Huyện Sài Tang có đóng một ngàn quân, quân đội và chính phủ thống nhất, Huyện lệnh và Nha tướng đều là cùng một người, tên là Chu Lăng, y là con rể gia tộc Hoàng thị, cũng là người Sài Tang, là con cháu đại gia tộc đứng đầu Sài Tang.
Nhưng lần này Lưu Tông bị thương, Chu Lăng tạm thời sai năm trăm quân hộ tống Lưu Tông về Vũ Xương trị bệnh, khiến cho quân thủ thành chỉ còn lại có năm trăm người, nhưng trong lúc mấu chốt này, Sài Tang lại gặp sự tiến công của quân Giang Đông.
Sắc mặt của Chu Lăng âm tình bất định, kinh ngạc nhìn đoàn thuyền quân Giang Đông nơi xa, rất rõ ràng, quân Giang Đông không có buông tha tấn công Sài Tang, chỉ là tạm thời lùi về phía sau, đang chuẩn bị tiến công tiếp.
Lúc này, Lưu Cảnh chậm rãi đi tới bên cạnh y, trầm giọng nói:
- Phỏng chừng quân Giang Đông khi rạng sáng sẽ phát động lần tiến công thứ hai.
- Công tử nói không sai, bọn họ đêm nay chỉ đánh lén, chuẩn bị cũng không đầy đủ, nếu đánh lén vô vọng, bọn họ sẽ một lần nữa bố trí, điều này cần một chút thời gian, chúng ta cũng cần phải gia tăng phòng ngự.
Chu Lăng cảm kích nói với Lưu Cảnh:
- May mắn Cảnh công tử đúng lúc phát hiện âm mưu quân Giang Đông, nếu không Sài Tang đã khó giữ được.
Lưu Cảnh cười cười.
- Đây là điều nên làm, phá thành Sài Tang, đối với mọi người đều không có lợi.
Chu Lăng nghĩ đến mình chỉ có năm trăm người, không kìm nổi lo lắng nói:
- Cảnh công tử gặp nguy không loạn, chỉ huy thích đáng, khẩn cầu Cảnh công tử tiếp tục ở lại hiệp trợ ta chỉ huy phòng ngự, nói thật, một mình ta áp lực quá lớn.
- Ta không có vấn đề, chỉ có điều binh lực của Sài Tang quả thật không đủ, Chu huyện lệnh có nghĩ tới biện pháp gì ứng phó hay không? Chu Lăng nhìn thoáng qua khói lửa ở thành đông, thở dài nói:
- Ta còn có thể có biện pháp nào? Chỉ có thể cầu cứuVũ Xương, lửa hiệu đã đốt lên, một canh giờ sau có thể truyền đến Vũ Xương, như vậy ít nhất hai ngày, viện quân chắc chắn sẽ tới, mấu chốt là ta có thể bảo vệ hai ngày hay không, chúng ta chỉ có năm trăm người, ôi!"
Lưu Cảnh trầm tư chốc lát nói:
- Cầu viện khẳng định là cần, không chỉ có Vũ Xương, ta cũng có thể viết một phong thư, ra lệnh cho thủ hạ đưa đi huyện Dương Tân, mời Cam Ninh suất quân đến trợ giúp, mặt khác, mấy đại gia tộc Sài Tang đều có gia binh, huấn luyện nghiêm chỉnh, có thể động viên gia binh đến tham gia phòng ngự, chí ít có hơn một ngàn người.
- Cầu cứu Cam Ninh đương nhiên là khả thi, chỉ có điều gia đinh của thế gia Sài Tang.....
Chu Lăng có vẻ thật khó xử, y biết rằng nhiều thế gia Sài Tang đều ngả về hai phía, nhất là Đào gia, lại có muôn vàn liên hệ với Giang Đông, để bọn họ phái gia đinh tham dự phòng ngự, chỉ sợ không quá thực tế.
Lưu Cảnh hiểu sự lo lắng của y, quyết định thật nhanh nói:
- Không sao, ta đi đàm phán với Đào gia!
.....
Lưu Cảnh vội vàng đi tới Đào phủ, vừa mới tiến vào cửa chính, lại gặp được Đào Trạm, Đào Trạm luôn lo lắng tình hình của Lưu Cảnh, nàng ủy thác quản gia đi nghe ngóng, chính mình lại đứng ngồi không yên, cho nên quản gia đưa tin vừa tới cửa, không ngờ vừa gặp được Lưu Cảnh trở về.
Nàng lập tức nhẹ nhàng thở ra, vỗ ngực một cái, đánh giá hắn trên dưới một chút, cười khanh khách nói:
- Đang lo lắng chàng xảy ra chuyện gì! Vẫn tốt, không có đứt tay thiếu chân.
Lưu Cảnh cảm nhận được sự quan tâm của nàng đối với mình, trong lòng cảm thấy lo lắng, gãi đầu cười hỏi nàng.
- Nàng trở lại không bị phụ thân lám khó chứ?
Đào Trạm che miệng cúi đầu cười nói:
- Không có đâu! Trong phủ loạn thành một mớ, phụ thân còn chẳng quan tâm ta, nói không chừng ông còn không biết ta đã trở lại.
- Vậy phụ thân nàng ở đâu? Ta muốn tìm ông thương lượng mượn gia đinh của Đào phủ có việc.
Đi vài bước, Lưu Cảnh quay đầu lại hỏi:
- Nàng cảm thấy có bao nhiêu khả năng?
Đào Trạm cúi đầu ngẫm nghĩ một chút, lắc đầu.
- Phụ thân ở trong đình, chàng có thể đi nói với ông thử xem, nhưng ta cảm thấy khả năng không lớn.
Lưu Cảnh gật gật đầu, bước nhanh hướng đến trong đình, Đào Trạm nhìn bóng dáng hắn đi xa, nhưng trong lòng tính toán, làm sao để trợ giúp Lưu Cảnh một tay.
.....
Quả nhiên đúng với lo lắng của Chu Lăng, Đào Thắng nghe Lưu Cảnh thỉnh cầu phái gia đinh trợ chiến, nửa ngày không nói gì, quý phủ của y quả thật có hơn bốn trăm gia đinh, mỗi người đều võ nghệ cao cường, huấn luyện nghiêm chỉnh, nhưng Đào gia chưa bao giờ tham gia vào tranh giành giữa hai nhà Tôn, Lưu.
Nguyên nhân tự mỗi người đều biết, hiện tại Lưu Cảnh yêu cầu y xuất gia đinh tham gia phòng ngự thành trì, thực tế khiến Đào Thắng cảm thấy khó xử, nếu bị Giang Đông biết rằng mình phái binh phòng ngự, như vậy tương lai của Đào gia ở Giang Đông sao có thể sống yên?
Nhưng là có chút chuyện y lại không thể không nói.
- Cảnh công tử có đại ân với Đào gia, Đào gia khắc ghi trong tâm, công tử thỉnh cầu, Đào gia tự nhiên muốn toàn lực đáp ứng, chỉ có điều Đào gia cũng có nỗi khổ, Cảnh công tử hẳn là cũng hiểu biết một phần, ngoại trừ phái gia đinh bên ngoài, Đào gia nguyện toàn lực ủng hộ thủ thành.
Đào Thắng ngụ ý nói chính là, Đào gia nguyện xuất tiền xuất lương, chính là không thể xuất nhân lực.
Lưu Cảnh sau một lúc lâu không có hé răng, trong lòng của hắn thực tại hơi mất hứng, hiện tại đã lúc nào, Đào gia còn đang suy nghĩ muốn dựa dẫm cả hai bên.
Lưu Cảnh thản nhiên nói:
- Nếu Đào gia khó xử, ta cũng không miễn cưỡng, về phần mặt ủng hộ khác, tạm thời vẫn chưa cần.
Lưu Cảnh vừa dứt lời, trong viện truyền đến thanh âm như tiếng chuông của Đào Liệt:
- Ai nói Đào gia không muốn xuất người!
Ở hai ngọn đèn lồng dẫn đường xuống, Đào Liệt bước nhanh vào gian phòng, Đào Trạm đi theo phía sau, Đào Trạm như là đã giao trái tim cho Lưu Cảnh, nàng tự nhiên toàn tâm toàn ý thay Lưu Cảnh suy xét, nàng biết rằng phụ thân tám chín phần mười sẽ không đáp ứng, chỉ có tìm ông nội đến mới có thể thay đổi quyết định của phụ thân.
Đào Thắng thấy phụ thân vào phòng, sợ tới mức vội vàng đứng lên, rồi lại thấy nữ nhân từ phía sau, trong mắt lại kinh ngạc, nàng không phải đã rời khỏi Sài Tang sao? Tại sao lại trở về.
Trong lòng Đào Thắng bấn loạn, cực kỳ phức tạp sự tình chồng chất ở trước mắt y, y cũng tạm thời chẳng quan tâm nữ nhi.
- Phụ thân sao lại đích thân đến?
Đào Liệt lạnh hừ lạnh một tiếng với y, ôm quyền nói với Lưu Cảnh:
- Cảnh công tử tự mình tới cửa hiệp thương, Đào gia nhất định sẽ nể mặt, Cảnh công tử mời ngồi!
Lưu Cảnh cảm kích liếc mắt nhìn Đào Trạm một cái, Đào lão gia tử ở lúc mấu chốt tới rồi, tất nhiên là nàng mật báo, vừa lúc Đào Trạm cũng nhìn về phía hắn, trong ánh mắt tràn đầy vẻ nghịch ngợm và đắc ý.
Mấy người ngồi xuống, Đào Liệt thở dài nói:
- Nếu không phải cửu nương nói cho ta biết, ta còn không biết quân Giang Đông đã tiến công Sài Tang rồi, xem ra ta thật sự là một lão già ngồi chờ chết.
Đào Thắng nghe ra trong giọng phụ thân nói có sự bất mãn, vội vàng giải thích:
- Hài nhi cũng là vừa mới biết được, chỉ có điều bây giờ còn chưa đến canh năm, không dám đi quấy nhiễu phụ thân nghỉ ngơi.
Đào Liệt không có hỏi y, lại nói với Lưu Cảnh:
- Ta cũng không giấu diếm Cảnh công tử, năm đó ta cùng với Lưu Cảnh Thăng Tôn Văn Đài đều đạt thành một ký kết ngầm, bất kể hai nhà giao binh như thế nào, Đào gia đều duy trì trung lập, nếu ta cho Kinh Châu năm vạn thạch lương thực, vậy cũng nhất định phải cấp Giang Đông năm vạn thạch, cho nên nhiều năm như vậy, Đào gia vẫn có thể ở trong khe hẹp sống sót.
Lưu Cảnh gật gật đầu.
- Cháu hiểu Đào gia khó xử, cho nên cháu cũng không cưỡng cầu.
- Không! Không!
Đào Liệt vội vàng xua tay.
- Ta mới vừa nói, nể mặt Cảnh công tử, Đào gia không thể không cấp người nhất định sẽ cấp cho công tử, chỉ có điều phải đổi bằng một phương thức khác.
Không chỉ có Lưu Cảnh ngây ngẩn cả người, đến Đào Thắng cũng không hiểu ý của phụ thân, thay đổi một phương thức khác là như thế nào?
Đào Liệt khẽ mỉm cười.
- Công tử có thể ở trong thành Sài Tang dựng cờ mộ binh, tất cả tiền lương Đào gia bỏ ra, không chỉ có như thế, ta sẽ sắp xếp ba trăm gia đinh Đào gia lấy phương thức mộ binh gia nhập đội quân của Cảnh công tử, như vậy chính là cá nhân bọn họ, không có quan hệ với Đào gia.
Lưu Cảnh lúc này mới chợt hiểu, âm thầm bội phục Đào Liệt, gừng càng già càng cay.
....
Lưu Cảnh và Đào Trạm rời khỏi phòng, trong phòng chỉ còn lại có hai phụ tử Đào Liệt và Đào Thắng, Đào Thắng lúc này mới lo lắng nói:
- Phụ thân tuy rằng dùng phương pháp khác xuất gia binh trợ Lưu Cảnh, chỉ sợ việc này vẫn không thể gạt được Giang Đông.
Đào Liệt lạnh lùng nói:
- Ta đương nhiên biết không thể gạt được Giang Đông, nhưng không thể gạt được thì sao, Tôn Quyền liền sẽ đả kích Đào gia sao? Trừ phi y không muốn tiền lương hàng năm, ngươi cảm thấy y sẽ vì việc nhỏ nhặt ấy mà trở mặt với Đào gia sao?
Đào Thắng cúi đầu không nói, y đã hiểu được ý phụ thân, Tôn Quyền thì sẽ cân nhắc lợi hại, chỉ cần Đào gia mật trợ quân Kinh Châu, Tôn Quyền cũng sẽ mở một mắt nhắm một mắt, làm bộ như không biết chuyện này.
Đào Thắng thở dài.
- Vẫn là phụ thân suy nghĩ sâu xa, hài nhi còn lâu mới sánh bằng.
Đào Liệt nhìn y một cái, lúc này mới sâu xa nói:
- Ta là vừa mới nghĩ thông suốt sự việc này, mục đích thật sự mà lần này Lưu Biểu phái Lưu Cảnh đến Giang Hạ, chỉ sợ sẽ là cùng với tranh đoạt quyền khống chế Hoàng Tổ ở Giang Hạ, một khi Lưu Cảnh thành công, như vậy hắn sẽ trở thành người đứng đầu Giang Hạ.
Đào Thắng trầm ngâm một chút nói:
- Phụ thân, hài nhi có một câu, không biết có nên nói hay không?
- Con có lời gì cứ việc nói thẳng.
- Hài nhi cảm thấy, có lẽ Lưu Cảnh có thể trợ giúp Đào gia giải quyết nguy cơ Lưu Tông bị thương.
Đào Liệt trầm tư thật lâu sau, cuối cùng gật gật đầu.
- Nếu nhất định phải lựa chọn, ta thà rằng đem tiền đặt cược trên người Lưu Cảnh, nói thật, ta không tin được Hoàng Tổ chút nào.
......
Lưu Cảnh từ giữa đình đi ra, vòng chân lại đi đông viện, tìm được Từ Thứ và hơn mười người thủ hạ, mặc dù trời còn chưa sáng, nhưng đông viện gần như trước mỗi một cánh cửa sổ đều đốt đèn, quân Giang Đông tập kích đêm tin tức của Sài Tang sớm truyền khắp đông viện, khiến trong đông viện tràn ngập một loại bất an.
- Công tử, tình hình như thế nào?
Vào cửa sân, Từ Thứ liền vội hỏi.
- Chúng ta vào trong phòng nói chuyện.
Lưu Cảnh bước nhanh hướng vào phòng, cũng gọi Vương Thái đến, Lưu Cảnh ngồi xuống, uống một ngụm trà, nói với hai người:
- Quân Giang Đông đánh lén thất bại, tạm thời rút lui phía sau, phỏng chừng sau khi trời sáng sẽ tiếp tục công thành, lúc này đây ta không thể không quan tâm đến.
Từ Thứ gật gật đầu.
- Sài Tang là cửa ngõ Giang Hạ, nếu thành Sài Tang bị phá, tình thế Giang Hạ sẽ lâm nguy rồi! Công tử nếu chịu sự phó thác Châu Mục, đương nhiên không thể không quan tâm đến, nếu có thể, ta đề nghị công tử nắm lấy quyền chỉ huy trên tay.
Nói tới đây, Từ Thứ hơi hơi mỉm cười.
- Công tử không biết đây thật ra là một cơ hội sao?
Lưu Cảnh như thoáng chút suy nghĩ, Từ Thứ luôn có thể ở bên trong thế cục lung tung, thấy rõ vấn đề thực chất, do đó có thể chuẩn xác cắt nghĩa chỗ mấu chốt.
Lúc này, Vương Thái ở bên cạnh nói:
- Công tử, vậy ta có thể làm cái gì?
Lưu Cảnh thu hồi suy nghĩ, với Vương Thái cười nói:
- Ngươi có thể thay ta làm hai chuyện, ta sẽ viết một phong thư, ngươi lập tức sai Hầu Ngũ đưa đi huyện Dương Tân, giao cho Cam Ninh, tiếp theo, ta tính dựng cờ mộ binh ở thành Sài Tang, tiền lương ta cần đều do Đào gia xuất ra, ngươi mang cho các huynh đệ thay ta chiêu mộ tư binh bộ khúc.
.....
Nhưng lần này Lưu Tông bị thương, Chu Lăng tạm thời sai năm trăm quân hộ tống Lưu Tông về Vũ Xương trị bệnh, khiến cho quân thủ thành chỉ còn lại có năm trăm người, nhưng trong lúc mấu chốt này, Sài Tang lại gặp sự tiến công của quân Giang Đông.
Sắc mặt của Chu Lăng âm tình bất định, kinh ngạc nhìn đoàn thuyền quân Giang Đông nơi xa, rất rõ ràng, quân Giang Đông không có buông tha tấn công Sài Tang, chỉ là tạm thời lùi về phía sau, đang chuẩn bị tiến công tiếp.
Lúc này, Lưu Cảnh chậm rãi đi tới bên cạnh y, trầm giọng nói:
- Phỏng chừng quân Giang Đông khi rạng sáng sẽ phát động lần tiến công thứ hai.
- Công tử nói không sai, bọn họ đêm nay chỉ đánh lén, chuẩn bị cũng không đầy đủ, nếu đánh lén vô vọng, bọn họ sẽ một lần nữa bố trí, điều này cần một chút thời gian, chúng ta cũng cần phải gia tăng phòng ngự.
Chu Lăng cảm kích nói với Lưu Cảnh:
- May mắn Cảnh công tử đúng lúc phát hiện âm mưu quân Giang Đông, nếu không Sài Tang đã khó giữ được.
Lưu Cảnh cười cười.
- Đây là điều nên làm, phá thành Sài Tang, đối với mọi người đều không có lợi.
Chu Lăng nghĩ đến mình chỉ có năm trăm người, không kìm nổi lo lắng nói:
- Cảnh công tử gặp nguy không loạn, chỉ huy thích đáng, khẩn cầu Cảnh công tử tiếp tục ở lại hiệp trợ ta chỉ huy phòng ngự, nói thật, một mình ta áp lực quá lớn.
- Ta không có vấn đề, chỉ có điều binh lực của Sài Tang quả thật không đủ, Chu huyện lệnh có nghĩ tới biện pháp gì ứng phó hay không? Chu Lăng nhìn thoáng qua khói lửa ở thành đông, thở dài nói:
- Ta còn có thể có biện pháp nào? Chỉ có thể cầu cứuVũ Xương, lửa hiệu đã đốt lên, một canh giờ sau có thể truyền đến Vũ Xương, như vậy ít nhất hai ngày, viện quân chắc chắn sẽ tới, mấu chốt là ta có thể bảo vệ hai ngày hay không, chúng ta chỉ có năm trăm người, ôi!"
Lưu Cảnh trầm tư chốc lát nói:
- Cầu viện khẳng định là cần, không chỉ có Vũ Xương, ta cũng có thể viết một phong thư, ra lệnh cho thủ hạ đưa đi huyện Dương Tân, mời Cam Ninh suất quân đến trợ giúp, mặt khác, mấy đại gia tộc Sài Tang đều có gia binh, huấn luyện nghiêm chỉnh, có thể động viên gia binh đến tham gia phòng ngự, chí ít có hơn một ngàn người.
- Cầu cứu Cam Ninh đương nhiên là khả thi, chỉ có điều gia đinh của thế gia Sài Tang.....
Chu Lăng có vẻ thật khó xử, y biết rằng nhiều thế gia Sài Tang đều ngả về hai phía, nhất là Đào gia, lại có muôn vàn liên hệ với Giang Đông, để bọn họ phái gia đinh tham dự phòng ngự, chỉ sợ không quá thực tế.
Lưu Cảnh hiểu sự lo lắng của y, quyết định thật nhanh nói:
- Không sao, ta đi đàm phán với Đào gia!
.....
Lưu Cảnh vội vàng đi tới Đào phủ, vừa mới tiến vào cửa chính, lại gặp được Đào Trạm, Đào Trạm luôn lo lắng tình hình của Lưu Cảnh, nàng ủy thác quản gia đi nghe ngóng, chính mình lại đứng ngồi không yên, cho nên quản gia đưa tin vừa tới cửa, không ngờ vừa gặp được Lưu Cảnh trở về.
Nàng lập tức nhẹ nhàng thở ra, vỗ ngực một cái, đánh giá hắn trên dưới một chút, cười khanh khách nói:
- Đang lo lắng chàng xảy ra chuyện gì! Vẫn tốt, không có đứt tay thiếu chân.
Lưu Cảnh cảm nhận được sự quan tâm của nàng đối với mình, trong lòng cảm thấy lo lắng, gãi đầu cười hỏi nàng.
- Nàng trở lại không bị phụ thân lám khó chứ?
Đào Trạm che miệng cúi đầu cười nói:
- Không có đâu! Trong phủ loạn thành một mớ, phụ thân còn chẳng quan tâm ta, nói không chừng ông còn không biết ta đã trở lại.
- Vậy phụ thân nàng ở đâu? Ta muốn tìm ông thương lượng mượn gia đinh của Đào phủ có việc.
Đi vài bước, Lưu Cảnh quay đầu lại hỏi:
- Nàng cảm thấy có bao nhiêu khả năng?
Đào Trạm cúi đầu ngẫm nghĩ một chút, lắc đầu.
- Phụ thân ở trong đình, chàng có thể đi nói với ông thử xem, nhưng ta cảm thấy khả năng không lớn.
Lưu Cảnh gật gật đầu, bước nhanh hướng đến trong đình, Đào Trạm nhìn bóng dáng hắn đi xa, nhưng trong lòng tính toán, làm sao để trợ giúp Lưu Cảnh một tay.
.....
Quả nhiên đúng với lo lắng của Chu Lăng, Đào Thắng nghe Lưu Cảnh thỉnh cầu phái gia đinh trợ chiến, nửa ngày không nói gì, quý phủ của y quả thật có hơn bốn trăm gia đinh, mỗi người đều võ nghệ cao cường, huấn luyện nghiêm chỉnh, nhưng Đào gia chưa bao giờ tham gia vào tranh giành giữa hai nhà Tôn, Lưu.
Nguyên nhân tự mỗi người đều biết, hiện tại Lưu Cảnh yêu cầu y xuất gia đinh tham gia phòng ngự thành trì, thực tế khiến Đào Thắng cảm thấy khó xử, nếu bị Giang Đông biết rằng mình phái binh phòng ngự, như vậy tương lai của Đào gia ở Giang Đông sao có thể sống yên?
Nhưng là có chút chuyện y lại không thể không nói.
- Cảnh công tử có đại ân với Đào gia, Đào gia khắc ghi trong tâm, công tử thỉnh cầu, Đào gia tự nhiên muốn toàn lực đáp ứng, chỉ có điều Đào gia cũng có nỗi khổ, Cảnh công tử hẳn là cũng hiểu biết một phần, ngoại trừ phái gia đinh bên ngoài, Đào gia nguyện toàn lực ủng hộ thủ thành.
Đào Thắng ngụ ý nói chính là, Đào gia nguyện xuất tiền xuất lương, chính là không thể xuất nhân lực.
Lưu Cảnh sau một lúc lâu không có hé răng, trong lòng của hắn thực tại hơi mất hứng, hiện tại đã lúc nào, Đào gia còn đang suy nghĩ muốn dựa dẫm cả hai bên.
Lưu Cảnh thản nhiên nói:
- Nếu Đào gia khó xử, ta cũng không miễn cưỡng, về phần mặt ủng hộ khác, tạm thời vẫn chưa cần.
Lưu Cảnh vừa dứt lời, trong viện truyền đến thanh âm như tiếng chuông của Đào Liệt:
- Ai nói Đào gia không muốn xuất người!
Ở hai ngọn đèn lồng dẫn đường xuống, Đào Liệt bước nhanh vào gian phòng, Đào Trạm đi theo phía sau, Đào Trạm như là đã giao trái tim cho Lưu Cảnh, nàng tự nhiên toàn tâm toàn ý thay Lưu Cảnh suy xét, nàng biết rằng phụ thân tám chín phần mười sẽ không đáp ứng, chỉ có tìm ông nội đến mới có thể thay đổi quyết định của phụ thân.
Đào Thắng thấy phụ thân vào phòng, sợ tới mức vội vàng đứng lên, rồi lại thấy nữ nhân từ phía sau, trong mắt lại kinh ngạc, nàng không phải đã rời khỏi Sài Tang sao? Tại sao lại trở về.
Trong lòng Đào Thắng bấn loạn, cực kỳ phức tạp sự tình chồng chất ở trước mắt y, y cũng tạm thời chẳng quan tâm nữ nhi.
- Phụ thân sao lại đích thân đến?
Đào Liệt lạnh hừ lạnh một tiếng với y, ôm quyền nói với Lưu Cảnh:
- Cảnh công tử tự mình tới cửa hiệp thương, Đào gia nhất định sẽ nể mặt, Cảnh công tử mời ngồi!
Lưu Cảnh cảm kích liếc mắt nhìn Đào Trạm một cái, Đào lão gia tử ở lúc mấu chốt tới rồi, tất nhiên là nàng mật báo, vừa lúc Đào Trạm cũng nhìn về phía hắn, trong ánh mắt tràn đầy vẻ nghịch ngợm và đắc ý.
Mấy người ngồi xuống, Đào Liệt thở dài nói:
- Nếu không phải cửu nương nói cho ta biết, ta còn không biết quân Giang Đông đã tiến công Sài Tang rồi, xem ra ta thật sự là một lão già ngồi chờ chết.
Đào Thắng nghe ra trong giọng phụ thân nói có sự bất mãn, vội vàng giải thích:
- Hài nhi cũng là vừa mới biết được, chỉ có điều bây giờ còn chưa đến canh năm, không dám đi quấy nhiễu phụ thân nghỉ ngơi.
Đào Liệt không có hỏi y, lại nói với Lưu Cảnh:
- Ta cũng không giấu diếm Cảnh công tử, năm đó ta cùng với Lưu Cảnh Thăng Tôn Văn Đài đều đạt thành một ký kết ngầm, bất kể hai nhà giao binh như thế nào, Đào gia đều duy trì trung lập, nếu ta cho Kinh Châu năm vạn thạch lương thực, vậy cũng nhất định phải cấp Giang Đông năm vạn thạch, cho nên nhiều năm như vậy, Đào gia vẫn có thể ở trong khe hẹp sống sót.
Lưu Cảnh gật gật đầu.
- Cháu hiểu Đào gia khó xử, cho nên cháu cũng không cưỡng cầu.
- Không! Không!
Đào Liệt vội vàng xua tay.
- Ta mới vừa nói, nể mặt Cảnh công tử, Đào gia không thể không cấp người nhất định sẽ cấp cho công tử, chỉ có điều phải đổi bằng một phương thức khác.
Không chỉ có Lưu Cảnh ngây ngẩn cả người, đến Đào Thắng cũng không hiểu ý của phụ thân, thay đổi một phương thức khác là như thế nào?
Đào Liệt khẽ mỉm cười.
- Công tử có thể ở trong thành Sài Tang dựng cờ mộ binh, tất cả tiền lương Đào gia bỏ ra, không chỉ có như thế, ta sẽ sắp xếp ba trăm gia đinh Đào gia lấy phương thức mộ binh gia nhập đội quân của Cảnh công tử, như vậy chính là cá nhân bọn họ, không có quan hệ với Đào gia.
Lưu Cảnh lúc này mới chợt hiểu, âm thầm bội phục Đào Liệt, gừng càng già càng cay.
....
Lưu Cảnh và Đào Trạm rời khỏi phòng, trong phòng chỉ còn lại có hai phụ tử Đào Liệt và Đào Thắng, Đào Thắng lúc này mới lo lắng nói:
- Phụ thân tuy rằng dùng phương pháp khác xuất gia binh trợ Lưu Cảnh, chỉ sợ việc này vẫn không thể gạt được Giang Đông.
Đào Liệt lạnh lùng nói:
- Ta đương nhiên biết không thể gạt được Giang Đông, nhưng không thể gạt được thì sao, Tôn Quyền liền sẽ đả kích Đào gia sao? Trừ phi y không muốn tiền lương hàng năm, ngươi cảm thấy y sẽ vì việc nhỏ nhặt ấy mà trở mặt với Đào gia sao?
Đào Thắng cúi đầu không nói, y đã hiểu được ý phụ thân, Tôn Quyền thì sẽ cân nhắc lợi hại, chỉ cần Đào gia mật trợ quân Kinh Châu, Tôn Quyền cũng sẽ mở một mắt nhắm một mắt, làm bộ như không biết chuyện này.
Đào Thắng thở dài.
- Vẫn là phụ thân suy nghĩ sâu xa, hài nhi còn lâu mới sánh bằng.
Đào Liệt nhìn y một cái, lúc này mới sâu xa nói:
- Ta là vừa mới nghĩ thông suốt sự việc này, mục đích thật sự mà lần này Lưu Biểu phái Lưu Cảnh đến Giang Hạ, chỉ sợ sẽ là cùng với tranh đoạt quyền khống chế Hoàng Tổ ở Giang Hạ, một khi Lưu Cảnh thành công, như vậy hắn sẽ trở thành người đứng đầu Giang Hạ.
Đào Thắng trầm ngâm một chút nói:
- Phụ thân, hài nhi có một câu, không biết có nên nói hay không?
- Con có lời gì cứ việc nói thẳng.
- Hài nhi cảm thấy, có lẽ Lưu Cảnh có thể trợ giúp Đào gia giải quyết nguy cơ Lưu Tông bị thương.
Đào Liệt trầm tư thật lâu sau, cuối cùng gật gật đầu.
- Nếu nhất định phải lựa chọn, ta thà rằng đem tiền đặt cược trên người Lưu Cảnh, nói thật, ta không tin được Hoàng Tổ chút nào.
......
Lưu Cảnh từ giữa đình đi ra, vòng chân lại đi đông viện, tìm được Từ Thứ và hơn mười người thủ hạ, mặc dù trời còn chưa sáng, nhưng đông viện gần như trước mỗi một cánh cửa sổ đều đốt đèn, quân Giang Đông tập kích đêm tin tức của Sài Tang sớm truyền khắp đông viện, khiến trong đông viện tràn ngập một loại bất an.
- Công tử, tình hình như thế nào?
Vào cửa sân, Từ Thứ liền vội hỏi.
- Chúng ta vào trong phòng nói chuyện.
Lưu Cảnh bước nhanh hướng vào phòng, cũng gọi Vương Thái đến, Lưu Cảnh ngồi xuống, uống một ngụm trà, nói với hai người:
- Quân Giang Đông đánh lén thất bại, tạm thời rút lui phía sau, phỏng chừng sau khi trời sáng sẽ tiếp tục công thành, lúc này đây ta không thể không quan tâm đến.
Từ Thứ gật gật đầu.
- Sài Tang là cửa ngõ Giang Hạ, nếu thành Sài Tang bị phá, tình thế Giang Hạ sẽ lâm nguy rồi! Công tử nếu chịu sự phó thác Châu Mục, đương nhiên không thể không quan tâm đến, nếu có thể, ta đề nghị công tử nắm lấy quyền chỉ huy trên tay.
Nói tới đây, Từ Thứ hơi hơi mỉm cười.
- Công tử không biết đây thật ra là một cơ hội sao?
Lưu Cảnh như thoáng chút suy nghĩ, Từ Thứ luôn có thể ở bên trong thế cục lung tung, thấy rõ vấn đề thực chất, do đó có thể chuẩn xác cắt nghĩa chỗ mấu chốt.
Lúc này, Vương Thái ở bên cạnh nói:
- Công tử, vậy ta có thể làm cái gì?
Lưu Cảnh thu hồi suy nghĩ, với Vương Thái cười nói:
- Ngươi có thể thay ta làm hai chuyện, ta sẽ viết một phong thư, ngươi lập tức sai Hầu Ngũ đưa đi huyện Dương Tân, giao cho Cam Ninh, tiếp theo, ta tính dựng cờ mộ binh ở thành Sài Tang, tiền lương ta cần đều do Đào gia xuất ra, ngươi mang cho các huynh đệ thay ta chiêu mộ tư binh bộ khúc.
.....
Danh sách chương