậy.
Hắn kéo tôi ra gần đến cửa, lấy cái mũ trùm màu đen trùm lên mặt tôi, cái mũ trùm chỉ chừa có 2 cái lỗ nhỏ để thấy đường đi. Hắn trùm lên cho tôi, giọng hắn cũng mang theo ý cười:
- Tôi dắt cô ra ngoài, cô chỉ nên nhìn về phía trước đừng nhìn lung tung.
Tôi mím môi khẽ gật gật đầu, giờ phút này coi như tôi phó thác tính mạng cho hắn. Có ở lại thì cũng chết, biết đâu đi theo hắn thì tôi có thể yên ổn toàn mạng để về nhà.
Hắn đi trước, tôi đi theo sau lưng hắn, vì bị trùm kín nên tôi không thấy gì bên ngoài ngoài cái lưng màu đen của tên trước mặt. Tay hắn nắm lấy tay tôi, nắm không quá chặt nhưng rất chắc chắn. Thực sự tôi không thể biết được là tôi đang ở đâu và bị ai bắt đi? Nhưng tôi biết chắc được một điều, người bắt tôi khi tối với người đang nắm tay tôi bây giờ không phải là một... nụ cười của bọn họ... không hề giống nhau.
Đi được một đoạn, hắn ta đột nhiên dừng lại, cũng vì đột ngột nên tôi không kiểm soát được tốc độ nên va ầm vào lưng của hắn. Sợ tôi ngã nên hắn ta đưa tay đỡ lấy tôi, phía trước cũng truyền tới giọng nói của một người đàn ông khác.
- Tam, anh đưa cô gái này đi đâu vậy?
- Ở đây không tiện, tôi đưa cô ta đi tới một chỗ khác.
- À... là cái chỗ lần trước?
- Chính xác.
Tôi núp sau lưng người đàn ông tên Tam, có chút tò mò nên tôi khẽ dịch chuyển đầu để nhìn về phía trước. Tầm mắt tôi di chuyển tới gương mặt của người đàn ông phía đối diện... hai mắt tôi đột nhiên mở to, tôi có chút ngạc nhiên cùng sững sốt... Tên này... tên này sao giống với tên Huy quá vậy?
Thật ra thì tôi cũng không chắc chắn được đó có phải là tên Huy hay không. Vì góc nhìn của tôi hạn hẹp nên chỉ có thể thấy được một bên mặt của hắn. Mà một bên mặt thì không khẳng định được toàn bộ, cũng có thể là người giống người...
Lắc lắc đầu, chắc là không phải đâu, chắc do tôi nhìn nhầm rồi... tên Huy thì làm sao mà ở đây được chứ.
Tên đàn ông trước mặt nói vài câu nữa cũng thôi, thấy hắn ta đi rồi tên Tam mới kéo tay tôi đi thêm một đoạn nữa rồi dừng lại ở nơi để xe, hắn ta nhét tôi vào một chiếc ô tô khá êm ái. Cho xe chạy một đoạn xa, hắn mới chồm người tháo mũ trùm xuống cho tôi.
Tháo mũ trùm xuống, mắt tôi có chút nheo nheo vì ánh sáng của Mặt Trời ban trưa không kịp thích nghi. Tôi nhìn ra bên ngoài cửa sổ, hai bên đường là đồng ruộng xanh mướt... hình như tôi đang trên cao tốc thì phải. Rất muốn hỏi hắn ta nhưng tôi lại không dám hỏi, so với khi nãy thì bây giờ nhìn hắn ta có vẻ đáng sợ hơn.
- Tôi nghe nói, Trần gia với Đông gia cho người lật tung cái thành phố lên tìm người... người đó là cô à?
Nghe hắn hỏi, tôi khẽ nhìn hắn... Trần gia... Đông gia... chắc là Đông Quân với bác Kiên đang tìm tôi.
Hít một hơi, tôi khẽ hỏi người đàn ông bên cạnh:
- Anh... là ai? Vì sao anh cứu... tôi?
Hắn ta nhìn tôi, trên môi cũng cong lên thành đường cong hoàn mỹ, đáy mắt hắn rất sâu, nụ cười trông vô cùng đẹp mắt.
- Cô quên tôi rồi à... Bình An?
Quên? Ý hắn là sao?
Bất giác khi tôi nhìn hắn lại khiến tôi nhớ tới một người... nhưng khi nghĩ tới người kia, tôi lại không tin vào những gì tôi vừa nghĩ tới...
- Không... không phải...
- Hả? Không phải cái gì cơ?
Nghe hắn hỏi, tôi tự dưng lại cảm thấy có chút chắc chắn... không hiểu sự can đảm ở đâu ra mà có thể khiến cho tôi hỏi hắn tới không kịp suy nghĩ trước sau.
- Anh... là Tiền?
Hỏi xong tôi lại siết tay hồi hộp ngồi chờ hắn trả lời. Tôi không biết linh cảm của tôi có đúng hay không, nhưng mà nhìn hắn ta, nghe cách nói chuyện của hắn ta, đặc biệt là giọng nói của hắn ta.. thật sự là rất giống với tên Tiền... rất giống...
Hắn ta khẽ bẻ vô lăng, hắn nhìn tôi, nụ cười trên môi lại rất đẹp... hắn cười vô cùng đẹp...
- Đúng, là tôi đây An!
Là tên Tiền... thật sự là tên Tiền!
_________
Tôi ngồi giữa nhà kho rộng mênh mông, nghe tiếng xe bên ngoài thắng tới lếch bánh mà khiến lòng tôi mừng rỡ không thôi. Tôi thật không hiểu tên Tiền đang suy nghĩ cái gì mà trói tôi rồi cho tôi ngồi ở đây như một con điên như thế này. Nếu hắn thả cho tay chân tôi được tự do thì có phải hay hơn không cơ chứ?
"Ầm", tiếng cửa bị đá văng, trước mắt tôi là Đông Quân... là anh ấy đang đi vào.
Thấy anh ấy, mọi lo sợ của tôi dường như tan biến, tôi kêu lên trong vui mừng:
- Sếp... tôi ở đây... tôi ở đây!
Đông Quân chạy nhanh về phía tôi, sau lưng anh phải có thêm gần chục người nữa đang ồ ạt chạy tới. Anh chạy đến trước mặt tôi, nhanh tay cởi trói cho tôi, giọng anh lo lắng gấp gáp tới cực điểm.
- An, em có sao không? Có sao không hả? Có bị thương ở đâu không?
Tôi lắc lắc đầu, nhìn gương mặt gấp gáp tới mức đỏ ửng lên của anh ấy mà khiến lòng tôi mềm nhũn cả ra.
- Không, tôi không sao, không có sao mà.
Đông Quân nhìn tôi chằm chằm, anh liếc sơ từ trên xuống dưới, thấy tôi không hề hấn gì anh mới yên tâm mà gật gật đầu.
Ôm lấy tôi đứng dậy, anh không nói không rằng trực tiếp bồng tôi đi thẳng ra xe.
Wow... khung cảnh này... có phải là hoành tráng quá không nhỉ?
Phía bên ngoài, có hơn 5 chiếc xe hơi đang đợi sẵn, thấy tôi đi ra tên Tú liền nhào tới hỏi han loạn cả lên. Tôi thì không sao rồi đó, bị bắt cóc cũng không khiến tim tôi đập mạnh như bây giờ. Đi tới cứu người thôi mà, có cần phô trương dữ vậy không?
Đông Quân bồng tôi đi tới trước cửa xe, anh ấy cúi đầu, khẽ hỏi:
- Có mệt lắm không?
Tôi gật gật đầu, thật ra thì tôi cũng có chút mệt mỏi rồi....
- Tôi đưa em về nhà, em đừng sợ.
Tôi mím môi gật đầu theo, nếu bây giờ mà tôi mở miệng nói là tôi không sợ thì có hơi phá không khí, người ta đã lo lắng cho tôi biết là bao nhiêu... Nhưng mà sợ... tôi hình như không có chút xíu nào sợ hãi cả, ban nãy còn sợ tên Tiền... bây giờ lại không sợ một chút xíu gì.
Thôi thì không sợ cũng phải tỏ ra là sợ, con gái mà mạnh mẽ quá thì cho ai xem?
Lâu lâu mới có dịp được anh hùng ôm ấp, thay vì e thẹn e ấp thì tôi nên tranh thủ một chút, cái body này không phải ai muốn sờ cũng sờ được đâu. Nghĩ nghĩ, tôi liền ngã người tỏ ra sợ hãi ôm chầm lấy eo của Đông Quân, tôi nũng nịu:
- Sếp, tôi sợ lắm.
Đông Quân nhìn tôi, anh ấy thả tôi xuống ghế trong xe, thắt dây an toàn cho tôi xong xuôi, anh ấy mới xoa xoa má tôi rồi nói:
- Muốn về nhà tôi không?
Về nhà anh ấy?
Tôi có chút đỏ mặt, khẽ hỏi:
- Nhà sếp ạ?
Đông Quân mím môi cười nhẹ:
- Ừ, về nhà tôi.
Hí hí, được thôi... được vậy thì càng tốt.
Nghĩ thì thích nhưng tôi vẫn phải tỏ ra e thẹn của thiếu nữ, cắn môi cười nhạt tôi gật gật đầu, giọng ngọt như nước đường tan chảy:
- Dạ vâng.
Đông Quân khẽ cười, anh vỗ vỗ đầu tôi mấy cái nhẹ rồi mới quay ra đóng cửa xe đi về hướng bên kia.
Nhìn thấy vóc dáng thon gọn cao to của Đông Quân, tôi bất giác cười thầm... người đâu mà đẹp trai "ngon cơm" phải biết à!
__________
Nhưng mà sự thật nào có giống trong mơ, lúc về tới nhà riêng của Đông Quân, tôi mới biết sau lưng tôi còn có một tên Tú cứ chạy theo lẽo đẽo. Mẹ kiếp, anh ta bộ không có nhà à?
Sau khi tắm rửa xong thì trời cũng nhá nhem tối, tôi được tên Tú đưa cho một bộ đồ bộ mặc nhà, nhìn tổng thể bộ quần áo này... có chút lạ lạ.
Đi xuống dưới nhà, tên Tú vừa thấy tôi đã bật cười ha hả, mà Đông Quân cũng không nhịn được cũng nhoẻn miệng cười theo. Phút chốc nhìn vào gương, tôi mới biết được là tôi trông xấu xí tới nhường nào.
- Tú, anh lấy bộ đồ này ở đâu vậy hả?
Nghe tiếng tôi hét lên, tên Tú vừa bụm miệng cười vừa trả lời:
- Ha...ha... của bà ngoại tôi... tôi gấp quá nên lấy đại... công nhận vừa với cô quá nhỉ?
Của bà ngoại anh ta... mẹ nó, hèn gì rộng như cái mền, lại còn màu hồng hồng tím tím hoa lớn hoa nhỏ như cái bùng binh ở chợ tết. Bộ đồ bà ngoại mà cũng đưa cho tôi mặc, anh ta bị điên rồi.
Sau một trận chửi bới um xùm, tên Tú ăn no lại lăn quay ra ngủ ở sô pha. Tôi thì không ngủ được nên đi xuống rót một ly sữa ấm đi ra trước ngồi xuống. Từ khi biết tên Tiền còn sống tới bây giờ, không có phút giây nào mà tôi thôi không bàng hoàng về hắn. Lúc hắn nhận hắn là tên Tiền, trên gương mặt hắn thập phần vui vẻ, cứ như hắn không phải là một tên tội phạm giết người vậy. Tôi thật sự không hiểu, không hiểu vì sao hắn lại không chết... và vì sao hắn lại cứu tôi?
Đang suy nghĩ miên man thì từ sau lưng, tôi nghe có tiếng bước chân đang tới gần. Đông Quân đi tới gần tôi, anh ấy cũng ngồi xuống, nhìn bộ quần áo thể thao mà anh ấy mặc ngủ... trông anh ấy mới giản dị làm sao.
- Sao vậy? Không ngủ được à?
Tôi khẽ gật đầu, môi cũng hớp thêm chút sữa.
- Em muốn về nhà không, tôi đưa em về?
- À không, là vì tôi không ngủ được thôi. Bây giờ cũng khuya rồi, anh đưa tôi về lại kinh động tới mọi người trong nhà.
Đông Quân gật gật đầu, giọng anh cũng trầm xuống:
- Tôi đã nói với ông Kiên, chắc Huy Lập cũng biết là em đã an toàn.
Tôi mỉm cười, cũng vô thức thở dài một hơi.
- Em vẫn còn nghĩ đến tên Tiền?
- Vâng, lúc biết hắn ta còn sống, không lúc nào mà tôi không nghĩ tới hắn... Tôi có hỏi về lão K... nhưng hắn lại không nói gì...
- Không trách hắn ta được, tôi nghĩ là vậy.
Tôi cau mày, tôi hiểu chứ, tôi hiểu là tên Tiền cũng có một số giới hạn mà tôi không thể chạm vào được. Hắn ta cứu tôi, hắn ta cứu tôi một mạng đã là ân nhân lớn của tôi rồi... nhưng mà...
- Sếp, có khi nào mãi mãi tôi cũng không tìm được nguyên nhân cái chết của mẹ tôi không?
Đông Quân nhìn tôi, mắt anh ấy híp lại, giọng có chút trầm.
- Tôi tin là em sẽ tìm được, em yên tâm đi.
Tôi cũng chỉ mong là như thế....
Ngừng một lát, Đông Quân lại hỏi:
- Tên Tiền, hắn ta nói hắn ta chính là lão Tam?
Nghe Đông Quân hỏi, tôi vội gật đầu:
- Vâng, theo như hắn nói thì hắn là lão Tam, lần trước là tổ chức cứu hắn ra, bọn họ có người trong cục cảnh sát, tên Tiền không phải chết thiệt mà là chết giả, hắn ta được tráo lúc đưa tới bệnh viện cấp cứu.
- Đó cũng là lý do mà em không đoán được là hắn sẽ chết?
Tôi có chút run run, gật gật đầu:
- Vâng, tôi... tôi nghĩ là vậy.
Đông Quân chỉ gật đầu chứ không nói gì, tôi thì mím môi im lặng... về khả năng kia của tôi... hình như là...
- Sếp... sếp... anh sao vậy? Sếp?
Trước mắt tôi, Đông Quân đang nhăn nhó ôm lấy ngực, chân mày anh cau lại... gương mặt vô cùng đau đớn. Tôi hoảng loạn ôm lấy anh, vô cùng sợ hãi, tôi hỏi gấp:
- Sếp... sếp...?
Đông Quân vịn lấy tay tôi, anh khó khăn phun ra từng chữ:
- Tôi... không... sao... không sao...
Nói rồi, từ trong túi anh lấy ra một lọ thuốc bột, tôi giúp anh mở nắp lọ thuốc rồi trút một ít vào trong miệng anh.
- Nước... để tôi đi lấy nước...
Tôi để anh ngồi yên trên ghế rồi nhanh chân chạy đi lấy nước. Đút nước vào miệng anh, cả nước cả thuốc đều được anh nuốt xuống. Tôi sợ tới tím tái, mếu máo hỏi:
- Sếp, anh... anh bị sao vậy?
Đông Quân đỡ hơn khi nãy được một chút, anh khẽ xoa xoa ngực, giọng yếu đi hẳn:
- Bệnh cũ mà... không sao đâu, em đừng lo.
Ngừng một lát, anh lại mệt mỏi nói:
- Em lấy cho tôi chút đường... đường viên nhỏ tôi để trong tủ lạnh...
Nghe anh bảo, tôi liền nhanh chân chạy vào trong phòng bếp. Lúc chạy ra tới chỗ anh, đầu tôi có chút choáng váng... vịn tay vào tường, tôi khẽ lắc lắc đầu mấy cái rồi nheo nheo mắt nhìn về phía trước.
Trước mắt tôi, lại hiện ra màn sương mờ mờ ảo ảo... màn sương ấy nó lại vô tình bao trùm lên Đông Quân... bao trùm lên toàn bộ cơ thể anh ấy... thoắt ẩn thoắt hiện như muốn khiến tim tôi vụn vỡ....
Nhìn về phía trước, tôi phải nheo nheo mắt mấy lần mới có thể nhìn rõ được chung quanh. Trước mắt tôi là một căn phòng màu trắng, xung quanh không có gì ngoài một cái ghế và cái bàn nhỏ. Trong không gian yên tĩnh, một tiếng kêu la thảm thiết vang lên khiến cho tôi phải giật mình vì hoảng sợ. Tôi thầm nghĩ, thôi chết rồi, tôi đang ở đâu đây? Trên chiếc ghế nhỏ, có người đang ngồi, cái đầu khẽ lắc lư đung đưa theo điệu nhạc truyền thống. Tôi lúc này đang bị trói nhưng may là miệng không bị nhét vải giống như trong phim. Bao nhiêu mệt mỏi đau nhức đều như tan biến hết, tầm này thì mấy chuyện cỏn con đó không còn quan trọng nữa. Tôi khẽ xê dịch thử nhưng không được, vì tay tôi đã bị trói chặt vào song sắt trong phòng. Xoay qua xoay lại một hồi vẫn không tìm được cách nào để thoát ra, đang tuyệt vọng thì lại nghe được âm thanh nhàn nhạt của một người đàn ông cất lên.
- Cô tỉnh rồi hả?
Ối mẹ ơi, hắn ta đang hỏi tôi? Là hắn ta đang hỏi tôi thật hả?
Tôi không trả lời, chỉ biết rúc người về sau né tránh, tôi sợ hắn mà quay người lại chắc hắn đâm tôi một phát chết tươi luôn quá.
Chiếc ghế dựa từ từ xoay lại, tôi đã hi hí mắt không dám nhìn thẳng nhưng vẫn thấy được đôi chút. Người ngồi trên chiếc ghế kia là một người đàn ông, lúc hắn ta xoay lại, gương mặt của hắn làm cho tôi có chút giật mình... khá là điển trai!
Hắn ta nhìn tôi, nở nụ cười chuẩn mực, trên tay hắn là trái táo xanh trông có vẻ tươi ngon lắm. Thấy tôi nhìn, hắn ta hỏi:
- Cô nhìn cái gì vậy An?
An? Hắn ta biết cả tên tôi?
Tôi không trả lời, trong lòng tôi lúc này ngoài ngạc nhiên ra thì chỉ có vô cùng sợ hãi. Tôi thật không biết hắn ta muốn gì ở tôi? Muốn giết tôi hay là...
- Cô sợ cái gì, tôi không giết cô cũng không làm hại cô đâu.
Tôi mím môi không trả lời, ngoài sự cảnh giác ra thì tôi chỉ có thêm sự cảnh giác, ở chung một chỗ với người đàn ông không rõ tốt xấu này thì có muốn không cảnh giác cũng không được.
Thấy hắn ta đi lại gần tôi, tôi càng lúc càng co rúc người dịch sát vào trong tường. Hắn mặc bộ thể thao dày, mang giày Nike đắc tiền, tới cái nón hắn đội cũng là hiệu có tiếng. Tôi nhìn hắn, chẳng biết sao khi hắn tới gần tôi, tôi lại không cảm thấy sợ hãi như khi nãy nữa, dường như lại có sự thân quen, nhất là giọng nói kia của hắn...
Hắn cúi người tháo khóa tay cho tôi, sau đó hắn đứng thẳng dậy chìa tay trước mặt tôi, giọng hắn nghe rất quen:
- Đứng dậy đi, tôi đưa cô về.
Tôi ngước mắt lên nhìn hắn, khó khăn lắm mới phun ra được mấy chữ:
- Đưa... tôi về?
Hắn ta nhìn tôi, khẽ gật đầu:
- Ừ, tôi không hại cô, yên tâm.
Tôi nhìn hắn, nhìn hắn thật lâu, nhìn tới khi tôi không biết dùng cái cớ nào để thôi không đi theo hắn thì tôi mới chịu đưa tay cho hắn kéo dậy.
Hắn kéo tôi ra gần đến cửa, lấy cái mũ trùm màu đen trùm lên mặt tôi, cái mũ trùm chỉ chừa có 2 cái lỗ nhỏ để thấy đường đi. Hắn trùm lên cho tôi, giọng hắn cũng mang theo ý cười:
- Tôi dắt cô ra ngoài, cô chỉ nên nhìn về phía trước đừng nhìn lung tung.
Tôi mím môi khẽ gật gật đầu, giờ phút này coi như tôi phó thác tính mạng cho hắn. Có ở lại thì cũng chết, biết đâu đi theo hắn thì tôi có thể yên ổn toàn mạng để về nhà.
Hắn đi trước, tôi đi theo sau lưng hắn, vì bị trùm kín nên tôi không thấy gì bên ngoài ngoài cái lưng màu đen của tên trước mặt. Tay hắn nắm lấy tay tôi, nắm không quá chặt nhưng rất chắc chắn. Thực sự tôi không thể biết được là tôi đang ở đâu và bị ai bắt đi? Nhưng tôi biết chắc được một điều, người bắt tôi khi tối với người đang nắm tay tôi bây giờ không phải là một... nụ cười của bọn họ... không hề giống nhau.
Đi được một đoạn, hắn ta đột nhiên dừng lại, cũng vì đột ngột nên tôi không kiểm soát được tốc độ nên va ầm vào lưng của hắn. Sợ tôi ngã nên hắn ta đưa tay đỡ lấy tôi, phía trước cũng truyền tới giọng nói của một người đàn ông khác.
- Tam, anh đưa cô gái này đi đâu vậy?
- Ở đây không tiện, tôi đưa cô ta đi tới một chỗ khác.
- À... là cái chỗ lần trước?
- Chính xác.
Tôi núp sau lưng người đàn ông tên Tam, có chút tò mò nên tôi khẽ dịch chuyển đầu để nhìn về phía trước. Tầm mắt tôi di chuyển tới gương mặt của người đàn ông phía đối diện... hai mắt tôi đột nhiên mở to, tôi có chút ngạc nhiên cùng sững sốt... Tên này... tên này sao giống với tên Huy quá vậy?
Thật ra thì tôi cũng không chắc chắn được đó có phải là tên Huy hay không. Vì góc nhìn của tôi hạn hẹp nên chỉ có thể thấy được một bên mặt của hắn. Mà một bên mặt thì không khẳng định được toàn bộ, cũng có thể là người giống người...
Lắc lắc đầu, chắc là không phải đâu, chắc do tôi nhìn nhầm rồi... tên Huy thì làm sao mà ở đây được chứ.
Tên đàn ông trước mặt nói vài câu nữa cũng thôi, thấy hắn ta đi rồi tên Tam mới kéo tay tôi đi thêm một đoạn nữa rồi dừng lại ở nơi để xe, hắn ta nhét tôi vào một chiếc ô tô khá êm ái. Cho xe chạy một đoạn xa, hắn mới chồm người tháo mũ trùm xuống cho tôi.
Tháo mũ trùm xuống, mắt tôi có chút nheo nheo vì ánh sáng của Mặt Trời ban trưa không kịp thích nghi. Tôi nhìn ra bên ngoài cửa sổ, hai bên đường là đồng ruộng xanh mướt... hình như tôi đang trên cao tốc thì phải. Rất muốn hỏi hắn ta nhưng tôi lại không dám hỏi, so với khi nãy thì bây giờ nhìn hắn ta có vẻ đáng sợ hơn.
- Tôi nghe nói, Trần gia với Đông gia cho người lật tung cái thành phố lên tìm người... người đó là cô à?
Nghe hắn hỏi, tôi khẽ nhìn hắn... Trần gia... Đông gia... chắc là Đông Quân với bác Kiên đang tìm tôi.
Hít một hơi, tôi khẽ hỏi người đàn ông bên cạnh:
- Anh... là ai? Vì sao anh cứu... tôi?
Hắn ta nhìn tôi, trên môi cũng cong lên thành đường cong hoàn mỹ, đáy mắt hắn rất sâu, nụ cười trông vô cùng đẹp mắt.
- Cô quên tôi rồi à... Bình An?
Quên? Ý hắn là sao?
Bất giác khi tôi nhìn hắn lại khiến tôi nhớ tới một người... nhưng khi nghĩ tới người kia, tôi lại không tin vào những gì tôi vừa nghĩ tới...
- Không... không phải...
- Hả? Không phải cái gì cơ?
Nghe hắn hỏi, tôi tự dưng lại cảm thấy có chút chắc chắn... không hiểu sự can đảm ở đâu ra mà có thể khiến cho tôi hỏi hắn tới không kịp suy nghĩ trước sau.
- Anh... là Tiền?
Hỏi xong tôi lại siết tay hồi hộp ngồi chờ hắn trả lời. Tôi không biết linh cảm của tôi có đúng hay không, nhưng mà nhìn hắn ta, nghe cách nói chuyện của hắn ta, đặc biệt là giọng nói của hắn ta.. thật sự là rất giống với tên Tiền... rất giống...
Hắn ta khẽ bẻ vô lăng, hắn nhìn tôi, nụ cười trên môi lại rất đẹp... hắn cười vô cùng đẹp...
- Đúng, là tôi đây An!
Là tên Tiền... thật sự là tên Tiền!
_________
Tôi ngồi giữa nhà kho rộng mênh mông, nghe tiếng xe bên ngoài thắng tới lếch bánh mà khiến lòng tôi mừng rỡ không thôi. Tôi thật không hiểu tên Tiền đang suy nghĩ cái gì mà trói tôi rồi cho tôi ngồi ở đây như một con điên như thế này. Nếu hắn thả cho tay chân tôi được tự do thì có phải hay hơn không cơ chứ?
"Ầm", tiếng cửa bị đá văng, trước mắt tôi là Đông Quân... là anh ấy đang đi vào.
Thấy anh ấy, mọi lo sợ của tôi dường như tan biến, tôi kêu lên trong vui mừng:
- Sếp... tôi ở đây... tôi ở đây!
Đông Quân chạy nhanh về phía tôi, sau lưng anh phải có thêm gần chục người nữa đang ồ ạt chạy tới. Anh chạy đến trước mặt tôi, nhanh tay cởi trói cho tôi, giọng anh lo lắng gấp gáp tới cực điểm.
- An, em có sao không? Có sao không hả? Có bị thương ở đâu không?
Tôi lắc lắc đầu, nhìn gương mặt gấp gáp tới mức đỏ ửng lên của anh ấy mà khiến lòng tôi mềm nhũn cả ra.
- Không, tôi không sao, không có sao mà.
Đông Quân nhìn tôi chằm chằm, anh liếc sơ từ trên xuống dưới, thấy tôi không hề hấn gì anh mới yên tâm mà gật gật đầu.
Ôm lấy tôi đứng dậy, anh không nói không rằng trực tiếp bồng tôi đi thẳng ra xe.
Wow... khung cảnh này... có phải là hoành tráng quá không nhỉ?
Phía bên ngoài, có hơn 5 chiếc xe hơi đang đợi sẵn, thấy tôi đi ra tên Tú liền nhào tới hỏi han loạn cả lên. Tôi thì không sao rồi đó, bị bắt cóc cũng không khiến tim tôi đập mạnh như bây giờ. Đi tới cứu người thôi mà, có cần phô trương dữ vậy không?
Đông Quân bồng tôi đi tới trước cửa xe, anh ấy cúi đầu, khẽ hỏi:
- Có mệt lắm không?
Tôi gật gật đầu, thật ra thì tôi cũng có chút mệt mỏi rồi....
- Tôi đưa em về nhà, em đừng sợ.
Tôi mím môi gật đầu theo, nếu bây giờ mà tôi mở miệng nói là tôi không sợ thì có hơi phá không khí, người ta đã lo lắng cho tôi biết là bao nhiêu... Nhưng mà sợ... tôi hình như không có chút xíu nào sợ hãi cả, ban nãy còn sợ tên Tiền... bây giờ lại không sợ một chút xíu gì.
Thôi thì không sợ cũng phải tỏ ra là sợ, con gái mà mạnh mẽ quá thì cho ai xem?
Lâu lâu mới có dịp được anh hùng ôm ấp, thay vì e thẹn e ấp thì tôi nên tranh thủ một chút, cái body này không phải ai muốn sờ cũng sờ được đâu. Nghĩ nghĩ, tôi liền ngã người tỏ ra sợ hãi ôm chầm lấy eo của Đông Quân, tôi nũng nịu:
- Sếp, tôi sợ lắm.
Đông Quân nhìn tôi, anh ấy thả tôi xuống ghế trong xe, thắt dây an toàn cho tôi xong xuôi, anh ấy mới xoa xoa má tôi rồi nói:
- Muốn về nhà tôi không?
Về nhà anh ấy?
Tôi có chút đỏ mặt, khẽ hỏi:
- Nhà sếp ạ?
Đông Quân mím môi cười nhẹ:
- Ừ, về nhà tôi.
Hí hí, được thôi... được vậy thì càng tốt.
Nghĩ thì thích nhưng tôi vẫn phải tỏ ra e thẹn của thiếu nữ, cắn môi cười nhạt tôi gật gật đầu, giọng ngọt như nước đường tan chảy:
- Dạ vâng.
Đông Quân khẽ cười, anh vỗ vỗ đầu tôi mấy cái nhẹ rồi mới quay ra đóng cửa xe đi về hướng bên kia.
Nhìn thấy vóc dáng thon gọn cao to của Đông Quân, tôi bất giác cười thầm... người đâu mà đẹp trai "ngon cơm" phải biết à!
__________
Nhưng mà sự thật nào có giống trong mơ, lúc về tới nhà riêng của Đông Quân, tôi mới biết sau lưng tôi còn có một tên Tú cứ chạy theo lẽo đẽo. Mẹ kiếp, anh ta bộ không có nhà à?
Sau khi tắm rửa xong thì trời cũng nhá nhem tối, tôi được tên Tú đưa cho một bộ đồ bộ mặc nhà, nhìn tổng thể bộ quần áo này... có chút lạ lạ.
Đi xuống dưới nhà, tên Tú vừa thấy tôi đã bật cười ha hả, mà Đông Quân cũng không nhịn được cũng nhoẻn miệng cười theo. Phút chốc nhìn vào gương, tôi mới biết được là tôi trông xấu xí tới nhường nào.
- Tú, anh lấy bộ đồ này ở đâu vậy hả?
Nghe tiếng tôi hét lên, tên Tú vừa bụm miệng cười vừa trả lời:
- Ha...ha... của bà ngoại tôi... tôi gấp quá nên lấy đại... công nhận vừa với cô quá nhỉ?
Của bà ngoại anh ta... mẹ nó, hèn gì rộng như cái mền, lại còn màu hồng hồng tím tím hoa lớn hoa nhỏ như cái bùng binh ở chợ tết. Bộ đồ bà ngoại mà cũng đưa cho tôi mặc, anh ta bị điên rồi.
Sau một trận chửi bới um xùm, tên Tú ăn no lại lăn quay ra ngủ ở sô pha. Tôi thì không ngủ được nên đi xuống rót một ly sữa ấm đi ra trước ngồi xuống. Từ khi biết tên Tiền còn sống tới bây giờ, không có phút giây nào mà tôi thôi không bàng hoàng về hắn. Lúc hắn nhận hắn là tên Tiền, trên gương mặt hắn thập phần vui vẻ, cứ như hắn không phải là một tên tội phạm giết người vậy. Tôi thật sự không hiểu, không hiểu vì sao hắn lại không chết... và vì sao hắn lại cứu tôi?
Đang suy nghĩ miên man thì từ sau lưng, tôi nghe có tiếng bước chân đang tới gần. Đông Quân đi tới gần tôi, anh ấy cũng ngồi xuống, nhìn bộ quần áo thể thao mà anh ấy mặc ngủ... trông anh ấy mới giản dị làm sao.
- Sao vậy? Không ngủ được à?
Tôi khẽ gật đầu, môi cũng hớp thêm chút sữa.
- Em muốn về nhà không, tôi đưa em về?
- À không, là vì tôi không ngủ được thôi. Bây giờ cũng khuya rồi, anh đưa tôi về lại kinh động tới mọi người trong nhà.
Đông Quân gật gật đầu, giọng anh cũng trầm xuống:
- Tôi đã nói với ông Kiên, chắc Huy Lập cũng biết là em đã an toàn.
Tôi mỉm cười, cũng vô thức thở dài một hơi.
- Em vẫn còn nghĩ đến tên Tiền?
- Vâng, lúc biết hắn ta còn sống, không lúc nào mà tôi không nghĩ tới hắn... Tôi có hỏi về lão K... nhưng hắn lại không nói gì...
- Không trách hắn ta được, tôi nghĩ là vậy.
Tôi cau mày, tôi hiểu chứ, tôi hiểu là tên Tiền cũng có một số giới hạn mà tôi không thể chạm vào được. Hắn ta cứu tôi, hắn ta cứu tôi một mạng đã là ân nhân lớn của tôi rồi... nhưng mà...
- Sếp, có khi nào mãi mãi tôi cũng không tìm được nguyên nhân cái chết của mẹ tôi không?
Đông Quân nhìn tôi, mắt anh ấy híp lại, giọng có chút trầm.
- Tôi tin là em sẽ tìm được, em yên tâm đi.
Tôi cũng chỉ mong là như thế....
Ngừng một lát, Đông Quân lại hỏi:
- Tên Tiền, hắn ta nói hắn ta chính là lão Tam?
Nghe Đông Quân hỏi, tôi vội gật đầu:
- Vâng, theo như hắn nói thì hắn là lão Tam, lần trước là tổ chức cứu hắn ra, bọn họ có người trong cục cảnh sát, tên Tiền không phải chết thiệt mà là chết giả, hắn ta được tráo lúc đưa tới bệnh viện cấp cứu.
- Đó cũng là lý do mà em không đoán được là hắn sẽ chết?
Tôi có chút run run, gật gật đầu:
- Vâng, tôi... tôi nghĩ là vậy.
Đông Quân chỉ gật đầu chứ không nói gì, tôi thì mím môi im lặng... về khả năng kia của tôi... hình như là...
- Sếp... sếp... anh sao vậy? Sếp?
Trước mắt tôi, Đông Quân đang nhăn nhó ôm lấy ngực, chân mày anh cau lại... gương mặt vô cùng đau đớn. Tôi hoảng loạn ôm lấy anh, vô cùng sợ hãi, tôi hỏi gấp:
- Sếp... sếp...?
Đông Quân vịn lấy tay tôi, anh khó khăn phun ra từng chữ:
- Tôi... không... sao... không sao...
Nói rồi, từ trong túi anh lấy ra một lọ thuốc bột, tôi giúp anh mở nắp lọ thuốc rồi trút một ít vào trong miệng anh.
- Nước... để tôi đi lấy nước...
Tôi để anh ngồi yên trên ghế rồi nhanh chân chạy đi lấy nước. Đút nước vào miệng anh, cả nước cả thuốc đều được anh nuốt xuống. Tôi sợ tới tím tái, mếu máo hỏi:
- Sếp, anh... anh bị sao vậy?
Đông Quân đỡ hơn khi nãy được một chút, anh khẽ xoa xoa ngực, giọng yếu đi hẳn:
- Bệnh cũ mà... không sao đâu, em đừng lo.
Ngừng một lát, anh lại mệt mỏi nói:
- Em lấy cho tôi chút đường... đường viên nhỏ tôi để trong tủ lạnh...
Nghe anh bảo, tôi liền nhanh chân chạy vào trong phòng bếp. Lúc chạy ra tới chỗ anh, đầu tôi có chút choáng váng... vịn tay vào tường, tôi khẽ lắc lắc đầu mấy cái rồi nheo nheo mắt nhìn về phía trước.
Trước mắt tôi, lại hiện ra màn sương mờ mờ ảo ảo... màn sương ấy nó lại vô tình bao trùm lên Đông Quân... bao trùm lên toàn bộ cơ thể anh ấy... thoắt ẩn thoắt hiện như muốn khiến tim tôi vụn vỡ....
Danh sách chương