Chỉ sau nửa giờ, hơn mười hai nghìn binh lính của Cung Đô đã gần như chết hết, chỉ có một số ít binh lính trốn thoát được, mà đám dân phu bị ép tới cũng gần như chết sạch.
Kị binh quân Tào cướp lấy một bộ phận lương thảo, số còn lại thì thiêu hủy, sáu ngàn kỵ binh quay đầu tiếp tục xuôi nam.
Lúc này trời đã tối, cánh đồng tràn ngập máu tanh, từng đàn chó hoang xuất hiện gặm thi thể, , từng nhóm chó hoang xuất hiện, gặm ăn thi thể, lúc này việc rời xa chiến trường là quan trọng nhất.
Lưu Kiện chạy một hơi hơn hai mươi dặm, hắn rất thông minh, sau khi chạy vào rừng cây, hắn lượn một vòng lớn rồi mới chạy về hướng tây bắc để tránh kỵ binh.
Hắn chạy lên một cái gò đất thấp trong rừng cây, nơi này không còn nguy hiểm nữa nên hắn tìm một tảng đá lớn rồi ngồi nghỉ, mấy tên dân phu chạy cùng hắn đã tán loạn khắp nơi nên giờ chỉ còn một mình hắn.
Lưu Kiện thở dài, tới thời đại này đã ba ngày, cho tới lúc này hắn mới có thể tĩnh tâm suy nghĩ một số vấn đề.
Thật ra thì hắn đã có thể đoán được bây giờ là thời điểm nào, hắn thuộc Tam Quốc Diễn Nghĩa, sau khi nghe một số dân phu kể chuyện về quận Nhữ Nam, quân Tào, giặc Khăn Vàng và xâu chuỗi lại, hắn đã có thể đoán được một số chuyện.
Đây chính là thời điểm Lưu Bị rời Viên Thiệu, sáp nhập quân bộ của Lưu Ích, Cung Đô ở Nhữ Nam, chuẩn bị tấn công Hứa Đô, kết quả bị Tào Tháo quay giáo đâm cho một kích.
Đúng! Bây giờ là năm Kiến An thứ 6, Lưu Kiện chợt nhớ tới việc Lưu Bị đi Kinh châu nhờ cậy Lưu Biểu.
Vậy thì mình nên đi đâu? Đi đầu nhập vào Lưu Biểu, hay. . . . . đầu nhập vào Tào Tháo, dĩ nhiên là phải đầu nhập vào Tào Tháo, nhưng hắn dựa vào cái gì? Lưu Kiện suy nghĩ lung tung mà không quyết định được vấn đề.
Lúc này bụng hắn đã kêu lên òng ọc, đưa tay sờ ngực, ngoài ý muốn phát hiện ra nửa cái bánh còn sót lại, hắn mừng rỡ, chỉ cần nửa cái bánh này là có thể sống sót tới sáng mai.
Lưu Kiện cắn hai miếng, thời Hán chưa có kỹ thuật lên men nên bánh rất rắn, hơn nữa còn khô khốc, khó mà nuốt trôi, cho nên khi ăn phải dùng nước nhai cùng hoặc là ngâm nước cho nát rồi ăn.
Bánh khô làm cổ họng Lưu Kiện như bốc lửa, hắn nhìn bốn phía xung quanh, hắn cần tìm một con suối.
Tuy núi đây là một gò đất thấp, chỉ thoáng cao hơn cánh đồng kia một chút nhưng rất bằng phẳng, hơn nữa lại rộng tới hơn mười dặm, cây cối mọc um tùm, có một con đường độc đạo xuyên qua rừng rây, đây là con đường bắt buộc phải đi nếu muốn tới Kinh - Tương.
Ban đêm trong rừng cây có rất nhiều tiếng động kỳ quái, thỉnh thoảng lại có tiếng kêu thê lương truyền tới làm người ta rợn cả tóc gáy, do không có vật phòng vệ nên hắn không dám đi sâu vào trong.
Chiến tranh bùng nổ ở quận Nhữ Nam khiến cho người chết khắp nơi, chó hoang kết thành đàn chạy tung tung, nếu đơn độc gặp phải những đàn chó này thì kiểu gì cũng chết.
Lưu Kiện đi dọc con đường về phía tây, đi được chừng hai, ba dặm, hắn phát hiện trước mặt là một cái ngã ba, cẩn thận lắng nghe, hắn phát hiện tiếng nước chảy róc rách.
Lưu Kiện mừng rỡ, chạy như bay về phía ngã ba, khi chạy được khoảng 100 bước, hắn nhìn thấy một con suối nhỏ rộng chừng một trượng (10 thước) từ trong rừng chảy ra, ánh trăng xuyên qua ngọn cây chiếu xuống mặt suối nửa sáng nửa tối khiến cho nó thêm mấy phần thần bí.
Lưu Kiện chạy thêm khoảng chục bước nữa thì bất ngờ dừng lại, hai mắt hắn nhìn chằm chằm vào sau một bụi cây...
Sau bụi cây có một chiếc xe trâu lật nghiêng, một chiếc bánh xe chổng lên trời, bốn phía có mấy người chết, một ông cụ thoi thóp nằm dưới bánh xe, máu chảy khắp nơi, phu xe thì nằm vật trên càng xe, sau lưng có một mũi tên, cách đó không xa còn có một nam tử mặc quần áo màu trắng.
Trong xe còn có một thi thể, là một gã thiếu niên, đại khái khoảng mười lăm mười sáu tuổi, thân hình khá cao, chỉ là thấp hơn hắn một chút, trên người có mấy vết thương đâm, toàn thân đều là máu.
Lưu Kiện thở dài, trong loạn thế, mạng người nhiều khi không bằng chó, đám người kia hình như có chút thân phận, mà thân phận có ích gì, trong loạn thế phải ôm cổ chạy như mình may ra mới bảo toàn được mạng sống.
Lúc này, hắn chợt phát hiện tên nam tử mặc áo trắng kia hình như động đậy, Lưu Kiện ngây ngẩn, người này chưa chết?
Hắn bước nhanh về phía trước, nhận ra đây là một trung niên nam tử, gáy của người này bị đập một gậy, máu thịt bầy nhầy, những nơi khác hình như không có vết thương, hắn đưa tay sờ mũi thấy còn hơi thở, dường như vừa mới ngất đi.
Hắn gỡ lấy áo bào của người này đem ngâm dưới suối một lúc lấy nước, sau đó vắt vào miệng của người đàn ông rồi lau trán của đối phương.
Có lẽ nước có tác dụng, nam tử từ từ mở mắt, hắn nhìn thoáng qua Lưu Kiện một cái, nhỏ tiếng nói:
"Gặp. . . . kị binh quân Tào, nói cho Lưu châu mục. . . . ."
Nói được tới đây hắn lại ngất đi, Lưu Kiện gãi đầu một cái, cảm thấy nhức đầu, là Lưu châu mục nào, là Dự châu mục Lưu Bị hay là Kinh châu mục Lưu Biểu hay Ích châu mục Lưu Chương? Ba người này đều là Lưu châu mục.
Lưu Kiện buông nam tử ra, tìm một lượt trong xe trâu, ngoại trừ một số thẻ tre nằm lăn lóc khắp nơi thì không còn gì khác, hắn có chút thất vọng, có một cây đao có phải tốt hơn không!
Hắn nhìn xung quanh một lần, cố gắng đưa ánh mắt đi xa, bỗng nhiên hắn phát hiện trong bụi cây hình như có gì đó?
Lưu Kiện bước nhanh về phía trước tìm được một túi da, túi da nặng trĩu, hắn mừng rỡ, sao túi da lại ở trong bụi cây được?
Hắn vội vàng mở túi da, đập vào mắt là một thanh đoản kiếm, vỏ kiếm cũng được trang trí tinh xảo, chắc là khá đắt tiền, có viền bạc quấn quanh, ngoài ra còn gắn mấy viên bảo thạch, lưỡi kiếm sắc bén dị thường, nhìn thoáng qua cũng biết là một thanh kiếm quý.
Đúng lúc này, hắn giật mình, bản năng đi săn báo cho hắn biết có nguy hiểm, hắn chạy nhanh về phía bên trái.
'Vèo! Vèo!' hai tiếng xé gió vang lên, hai mũi tên trước sau bắn tới, đúng vào vị trí hắn vừa đứng.
Lưu Kiện lúc này mới phát hiện, có hai gã quân Tào binh một trước một sau xuất hiện, tay cầm trường mâu và nỏ, vô thanh vô tức bao vây hắn.
Đây là hai gã kị binh, túi da trong bụi là do họ ném vào để sau đó trở lại lấy mang đi, nhưng không ngờ thấy có người phát hiện nên nổi cơn giận dữ.
"Tiểu tử, bỏ túi xuống!"
Một tên lính hung tợn hét.
Lưu Kiện buông túi da, rút đoản kiếm, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào đối phương, hai người này đã chặn đường trốn của hắn, không phải muốn giết hắn thì làm gì?
Hắn cho dù chết, cũng phải giết một tên kiếm vốn mang theo.
"Tiểu tử, đúng là không muốn sống."
Một tên lính ném cung tên, hét lớn một tiếng xông lên trước, đâm một thương về phía Lưu Kiện, hai tên lính này kỵ binh tuần tiễu của Hạ Hầu Uyên, xuất thân từ Thanh châu quân, được huấn luyện tốt, năng lực cận chiến cực mạnh, nhưng mà do quân kỷ không nghiêm nên thường giết người cướp của, việc này bình thường như cơm bữa.
Nếu không phải sợ tiếng vó ngựa làm Lưu Kiện kinh động bỏ chạy, hai người cưỡi ngựa chém tới
Lưu Kiện lách người tránh thoát nhát đâm, hắn lao về phía trước đâm một kiếm vào bắp chân đối phương.
Dù là kiếp trước hay kiếp này, hắn đều có sức khỏe và sự nhanh nhẹn, kiếp này là một thợ săn nên có kinh nghiệm đi săn phong phú, loại kinh nghiệm này ẩn sâu trong đầu óc, mỗi khi gặp nguy hiểm là có thể lập tức sử dụng như bản năng.
Hắn nhận ra hai người này là kỵ binh, chân vòng kiềng, khả năng né tránh không cao, hắn nhớ đây là nhược điểm phổ biến của kỵ binh.
Tên lính kia hiển nhiên không đề phòng đối phương, quan trọng hơn là trông đối phương chỉ là một thằng nhóc nên trong lòng có sự khinh thường.
Một tiếng kêu thảm thiết vang lên, chân phải của tên lính bị một kiếm chặt đứt, ngay cả Lưu Kiện cũng bất ngờ vì độ sắc bén của thanh kiếm này, nhưng kinh ngạc chỉ thoáng qua, hắn tiếp tục nhào tới lật tên lĩnh xuống đất, đâm mạnh một kiếm xuyên ngực.
Hắn xoay người, nhìn chằm chằm vào tên còn lại, lấy tay áo lau mau trên mặt, đây là kinh nghiệm khi săn giết thú hoang, giết xong một con con mồi, không được phép chần chữ nếu không sẽ làm mồi cho nó.
Tên lính còn lại hiển nhiên cũng bất ngờ nên không kịp phản ứng, lúc muốn cứu đã không còn kịp, Lưu Kiện giết người quá nhanh, không cho hắn một chút cơ hội.
Hai người giằng co, hai mắt không nháy mắt nhìn chằm chằm đối phương, cũng không ai dám tùy tiện phát động tấn công, tên lính Tào kia đã rút đao, tay còn lại cầm trường mâu, dài ngắn hỗ trợ nhau.
Lưu Kiện xoay người nhặt trường mâu của tên vừa giết lên, hai người như cung đã kéo căng, chỉ cần một người thoáng có chút biến hóa là sẽ lập tức công kích.
Tên lính kia hét lớn một tiếng, đâm thẳng một mâu vào Lưu Kiện rồi lao lên chém tiếp một đao.
Lưu Kiện khom người nhặt mâu chẳng qua là hư chiêu, hắn muốn đối phương động thủ trước, hắn lộn về phía trước hai vòng, tránh một mâu ném tới của đối phương, sau đó tung người một cái đâm vào đùi tên lính.
Tên lính Tào này là một gã Thập trưởng, thân cao tám thước, lưng hùm vai gấu, lợi hại hơn lính thường rất nhiều, hắn một đao chém trượt liền biết không ổn.
Nhưng hắn cũng không hoảng hốt, lập tức chuyển thế đao thành bổ ngang, đập thẳng vào đoản kiếm, tuy đánh bay kiếm của Lưu Kiện ra ngoài nhưng hắn lại bị ngã xuống đất.
Lưu Kiện đè đối phương xuống đất, dùng đầu gối đè lên tay địch, một tay tóm tai của đối phương ghì xuống cỏ, một tay khác đang vật lộn với đối phương.
Thời gian trôi qua, Lưu Kiện bỗng nhiên nghe thấy tiếng chiến mã hí ở phía xa, trong lòng khẩn trương nên đảo mắt nhìn quanh, hóa ra tên nam tử áo trắng kia đã tỉnh lại, đứng ngơ ngác nhìn họ.
"Tên ngu ngốc này, còn không mau tới giúp ta!"
Lưu Kiện gấp đến độ hô to.
Trong lúc hắn phân tâm, tên Thập trưởng kia hét lớn một tiếng, một tay bóp cổ Lưu Kiện khiến hắn tưởng như ngất đi vì khó thở.
Cùng lúc đó, tay Lưu Kiện chộp được một mũi tên, đâm thẳng vào mặt đối phương, tên Thập trưởng kia kêu thảm một tiếng, liều mạng bóp cổ hắn, hai người bây giờ dốc toàn lực muốn giết đối phương trước.
Lưu Kiện như nổi điên, tay liên tục dùng tên đâm xuống, tên Thập trưởng kia dần đuối sức, đột nhiên sau lưng hai người có tiếng quát:
"Ở đâu!"
Lưu Kiện tung người nhảy lên, túm lấy túi da trên mặt đất, lại tiện tay nhặt đoản kiếm, lảo đảo chạy về phía trước, nhảy xuống suối lội qua bờ biên kia, bỏ chạy như điên vào trong rừng cây.
Tên nam tử áo trắng kia cũng hoảng sợ chạy theo hắn:
"Công tử, chờ ta một chút!"
Kị binh quân Tào cướp lấy một bộ phận lương thảo, số còn lại thì thiêu hủy, sáu ngàn kỵ binh quay đầu tiếp tục xuôi nam.
Lúc này trời đã tối, cánh đồng tràn ngập máu tanh, từng đàn chó hoang xuất hiện gặm thi thể, , từng nhóm chó hoang xuất hiện, gặm ăn thi thể, lúc này việc rời xa chiến trường là quan trọng nhất.
Lưu Kiện chạy một hơi hơn hai mươi dặm, hắn rất thông minh, sau khi chạy vào rừng cây, hắn lượn một vòng lớn rồi mới chạy về hướng tây bắc để tránh kỵ binh.
Hắn chạy lên một cái gò đất thấp trong rừng cây, nơi này không còn nguy hiểm nữa nên hắn tìm một tảng đá lớn rồi ngồi nghỉ, mấy tên dân phu chạy cùng hắn đã tán loạn khắp nơi nên giờ chỉ còn một mình hắn.
Lưu Kiện thở dài, tới thời đại này đã ba ngày, cho tới lúc này hắn mới có thể tĩnh tâm suy nghĩ một số vấn đề.
Thật ra thì hắn đã có thể đoán được bây giờ là thời điểm nào, hắn thuộc Tam Quốc Diễn Nghĩa, sau khi nghe một số dân phu kể chuyện về quận Nhữ Nam, quân Tào, giặc Khăn Vàng và xâu chuỗi lại, hắn đã có thể đoán được một số chuyện.
Đây chính là thời điểm Lưu Bị rời Viên Thiệu, sáp nhập quân bộ của Lưu Ích, Cung Đô ở Nhữ Nam, chuẩn bị tấn công Hứa Đô, kết quả bị Tào Tháo quay giáo đâm cho một kích.
Đúng! Bây giờ là năm Kiến An thứ 6, Lưu Kiện chợt nhớ tới việc Lưu Bị đi Kinh châu nhờ cậy Lưu Biểu.
Vậy thì mình nên đi đâu? Đi đầu nhập vào Lưu Biểu, hay. . . . . đầu nhập vào Tào Tháo, dĩ nhiên là phải đầu nhập vào Tào Tháo, nhưng hắn dựa vào cái gì? Lưu Kiện suy nghĩ lung tung mà không quyết định được vấn đề.
Lúc này bụng hắn đã kêu lên òng ọc, đưa tay sờ ngực, ngoài ý muốn phát hiện ra nửa cái bánh còn sót lại, hắn mừng rỡ, chỉ cần nửa cái bánh này là có thể sống sót tới sáng mai.
Lưu Kiện cắn hai miếng, thời Hán chưa có kỹ thuật lên men nên bánh rất rắn, hơn nữa còn khô khốc, khó mà nuốt trôi, cho nên khi ăn phải dùng nước nhai cùng hoặc là ngâm nước cho nát rồi ăn.
Bánh khô làm cổ họng Lưu Kiện như bốc lửa, hắn nhìn bốn phía xung quanh, hắn cần tìm một con suối.
Tuy núi đây là một gò đất thấp, chỉ thoáng cao hơn cánh đồng kia một chút nhưng rất bằng phẳng, hơn nữa lại rộng tới hơn mười dặm, cây cối mọc um tùm, có một con đường độc đạo xuyên qua rừng rây, đây là con đường bắt buộc phải đi nếu muốn tới Kinh - Tương.
Ban đêm trong rừng cây có rất nhiều tiếng động kỳ quái, thỉnh thoảng lại có tiếng kêu thê lương truyền tới làm người ta rợn cả tóc gáy, do không có vật phòng vệ nên hắn không dám đi sâu vào trong.
Chiến tranh bùng nổ ở quận Nhữ Nam khiến cho người chết khắp nơi, chó hoang kết thành đàn chạy tung tung, nếu đơn độc gặp phải những đàn chó này thì kiểu gì cũng chết.
Lưu Kiện đi dọc con đường về phía tây, đi được chừng hai, ba dặm, hắn phát hiện trước mặt là một cái ngã ba, cẩn thận lắng nghe, hắn phát hiện tiếng nước chảy róc rách.
Lưu Kiện mừng rỡ, chạy như bay về phía ngã ba, khi chạy được khoảng 100 bước, hắn nhìn thấy một con suối nhỏ rộng chừng một trượng (10 thước) từ trong rừng chảy ra, ánh trăng xuyên qua ngọn cây chiếu xuống mặt suối nửa sáng nửa tối khiến cho nó thêm mấy phần thần bí.
Lưu Kiện chạy thêm khoảng chục bước nữa thì bất ngờ dừng lại, hai mắt hắn nhìn chằm chằm vào sau một bụi cây...
Sau bụi cây có một chiếc xe trâu lật nghiêng, một chiếc bánh xe chổng lên trời, bốn phía có mấy người chết, một ông cụ thoi thóp nằm dưới bánh xe, máu chảy khắp nơi, phu xe thì nằm vật trên càng xe, sau lưng có một mũi tên, cách đó không xa còn có một nam tử mặc quần áo màu trắng.
Trong xe còn có một thi thể, là một gã thiếu niên, đại khái khoảng mười lăm mười sáu tuổi, thân hình khá cao, chỉ là thấp hơn hắn một chút, trên người có mấy vết thương đâm, toàn thân đều là máu.
Lưu Kiện thở dài, trong loạn thế, mạng người nhiều khi không bằng chó, đám người kia hình như có chút thân phận, mà thân phận có ích gì, trong loạn thế phải ôm cổ chạy như mình may ra mới bảo toàn được mạng sống.
Lúc này, hắn chợt phát hiện tên nam tử mặc áo trắng kia hình như động đậy, Lưu Kiện ngây ngẩn, người này chưa chết?
Hắn bước nhanh về phía trước, nhận ra đây là một trung niên nam tử, gáy của người này bị đập một gậy, máu thịt bầy nhầy, những nơi khác hình như không có vết thương, hắn đưa tay sờ mũi thấy còn hơi thở, dường như vừa mới ngất đi.
Hắn gỡ lấy áo bào của người này đem ngâm dưới suối một lúc lấy nước, sau đó vắt vào miệng của người đàn ông rồi lau trán của đối phương.
Có lẽ nước có tác dụng, nam tử từ từ mở mắt, hắn nhìn thoáng qua Lưu Kiện một cái, nhỏ tiếng nói:
"Gặp. . . . kị binh quân Tào, nói cho Lưu châu mục. . . . ."
Nói được tới đây hắn lại ngất đi, Lưu Kiện gãi đầu một cái, cảm thấy nhức đầu, là Lưu châu mục nào, là Dự châu mục Lưu Bị hay là Kinh châu mục Lưu Biểu hay Ích châu mục Lưu Chương? Ba người này đều là Lưu châu mục.
Lưu Kiện buông nam tử ra, tìm một lượt trong xe trâu, ngoại trừ một số thẻ tre nằm lăn lóc khắp nơi thì không còn gì khác, hắn có chút thất vọng, có một cây đao có phải tốt hơn không!
Hắn nhìn xung quanh một lần, cố gắng đưa ánh mắt đi xa, bỗng nhiên hắn phát hiện trong bụi cây hình như có gì đó?
Lưu Kiện bước nhanh về phía trước tìm được một túi da, túi da nặng trĩu, hắn mừng rỡ, sao túi da lại ở trong bụi cây được?
Hắn vội vàng mở túi da, đập vào mắt là một thanh đoản kiếm, vỏ kiếm cũng được trang trí tinh xảo, chắc là khá đắt tiền, có viền bạc quấn quanh, ngoài ra còn gắn mấy viên bảo thạch, lưỡi kiếm sắc bén dị thường, nhìn thoáng qua cũng biết là một thanh kiếm quý.
Đúng lúc này, hắn giật mình, bản năng đi săn báo cho hắn biết có nguy hiểm, hắn chạy nhanh về phía bên trái.
'Vèo! Vèo!' hai tiếng xé gió vang lên, hai mũi tên trước sau bắn tới, đúng vào vị trí hắn vừa đứng.
Lưu Kiện lúc này mới phát hiện, có hai gã quân Tào binh một trước một sau xuất hiện, tay cầm trường mâu và nỏ, vô thanh vô tức bao vây hắn.
Đây là hai gã kị binh, túi da trong bụi là do họ ném vào để sau đó trở lại lấy mang đi, nhưng không ngờ thấy có người phát hiện nên nổi cơn giận dữ.
"Tiểu tử, bỏ túi xuống!"
Một tên lính hung tợn hét.
Lưu Kiện buông túi da, rút đoản kiếm, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào đối phương, hai người này đã chặn đường trốn của hắn, không phải muốn giết hắn thì làm gì?
Hắn cho dù chết, cũng phải giết một tên kiếm vốn mang theo.
"Tiểu tử, đúng là không muốn sống."
Một tên lính ném cung tên, hét lớn một tiếng xông lên trước, đâm một thương về phía Lưu Kiện, hai tên lính này kỵ binh tuần tiễu của Hạ Hầu Uyên, xuất thân từ Thanh châu quân, được huấn luyện tốt, năng lực cận chiến cực mạnh, nhưng mà do quân kỷ không nghiêm nên thường giết người cướp của, việc này bình thường như cơm bữa.
Nếu không phải sợ tiếng vó ngựa làm Lưu Kiện kinh động bỏ chạy, hai người cưỡi ngựa chém tới
Lưu Kiện lách người tránh thoát nhát đâm, hắn lao về phía trước đâm một kiếm vào bắp chân đối phương.
Dù là kiếp trước hay kiếp này, hắn đều có sức khỏe và sự nhanh nhẹn, kiếp này là một thợ săn nên có kinh nghiệm đi săn phong phú, loại kinh nghiệm này ẩn sâu trong đầu óc, mỗi khi gặp nguy hiểm là có thể lập tức sử dụng như bản năng.
Hắn nhận ra hai người này là kỵ binh, chân vòng kiềng, khả năng né tránh không cao, hắn nhớ đây là nhược điểm phổ biến của kỵ binh.
Tên lính kia hiển nhiên không đề phòng đối phương, quan trọng hơn là trông đối phương chỉ là một thằng nhóc nên trong lòng có sự khinh thường.
Một tiếng kêu thảm thiết vang lên, chân phải của tên lính bị một kiếm chặt đứt, ngay cả Lưu Kiện cũng bất ngờ vì độ sắc bén của thanh kiếm này, nhưng kinh ngạc chỉ thoáng qua, hắn tiếp tục nhào tới lật tên lĩnh xuống đất, đâm mạnh một kiếm xuyên ngực.
Hắn xoay người, nhìn chằm chằm vào tên còn lại, lấy tay áo lau mau trên mặt, đây là kinh nghiệm khi săn giết thú hoang, giết xong một con con mồi, không được phép chần chữ nếu không sẽ làm mồi cho nó.
Tên lính còn lại hiển nhiên cũng bất ngờ nên không kịp phản ứng, lúc muốn cứu đã không còn kịp, Lưu Kiện giết người quá nhanh, không cho hắn một chút cơ hội.
Hai người giằng co, hai mắt không nháy mắt nhìn chằm chằm đối phương, cũng không ai dám tùy tiện phát động tấn công, tên lính Tào kia đã rút đao, tay còn lại cầm trường mâu, dài ngắn hỗ trợ nhau.
Lưu Kiện xoay người nhặt trường mâu của tên vừa giết lên, hai người như cung đã kéo căng, chỉ cần một người thoáng có chút biến hóa là sẽ lập tức công kích.
Tên lính kia hét lớn một tiếng, đâm thẳng một mâu vào Lưu Kiện rồi lao lên chém tiếp một đao.
Lưu Kiện khom người nhặt mâu chẳng qua là hư chiêu, hắn muốn đối phương động thủ trước, hắn lộn về phía trước hai vòng, tránh một mâu ném tới của đối phương, sau đó tung người một cái đâm vào đùi tên lính.
Tên lính Tào này là một gã Thập trưởng, thân cao tám thước, lưng hùm vai gấu, lợi hại hơn lính thường rất nhiều, hắn một đao chém trượt liền biết không ổn.
Nhưng hắn cũng không hoảng hốt, lập tức chuyển thế đao thành bổ ngang, đập thẳng vào đoản kiếm, tuy đánh bay kiếm của Lưu Kiện ra ngoài nhưng hắn lại bị ngã xuống đất.
Lưu Kiện đè đối phương xuống đất, dùng đầu gối đè lên tay địch, một tay tóm tai của đối phương ghì xuống cỏ, một tay khác đang vật lộn với đối phương.
Thời gian trôi qua, Lưu Kiện bỗng nhiên nghe thấy tiếng chiến mã hí ở phía xa, trong lòng khẩn trương nên đảo mắt nhìn quanh, hóa ra tên nam tử áo trắng kia đã tỉnh lại, đứng ngơ ngác nhìn họ.
"Tên ngu ngốc này, còn không mau tới giúp ta!"
Lưu Kiện gấp đến độ hô to.
Trong lúc hắn phân tâm, tên Thập trưởng kia hét lớn một tiếng, một tay bóp cổ Lưu Kiện khiến hắn tưởng như ngất đi vì khó thở.
Cùng lúc đó, tay Lưu Kiện chộp được một mũi tên, đâm thẳng vào mặt đối phương, tên Thập trưởng kia kêu thảm một tiếng, liều mạng bóp cổ hắn, hai người bây giờ dốc toàn lực muốn giết đối phương trước.
Lưu Kiện như nổi điên, tay liên tục dùng tên đâm xuống, tên Thập trưởng kia dần đuối sức, đột nhiên sau lưng hai người có tiếng quát:
"Ở đâu!"
Lưu Kiện tung người nhảy lên, túm lấy túi da trên mặt đất, lại tiện tay nhặt đoản kiếm, lảo đảo chạy về phía trước, nhảy xuống suối lội qua bờ biên kia, bỏ chạy như điên vào trong rừng cây.
Tên nam tử áo trắng kia cũng hoảng sợ chạy theo hắn:
"Công tử, chờ ta một chút!"
Danh sách chương