Lưu Cảnh chậm rãi dựng thẳng trường kích lên, ngoài dự kiến của Lưu Cảnh, trường kích này bề ngoài tinh tế, phỏng chừng cũng nặng năm mươi sáu mươi cân, nhưng vào tay lại vô cùng nặng, ít nhất cũng phải đến tám mươi chín mươi cân.

Mà trong truyền thuyết, Phương Thiên Họa Kích của Lữ Bố là nặng một trăm hai mươi cân, mà Song Diện Nguyệt Nha Kích này cũng chỉ nặng trăm cân, có lẽ không phải là cái của Lữ Bố, nhưng nếu như không phải Phương Thiên Họa Kích của Lữ Bố, làm sao có thể trị giá hai ngàn lượng vàng.

Hơn nữa kích này vừa thấy là biết không là vật bình thường, mà dùng thép ròng cao cấp nhất tạo ra, thép chế tỉ mỉ, khiến cán dài nhỏ, rồi lại có thể duy trì cân nặng, song nguyệt nha và thân kích hòa thành một khối, cũng không phải là loại Nguyệt Nha kích tầm thường nấu chảy chắp vá, mà là dùng khuôn mẫu đúc kim loại đặc biệt tạo thành.

Toàn bộ thanh trường kích ánh lên màu xanh đỏ, bất kể mũi kích hay là lưỡi nguyệt nha đều sắc bén dị thường, Lưu Cảnh quả thật chưa từng gặp qua binh khí nào tốt hơn thanh trường kích này, thậm chí song kích của Cam Ninh cũng kém xa không bằng.

- Công tử cảm thấy như thế nào? Lưu Cảnh gật gật đầu, thở dài nói:

- Đúng là trường kích cực phẩm, xưa nay chưa từng thấy!

Đào Thắng cười tủm tỉm nói:

- Phương Thiên Họa Kích này dài hai trượng một thước, nặng tám mươi mốt cân, vốn là binh khí của Ôn Hầu Lữ Bố, cho nên mới gọi là kích Ôn Hầu Trảm Tướng.

- Sao có thể là binh khí của Lữ Bố?

Ở trong ấn tượng Lưu Cảnh, nếu ngựa Xích Thố về Tào Tháo, Phương Thiên Họa Kích của Lữ Bố cũng có thể bị Tào Tháo đoạt được, làm sao có thể lưu truyền ra ngoài, chẳng lẽ đây là hàng tây bối?

*Tác giả chơi chữ: chữ tây (西) và chữ bối (贝) ghép lại thành chữ giả/cổ (贾) nghĩa là buôn bán, cũng là họ của Giả Hủ, nhưng lại đồng âm với chữ giả (假) là trong thật – giả, nên đôi khi người ta dùng cụm “hàng tây bối” khi đề cập đến hàng giả*

Đào Thắng cười giải thích:

- Đây đúng là họa kích của Lữ Bố, có điều công tử không biết, họa kích của Lữ Bố có hai chiếc, đều là cùng một thợ thủ công nổi tiếng tạo ra, gọi là Âm Dương song kích, đây là Âm kích, đại chiến Hổ Lao Quan năm đó, Lữ Ôn Hầu chính là dùng chiếc kích này, đến khi về Từ Châu, Lữ Bố liền cất giữ nó, đổi sang dùng Dương kích, nặng chín mươi hai cân, dài hơn so với kích này một thước, hiện tại nằm trong tay Tào Tháo.

Lưu Cảnh trầm ngâm một chút, lại hỏi:

- Gia chủ làm sao biết nó thực là kích của Lữ Bố, mà không phải là phỏng theo mà chế tác?

- Nếu công tử nhất định muốn biết, vậy thì ta sẽ nói rõ, thật ra đây là kích mua từ trên tay con trai của Thái Thú Đông Thành Trần Đăng là Trần Túc, Trần Đăng và cha ta tình bạn cố tri, năm trước ông bất hạnh lâm bệnh qua đời, phụ thân vội về chịu tang, con của ông không dám giữ kích của Lữ Bố, lại đang vừa lúc cần tiền gấp, liền đem nó bán cho cha ta, lấy giao tình hai nhà chúng ta, kích này tuyệt sẽ không phải là giả.

- Hơn nữa sau chúng ta tìm được hậu nhân của thợ thủ công nổi tiếng tạo ra kích này, y chứng thật đây là kích mà phụ thân tạo ra, lúc ấy tổng cộng tạo ra hai chiếc.

Nói tới đây, trong ánh mắt Đào Thắng tràn đầy ý cười.

- Thế nào, hãy nhận lấy đi!

Lưu Cảnh nhẹ nhàng vuốt ve chiếc trường kích này, mặc kệ nó có phải kích của Lữ Bố hay không, đều là một binh khí hiếm thấy trên thế gian, đại biểu trình độ đúc cao nhất của thời đại này.

Đáng tiếc nó nặng tám mươi mốt cân, còn nặng hơn trường thương bốn mươi cân của mình gấp đôi, Lưu Cảnh tạm thời không dùng được binh khí này, tuy nhiên về sau nói không chừng sẽ có thể sử dụng.

Nếu là kích của Lữ Bố, Đào gia lại thành tâm đem tặng, Lưu Cảnh nào có thể không cần? Trên mặt hắn cũng tràn ra ý tươi cười, buông họa kích, khom người thi lễ:

- Đa tạ ý tốt của gia chủ, Lưu Cảnh xin nhận.

.....

Lưu Cảnh tưởng rằng có được Phương Thiên Họa Kích, là có thể đem về tiểu viện của mình, không ngờ, Đào Thắng lại kéo Lưu Cảnh vào tiểu viện của Đào Liệt.

Giờ hắn mới hiểu được, hoá ra đưa tặng binh khí chỉ là một cái đệm, lời của Đào Liệt còn chưa nói xong.

Trong lòng Lưu Cảnh có chút nghi hoặc, chẳng lẽ Đào gia đưa tặng binh khí còn có mục đích gì hay sao?

Trong phòng ngọn đèn càng thêm sáng ngời, Đào Liệt thay đổi một bộ y phục, nụ cười càng thân thiết hơn so với lúc nãy.

- Trường kích kia, công tử vẫn thích chứ!

- Vô cùng thích, đa tạ lão gia chủ ban tặng kích.

- Ai! Nên thế, đại ân của công tử đối với Đào thị, trong lòng người Đào gia vô cùng cảm kích, một chiếc trường kích còn lâu mới có thể sánh được với đại ân của công tử với Đào gia, nhưng đây chỉ là một chút tâm ý của Đào gia.

- Gia chủ quá khách khí rồi.

Không biết tại sao, trong lòng Lưu Cảnh luôn luôn bất an, mình giúp Đào gia là vì Đào Trạm, Đào Lợi không thể không biết, Đào gia vì sao không nói về việc của Đào Trạm?

Đang nghĩ ngợi Đào Liệt lại nhìn hắn đầy thâm ý liếc mắt một cái, cười nói:

- Công tử cùng cửu nương nhà ta rất quen thuộc nha!

Tâm Lưu Cảnh nhảy dựng, rốt cuộc đã tới, đây là Đào Liệt đang thử dò xét chính mình, Lưu Cảnh không chút do dự hạ thấp người nói:

- Lưu Cảnh ái mộ cửu nương đã lâu, nguyện cưới cửu nương làm vợ, khẩn cầu lão gia chủ thành toàn!

Nụ cười trên mặt Đào Liệt trở nên đôn hậu, vẫn là người trẻ tuổi a! Vì tình cảm mà bất chấp tất cả, không suy xét chút gì về ảnh hưởng đối với tiền đồ của mình.

Tuy nhiên Đào Liệt đã biết Lưu Cảnh đã giúp đỡ Đào gia trong vụ án của Trương Doãn, ấn tượng của cá nhân ông đối với Lưu Cảnh cũng rất tốt, quan trọng hơn là, ông nhìn ra được cửu nương cũng rất thích Lưu Cảnh, nếu không sẽ không dẫn hắn tới gặp mình, chỉ bằng điểm này, Đào Liệt cũng nguyện ý để Lưu Cảnh làm cháu rể của mình.

Chỉ là ông có quá nhiều băn khoăn, có mấy lời hắn nhất định phải thẳng thắn nói với Lưu Cảnh một phen.

- Cảnh công tử, từ mặt cảm tình mà nói, cá nhân ta rất nguyện ý đem cửu nương gả cho công tử, nhưng thân phận của công tử đặc thù, rất nhiều chuyện ta lại không thể không suy xét, đầu tiên là Châu Mục có đồng ý hay không? Thứ cho ta nói thẳng, Châu Mục chắc chắn sẽ không đồng ý công tử cưới con gái của Đào gia làm vợ, y là hy vọng công tử cưới con gái của Thái gia.

Lưu Cảnh yên lặng không nói gì, hắn đương nhiên rất rõ ràng, Lưu Biểu tuyệt đối sẽ không đáp ứng mình cưới con gái Đào gia làm vợ, cho dù là Lưu Hổ cưới con gái Đào gia, ông cũng không sẽ đáp ứng, huống chi là mình.

- Điểm này ta có suy xét qua, ở chuyện hôn sự, ta sẽ không cúi đầu trước bá phụ, ta vẫn muốn tự mình làm chủ, có lẽ ông sẽ không vui, nhưng cuối cùng ông sẽ tiếp nhận sự thật.

- Được rồi! Coi như là công tử có thể thuyết phục được Châu Mục, vậy công tử có suy xét đến vận mệnh của Đào gia không?

Lưu Cảnh sửng sốt, hắn không hiểu được ý của những lời này, Đào Liệt thở dài nói:

- Nếu Đào gia làm thông gia với Lưu Châu Mục, không chỉ Hoàng Tổ không dung chúng ta, hơn nữa Tôn Quyền cũng sẽ không bỏ qua cho chúng ta, cho nên chạng vạng hôm nay Tông công tử cầu hôn cửu nương làm thiếp, ta đã kiên quyết không đồng ý, nguyên nhân ở điểm này.

Sau một lúc lâu, Lưu Cảnh chần chờ hỏi:

- Ta hiểu Đào gia khó xử, nhưng ta không rõ ý của lão gia chủ, lão gia chủ là cự tuyệt lời cầu hôn của ta sao?

Đào Liệt lắc lắc đầu.

- Ta đã cự tuyệt lời cầu thân Tông công tử rất thẳng thắng, nhưng công tử và cửu nương tâm đầu ý hợp, khiến ta sao có thể cự tuyệt, nhưng nếu chấp nhận công tử, Đào gia lại sẽ mang tai hoạ ngập đầu, Cảnh công tử, công tử có biện pháp gì tốt không?

Lưu Cảnh cảm thấy Đào gia thật ra là đang uyển chuyển cự tuyệt mình, nhưng hắn nào có cam tâm buông tha cho Đào Trạm, cúi đầu nghĩ chốc lát, nói:

- Chuyện này có thể hoãn lại một chút.

Trong lòng Đào Liệt thở dài, lão chính là đang uyển chuyển cự tuyệt Lưu Cảnh, chính là nói cho hắn biết, Đào gia không có khả năng đem Đào Trạm gả cho hắn, nhưng Lưu Cảnh lại không chịu buông buông bỏ, điều này làm cho trong lòng Đào Liệt thật khó xử.

Tuy nhiên ông cũng thích Lưu Cảnh, nếu Lưu Cảnh không phải là cháu của Lưu Biểu, ông sẽ không chút do dự đáp ứng, nhưng Lưu Cảnh lại là cháu của Lưu Biểu, Lưu Cảnh mặc dù tốt, nhưng vì suy nghĩ cho gia tộc, vẫn là chỉ có thể buông tha, Đào Liệt cảm thấy nhất định phải nhắc nhở Lưu Cảnh một chút.

- Đại ân của công tử với Đào gia, chỉ bằng ân tình này, ta cũng nên báo đáp công tử, thành toàn cho công tử và cửu nương, nhưng Đào gia quả thật có điều khó xử, trừ phi Kinh Châu và Giang Đông giải hòa, nếu không Đào gia không thể kết thông gia cùng Giang Đông, cũng không thể kết duyên với Kinh Châu, hy vọng công tử hiểu cho.

Lưu Cảnh trầm mặc, hắn lúc này mới hiểu được dụng ý Đào gia đem Phương Thiên Họa Kích cho mình, chính là dùng Phương Thiên Họa Kích để báo đáp mình, về phần Đào Trạm, Lưu Cảnh cũng đừng mơ đến nữa, đây chính là ý của Đào gia.

Sắc mặt của Lưu Cảnh trở nên cực vi khó coi, hắn đứng lên nói:

- Ta hiểu rồi, nếu Đào gia không chịu gả nữ nhi, ta đây cũng sẽ không cưỡng cầu giống như Hoàng Dũng, nhưng, Phương Thiên Họa Kích ta không cần, vô công bất thụ lộc, đa tạ ý tốt của lão gia chủ, Lưu Cảnh cáo từ!

Nói xong, hắn xoay người bỏ đi, Đào Liệt gấp rút, liên tục nói:

- Cảnh công tử, xin chờ một chút!

Lưu Cảnh dừng bước, cũng không quay đầu lại lạnh lùng nói:

- Lão gia chủ còn có chuyện gì sao?

Trong lòng Đào Liệt thở dài một tiếng, Cảnh công tử này Đào gia không đắc tội được, ông đành phải dùng giọng nói khẩn cầu:

- Cảnh công tử, xin hãy tin tưởng ta, sự cảm kích của Đào gia đối với công tử là chân thành, chỉ khẩn cầu công tử cho Đào gia thời gian hai năm.

- Điều này gia chủ giải thích thế nào?

Lưu Cảnh chậm rãi xoay người, nhìn chăm chú Đào Liệt, hỏi.

- Ta có thể cam đoan với công tử, trong vòng hai năm, Đào gia sẽ không tiếp nhận lời cầu hôn của bất cứ kẻ nào với cửu nương, xin cho Đào gia thời gian hai năm, để cho chúng ta giải quyết nguy cơ, hai năm sau, Đào gia nhất định sẽ cho công tử một câu trả lời hợp lí.

- Vậy cứ như thế đi!

Lưu Cảnh chậm rãi gật đầu.

- Hai năm sau, ta lại cầu thân với Đào gia!

Hắn nghênh ngang rời đi, trong viện truyền đến âm thanh của Lưu Cảnh.

- Phương Thiên Họa Kích coi như làm của hồi môn của Đào gia đi!

Đào Liệt có chút trợn mắt há hốc mồm, lão xem như đã thấy được sự cứng rắn này của Lưu Cảnh rồi.

Lúc này, Đào Thắng chậm rãi đi đến.

- Phụ thân, thế nào rồi?

Đào Liệt lắc đầu.

- Cũng không có nói đến cùng, hai năm sau rồi nói tiếp! Có lẽ khi đó tình thế sẽ phát sinh biến hóa.

- Nhưng nếu như hai năm sau, tình thế không có biến hóa, hoặc là trở nên càng tồi tệ, thì nên làm thế nào?

Đào Thắng lo lắng hỏi.

Đào Liệt cười khổ một tiếng.

- Ta cũng không biết, đến lúc đó rồi nói sau!

Phụ tử hai người trầm mặc một lát, Đào Thắng lại hỏi:

- Vẫn còn muốn đưa Trạm Nhi đi Giang Đông sao?

- Đương nhiên!

Mặt Đào Liệt trầm xuống.

- Nó là căn nguyên của sự việc lần này, nếu Lưu Biểu muốn gả nó cho Lưu Tông, che dấu chân tướng Lưu Tông bị thương, Đào gia chúng ta đây nên làm cái gì bây giờ? Vả lại, giữ nàng ở Sài Tang, nếu chẳng may nàng tự ý theo Lưu Cảnh, khi đó Đào gia giải thích như thế nào với Giang Đông?

Đào Thắng xoa xoa mồ hôi trên trán, vẫn là phụ thân suy xét vấn đề sâu xa, cực kỳ có khả năng này.

- Con đi sắp xếp thuyền, đêm nay suốt đêm liền xuất phát.

Đào Liệt coi như vừa lòng với sự quyết đoán của con, lão lại nhắc nhở:

- Mặt khác, chuyện Lưu Cảnh cầu thân với Đào gia, quyết không thể nói cho nó biết.

.....

Lưu Cảnh rầu rĩ không vui trở lại tiểu viện cuả mình, tâm tình thực không tốt, Lưu Cảnh vẫn cho Lưu Biểu là chướng ngại lớn nhất trong việc hôn sự của hắn và Đào Trạm, lại không nghĩ rằng, Đào gia mới là chướng ngại lớn nhất.

Đương nhiên, hắn cũng hiểu nỗi khổ của Đào gia, Đào gia mười mấy năm tới lui làm trung gian giữa Tôn Quyền và Lưu Biểu, nơm nớp lo sợ, một bước cũng không dám đi nhầm, nếu làm thông gia với bất kỳ bên nào, đều có thể sẽ mang đến cho Đào gia mối họa diệt môn.

Nhưng hiểu thì hiểu, bất kể là Đào gia uyển chuyển cự tuyệt, hay là nhượng bộ cuối cùng, đều khiến trong lòng của Lưu Cảnh khó chịu.

- Cảnh công tử, xảy ra chuyện gì sao?

Từ Thứ phát hiện sự bất thường của Lưu Cảnh, quan tâm hỏi han.

- Không có gì lớn, chính là việc nhị công tử, có thể phải trở thành phế nhân, ta không biết nên giao phó với bá phụ như thế nào?

Lưu Cảnh cũng không muốn đem việc hắn cầu thân thất bại nói cho Từ Thứ, dù sao đây là chuyện riêng của hắn.

Từ Thứ trầm ngâm một chút.

- Vừa rồi ta còn có chuyện chưa nói xong với công tử.

- Còn có chuyện gì, ngươi cứ nói.

Từ Thứ lo lắng nói:

- Tại hạ lo lắng Thái Dật sẽ giấu diếm chân tướng, bao che Hoàng gia.

- Ngươi nói là...

Lưu Cảnh hơi hiểu được ý tứ của Từ Thứ.

Từ Thứ gật gật đầu.

- Thái Dật nhất định sẽ ám chỉ Châu Mục, hoặc là bày mưu đặt kế Tông công tử, vu cáo hãm hại là công tử phái người giả mạo Hoàng Dũng, hạ độc thủ với Tông công tử, nếu Thái phu nhân ở bên cạnh châm ngòi vài câu, sự tình sẽ rất khó nói rõ ràng.

- Quả nhiên như vậy!

Lưu Cảnh hít một hơi lãnh khí, lấy quan hệ hai nhà Thái Hoàng, tuyệt đối có khả năng này, hơn nữa khả năng cực kỳ lớn.

Lúc này, Từ Thứ lại khẽ than thở nói:

- Mấu chốt là phải nắm giữ chứng cớ, nếu như có thể bắt lấy Hoàng Dũng, đưa hắn đến Tương Dương, sự vu cáo của Thái gia tự nhiên giải quyết dễ dàng, hơn nữa có thể quay giáo đánh cho Thái gia một kích.

Lúc này, Lưu Cảnh cũng mỉm cười.

- Nguyên Trực có biết, đầu của Hoàng Dũng đang nằm trong tay ta?

- Cái gì?

Từ Thứ bỗng dưng mở to hai mắt nhìn.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện