Lưu Cảnh vội vàng chạy về Phàn Thành, hắn lo lắng Đào Trạm sẽ bị người của Trương Doãn bắt đi. Một khi Đào Trạm bị bắt vào quân doanh, cho dù cuối cùng hắn một đao làm thịt Trương Doãn, cũng không thể xoay chuyển khả năng đã bị thương tổn của Đào Trạm.

Lưu Cảnh từ trước tới nay chưa từng quan tâm một cô gái như vậy. Thời gian hắn và nàng ở bên nhau cũng không nhiều, nhưng sự khôi hài, thông minh cùng với mỹ mạo của nàng đã khắc thật sâu ở trong lòng hắn.

Có một số việc tuy rằng không muốn đối mặt, nhưng có một chút chuyện hắn không tự mình thừa nhận cũng không được, hắn ra sức trợ giúp Đào gia như vậy, cũng không phải là bởi vì Đào gia có thể cho hắn ân huệ gì, cũng không phải hắn có nhân đức cao thượng giúp người. Đương nhiên, cũng không phủ nhận Lưu Cảnh có lòng lôi kéo Đào gia, nhưng giờ này khắc này, mức độ rất lớn là vì trong lòng hắn có tâm ý khác.

Lưu Cảnh phóng ngựa chạy gấp, không bao lâu liền chạy trở về nhà, xoay người xuống ngựa, gõ cửa dồn dập. Không bao lâu, cửa két kẹt một tiếng mở ra, xuất hiện đôi mắt to tròn của Tiểu Bao từ:

- Là công tử!

Nỗi hoảng sợ trong mắt lập tức biến thành vui sướng, nàng mở cửa, vui mừng vỗ ngực, sợ hãi nói:

- Em còn tưởng rằng là cường dạo nào tới cửa.

-Hai người không sao chứ!? Lưu Cảnh vừa dứt lời, liền nhìn thấy Đào Trạm từ trong viện chạy đến, trong đôi mắt xinh đẹp mang theo vẻ chờ mong và thân thiết, nỗi lo lắng của Lưu Cảnh lập tức thả lỏng xuống.

Hắn nhìn nàng cười gật gật đầu, lại phát hiện bên cạnh màng có thêm một tiểu nha hoản, cũng mười một mười hai tuổi, xấp xỉ với Tiểu Bao tử, mặt mày thanh tú, ngoan ngoãn khéo léo.

- Công tử, có tin tức không?

Đào Trạm khẩn trương tới hỏi han.

- Có chút tin tức, chúng ta đến thư phòng nói chuyện.

Lưu Cảnh đóng cửa lại, đi vào thư phòng, trong lòng nao nao. Hắn phát hiện trong thư phòng đã được dọn sạch sẽ, thẻ tre tùy ý đặt trên bàn xếp chồng chất cũng được sắp xếp chinh tề, là vị này thiên kim đại tiểu thư này thay mình thu dọn sao?

Hắn biết rằng không phải Tiểu Bao tử, vì hắn không cho Tiểu Bao tử vào trong thư phòng của mình. Trong lòng Lưu Cảnh hơi hơi nóng lên, khóe mắt liếc qua quét về phía sau, vừa lúc Đào Trạm đi tới.

Lưu Cảnh lập tức làm như không có việc gì, mời nàng ngồi xuống, Tiểu Bao tử bưng hai chén trà lên. Lưu Cảnh thân thiết hỏi Đào Trạm:

- Hôm nay ta không ở đây, cô có ra cửa không!?

Đào Trạm lắc đầu, đáp:

– Ta không đi ngoài, ta bảo Tiểu Bao tử tìm A Kiều đến.

Hoá ra nha hoàn này tên là A Kiều. Lưu Cảnh liếc qua tiểu nha hoàn đứng ở cửa, e sợ rụt rè, xem ra khá nhát gan.

- Công tử, tình hình thế nào rồi?

Đào Trạm dịu dàng hỏi lại.

– Ta hôm nay từ Du Chước Sở nhận được tin tức, là vì Đào gia tự ý buôn ba trăm nỏ quân và hơn một ngàn chiến đao, bị thuỷ quân Trương Doãn bắt được. Hiện tại tất cả mọi người đều giam giữ ở trong trại lớn thuỷ quân.

- Sau đó thì sao?

Đào Trạm lại tiếp tục hỏi, nàng vẻ mặt bình tĩnh dị thường, không hề một chút tức giận nào.

Lưu Cảnh có chút kinh ngạc trước sự bình tĩnh của nàng, hắn cho rằng Đào Trạm sẽ đứng lên giận dữ mắng mỏ Trương Doãn ngậm máu phun người, nhưng thật không ngờ nàng sẽ bình tĩnh như thế. Điều này làm cho Lưu Cảnh dường như thấy được một Đào Trạm khác.

Một Đào Trạm bình tĩnh, lý trí, có thể xử lý đại sự.

Lưu Cảnh cũng tỉnh táo lại, vừa tiếp tục nói:

- Sau đó ta đi châu nha, tìm được Khoái Việt, xin y hỗ trợ nói giúp, hiện tại tạm thời chưa có kết quả gì.

Đào Trạm cúi đầu trầm tư một lát rồi lập tức ngẩng đầu nhìn chăm chú Lưu Cảnh, ánh mắt trong suôt lóe ra trí tuệ hào quang.

- Công tử, không hề nghi ngờ đoàn thuyền kia chính là đoàn thuyền mất tích, chủ mưu hắn là Trương Doãn. Gã vu oan hãm hại Đào gia, mục đích là từ trong tay Đào gia vơ vét tài sản tiền vàng. Nếu như là như vậy, bọn họ tạm thời còn sẽ không làm thương tổn Nhị thúc ta, tuy nhiên những người khác đều phỏng chừng đã gặp phải khổ hình, bị bắt khẩu cung, tình thế với Đào gia rất bất lợi.

Nói tới đây, Đào Trạm lại cúi đầu thở dài một tiếng, nói:

- Thật ra bọn họ muốn Nhị thúc khuất phục cũng rất dễ dàng, chỉ cần bắt được ta, Nhị thúc khắng định sẽ khuất phục.

Lưu Cảnh thốt ra:

- Cho nên ta mới vội vàng trở về gấp, sợ cô bị bọn họ bắt đi.

Đào Trạm khẽ cắn môi, ngượng ngùng cúi đầu, trong lòng dâng lên một cảm giác ngọt ngàο, hoá ra hắn quan tâm mình như vậy, ngày hôm qua mình còn tưởng rằng hắn không để ý gì đến mình.

Một lát, nàng lại thấp giọng nói:

- Cảnh công tử nếu lo lắng an toàn của ta, ta có thể dịch dung.

Lưu Cảnh vỗ trán mình thật mạnh, hắn sao lại quên chuyện quan trọng này. Đào Trạm giả trang thành nam tử là có thể che giấu được. Hắn hết sức vui vẻ nói:

- Cô nương nên nói sớm cho ta biết một chút, ta cũng không cần lo lắng như vậy rồi.

Đào Trạm lườm hắn một cái, gắt giọng:

- Ngươi nghĩ rằng ta không nghĩ tới sao? Chỉ có điều túi hóa trang ở trong tay A Kiều, nửa canh giờ trước mới tìm được em ấy. Người ta vừa định hóa trang thì ngươi trở lại rồi!

Lưu Cảnh hoàn toàn yên tâm đứng dậy cười nói:

- Như vậy ta an tâm rồi! Cô ngoan ngoan ở lại nhà, ta đi hỏi thăm tin tức, nghĩ biện pháp cứu Nhị thúc cô ra trước.

Đào Trạm nghe hắn nói "Ở lại nhà", khuôn mặt xinh đẹp ững đỏ, thấy hắn phải đi, vội vàng nói:

- Công tử chờ một chút!

Lưu Cảnh gãi đầu, nghi hoặc hỏi: - Còn chuyện gì cần giao phó sao?

- Ngươi ngồi xuống trước, lời của ta còn chưa nói hết!

Lưu Cảnh ngồi xuống. Đào Trạm thấy hắn nghe lời, trong lòng vui mừng, không khỏi tự nhiên cười, ngẫm nghĩ một chút lại nói:

- Kỳ thật mấu chốt chuyện này là ở thái độ của Châu Mục, cho dù Trương Doãn có chứng cớ vô cùng xác thực, dù Châu Mục không muốn gây khó xử cho Đào gia thì cũng vô dụng. Công tử tính toán đi gặp Châu Mục sao?

Lưu Cảnh gật gật đầu: – Ta nghĩ tự mình đến gặp bá phu giải thích chuyện này.

- Nếu công tử gặp Châu Mục, không ngại nói cho y biết, nói Đào gia ở quận Dự Chương có hai trăm ngàn thạch lương thực tích trữ, nếu Kinh Châu không bức bách hại Đào gia, Đào gia nguyện đem hai trăm ngàn thạch lương thực này hiến cho Châu Mục. Còn nếu Châu Mục nhất định phải nghe tin sàm ngôn, hãm hại Đào gia, như vậy Đào gia cũng sẽ ngọc nát đá tan, đến lúc đó Châu Mục có hối hận thì đã muộn!

Nói xong lời cuối cùng, ngữ khí của Đào Trạm trở nên âm vang có lực, thần thái quyết đoán kiên quyết.

Lưu Cảnh yên lặng gật đầu.

– Ta biết rồi!

Hắn đứng dậy đi ra viện, đi vài bước quay đầu lại cười nói:

- Kỳ thật cũng không cần lo lắng, ta sẽ điều một đội binh lính đến bảo hộ tòa nhà, không sợ bọn họ mạnh bạo xông vào.

Đào Trạm nhìn chăm chú vào Lưu Cảnh nhẹ nói:

- Công tử cũng tự mình cẩn thận!

Lưu Cảnh nhìn nàng một cái thật sâu, xoay người đi nhanh rời sân, trở mình lên ngựa, giục ngựa đi về phía cửa thành. Nhìn Lưu Cảnh đi xa, Đào Trạm thở dài sâu kín.

Tiểu Bao tử ở bên cạnh che miệng cười, nói với nàng:

- Thật công tử nhà em rất dịu dàng, nếu Thái cô nương thấy hắn đối đãi với cô nương như vậy, khẳng định sẽ tức giận đến nổi điên lên mất.

- Hả? Chắng lẽ công tử nhà em không dịu dàng với cô ta sao?

Đào Trạm ra vẻ tò mò hỏi.

- Không có đâu! Lần trước Thái cô nương xông vào phòng công tử, đánh Mông thúc, đập vỡ hết đồ vật, kết quả bị công tử cầm lấy cánh tay của cô ta ném ra giữa viện giống như ném con gà con vịt vậy. Chúng em đều sợ hãi, đây chính là công chúa bảo bối của Thái gia đó nha!

Trong lòng Đào Trạm dâng lên niềm hứng thú. Hoá ra giữa Lưu Cảnh và Thái Thiếu Dư còn có chuyện thú vị như vậy, vậy còn có gì nữa?

Nàng tiến lên giữ chặt tay Tiểu Bao tử, cười nói:

- Loại chuyện này rất thú vị đấy, không phải em muốn cùng ta học hóa trang sao? Chúng ta vừa học vừa nói, được không?

- Được ạ!

Tiểu Bao tử vui mừng vỗ tay, hào hứng đáp: - Chúng ta bắt đầu luôn đi!



Lưu Cảnh đi tới trước quân doanh, điều một đội binh lính đi bảo vệ nhà của mình, lúc này mới ra khỏi thành đi về phía bến tàu. Hắn mới đến bến tàu, lại nghe thấy phía sau có người gọi hắn.

- Cảnh công tử!

Lưu Cảnh vừa quay đầu lại, thấy là Lý Tuấn cưỡi ở một con ngựa từ xa xa ngoắc hắn. Trong lòng Lưu Cảnh mừng rỡ, vội vàng quay đầu ngựa lại, chạy lên trước hỏi:

- Có tin tức gì không?

Lý Tuấn vẻ mặt nghiêm túc, gật gật đầu,trả lời:

- Có chuyện quan trọng, mời công tử đi theo ta!

Lý Tuấn giục ngựa đi về hướng đông, Lưu Cảnh đi theo phía sau, hai người một trước một sau, chạy đi chừng bảy tám dặm đi vào trước một khu nhà dân. Lý Tuấn xoay người xuống ngựa, tiến lên gõ cửa, cửa mở một đường nhỏ, lộ ra khuôn mặt một người nam tử trẻ tuổi, thấy Lý Tuấn, nam tử vội vàng mở cửa.

- Cảnh công tử, đây là nhà một người bạn của ta.

Lý Tuấn lại thấp giọng nói với Lưu Cảnh:

- Bằng hữu của ta ở làm việc trong lao ngục thủy trại.

Trong lòng Lưu Cảnh kinh ngạc, vậy trong viện này cất giấu bí mật gì Sao? Hắn nhìn xung quanh một chút, đi theo Lý Tuấn vào tòa nhà, đi vào một gian phòng nhỏ, một mùi thuốc đông y đập vào mặt, chỉ thấy có một người nằm trên giường lớn, trên cổ, trên người có mấy vết thương đã băng bó kỹ, một gã thầy y bên cạnh đang thu dọn đồ đạc.

Thấy Lý Tuấn tiến vào, thầy y vội vàng nói:

- Y không sao, tĩnh dưỡng một hai tháng liền có thể khỏi hắn, thuốc và phương thuốc đều để lại, ta đi trước một bước, có việc tìm ta.

Thầy y không dám ở lâu, vội vàng hấp tấp ra về. Lưu Cảnh liếc qua này người bệnh, hỏi:

- Y là ai vậy?

- Y chính là nhân vật mấu chốt trong án tử của Đào gia!

Lưu Cảnh lập tức cảm thấy hứng thú, liền vội hỏi:

- Sao lại nói vậy?

- Người này tên là Vương Thành, y và người còn lại là do Trương Doãn xếp vào nằm vùng trong đội thuyền, trong khoang thuyền có nỏ quân và chiến đao chính là bọn họ cất giấu, kết quả bọn họ bị thuỷ quân bắt vào trại, lấy khẩu cung. Ngay tại một canh giờ trước, Trương Doãn hạ lệnh giết hai người bọn họ diệt khẩu, người còn lại trong đó bị giết chết rồi.

- Mà Vương Thành này được bằng hữu cai ngục của ta dùng phương pháp xử lý giả chết, lập tức đem y ném bỏ vào trong sông. Ta trước đó sắp xếp huynh đệ ở bên ngoài cứu được, hiện tại y không chết, y có thể chứng minh là Trương Doãn thiết kế ám hại Đào gia.

Có nhân chứng trong mấu chốt căn cứ chính xác này khiến Lưu Cảnh mừng rỡ. Lý Tuấn này quả thực rất có năng lực, hiêu rõ cách thức làm những chuyện như này. Mặc kệ Lý Tuấn vì sao làm được, nhưng với Lưu Cảnh thì lúc này là có hi vọng, có nhân vật mấu chốt này, đủ để cho Trương Doãn không thể chối cãi rồi.

- Y đồng ý làm chứng sao?

Lưu Cảnh vừa mới hỏi xong, thanh âm khàn khàn của Vương Thành nằm ở trên giường nói:

- Nguyện vì... Cảnh công tử làm chứng!

Lý Tuấn bên cạnh cười bổ sung:

- Người này là Bá trường thuỷ quân, từng là tâm phúc của Trương Doãn, rất nhiều người đều biết y. Y giả mạo tiểu nhị Đào gia, cũng lấy khẩu cung, trên lời khai có dấu tay y, chỉ cần thẩm tra đối chiếu dấu tay, âm mưu của Trương Doãn liền lập tức bại lộ.

Lưu Cảnh đi lên trước, nói với Vương Thành:

- Nếu ngươi nguyện ý phối hợp làm chứng cho ta, ta có thể bảo vệ ngươi một mạng.

Lúc này, Vương Thành nằm ở trên giường đã hận thấu Trương Doãn. Trương Doãn đáp ứng cho bọn y mỗi người một trăm lượng vàng, cho bọn họ về nhà, chính bởi vì mình là tâm phúc của Trương Doãn, cho nên Vương Thành mới tin tưởng gã, lại thật không ngờ cuối cùng gã muốn giết họ diệt khẩu, khiến Vương Thành lạnh thấu tâm. Bất kể là báo ân hay là báo thù, y đều phải tố giác Trương Doãn.

- Ta... ta nguyện vì công tử...dốc sức!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện