Cả sảnh đường cười to, Gia Cát Lượng vừa xấu hổ vừa giận, mặt mũi đỏ bừng, im lặng không nói, Lưu Cảnh cũng biết mình lỡ lời, vừa nãy Gia Cát Lượng rõ ràng nói chưa lấy vợ, mình lại đi tiết lộ thiên cơ, nhưng hắn cũng không biết nên giải thích thế nào, chỉ có thể cười khan hai tiếng.

Lúc này bọn họ đã ăn uống hơn nửa canh giờ, ai cũng đã uống mười mấy chén rượu, Khoái Việt thấy hứng đã hết liền cười nói:
"Công tử Cảnh ngày mốt phải xuất chinh, nên về sớm nghỉ ngơi một chút, tiệc rượu hôm nay tới đây thôi, khoản đãi không chu toàn mong công tử tha thứ nhiều cho."

Lưu Cảnh vội vàng khách khí mấy câu, nói chiêu đãi cực tốt, mọi người rối rít đứng dậy, đưa Lưu Cảnh ra phủ, Lưu Cảnh cố ý đi chậm đồng hành cùng với Gia Cát Lượng, hắn thấp giọng nói xin lỗi:
"Mới vừa rồi say rượu nói linh tinh, hi vọng Khổng Minh huynh không để trong lòng."

Gia Cát Lượng lắc đầu:
"Thôi, công tử Cảnh mới tới Kinh châu nên chưa hiểu tình hình, ta không trách công tử."

Trong lòng Lưu Cảnh có chút kỳ quái, không biết tình hình nghĩa là gì, câu nói vừa rồi của hắn có vấn đề gì sao? Hắn cũng không tiện hỏi nhiều, đành rời khỏi Khoái phủ, Khoái Kỳ vẫn chịu trách nhiệm đưa hắn về.

Trên đường về Lưu phủ, bên trong buồng xe, Lưu Cảnh không nhịn được hỏi:
"Kỳ huynh, ta nói chuyện hôn nhân của Khổng Minh có gì không ổn sao?"

Khoái Kỳ khẽ mỉm cười:
"Nguyệt Anh là con gái của Hoàng Thừa Ngạn, mặc dù biết đọc sách lại hiền huệ, tài đánh đàn vô song, nhưng dung mạo xấu xí, tóc vàng mặt đen, vừa gầy lại yếu, quả thực không phải tướng vượng phu, cho nên người Kinh châu thầm lén đùa, giễu cợt ai xui xẻ mới phải cưới Hoàng gia tiểu thư, mặc dù đùa như vậy rất vô lễ nhưng cũng đã thành quen. Khi công tử nói Khổng Minh cưới Nguyệt Anh, hắn còn tưởng rằng công tử đang đùa hắn."

Lưu Cảnh gãi đầu, lúc này mới hiểu đầu đuôi sự việc, xem ra Gia Cát Lượng cũng rất có dũng khí, cuối cùng vẫn cưới Hoàng Nguyệt Anh.

Xe ngựa tới Lưu phủ thì trời cũng tối đen, cửa phủ đã treo hai cái đèn lồng lớn, mấy tên thị vệ bình thường đứng ở cửa cũng rút về bên trong phủ, lúc này an tĩnh dị thường, không có một ai.

Lưu Cảnh nhảy xuống xe, chắp tay với Khoái Kỳ:
"Đa tạ Khoái công tử đưa tiễn, sau này chúng ta sẽ gặp lại."

"Sau này còn gặp lại!"

Xe ngựa quay đầu đi về phía thành đông, không lâu sau liền biến mất trong bóng tối.

Lưu Cảnh kéo thân mình đi về phía bậc cửa, đúng lúc này, hắn đột nhiên nghe có người gọi hắn:
"Lưu Cảnh!"

Lưu Cảnh quay đầu lại thì thấy dưới gốc cây cách cửa phủ vài chục bước dường như có một người cưỡi ngựa, hắn loáng thoáng nhận ra đây là vóc dáng của một cô gái, nhưng dựa vào giọng nói vừa rồi, Lưu Cảnh đã đoán ra đối phương là ai.

Lai giả bất thiện, trong lòng Lưu Cảnh cảnh giác, hắn từ từ đi lên, cười híp mắt hỏi:
"Là Thái cô nương sao?"

Cô gái cưỡi ngựa chính là Thái Thiếu Dư, nàng chờ Lưu Cảnh đã sắp nửa giờ, nàng lạnh lùng nói:
"Ngươi đi theo ta!"

"Thái cô nương, quá muộn rồi, có chuyện gì ngày mai hãy nói!"

Lưu Cảnh đã biết chuyện thanh kiếm kia, cũng hiểu một chút vì sao nàng ta hận mình, thậm chí trong lòng còn có chút đồng tình.

Nàng thích Lưu Tông, Lưu Tông cũng thích nàng, tự nhiên mình trở thành kẻ phá đám khiến hai người đau khổ. Mà thật ra cũng không thể trách hắn, tất cả là do Lưu Biểu loạn điểm uyên ương, chỉ là hắn hiểu nỗi khổ của hai bên nên rất hòa nhã nói chuyện.

"Lưu Cảnh, nếu như ngươi là nam nhân thì đi theo ta!"

Thái Thiếu Dư quay đầu ngựa đi thẳng, Lưu Cảnh suy nghĩ, đằng nào hắn cũng phải nói cho rõ ràng mọi chuyện.

Thái Thiếu Dư dừng ngựa trước một ngõ hẻm, nàng không mang theo dũng sĩ Thái gia, do bị cha nàng cảnh cáo nên đành buông tha ý tưởng kia.

Trong mắt nàng đầy cừu hận nhìn Lưu Cảnh tiến tới, roi ngựa chỉ một cái, mày liễu nhướng lên quát lớn:
"Ta nói cho ngươi biết, ta thà chết cũng không gả cho cái tên khốn kiếp nhà ngươi."

Lưu Cảnh nhàn nhạt nói:
"Cô nương nên biết một chuyện, ta vốn chẳng muốn kết hôn với cô, cũng chẳng có ý niệm gì muốn cưới cô cả."

Thái Thiếu Dư ngây người, giống như bị một chậu nước đá hất thẳng vào đầu, lửa giận trong lòng nhất thời tắt hơn phân nửa, hồi lâu, nàng lại hỏi: "Đã như vậy, vì sao ngươi còn nhận Huyền Lân kiếm?"

Lưu Cảnh rút Huyền Lân chém hai cái rồi thu vào trong vỏ kiếm, lắc lắc đầu nói:
"Ở trong mắt của ta, nó chẳng qua chỉ là một thanh bảo kiếm sắc bén, chẳng có quan hệ gì với nhân duyên cả. Tối nay ta mới biết thanh kiếm này có liên quan tới cô, cho nên ta quyết định không cần nó nữa."

Lưu Cảnh tỏ thái độ rõ ràng khiến lửa giận của Thái Thiếu Dư lắng xuống, nàng đang hi vọng một chuyện khác, không biết Lưu Cảnh có thể giúp nàng được như ý không.

Nàng cắn môi nói:
"Thanh kiếm này ngươi định cho ai?"

Lưu Cảnh cười cười nói:
"Việc này. . . . . phải trả lại cho châu mục, dĩ nhiên, nếu như cô nương định chỉ định ai ta cũng có thể thành toàn cho cô nương, con người của ta luôn thích tác hợp cho người khác."

Thái Thiếu Dư do dự nửa ngày nhưng không thốt lên được lời nào, bất đắc dĩ, nàng chỉ đành phải âm thầm thở dài một tiếng:
"Vậy ngươi trả lại cho châu mục đi! Chẳng qua ta muốn biết lý do vì sao ngươi cự tuyệt?"

"Lý do thì rất nhiều!"

Lưu Cảnh cười híp mắt nói:
"Ví như cô gái ta thích là một người ôn nhu hiền lành, xinh đẹp xuất chúng, có tri thức hiểu lễ nghĩa, tóm lại không phải giống như cô nương, ta muốn bá phụ có thể thông cảm cho sự khó xử của ta, sẽ không cưỡng ép ta, vậy là giải quyết xong mọi chuyện rồi đúng không?"

Mặc dù Lưu Cảnh nói đúng nhưng Thái Thiếu Dư lại nghe theo một hướng khác, hắn rõ ràng là đang châm chọc mình, trong lòng nàng hơi có chút tức giận, nén giận nói:
"Vậy trong lòng ngươi, ta như thế nào?"

Lưu Cảnh cười ha hả:
"Vừa nãy ta đã nói rồi, cô biết rõ rồi sao còn hỏi?"

"Ngươi. . . . ."

Tính đại tiểu thư của Thái Thiếu Dư phát tác, căm tức nhìn Lưu Cảnh nói:
"Ý ngươi nói là ta là ngang ngược vô lễ, tướng mạo xấu xí có phải hay không?"

"Đây là cô nương tự mình thừa nhận, ta chẳng nói gì cả."

"Cái tên khốn kiếp nhà ngươi!"

Thái Thiếu Dư đột nhiên giận dữ, phóng ngựa xông lên giơ roi quất, Lưu Cảnh đã sớm có phòng bị, không đợi nàng xông tới đã chạy thật xa, cười lớn:
"Thái cô nương, cô hung dữ như vậy thì ai dám cưới, thanh kiếm này dù có ném trên đường cũng không ai dám nhặt."

Thái Thiếu Dư giận đến sôi máu, trơ mắt nhìn Lưu Cảnh vào cửa phủ, nàng nghiến răng ken két, quất mạnh một roi vào thân cây.

... . .

Lưu Cảnh về nhà, đang định vào phòng thì lại có một người đi từ trong bóng tối ra nói:
"Cảnh đệ, ta tìm đệ có chút việc."

Người tới chính là Lưu Tông, Lưu Cảnh không khỏi thở dài một tiếng:
"Không phải người một nhà thì không ở chung một cửa, hai người đúng là trời sinh một đôi."

"Đệ nói gì?"
Lưu Tông không hiểu hỏi.

"Không có gì, vào nhà rồi nói chuyện!"

Nhà không khóa, Lưu Cảnh trực tiếp đẩy cửa đi vào, Lưu Tông có tâm sự lo lắng theo sau, hai người đi vào phòng của Lưu Cảnh. Căn phòng này không còn đơn sơ như lúc mới vào, tuy vậy cũng không có quá nhiều đồ đạc, có một ngọn đèn đèn đồng, một cái giường, có thể vừa nằm vừa đọc sách.

Hai người ngồi xuống, Lưu Tông bây giờ đã không còn ngạo mạn nhu trước, trận đấu kiếm này đã thay đổi rất nhiều chuyện, nhất là hắn đã tôn trọng Lưu Cảnh, do đó cũng có chút khiêm nhường, điều đó chứng minh một chân lý từ xưa đến nay: Quả đấm lớn luôn dễ nói chuyện.

"Thái Tiến bảo ta chuyển đến đệ lời cảm ơn, cảm ơn đệ đã trả lại thanh kiếm cho hắn."
Lưu Tông mở miệng trước.

"Hắn bây giờ thế nào?"

"Vẫn khá tốt! Chẳng qua chỉ bị thương nhẹ, không thương tổn đến gân cốt nội tạng, nghỉ ngơi một hai tháng là có thể bình phục."

Lưu Tông do dự một chút, chuyện hắn muốn nói là chuyện về Thái Thiếu Dư nên ấp a ấp úng:
"Hôm nay Thái quân sư đã nhắc tới hôn sự của đệ, nghe giọng nói của ông ấy, hình như chuẩn bị đem Thiếu Dư gả cho đệ, Thiếu Dư khóc suốt một buổi chiều... ."

Nói tới chỗ này, Lưu Tông e ngại ngẩng đầu, mắt đầy trông đợi nhìn Lưu Cảnh, khát vọng đối phương có thể hiểu lòng mình.

Lưu Cảnh đặt Huyền Lân kiếm lên bàn, giao cho hắn:
"Tối nay đệ cũng gặp Thái cô nương, đệ cũng đã nói rõ với cô ấy là sẽ không có chuyện cưới hỏi gì cả, Tông huynh, bắt đầu từ bây giờ, thanh kiếm này là của huynh."

Lưu Tông ngơ ngác nhìn kiếm, trong lòng có một cảm giác chua xót không nói thành lời, lại có chút cảm động cộng thêm xấu hổ, hắn nhẹ nhàng vuốt ve thanh kiếm, hồi lâu, hắn thở dài một tiếng:
"Cảnh đệ, trước ta vô lễ, ta xin lỗi đệ."

Lưu Tông bản tính là một người ngạo mạn, ích kỷ, cay nghiệt, rất khó chung sống với người khác, nhưng hắn dù sao cũng là một người bình thường, cũng có mặt hướng thiện. Khi Lưu Cảnh tỏ ra khoan dung độ lượng, hắn cũng bị cảm động, cũng nguyện ý chủ động nhận sai, nói xin lỗi với Lưu Cảnh.

Nhưng đây cũng chính là điểm mị lực nhân cách của Lưu Cảnh, hắn làm người khoáng đạt, có sự lão luyện không tương xứng với tuổi tác, biết hòa đồng với mọi người, ngay cả Thái Tiến bại trên tay hắn nhưng cũng tâm phục khẩu phục.

Tuy nhiên, điều này không đại biểu cho việc hắn dễ bị bắt nạt, hắn có ranh giới cuối cùng của mình, cũng có tôn nghiêm của mình, ai dám xâm phạm ranh giới cuối cùng của hắn, làm nhục tôn nghiêm của hắn, hắn sẽ đáp lại một cách độc ác hơn, cay nghiệt hơn.

Hắn thấy Lưu Tông vì tình mà sinh đố kị là không cần thiết, hắn vỗ bả vai Lưu Tông cười nói:
"Đệ tặng huynh thanh kiếm này không phải vì tình huynh đệ, mà vì đệ không thích Thái cô nương, đệ không biết ý nghĩa của thanh kiếm này, nếu biết đệ đã không nhận nó."

"Nhưng mà. . . . Thiếu Dư là con gái của đệ nhất thế gia Kinh - Tương, bao nhiêu người cầu còn không được, trong khi đệ lại một mực không để ý, ta thật không hiểu."

Lưu Cảnh cười hắc hắc:
"Nếu có thể cưới bốn năm vợ, có thêm nàng cũng không sao, nhưng hiện giờ mỗi người chỉ có thể lấy một vợ, đệ đương nhiên phải chọn người tốt nhất. Tông huynh, huynh không cảm thấy Thái cô nương quá yếu ớt hay sao? Cưới vợ như vậy, đệ không phục vụ nổi."

Lưu Tông yên lặng gật đầu, cũng biết ý nghĩa của từ 'yếu ớt' trong miệng của Lưu Cảnh, làm gì có chuyện yếu ớt, rõ ràng là hung dữ, quá tùy ý, không nói phải trái, hơn nữa dung mạo cũng không phải tuyệt đẹp, nhưng mà. . . . . Nàng là con gái duy nhất của Thái Mạo!

Nếu như không lấy nàng ta, hắn làm sao có thể tranh đoạt quyền thừa kế Kinh châu với đại ca cơ chứ? "Đa tạ ý tốt của Cảnh đệ, Kinh châu có một số việc đệ vẫn chưa rõ, sau này sẽ biết."

"Được rồi!"

Lưu Cảnh gật đầu một cái cười nói:
"Ngày mốt đệ sẽ theo quân đi Giang Hạ tác chiến, hy vọng sau khi đệ trở về có thể nghe tin hôn lễ của Tông huynh."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện