"Mọi người nói xem có cách gì dạy dỗ thằng tiểu tử chưa ráo máu đầu không biết trời cao đất rộng kia một chút không?"

Trong thư phòng, Thái Mạo cùng hai gã tộc đệ Thái Trung, Thái Hòa bàn bạc về chuyện xảy ra hôm nay, là nhân vật số hai Kinh châu, vậy mà Thái Mạo lại bị Lưu Cảnh ở thành bắc châm chích, công khai làm nhục, khiến cho hắn mất mặt trước bao nhiêu người, cục tức này Thái Mạo không nuốt trôi.

Ngồi ở đây cũng có cả đưa cháu Thái Tiến, Thái Tiến mặc dù thương thế chưa khỏi hẳn nhưng đã có thể xuống giường đi bộ, cũng coi như một trong những người của Thái gia có liên quan tới Lưu Cảnh, cho nên Thái Mạo gọi tới để bàn bạc.

Quan chức của Thái Trung, Thái Hòa mặc dù không cao lắm nhưng cũng rất nổi danh, ở thành Tương Dương nhắc tới Thái thị song hổ là ai cũng phải biến sắc. Hai người đều có võ nghệ cao cường, thích hoành hành ngang ngược, tranh đấu tàn nhẫn nên không ai dám chọc vào bọn họ, ngay cả Tương Dương Bàng thị cũng phải tránh xa bọn họ tới chín mươi dặm.

Hôm nay Thái Trung bị dính chưởng của Lưu Cảnh, suýt nữa chọc giận Lưu Biểu, mặc dù Lưu Biểu không trách cứ, nhưng địa vị của hắn trong lòng Lưu Biểu nhất định sẽ giảm xuống nên lúc này trong lòng Thái Trung tràn đầy lửa giận.

"Tốt nhất là ám toán cho xong, hắn có thể phòng bị nhất thời, chẳng lẽ có thể phòng bị một đời hay sao? Thừa dịp lúc hắn đi thuyền qua Phành thành, chúng ta đánh đắm thuyền trên xuống, ra tay bất ngờ diệt trừ hắn, đại ca cảm thấy thế nào?"

Thái Hòa cũng gật đầu:

"Đệ đồng ý ý kiến của Tam ca, dù sao hắn cũng chỉ là cháu của Lưu Biểu, được Lưu Biểu bao che nên chúng ta rất khó đối phó hắn ngoài sáng, ám toán thì chúng ta không ngại, chỉ cần không có chứng cớ, Lưu Biểu cũng không thể làm gì với Thái gia."

Hai anh em này anh một lời, em một lời, kiên trì muốn âm thầm diệt trừ Lưu Cảnh. Thái Tiến ngồi bên dưới không nhịn được nói:

"Tam thúc, Tứ thúc, cháu cảm thấy tốt nhất là nên làm cách quang minh chính đại, chẳng hạn như đánh bại hắn trong lúc tỷ võ, làm gì phải dùng thủ đoạn bất minh đối phó với một tên vãn bối, như vậy sẽ tổn hại tới danh tiếng của Thái gia."

"Cái tên khốn kiếp nhà ngươi!"

Thái Trung đột nhiên giận dữ, quay đầu căm tức nhìn Thái Tiến:

"Cháu làm mất hết mặt mũi của Thái gia mà vẫn còn tư cách nói chuyện sao?"

Thái Tiến mặt mũi đỏ bừng, cãi:

"Ít nhất cháu cũng quang minh chính đại tỷ võ, thất bại là do tài nghệ không bằng người, không thẹn với lương tâm, không có ai dám xem thường Thái gia, nhưng mọi người ám toán sau lưng, đây mới là hành vi tiểu nhân, một khi bị châu mục biết được sẽ là tai họa của Thái gia. Các chú đang chơi với lửa có ngày chết cháy."

Thái Trung là một người tính khí dữ dằn, giờ đây thấy một tên vãn bối mà dám chống đối hắn khiến lửa giận bốc lên vạng trượng, hắn xông lên tát cái bốp vào mặt Thái Tiến. Thái Tiến vốn đang bị thương nên không thể né tránh, bị một quyền đánh ngã xuống đất.

"Cút ra ngoài cho ông! Đồ vô dụng!"

Thái Trung hung dữ hét lên.

Thái Tiến nhịn đau, từ từ đứng lên, hắn ngẩng đầu lạnh lùng nhìn Thái Trung, cái nhìn mang theo sự khinh thưởng này khiến Thái Trung càng thêm phẫn nộ, hắn siết chặt quả đấm đang định đánh nữa thì Thái Mạo quát lên:

"Được rồi, đừng làm loạn nữa!"

Thái Mạo thấy sắc mặt Thái Tiến đã xám ngắt, đoán chừng đã ảnh hưởng tới vết thương, liền nói:

"Cháu đi ra ngoài đi! Đừng nên chọc Tam thúc của cháu tức giận."

Thái Tiến lạnh lùng liếc mắt nhìn Thái Trung rồi thi lễ với Thái Mạo, từ từ xoay người đi ra ngoài. Thái Trung nhìn bóng lưng của hắn hừ một tiếng:

"Cái loại phản nghịch gia tộc!"

Thái Mạo có chút mất hứng vì câu nói này, sẵng giọng nói:

"Tam đệ, không nên nói như vậy, Thái gia ta không có phản nghịch, chỉ có ý tưởng bất đồng."

Thái Trung không nói thêm gì nữa, Thái Hòa bên cạnh cười nói:

"Gia chủ đồng ý phương án của chúng đệ không?"

Thật ra Thái Mạo cũng rất đồng ý với phương án của hai người, nếu như là người bình thường, hắn có giết cũng không sao, nhưng Lưu Cảnh dù sao cũng là cháu của Lưu Biểu, hắn vẫn lo ngại ném chuột sợ vỡ bình.

Hắn trầm tư hồi lâu, thở dài nói:

"Để cho ta suy nghĩ một chút nữa đi! Chuyện này nếu không có lệnh của ta, các đệ không thể hành động thiếu suy nghĩ, biết chưa?"

Thái Trung, Thái Hòa mặc dù lửa giận đầy đầu nhưng cũng không dám chống lại lệnh gia chủ, hai người liếc nhau một cái, chỉ đành phải gật đầu đáp ứng.

... . .

Thái Mạo buồn buồn không vui đi tới hậu viện, đi vào trong căn nhà của Thái Huấn, chỉ thấy chú của mình đang cầm cái chổi quét sân, Thái Mạo không dám quấy rầy, đứng ở bên cạnh đợi.

"Có chuyện gì?"

Thái Huấn nhìn Thái Mạo hỏi nhưng vẫn không dừng chổi.

"Nhị thúc, cháu của Lưu Biểu nhiều lần mạo phạm Thái gia, cháu cảm thấy không thể nhịn được nữa."

"Chính là cái tên muốn kết hôn với Thiếu Dư à?"

"Dạ!"

Thái Mạo liền đem câu chuyện xảy ra gần đây nói lại, cuối cùng thở dài:

"Tỷ võ thất bại, cháu không nói lời nào, nhưng hôm nay ở trước mặt mọi người hắn công khai châm chích cháu, cục tức này cháu thật sự nuốt không trôi."

"Vậy cháu chuẩn bị làm gì bây giờ?"

Thái Huấn buông cây chổi, ngồi lên một cái đôn đá, lạnh nhạt hỏi.

"Hiện giờ cháu cũng chưa có chủ ý gì, Tam đệ Tứ đệ chủ trương âm thầm hạ thủ, đưa hắn vào chỗ chết, cháu cảm thấy nguy hiểm quá lớn, mất nhiều hơn được cho nên đặc biệt tới thỉnh giáo Nhị thúc."

Thái Huấn cười lạnh:

"Hôm nay nó ở thành bắc châm chích cháu, Lưu Biểu có bảo nó xin lỗi cháu không?"

"Việc này. . . . . hình như không có."

Thái Mạo bỗng nhiên ngửi thấy mùi cay. Đúng vậy, tại sao Lưu Biểu không bảo hắn xin lỗi mình, chẳng lẽ Lưu Biểu ngầm cho phép Lưu Cảnh làm như vậy? "Cháu giờ đã hiểu chưa?"

Thái Huấn nhìn chằm chằm vào Thái Mạo.

Thái Mạo lau mồ hôi trên trán, hắn chợt nhớ tới một chuyện khác, đó chính là việc Lưu Cảnh ở thành Võ Xương giết cháu của Hoàng Tổ, hình như Lưu Biểu cũng không bảo Lưu Cảnh xin lỗi Hoàng Tổ, chẳng nhẽ Lưu Biểu bắt đầu thay đổi thái độ với thế gia Kinh châu rồi sao?

"Cháu có chút hiểu."

"Cháu hiểu là tốt rồi, một thiếu niên 16 tuổi chẳng là gì cả, quan trọng là Lưu Biểu đứng sau lưng hắn. Chúng ta có thể coi tên Lưu Cảnh này như một cái gương, hắn có thể soi sáng thái độ của Lưu Biểu với thế gia Kinh châu. Lưu Biểu không bắt nó xin lỗi Hoàng Tổ, có thể thấy Lưu Biểu bất mãn với việc Hoàng Tổ quan hệ mật thiết với Lưu Bị, Lưu Biểu ngầm cho phép nó châm chọc cháu, ý nói Lưu Biểu cũng bất mãn với cháu!"

"Dạ ! Cháu biết."

Thái Mạo ướt đẫm lưng áo, buổi nói chuyện với thúc phụ đã làm hắn tỉnh táo.

Thái Huấn cười một tiếng:

"Ta không có suy nghĩ gì về việc đối phó Lưu Cảnh cả, nhưng ta tương đối đồng ý với quan điểm của cháu, mọi việc phải cân nhắc thiệt hơn, giết chết Lưu Cảnh, Thái gia có thể được lợi ích gì, ngược lại sẽ mất đi cái gì? Cháu hiểu rõ điều này thì sẽ biết mình nên làm gì."

Thái Mạo yên lặng gật đầu, giết chết Lưu Cảnh chẳng qua chỉ nhổ được cục tức trong lòng Thái Trung, nhưng lại mang tới nguy cơ Thái gia bị tịch thu gia sản diệt tộc. Là một gia chủ gánh vác cả tiền đồ của gia tộc, hắn nhất định phải tỉnh táo, không thể bị cừu hận che mắt.

Thái Huấn không quan tâm tới hắn nữa, cầm chổi tiếp tục quét sân.

Thái Mạo thi lễ một cái, từ từ rời đi, bỗng nhiên hắn nhìn thấy một bóng đỏ ở cách đó không xa, Thái Mạo nhận ra có người nghe lén liền lập tức đuổi theo.

Đuổi qua hai cái cổng nhỏ, Thái Mạo nhìn thấy người chạy phía trước là con gái Thiếu Dư của hắn.

"Đứng lại!"

Thái Mạo gầm lên một tiếng.

Thái Thiếu Dư sợ hãi đứng lại, Thái Mạo đi lên trước, căm tức nhìn con gái:

"Con đi theo ta đúng không?"

Thái Thiếu Dư cúi đầu không dám nói lời nào, vừa nãy nàng nghe Tam thúc nói, cha đi gặp Nhị tổ phụ thương lượng chuyện Lưu Cảnh, nàng nghi ngờ nó có liên quan tới chuyện hôn nhân của mình nên chạy tới nghe lén, ai ngờ lại bị cha phát hiện.

Thái Mạo rất biết tâm tư của con gái, hắn lạnh lùng nói:

"Con đã không yên tâm, vậy ta nói cho con biết, ta đã quyết định tiếp nhận lời cầu hôn của châu mục, đem con gả cho Lưu Cảnh, con tốt nhất nên dẹp bỏ những ý nghĩ lung tung đi, nghiêm chỉnh chuẩn bị xuất giá."

"Không! Con không gả cho hắn."

Thái Thiếu Dư tức giận quát to.

"Việc này không do con quyết định."

Thái Mạo hung ác trợn mắt nhìn nàng một cái, xoay người đi liền, Thái Thiếu Dư vạn phần hoảng sợ, nàng chạy lên trước ôm lấy cánh tay cha mình:

"Cha, con xin cha mà, đừng gả con cho hắn!"

Thật ra thì Thái Mạo cũng không muốn gả con gái cho Lưu Cảnh, chẳng qua tâm tình của hắn lúc này không tốt, con gái lại không hiểu chuyện, lén lén lút lút theo dõi hắn, điều này khiến hắn càng tức hơn.

Hắn muốn dạy dỗ con gái bướng bỉnh này một chút nên lạnh lùng hất tay nàng ra, sải bước rời đi, Thái Thiếu Dư đuổi theo mấy bước, hô to:

"Con thà chết cũng không gả cho hắn."

"Vậy con chết ngay đi!"

Thái Mạo bỏ lại một câu rồi đi mất.

Thái Thiếu Dư không biết tâm tư của cha mình, nàng ngã quỵ xuống đất, trong lòng tuyệt vọng che mặt thất thanh khóc rống lên.

... . .

Màn đêm buông xuống, Lưu Cảnh được một gã thị vệ dẫn tới phòng của Lưu Biểu, thị vệ gõ cửa:

"Chủ công, công tử Cảnh đã tới!"

"Vào đi!"

Trong phòng truyền tới giọng nói khá là êm ái của Lưu Biểu.

Thị vệ đẩy cửa, Lưu Cảnh nhanh chóng đi vào, hắn quỳ xuống thi lễ với Lưu Biểu:

"Cháu bái kiến bá phụ!"

"Đứng dậy đi!"

Lưu Biểu cười híp mắt khoát tay:

"Ta có lời muốn nói với cháu."

Lưu Cảnh ngồi thẳng người, cung kính chờ Lưu Biểu mở miệng, Lưu Biểu tương đối hài lòng với thái độ này của Lưu Cảnh, hắn có thể cảm nhận được sự cung kính của Lưu Cảnh, đây là sự tôn kính của vãn bối đối với trưởng bối.

"Chúng ta nói chuyện hôn sự của cháu một chút đi! Ta nghĩ cháu cũng đã biết rồi."

Lưu Cảnh không ngờ Lưu Biểu lại nói chuyện hôn sự của mình, hắn còn tưởng rằng Lưu Biểu định nói chuyện Hoàng Tổ, hoặc là nói chuyện Cam Ninh hôm nay, giờ đột nhiên nói tới chuyện hôn nhân khiến hắn không chuẩn bị kịp, chỉ yên lặng gật đầu, khom người lắng nghe.

"Thật ra thì trước đây ta đã cân nhắc để mối hôn sự này cho Khánh nhi, nhưng Thái gia dù sao cũng là đệ nhất thế gia Kinh châu, quyền cao chức trọng, mà Khánh nhi chỉ là cháu họ của ta, quan hệ không được gần gũi cho lắm, bảo hắn cưới Thiếu Dư có thể là không tôn trọng Thái gia, cho nên ta mới nghĩ tới cháu, đây cũng là một nguyên nhân ta gọi cháu từ quê lên đây."

Nói tới chỗ này, Lưu Biểu nhìn Lưu Cảnh một cái, thấy hắn vẫn bình tĩnh như cũ, không lộ vui buồn, trong lòng thầm khen tiếp tục nói:

"Đây cũng là nguyên nhân mà ta đưa Huyền Lân kiếm cho cháu, Huyền Lân kiếm chính là vật hôn ước ta hứa với Thái Mạo, nhưng ta không hiểu vì sao cháu lại cho Tông nhi, chẳng lẽ cháu bất mãn với mối hôn sự này sao?"

Dừng một chút, Lưu Biểu lại cười nói:

"Có lời gì cứ việc nói thẳng, tối nay ta muốn nói chuyện thẳng thắn, công bình với cháu."

Lưu Cảnh yên lặng suy nghĩ một lúc rồi nói:

"Bá phụ có nghĩ, với mâu thuẫn hiện giờ của cháu và Thái gia, hai bên có thể tiếp tục cưới xin sao?"

"Mâu thuẫn?"

Lưu Biểu cười ha hả:

"Mấy cái chuyện vặt vãnh kia có gì đáng để nói? Nếu như Thái Mạo không có cả chút lòng dạ này thì Thái gia đâu phải là đệ nhất thế gia Kinh châu, còn làm quân sư làm gì, cháu cứ yên tâm đi, giữa các người không có mâu thuẫn gì đâu."

Nói đến đây, Lưu Biểu nhìn Lưu Cảnh chậm rãi hỏi:

"Cháu phải nói rõ cho ta biết, cháu có thái độ gì với hôn sự này, là đồng ý hay không đồng ý?"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện