“Tên thối này,” Vương Nhã Lỵ đá hắn dưới bàn “Coi cậu đắc ý kìa!”
Cố Ngôn cười ha ha.
Hai người tiếp tục nói vài chuyện lí thú, bữa cơm ăn rất vui vẻ.
Trước khi đi, Vương Nhã Lỵ còn bảo phục vụ gói vài món cô thích, nói là đồ ăn khuya. Cố Ngôn không ý kiến, đi xuống lầu thanh toán, nhân tiện giúp Vương Nhã Lỵ làm thẻ VIP, quay người gặp ngay người quen mấy tháng không thấy —– Tần Trí Viễn.
Thời gian chia cách cũng không tính là lâu, nên trông gã không thay đổi gì, vẫn tây trang thẳng thớm như cũ, cổ áo sạch sẽ, ngay cả tóc cũng chải không một sợi rối loạn. Thay đổi duy nhất có lẽ là bạn gái bên người gã, lần này là cô gái rất xinh, mặc cả cây đỏ, trang điểm đậm dọa người.
Cố Ngôn không khỏi nghĩ, gu thẩm mĩ của gã ngày càng giống Tần Phong.
Hai người chạm mắt, lẳng lặng nhìn nhau mấy giây, sau đó nở nụ cười.
Tần Trí Viễn mở miệng trước: “Đã lâu không gặp.”
Cố Ngôn tự nhiên đáp lời: “Nghe nói anh ra nước ngoài.”
“Ừ, mới về hai hôm trước.”
“Thân thể đạo diễn Triệu sao rồi?”
“Đã tốt hơn rồi.”
Cố Ngôn cười, nhiệt tình nói: “Vậy thì tốt quá.”
Tần Trí Viễn không nói gì.
Vốn tình nhân cũ vô tình gặp, khách sáo đến mức này đã đủ, dựa theo tiến triển của kịch bản thì sau đó sẽ phất tay nói lời từ biệt, nên phóng khoáng thì cứ tiếp tục phóng khoáng, nên tổn thương thì cứ tiếp tục âm thầm tổn thương.
Nhưng Tần Trí Viễn cố tình đứng im, suy nghĩ nửa ngày, mới thốt lên được một câu: “Không nghĩ trùng hợp gặp em.”
Có cái gì khéo chứ? Vốn chỉ có mấy địa điểm này, đi đâu cũng có thể gặp.
Cố Ngôn không lên tiếng, thấy phục vụ đang chờ một bên để đưa Tần Trí Viễn vào chỗ liền hướng cậu ta nháy mắt: “Tần tiên sinh là bạn của tôi, tẹo nữa làm thẻ cho anh ấy.”
Vừa lúc Vương Nhã Lỵ mang theo thức ăn khuya của mình đi xuống, cũng không để ý có người hay không, chạy tới bên cạnh Cố Ngôn, oán giận nói: “Tên thối này, cậu đi nhanh như thế làm gì? Không biết hôm nay tôi đi giày cao gót sao?”
Vừa nói vừa đem đống đồ nhét vào tay Cố Ngôn, tiếp lại bám vào cánh tay hắn nghỉ một lát.
Ánh mắt Tần Trí Viễn đảo qua, nhìn chằm chằm hai người họ, đôi mắt được ngọn đèn trên trần nhà chiếu xuống, có vẻ tối tăm không rõ.
Cố Ngôn cảm thấy mấy lời nên nói đã nói xong, vì thế gật đầu với gã: “Tôi còn phải đưa cô đây về, đi trước nhé.”
Tần Trí Viễn vẫn nhìn hắn như cũ, dưới chân không nhúc nhích, cũng không nói gì.
Xem đi, chia tay rồi chính là như vậy đấy, ngay cả cấp bậc lễ nghĩa cũng không để ý nữa.
Cố Ngôn bất đắc dĩ, lại không muốn ảnh hưởng đến việc buôn bán, liền kéo Vương Nhã Lỵ ra ngoài.
Vương Nhã Lỵ liên tiếp quay đầu lại, nhỏ giọng hỏi hắn: “Vừa rồi là bạn của cậu à? Bạn gái của anh ta có phải là Mạc Vũ không?”
Cố Ngôn hỏi ngược: “Ai?”
“Nghệ sĩ mới nổi trong làng nhạc ấy! Mệt cậu vẫn ở trong giới giải trí mà thế nào không biết?”
Cố Ngôn quả thật không có ấn tượng gì, đành thừa nhận mình lạc hậu quá.
Vương Nhã Lỵ ra đến cửa vẫn không quên hỏi: “Có thể để bạn cậu xin cho tôi chữ kí không? Ừ, không phải tôi mê mệt gì đâu, là em tôi rất thích Mạc Vũ.”
Cố Ngôn có chút hoảng hốt.
Vương Nhã Lỵ hỏi hai lần, hắn mới chậm rãi hồi phục: “Tôi với vị Tần tiên sinh kia không phải quá quen.”
Vương Nhã Lỵ thất vọng, nhưng không nói thêm nữa.
Bãi đỗ xe thật gần, đi vài bước là tới, Cố Ngôn giúp Vương Nhã Lỵ mở cửa xe, đem đống đồ ăn đưa cho cô rồi mới vòng về phía ghế lái. Không ngờ vừa ngồi vào đã có người đứng chắn trước xe.
Cố Ngôn nghiêng đầu, đối diện với ánh mắt Tần Trí Viễn.
Gã một đường đuổi tới, tóc có chút rối, quần áo nhăn chút, hít thở hơi gấp, nhưng giọng điệu vẫn bình tĩnh: “Tôi có văn kiện quan trọng để quên ở công ty, phải vội về lấy, không phiền cho tôi đi nhờ một đoạn chứ?”
“Tần tổng không lái xe tới sao?”
“Xe của tôi vừa hay hỏng.”
“Có thể gọi tắc xi.”
“Chỗ này không dễ gọi xe.”
“Vậy…”
“Không phải đi nhờ xe thôi sao, lãng phí tiền làm gì,” lời Cố Ngôn nói còn chưa xong, Vương Nhã Lỵ đã mở cửa xe phía sau, gọi: “Tần tiên sinh, anh đi đường nào? Để Cố Ngôn đưa anh đi.”
Tần Trí Viễn lập tức ngồi vào, thuận tay đóng cửa xe, lịch sự tự giới thiệu.
Vương Nhã Lỵ trước giờ tính tình cởi mở, rất nhanh cùng Tần Trí Viễn trò chuyện, còn phất tay kêu Cố Ngôn mau lái xe, hoàn toàn xem hắn là lái xe mà sai khiến.
Đến thế này, Cố Ngôn cũng không thể tiếp tục bảo Tần Trí Viễn xuống xe, đành thở dài, ngoan ngoãn khởi động xe.
“Tần tiên sinh còn chưa ăn cơm tối phải không?”
“Vâng.”
“Bạn gái xinh đẹp của anh đâu? Chẳng lẽ anh cho người ta leo cây à?”
“Tôi gặp vị tiểu thư ấy là vì công việc.” Hai tay Tần Trí Viễn đặt trên đùi, tư thế thập phần tao nhã, cố ý liếc Cố Ngôn một cái, nói: “Cô ấy cho dù ăn cơm một mình cũng không thành vấn đề, huống chi có ông chủ Cố hào phóng, còn có ý làm thẻ VIP cho tôi.”
Cố Ngôn điều chỉnh kính chiếu hậu, làm bộ không nghe thấy.
Đương nhiên là vì công việc.
Cho dù đêm nay có cùng Tần Trí Viễn lên giường, gã hôm sau vẫn sẽ nói mình đang làm việc, ừ, tôi luyện kĩ năng giường chiếu cũng là một loại công việc.
Vương Nhã Lỵ lại tìn hoàn toàn, vì không xin được chữ kí mà mất mát đôi chút nhưng nhanh chóng cao hứng trở lại, nói tới những vấn đề khác. Tần Trí Viễn nói chuyện rất uyển chuyển, biết làm phụ nữ vui vẻ, biết cô nàng thích bát quái, liền cung cấp cho chút tin nhỏ không đáng kể, trêu cho cô cười không ngừng.
Nói chuyện nhưng Tần Trí Viễn vẫn trộm liếc Cố Ngôn đang chuyên tâm lái xe, đột nhiên không để ý nói một câu: “Tôi ra nước ngoài mấy tháng, không nghĩ tiểu Cố có bản lĩnh như vậy, có thể tìm được bạn gái xinh đẹp hào phóng như Vương tiểu thư đây.”
Vương Nhã Lỵ không biết gã đang giăng bẫy, một bước vào bẫy, lập tức nói: “Tôi với Cố Ngôn không phải quan hệ ấy, tôi có chồng chưa cưới rồi.”
“Thì ra là tôi hiểu lầm, thật sự đáng tiếc.” Miệng Tần Trí Viễn nói vậy, nhưng trên mặt không chút tiếc hận, ngược lại vẻ cười lại sâu thêm chút.
Cố Ngôn nghe phát ngấy.
Cũng may Vương Nhã Lỵ ở gần đây, Cố Ngôn đưa người ta về nhà, lập tức quay đầu xe, theo đường cũ trở về.
Tần Trí Viễn nhìn cảnh vật lướt vun vút ngoài cửa sổ: “Công ty không phải hướng này.”
“Tôi biết. Tôi đưa anh về bãi đỗ xe.”
“Vì sao?”
“Xe của Tần tổng hẳn là không bị hỏng đúng không? Anh vẫn là tự trở về đi, như thế tốt hơn.”
Tần Trí Viễn bị vạch trần, không chút xấu hổ, trầm giọng: “Tôi có mấy câu muốn nói với em.”
Cố Ngôn cũng sợ, không dám vừa lái xe vừa nói, dừng xe ven đường, tắt xe: “Nói đi/”
“Mở nhà hàng lúc nào?” Âm thanh Tần Trí Viễn có chút lạnh, không đợi Cố Ngôn trả lời, lại lầm bầm: “Để tôi đoán nhé, nhất định là trước khi chúng ta chia tay, phải không?”
Cố Ngôn không phủ nhận: “Chích xác có khoảng thời gian Tần tổng bận công tác quá, tôi không có lúc nào nói cho anh biết cả.”
“Không tồi, em có thể như mong muốn làm đầu bếp rồi.” Gã nói lời này không chút thành ý, ngược lại giống như châm chọc.
Cố Ngôn dừng một chút, nhẹ nhàng đè tay phải của mình, nói: “Tôi lâu rồi không xuống bếp.”
Hắn cảm thấy Tần Trí Viễn không tự nhiên cãi vã có chút buồn cười, gã lúc trước kiếm người mới có lần nào báo với hắn không?
Cố Ngôn cười ha ha.
Hai người tiếp tục nói vài chuyện lí thú, bữa cơm ăn rất vui vẻ.
Trước khi đi, Vương Nhã Lỵ còn bảo phục vụ gói vài món cô thích, nói là đồ ăn khuya. Cố Ngôn không ý kiến, đi xuống lầu thanh toán, nhân tiện giúp Vương Nhã Lỵ làm thẻ VIP, quay người gặp ngay người quen mấy tháng không thấy —– Tần Trí Viễn.
Thời gian chia cách cũng không tính là lâu, nên trông gã không thay đổi gì, vẫn tây trang thẳng thớm như cũ, cổ áo sạch sẽ, ngay cả tóc cũng chải không một sợi rối loạn. Thay đổi duy nhất có lẽ là bạn gái bên người gã, lần này là cô gái rất xinh, mặc cả cây đỏ, trang điểm đậm dọa người.
Cố Ngôn không khỏi nghĩ, gu thẩm mĩ của gã ngày càng giống Tần Phong.
Hai người chạm mắt, lẳng lặng nhìn nhau mấy giây, sau đó nở nụ cười.
Tần Trí Viễn mở miệng trước: “Đã lâu không gặp.”
Cố Ngôn tự nhiên đáp lời: “Nghe nói anh ra nước ngoài.”
“Ừ, mới về hai hôm trước.”
“Thân thể đạo diễn Triệu sao rồi?”
“Đã tốt hơn rồi.”
Cố Ngôn cười, nhiệt tình nói: “Vậy thì tốt quá.”
Tần Trí Viễn không nói gì.
Vốn tình nhân cũ vô tình gặp, khách sáo đến mức này đã đủ, dựa theo tiến triển của kịch bản thì sau đó sẽ phất tay nói lời từ biệt, nên phóng khoáng thì cứ tiếp tục phóng khoáng, nên tổn thương thì cứ tiếp tục âm thầm tổn thương.
Nhưng Tần Trí Viễn cố tình đứng im, suy nghĩ nửa ngày, mới thốt lên được một câu: “Không nghĩ trùng hợp gặp em.”
Có cái gì khéo chứ? Vốn chỉ có mấy địa điểm này, đi đâu cũng có thể gặp.
Cố Ngôn không lên tiếng, thấy phục vụ đang chờ một bên để đưa Tần Trí Viễn vào chỗ liền hướng cậu ta nháy mắt: “Tần tiên sinh là bạn của tôi, tẹo nữa làm thẻ cho anh ấy.”
Vừa lúc Vương Nhã Lỵ mang theo thức ăn khuya của mình đi xuống, cũng không để ý có người hay không, chạy tới bên cạnh Cố Ngôn, oán giận nói: “Tên thối này, cậu đi nhanh như thế làm gì? Không biết hôm nay tôi đi giày cao gót sao?”
Vừa nói vừa đem đống đồ nhét vào tay Cố Ngôn, tiếp lại bám vào cánh tay hắn nghỉ một lát.
Ánh mắt Tần Trí Viễn đảo qua, nhìn chằm chằm hai người họ, đôi mắt được ngọn đèn trên trần nhà chiếu xuống, có vẻ tối tăm không rõ.
Cố Ngôn cảm thấy mấy lời nên nói đã nói xong, vì thế gật đầu với gã: “Tôi còn phải đưa cô đây về, đi trước nhé.”
Tần Trí Viễn vẫn nhìn hắn như cũ, dưới chân không nhúc nhích, cũng không nói gì.
Xem đi, chia tay rồi chính là như vậy đấy, ngay cả cấp bậc lễ nghĩa cũng không để ý nữa.
Cố Ngôn bất đắc dĩ, lại không muốn ảnh hưởng đến việc buôn bán, liền kéo Vương Nhã Lỵ ra ngoài.
Vương Nhã Lỵ liên tiếp quay đầu lại, nhỏ giọng hỏi hắn: “Vừa rồi là bạn của cậu à? Bạn gái của anh ta có phải là Mạc Vũ không?”
Cố Ngôn hỏi ngược: “Ai?”
“Nghệ sĩ mới nổi trong làng nhạc ấy! Mệt cậu vẫn ở trong giới giải trí mà thế nào không biết?”
Cố Ngôn quả thật không có ấn tượng gì, đành thừa nhận mình lạc hậu quá.
Vương Nhã Lỵ ra đến cửa vẫn không quên hỏi: “Có thể để bạn cậu xin cho tôi chữ kí không? Ừ, không phải tôi mê mệt gì đâu, là em tôi rất thích Mạc Vũ.”
Cố Ngôn có chút hoảng hốt.
Vương Nhã Lỵ hỏi hai lần, hắn mới chậm rãi hồi phục: “Tôi với vị Tần tiên sinh kia không phải quá quen.”
Vương Nhã Lỵ thất vọng, nhưng không nói thêm nữa.
Bãi đỗ xe thật gần, đi vài bước là tới, Cố Ngôn giúp Vương Nhã Lỵ mở cửa xe, đem đống đồ ăn đưa cho cô rồi mới vòng về phía ghế lái. Không ngờ vừa ngồi vào đã có người đứng chắn trước xe.
Cố Ngôn nghiêng đầu, đối diện với ánh mắt Tần Trí Viễn.
Gã một đường đuổi tới, tóc có chút rối, quần áo nhăn chút, hít thở hơi gấp, nhưng giọng điệu vẫn bình tĩnh: “Tôi có văn kiện quan trọng để quên ở công ty, phải vội về lấy, không phiền cho tôi đi nhờ một đoạn chứ?”
“Tần tổng không lái xe tới sao?”
“Xe của tôi vừa hay hỏng.”
“Có thể gọi tắc xi.”
“Chỗ này không dễ gọi xe.”
“Vậy…”
“Không phải đi nhờ xe thôi sao, lãng phí tiền làm gì,” lời Cố Ngôn nói còn chưa xong, Vương Nhã Lỵ đã mở cửa xe phía sau, gọi: “Tần tiên sinh, anh đi đường nào? Để Cố Ngôn đưa anh đi.”
Tần Trí Viễn lập tức ngồi vào, thuận tay đóng cửa xe, lịch sự tự giới thiệu.
Vương Nhã Lỵ trước giờ tính tình cởi mở, rất nhanh cùng Tần Trí Viễn trò chuyện, còn phất tay kêu Cố Ngôn mau lái xe, hoàn toàn xem hắn là lái xe mà sai khiến.
Đến thế này, Cố Ngôn cũng không thể tiếp tục bảo Tần Trí Viễn xuống xe, đành thở dài, ngoan ngoãn khởi động xe.
“Tần tiên sinh còn chưa ăn cơm tối phải không?”
“Vâng.”
“Bạn gái xinh đẹp của anh đâu? Chẳng lẽ anh cho người ta leo cây à?”
“Tôi gặp vị tiểu thư ấy là vì công việc.” Hai tay Tần Trí Viễn đặt trên đùi, tư thế thập phần tao nhã, cố ý liếc Cố Ngôn một cái, nói: “Cô ấy cho dù ăn cơm một mình cũng không thành vấn đề, huống chi có ông chủ Cố hào phóng, còn có ý làm thẻ VIP cho tôi.”
Cố Ngôn điều chỉnh kính chiếu hậu, làm bộ không nghe thấy.
Đương nhiên là vì công việc.
Cho dù đêm nay có cùng Tần Trí Viễn lên giường, gã hôm sau vẫn sẽ nói mình đang làm việc, ừ, tôi luyện kĩ năng giường chiếu cũng là một loại công việc.
Vương Nhã Lỵ lại tìn hoàn toàn, vì không xin được chữ kí mà mất mát đôi chút nhưng nhanh chóng cao hứng trở lại, nói tới những vấn đề khác. Tần Trí Viễn nói chuyện rất uyển chuyển, biết làm phụ nữ vui vẻ, biết cô nàng thích bát quái, liền cung cấp cho chút tin nhỏ không đáng kể, trêu cho cô cười không ngừng.
Nói chuyện nhưng Tần Trí Viễn vẫn trộm liếc Cố Ngôn đang chuyên tâm lái xe, đột nhiên không để ý nói một câu: “Tôi ra nước ngoài mấy tháng, không nghĩ tiểu Cố có bản lĩnh như vậy, có thể tìm được bạn gái xinh đẹp hào phóng như Vương tiểu thư đây.”
Vương Nhã Lỵ không biết gã đang giăng bẫy, một bước vào bẫy, lập tức nói: “Tôi với Cố Ngôn không phải quan hệ ấy, tôi có chồng chưa cưới rồi.”
“Thì ra là tôi hiểu lầm, thật sự đáng tiếc.” Miệng Tần Trí Viễn nói vậy, nhưng trên mặt không chút tiếc hận, ngược lại vẻ cười lại sâu thêm chút.
Cố Ngôn nghe phát ngấy.
Cũng may Vương Nhã Lỵ ở gần đây, Cố Ngôn đưa người ta về nhà, lập tức quay đầu xe, theo đường cũ trở về.
Tần Trí Viễn nhìn cảnh vật lướt vun vút ngoài cửa sổ: “Công ty không phải hướng này.”
“Tôi biết. Tôi đưa anh về bãi đỗ xe.”
“Vì sao?”
“Xe của Tần tổng hẳn là không bị hỏng đúng không? Anh vẫn là tự trở về đi, như thế tốt hơn.”
Tần Trí Viễn bị vạch trần, không chút xấu hổ, trầm giọng: “Tôi có mấy câu muốn nói với em.”
Cố Ngôn cũng sợ, không dám vừa lái xe vừa nói, dừng xe ven đường, tắt xe: “Nói đi/”
“Mở nhà hàng lúc nào?” Âm thanh Tần Trí Viễn có chút lạnh, không đợi Cố Ngôn trả lời, lại lầm bầm: “Để tôi đoán nhé, nhất định là trước khi chúng ta chia tay, phải không?”
Cố Ngôn không phủ nhận: “Chích xác có khoảng thời gian Tần tổng bận công tác quá, tôi không có lúc nào nói cho anh biết cả.”
“Không tồi, em có thể như mong muốn làm đầu bếp rồi.” Gã nói lời này không chút thành ý, ngược lại giống như châm chọc.
Cố Ngôn dừng một chút, nhẹ nhàng đè tay phải của mình, nói: “Tôi lâu rồi không xuống bếp.”
Hắn cảm thấy Tần Trí Viễn không tự nhiên cãi vã có chút buồn cười, gã lúc trước kiếm người mới có lần nào báo với hắn không?
Danh sách chương