Lưu Cảnh vẫn ở trong căn nhà nhỏ ven sông của hắn. Ở trong này mấy tháng, hắn đã dần quen cũng thích căn nhà không lớn này, đây là nơi ở của hắn, cũng là nhà của hắn.

Cũng không phải hắn mỗi ngày đều trở về. Có đôi khi phải trực, hắn sẽ ở lại quân doanh, có tình huống đặc biệt, tỷ như tối hôm qua phải luyện bắn tên, hắn cũng trực tiếp ngủ lại quân doanh.

Trong phòng ánh đèn sáng rõ, ánh sáng dịu êm. Lưu Cảnh ngồi trong thư phòng của mình khêu đèn đọc sách. Lúc này, Tiểu Bao Tử bưng một chén trà nóng tiến vào, cái miệng nhỏ nhắn khẽ mím lại, dường như có chút mất hứng.

- Công tử uống trà!

Giọng cô bé mang theo ủy khuất đem trà đặt lên bàn. Lưu Cảnh buông sách, nhìn nhìn một chút, thấy mắt nàng hơi đỏ, dường như vừa mới khóc xong, không khỏi mỉm cười hỏi: - Sao vậy, ai ức hiếp em vậy?

Tiểu Bao Tử cúi đầu, Lưu Cảnh uống một ngụm trà, nhìn nàng một cái: - Là bị mẹ đánh ư?

- Mẹ ta mới không đánh ta! Tiểu Bao Tử âm thanh rất nhỏ tựa như muỗi bay, than thở một câu.

- Vậy thì vì sao?

Lưu Cảnh suy nghĩ một chút, bỗng nhiên rõ ràng, cười nói:

- Là em muốn cùng ta đi Sài Tang?

Tiểu Bao Tử không lên tiếng, cúi đầu tay xoắn vào nhau. Lưu Cảnh không nghĩ đến tiểu nha đầu này có tâm tư tinh tế như thế, muốn cùng mình đi Sài Tang lại không chịu lên tiếng, muốn ra câu đố để mình phải đoán.

- Muốn đi Sài Tang với ta cũng có thể, trước tiên ta nói trước, ta không thể chăm sóc cho em.

- Không cần công tử chăm sóc, a Kiều có thể chăm sóc em. Chúng ta hẹn cùng đi Hồ Sài Tang, cô ấy còn đồng ý dạy em bện cái giỏ bằng cỏ.

A Kiều chính là tiểu thị nữ bên cạnh Đào Trạm. Mấy ngày trước nàng cùng Tiểu Bọc Tử gắn bó, cả ngày quấn quýt bên nhau, sớm đã thành bạn thân. Lưu Cảnh vỗn tưởng rằng Tiểu Bao Tử là lưu luyến mình, hiện tại mới hiểu được, hóa ra cô bé này là muốn tìm bằng hữu chơi, căn bản không đem mình để trong lòng.

Hắn không khỏi vừa bực mình vừa buồn cười, nghĩ muốn trêu chọc cô bé thêm. Nhưng thấy được ánh mắt cô bé lóe sáng mong chờ, cảm giác mình nếu cự tuyệt, liền giống như tạt chậu nước lạnh vào lò than đang hồng, chỉ e cô bé này sẽ hương tiêu ngọc tổn thôi.

Nghĩ lại lại không đành lòng, Lưu Cảnh liền không đùa thêm, gật đầu: - Vậy được rồi! Đi thu dọn một chút đồ, sáng mai xuất phát. Chúng ta đi thuyền.

- Đa tạ công tử!

Tiểu Bao Tử tươi cười rạng rỡ, cao hứng nhảy nhót, nhanh như chớp chạy ra bên ngoài, nháy mắt không thấy bóng dáng.

Lưu Cảnh thấy cô bé tựa như chuột nhỏ nhanh chạy trốn như sợ mình đổi ý, hắn không khỏi lắc đầu. Cô bé này bị mình làm hư rồi. Tuy nhiên nghĩ lại cô mới mười một tuổi, chỉ mới qua mười tuổi, trong lòng thoải mái hồn nhiên, đây rõ ràng là một đứa trẻ mà thôi!

Lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng đập cửa, lỗ tai Lưu Cảnh lập tức dựng thẳng lên. Là ai vậy?

Không bao lâu, Mông thúc ra mở cửa, lại truyền đến thanh âm run rẩy mà hoảng sợ của ông: - Lão chủ nhân!

"Lão chủ nhân?"

Lưu Cảnh lòng vừa động, đột nhiên hiểu là ai đến đây, là bá phụ Lưu Biểu. Hắn bước nhanh ra sân, một nhóm thị vệ đang vây quanh một người đi tới, đúng là Lưu Biểu đứng đầu Kinh Châu.

Lưu Cảnh nghĩ thế nào cũng không hiểu vì sao Lưu Biểu đích thân đến căn nhà nhỏ của mình. Hắn e sợ bước lên phía trước thi lễ: - Cháu họ Lưu Cảnh, bái kiến bá phụ!

Lưu Biểu cười ha hả đỡ hắn dậy: - Không cần đa lễ, ta đặc biệt tới thăm cháu. Lão Hổ đâu?

- Hồi bẩm bá phụ, đêm nay Hổ huynh phải trực.

Lưu Biểu gật đàu, lại quan sát căn nhà một chút, cười tủm tỉm nói: - Phòng tuy không lớn, còn có chút cũ kỹ, nhưng thu dọn rất sạch sẽ. Nghe nói đây là căn nhà Khoái Dị Độ tặng cho cháu, gã nhưng thật rất có lòng đó!

- Hồi bẩm bá phụ, lần trước Thái công cũng muốn tặng cho cháu một tòa nhà lớn, nhưng cháu đã khéo léo từ chối rồi.

- Ha ha! Tòa nhà của Thái quân sư cũng không phải dễ lấy như vậy.

Lưu Cảnh mời bá phụ vào thư phòng của mình, lại bảo Tiểu Bao Tử dâng trà. Lưu Biểu ngồi xuống, nhìn đống sách ở góc phòng, ông ta tùy tay nhặt lên một quyển, không ngờ là Trang Tử. Ánh mắt Lưu Biểu vui vẻ, không khỏi cười nói: - Không ngờ cháu thích văn của lão Trang? - Cháu cũng chưa nói tới thích, chỉ là vô sự tiêu khiển.

Lưu Biểu gật đầu: - Ta nghe Hoàng Công nói cháu luyện võ rất nỗ lực, cũng đang muốn nói cho cháu biết, không chỉ cần luyện võ, cũng cần học văn. Văn võ gồm nhiều mặt mới là đạo tướng tài, đồ luyện võ nghệ, không phải là một đại tướng! Cháu hiểu rõ không?

- Cháu hiểu ạ, có thời gian cháu sẽ khêu đèn đêm đọc, Tôn Tử mười ba quyển, Tôn Tẫn và Úy Liêu Tử, những binh thư thao lược Hoàng Công đều muốn cháu đọc tinh thông, không dám lười biếng.

- Hoàng Công cũng nói cháu là một người tự chủ rất mạnh, kỳ thật ta cũng nhìn ra. Mấy ngày trước ở Hoàng phủ luận võ, ta đã phát hiện cháu rất có mưu lược. Thật ra võ nghệ của Hoàng Xạ võ mạnh hơn cháu, cháu lại có thể một kiếm thắng gã, đây là điển hình về mưu tính, lấy yếu thắng mạnh. Nói thật, việc này so với cháu dựa vào võ nghệ chiến thắng gã, ta còn thấy vui mừng hơn.

Lưu Cảnh yên lặng gật đầu, không nói gì. Trong lòng hắn hiểu được, bá phụ đêm nay tìm đến mình, tất có thâm ý.

Lưu Biểu trầm ngâm một chút, lại cười nói: - Tối qua Thái quân sư tìm ta, ông ta nói nguyện ý đem con gái của Thái Đan, em trai ông ta, gả cho cháu. Cô bé kia ta đã gặp rồi, nhân phẩm tướng mạo không tệ, cháu xem được không?

Lưu Cảnh không chút do dự nói: - Nếu là làm thiếp, cháu có thể nạp.

- Làm thiếp!

Lưu Biểu cười ha hả: - Thái Đan là Thái Thú quận Chương Lăng, thứ tử của Thái Phúng, con gái của ông ấy cũng là trưởng nữ, cháu lại nạp cô bé làm thiếp, chỉ e là chuyện đầu tiên khiến Thái Đan treo cổ tự vẫn.

- Vậy còn gì để nói đâu? Lưu Cảnh cười lạnh một tiếng nói.

Trên mặt Lưu Biểu vẻ tươi cười biến mất, cũng thản nhiên nói: - Trên thực tế ta đã thay cháu cự tuyệt rồi. Trừ phi là Thái Thiếu Dư, bất luận là nữ nhân nào của Thái gia ta cũng không cần cân nhắc.

Lưu Cảnh vẫn duy trì trầm mặc, những lời của Lưu Biểu khiến trong lòng hắn không thoải mái. Muốn lấy ai làm vợ là chuyện của hắn, không liên quan tới bất cứ kẻ nào.

Đôi mắt Lưu Biểu nhướng lên, ánh mắt lợi hại nhìn hắn. Tối hôm qua ông nghe con thứ nói, gần đây Lưu Cảnh cùng nữ nhi Đào gia quan hệ thân thiết, điều này khiến lòng Lưu Biểu rất không vui. Đào gia tuy nói giàu ngang một nước, nhưng dù sao cũng là thương nhân. Cháu của Lưu Biểu sao có thể cưới nữ nhi của thương nhân về làm vợ, có nghĩ cũng đừng nghĩ.

Nhưng Lưu Biểu hiểu rõ cháu mình, biết tính khí của hắn ngang bướng cứng rắn. Nếu mình cưỡng ép cản trở, ngược lại sẽ gây phản, ông ta càng phải suy nghĩ thêm.

Chẳng qua hôm nay Lưu Biểu đến đây không phải để nói chuyện hôn nhân. Ông tức khắc chuyển đề tài, hỏi: - Cháu có biết ngày đó ở Hoàng phủ vì sao ta đồng ý cho cháu cùng Hoàng Xạ luận võ không?

Lưu Cảnh trầm ngâm không đáp, Lưu Biểu cười bảo: - Hôm nay ta tới tìm cháu, chính là muốn cùng cháu thẳng thắn một chút. Cháu có lời gì, cứ việc nói thẳng ra.

Kỳ thật Lưu Cảnh cũng luôn suy nghĩ vấn đề này, rất dễ nhận thấy, Hoàng Xạ võ nghệ cao hơn mình, Lưu Biểu hẳn cũng biết, vậy tại sao còn chấp thuận để Hoàng Xạ tỷ thí cùng mình. Nếu như mình xử lý không ổn, thua trong tay Hoàng Xạ, không chỉ có danh dự của mình hao tổn, hơn nữa cũng làm mất mặt Lưu Biểu.

Một khi đã vậy, Lưu Biểu vì sao còn đồng ý cho mình luận võ. Nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có một nguyên nhân, chính là Lưu Biểu muốn xuống tay với Hoàng Tổ.

Trầm tư thật lâu, Lưu Cảnh mới chậm rãi trả lời: - Cháu nghĩ hẳn cùng nguyên nhân với chuyện Trương Doãn bị giáng chức.

Trương Doãn là vì quá thân cận cùng Thái Mạo mới bị Lưu Biểu đố kỵ, cách chức làm Giáo Úy. Lưu Cảnh hiểu Lưu Biểu muốn đối với thế gia hạ thủ, hẳn là Thái gia.

Trầm ngâm một chút, Lưu Biểu cười nói: - Chúng ta ra ngoài một chút đi!

Nhà Lưu Cảnh ở bên con sông nhỏ, hai bên bờ có đủ loại liễu rủ. Lúc này đã là cuối xuân, tơ liễu nở rộ, trong không trung bay đầy những đóa tơ trắng. Mặc dù là đêm, nhưng tơ liễu vẫn bay múa đầy trời.

Chẳng qua thúc cháu Lưu Biểu dường như không thèm để ý đến đám tơ liễu đó. Hai người họ dọc theo sông nhỏ chậm rãi dạo bước, đi hơn hai mươi bước, năm mươi tên tùy tùng phía xa đi theo, cảnh giác quan sát bốn phía xung quanh.

- Ta giáng chức Trương Doãn, kỳ thật cũng không hoàn toàn muốn đả kích Thái gia. Thẳng thắn mà nói, Thái gia hiện tại đối với ta lợi nhiều hơn hại, còn xa chưa tới thời điểm đả kích bọn họ.

- Vậy cháu thật không hiểu.

- Kỳ thật rất đơn giản, là vì ta lo lắng Trương Doãn có dã tâm.

Lưu Biểu khẽ thở dài: - Sau sự việc của Du Chước sở, mẹ Trương Doãn ngày nào cũng chạy tới cầu xin cho đứa con. Bởi vì bà ấy là em gái ta, cho nên có mấy lời bà ấy không kiêng kỵ. Thậm chí bà ta còn nói cháu ngoại trai cũng có thể kế thừa cơ nghiệp của ta. Nếu bà ta chỉ nói một lần thì thôi, nhưng bà ta nói liên tục ba lượt, ta liền hoài nghi đây có phải là suy nghĩ của Trương Doãn không.

Lưu Cảnh trầm lặng, nhưng mỗi một câu nói của Lưu Biểu đều khiến hắn cảm thấy âm thầm kinh hãi. Hóa ra sự tình không đơn giản như hắn nghĩ.

Lưu Biểu cười lạnh một tiếng, nói tiếp: - Sau đó ta lại thử gã, đồng ý cho gã khôi phục Khúc Bộ. Nếu gã thành thật một chút thì ta cũng bỏ qua. Nhưng mấy ngày sau, kho vũ khí Kinh Châu liền xảy ra việc mất trộm, mấy ngàn cung nỏ và chiến đao bị trộm, quản sự kho hàng lại chết không rõ ràng ở trong ngục. Chuyện này khiến ta rất cảnh giác, rốt cuộc là ai làm ra việc như vậy?

- Bá phụ cho là Trương Doãn làm? Lưu Cảnh mơ hồ đoán được.

Lưu Biểu gật đầu: - Ban đầu ta nghĩ do vài tên quan lại sâu mọt gây ra, trộm quân giới kiếm lời. Nhưng sau khi phát sinh chuyện Đào gia, ta mới ngoài ý muốn phát hiện, đám cung nỏ vu oan Đào gia đúng là chỗ binh khí trong kho vũ khí bị mất trộm, trên nỏ có đánh số. Lúc này ta mới hiểu được, hóa ra là Trương Doãn gây ra. Hừ! Gã đương nhiên không phải trộm để bán, hẳn là dùng để võ trang cho Khúc Bộ riêng của gã.

Nói đến đây, Lưu Biểu dừng bước, nhìn thẳng Lưu Cảnh nói: - Gã muốn chiêu mộ năm nghìn tư binh, cháu nói gã suy nghĩ thế nào?

- Có lẽ đây chỉ là một loại trào lưu, thiên hạ cường hào cùng lên, ai mà không mộ vài trăm nghìn gia binh. Nghe nói Thái gia cũng chẳng phải có mấy nghìn Bộ Khúc tư nhân sao?

Lưu Biểu cũng gật đầu: - Cháu cũng không đón hùa ý của ta, có suy nghĩ của chính mình, rất tốt.

Dừng một chút, Lưu Biểu lại thở dài nói: - Kỳ thật nếu không phải mẫu thân của gã lặp đi lặp lại câu nói cháu ngoại trai cũng có thể kế thừa cơ nghiệp của ta, ta cũng không xử trí gã như vậy. Còn dám trộm binh khí trong kho, bước tiếp theo sẽ trộm cả giang sơn của ta rồi!

Lưu Cảnh nghe nhưng trong lòng không tán thành suy nghĩ của Lưu Biểu, hắn âm thầm nghĩ "Chỉ có thể nói rõ trong lòng Lưu Biểu nghi ngờ quá nặng. Ngay cả cháu ngoại trai của mình cũng không tin nổi. Nếu Trương Doãn thực sự có dã tâm, gã cũng sẽ không có thái độ đó với Cam Ninh rồi".

Tuy vậy Trương Doãn bị giáng chức, cũng là việc khiến người ta an ủi. Lưu Cảnh cũng không thấy tiếc thay gã. Có đôi khi, lòng nghi ngờ của Lưu Biểu cũng không phải chuyện xấu.

- Được rồi! Chúng ta lại nói việc của Hoàng Xạ.

Lưu Biểu lại đem đề tài trở lại, đây mới là việc chính hôm nay ông ta tìm Lưu Cảnh. Sắc mặt ông ta âm trầm, lạnh lùng nói: - Từ hai năm trước, ta đã không điều động được quân đội Giang Hạ rồi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện