Bên ngoài chính là Lưu Tông, y nghe thấy âm thanh của Lưu Cảnh, trong lòng ngẩn ra, tại sao là hắn? Y vội vàng tiến lên tấm bình phong, lại liếc mắt một cái nhìn thấy Đào Trạm, ánh mắt không khỏi sáng ngời, có chút nhìn thẳng, thốt lên:
- Trời ạ! Thế gian lại có nữ tử diện mạo xinh đẹp như vậy sao?”
Đào Trạm chán ghét cái ánh mắt nhìn thẳng của y, quay đầu sang chỗ khác, không thèm nhìn y. Trong lòng Lưu Tông thâm khen: "Hay lắm, hay lắm, một tiểu nương xinh đẹp như ngọc!
Lúc này y mới quay đầu lại nhìn thấy Lưu Cảnh, lập tức mỉm cười, nói:
– Ta nghe thanh âm sao lại quen thuộc như vậy, hóa ra là Cảnh đệ. Như thế nào, đệ cũng đang dùng cơm Sao? Lưu Cảnh cười, xem như đồng ý. Lúc này ngoài bình phong có mấy người đi tới. Người đầu tiên là nam từ trẻ tuổi, dáng người bậc trung, tao nhã, đó là con cả của Thái Mạo, Thái Dật là làm thư tá cho Biệt Giá Lưu Tiên ở Kinh Châu, nhưng Lưu Cảnh chưa từng có gặp qua y.
Nhưng hai người đằng sau y lại rất quen thuộc. Một người cùng hắn tỷ võ - Thái Tiến, y tựa như đã hoàn toàn bình phục, tỉnh thần chấn hưng, khí sắc tốt lắm.
Mà người còn lại chính là Thiếu Thái Dư. Nàng mặc một chiếc áo lông da rái cá Hắc Thủy, mặc váy dài màu vàng nhạt, mặt thoa một lớp phấn mỏng, trên môi tô màu đỏ thắm, da trẳng xinh đẹp.
Ánh mắt của Lưu Cảnh chỉ khẽ quét qua mặt ả. Ánh mắt cùng ánh mắt của Thái Tiến đụng nhau, hai người đều hơi hơi mỉm cười.
Kể từ khi y hướng Lưu Cảnh cảnh báo, quan hệ của hai người đã tốt lên khá nhiều, không hề căm thù nhau, mà là một loại đối thủ thông cảm lẫn nhau.
Thái Thiếu Dư cũng đi vào bình phong, Đào Trạm an vị ở đối diện. Ánh mắt của ả cũng đúng lúc nhìn thấy thiếu nữ xinh đẹp này, nhưng trong ánh mắt của ả cũng không có sự tán thưởng của Lưu Tông, mà là một loại kinh ngạc cùng ghen tị.
Đầu tiên là kinh ngạc, ả nghe được thanh âm của Lưu Cảnh, lửa giận mới từ trong lòng bốc lên, nhưng ả tuyệt đối không nghĩ đến Lưu Cảnh lại ở cùng tiểu nương xinh đẹp như thế kia.
Lửa giận biến thành kinh ngạc, nhưng một tia kinh ngạc liền như lá cấy con treo ở trên cấy khô đâu đông. Sau một trận gió lạnh, liền thay đôi không còn thấy bóng dáng tắm hơi
Ánh mắt Thái Thiếu Dư trở nên lạnh như băng, nàng dùng khóe mắt nhanh chóng liếc qua Lưu Cảnh một chút, lại liếc qua Đào Trạm, trong lòng có mười ngàn phân khinh miệt. Đấy là nha đầu ở đâu tới?
Tuy nhiên trong lòng Thái Thiếu Dư lập tức không thoải mái, nàng phát hiện nha đầu này cũng áo lông chồn bạc hiếm thấy, mà mình mặc áo lông rái cá màu đen tuy rằng cũng khá quý báu, nhưng so sánh với nha đầu này, lại kém rất nhiều.
Phỏng chừng thân phận của nha đầu này cũng không thấp. Lưu Cảnh đáng chết này, không ngờ lại cùng nữ nhân khác ăn cơm!
Lửa giận trong lòng Thái Thiếu Dư lại bay lên, lạnh lùng hỏi:
- Tông công tử, ngươi nói chúng ta ăn cơm ở đâu?
Lưu Tông vội vàng cười nói:
- Nếu là Cảnh đệ, không phải là người ngoài, chúng ta liền tụ tập lại đi!
Lúc này, y đã quên Lưu Cảnh từng là tình địch của y, lại không kìm nổi Vụng trộm liếc nhìn Đào Trạm, vẻ mặt tươi cười nói với Lưu Cảnh:
- Cảnh đệ đệ cũng không giới thiệu một chút. Vị cô nương này là....
Không đợi Lưu Cảnh mở miệng, Đào Trạm lại giành nói:
- Tiểu nữ tử là con gái Tú thủy đình hâu tại Sài Tang, tên là Ngũ nương.
Tú thủy đình hầu là một tước vị khác của đại tộc Sài Tạng, cùng Đào gia quan hệ vô cùng tốt. Đào Trạm hiển nhiên không muốn Lưu Tông biết thân phận chân thật của nàng.
Nàng hướng Lưu Cảnh cười nói:
- Cảnh công tử, ta đấy liền cáo từ trước, ngươi và bạn bè tiếp tục đi!.
Nàng đứng dậy hướng Thái Thiếu Dư khẽ gật đầu, bước nhanh vội vàng rời đi, ánh mắt Thái Thiếu Dư lạnh như bẳng, không thèm nhìn nàng chút nào, Sa Sầm mặt, lạnh lùng nhìn phía bên kia
Lúc này, Lưu Cảnh đứng dậy nhìn sắc trời một chút, với Lưu Tông cười nói:
- Tông huynh, buổi chiều còn có công vụ trong người, hôm nào lại mời huynh uống rượu, đệ cũng đi trước một bước rồi!
Không đợi Lưu Tông phản đối, hắn hướng về Thái Tiến cùng với Thái Dật chắp tay, vội vàng rời đi. Từ đầu đến cuối, con mắt hắn nhìn thẳng cũng không có coi Thái Thiếu Dư ra gì.
Thái Thiếu Dử liếc xéo bóng dáng Lưu Cảnh, thấy hắn bước rất nhanh, hiển nhiên là đuổi theo tiểu nương kia đi. Không biết tại sao, trong nội tâm ả nhưng lại dâng lên một cảm giác chua xót không nói ra được.
…
- Đào cô nương, chờ một chút!
Đào Trạm Vừa đi ra cửa chính tửu quán, Lưu Cảnh liền từ phía sau đuổi theo. Đào Trạm dừng bước, nghiêng đâu cười dài hỏi:
- Ngươi không đi cùng bẳng hữu của ngươi sao?
Lưu Cảnh lắc đầu, đáp:
- Cùng bọn họ uông rượu rất khó chịu, không bẳng trở về!
Một chiếc xe ngựa ở trước mặt Đào Trạm dừng lại, Đào Trạm tự nhiên cười nói:
- Vậy cùng nhau về Phàn Thành đi!
Quản Sự cũng đem chiến mã của Lưu Cảnh đặt tới. Lưu Cảnh trở mình lên ngựa, giục ngựa chậm rãi đi cùng xe ngựa. Hắn nhưng không có chú ý tới, trên lầu hai cửa sổ lóe ra một ánh mắt ghen ghét.
Đào Trạm kéo mành ở cửa sổ xe ngựa lên, lộ ra một miệng cười xinh đẹp như hoa đào, nàng tò mò hỏi:
- Cảnh công tử, vừa rồi vị kia tiểu nương là ai, khá ngạo mạn đấy.
- Cô ta đương nhiên ngạo mạn!
Lưu Cảnh cười lạnh một tiếng, nói:
- Công chúa của Thái gia, Đào cô nương không phải còn muốn cùng ta nói chuyện về cô ta sao?
- Là cô ta!
Đào Trạm lập tức ngạc nhiên nói:
- Cô ta...cô ta cùng ngươi có hôn ước, sao có thể một mình cùng nam tử khác đi uống rượu. Việc này hơi... Quá mức đi!
Lưu Cảnh khẽ hừ khinh thường, "Hôn ước!" quả thực chính là nói giỡn.
- Đào cô nương, từ đầu đến cuối ta đều không thừa nhận hôn ước gì, cô ta và ta chẳng có quan hệ gì!
Đào Trạm càng cảm thấy hứng thú, trong mắt nàng tuôn ra ý cười đầy tò mò:
- Ngươi nói nhanh lên một chút xem, có phải các người lại phát sinh biến cố gì rồi hả?
Lưu Cảnh rất bất đắc dĩ, các loại tin đôn truyền đi ôn ào huyên máo, đều là nói hắn và Thái Thiếu Dư đã lập thành hôn ước, khiến hắn trăm miệng khó kể.
Nói chung hắn cũng không thèm để ý tới, khinh thường giải thích. Nhưng không biết tại sao, lúc này hắn lại rất muốn để Đào Trạm hiểu biết chân tướng. Có lẽ là bởi vì không ngờ Thái Thiếu Dư đi theo Lưu Tông đi ăn cơm, khiến hắn ở trước mặt Đào Trạm không nhịn được.
Đương nhiên, có lẽ còn một có một nguyên nhân khác, nhưng lúc này Lưu Cảnh cũng không muốn nghĩ nhiều.
- Không có biến cố gì!
Lưu Cảnh oán hận nói:
– Ta cùng cô ta không có bất cứ quan hệ nào, cô ta căn bản không ưa gì ta. Cái gọi là hôn ước chẳng qua là ý nguyện của bề trên thôi, hơn nữa chỉ có điều ý nguyện một bên, Thái gia chưa bao giờ đáp ứng. Ngày hôm qua Thái Mạo tới tìm ta, chúng ta đã đem lời nói hết, ta cùng con gái của ông ta không có bất cứ quan hệ nào nữa!
- Hóa ra là như vậy! Khó trách ngươi lờ cô ta, tuy nhiên...
Đào Trạm cười đến có chút thần bí.
– Ta lại cảm thấy cô ta dường như không lạnh lùng đối với ngươi lắm. Ta tin tưởng cảm giác của mình.
- Cô hoàn toàn đoán mò rồi! Hơn một tháng trước, cô ta còn chạy đến Lưu phủ khóc lóc om sòm, kêu gào tuyệt đối sẽ không gả cho ta. Kết quả ta liền bởi vậy mà rời Lưu phủ.
- Hoá ra ngươi là bị đuổi khỏi Lưu phủ!
Đào Trạm che miệng băt đâu cười khanh khách.
Đúng lúc này, mặt sau truyền đến một trận tiếng vó ngựa, tiếng vó ngựa dồn dập, tựa như ở đuổi theo người nào. Lưu Cảnh vừa quay đầu lại, giật mình, chỉ thấy Thái Thiếu Dư vẻ mặt giận dữ cưỡi ngựa đuổi theo.
- Lưu Cảnh, ngươi đứng lại đó cho ta!
Thái Thiếu Dư chạy tới gần, ghìm chặt chiến mã, roi ngựa chỉ vào hắn nổi giận nói:
- Tối hôm qua ngươi đã nói gì với cha ta?
Đào Trạm phân phó một tiếng, xe ngựa lại đi lên trước vài chục bước dừng lại, nàng tựa vào cửa kính xe, tựa như ngồi ở trên đám mấy từ từ xem hạ giới chém giết.
Lưu Cảnh thật sự là rất chán tiểu nương này, không dứt tìm phiển toái cho mình. Nén giận, hắn lạnh lùng bảo:
- Thái cô nương, chuyện này cô hắn là hỏi phụ thân cô xem ta và cô có quan hệ gì mới đúng?
- Ngươi không chỉ có khi nhục cha ta, còn muốn cưới đường tỷ ta, có phải hay không?!
Thanh âm Thái Thiếu Dư rất sắc nhọn, mấy người đi đường bên cạnh sợ tới mức vội vàng né tránh, cách đó không xa Đào Trạm nao nao, tại sao lại đem cháu gái của Thái gia dẫn ra.
Tuy nhiên cháu gái của Thái Mạo không xứng với cháu trai Lưu Biểu, dù sao cũng là quan hệ quân thần, hắn là Thái Thiếu Dư này mới xứng với Lưu Cảnh.
Lời tuy như thế, nhưng Thái Thiếu Dư nổi giận đùng đùng chạy tới lấy cớ dường như lại hơi yếu cớ một chút, không ngờ luôn miệng nói Lưu Cảnh khi nhục phụ thân nàng. Phụ thân nàng là ai, là nhân vật thứ hai ở Kinh Châu, Lưu Cảnh có thể khi nhục được không?
Lời này của nàng giống như đứa bé việc cớ sau khi làm chuyện sai, nghĩ tới "Lấy cớ " trong lòng Đào Trạm bỗng dưng khẽ động. Nàng lại phát hiện ánh mắt Thái Thiếu Dư ngẫu nhiên hướng mắt nhìn mình, ánh mắt kia rõ ràng tràn đầy ghen ghét.
Đào Trạm lập tức hiểu được, trong lòng không khỏi cười thầm, tiểu từ ngốc này, nhất định sẽ bị nha đầu kia chọc giận.
Quả nhiên, Lưu Cảnh bị Thái Thiếu Dư cố tình gấy sự chọc giận tới, hắn rốt cuộc không thê nhịn được nữa, cả giận nói:
- Đủ rồi! Đừng cho là ta yêu thích Thái gia các ngươi, ta ngay cả cô đều thấy chướng mắt, chứ đừng nói cháu gái Thái gia. Đi đi, đừng ở chỗ này tự làm mất mặt xấu hổ nữa!
Mặt Thái Thiếu Dư đỏ bừng, trong ngực kịch liệt phập phồng, bỗng nhiên òa khóc thật to, quay đầu ngựa lại, mãnh liệt thúc chiến mã chạy đi như bay.
Lưu Cảnh chỉ cảm thấy đầu lớn như cái đấu, chưa thấy nữ nhân nào điêu ngoa ngu xuẩn như vậy. Thái phu nhân so với nàng còn thông minh nhiều hơn.
Sau một lúc lâu, Lưu Cảnh thở dài, giục ngựa đi lên chỗ xe ngựa, không nói một lời. Đào Trạm trộm trộm nhìn thoáng qua, thấy sắc mặt hắn âm trầm như nước, tức giận chưa tiêu, liền hé miệng cười nói:
- Ngươi bây giờ không phải là đầu rất trướng rất đau sao?
- Ôi!
Lưu Cảnh rốt cục thở dài một tiếng, cảm thán:
- Người ta nói hổ phụ không khuyển tử, cho dù là con gái cũng không kém. Ta không biết làm thế nào mà Thái Mạo nuôi dưỡng ra được một cô con gái vừa điêu ngoa, vừa ngu xuân như vậy?!
- Có lẽ là công tử không hiểu rõ cô ấy, kỳ thật ta lại cảm thấy cô gẩy thật đáng yêu, là người trọng tình.
“Là người trọng tình?” Lưu Cảnh hừlạnh một tiếng:
- Nếu trượng phu tương lai của cô cũng tính khí táo bạo, động đánh chửi. Vậy y cũng là người trọng tình, cô thích không?
Mặt Đào Trạm đỏ lên, gắt giọng:
- Công tử, ngươi đang ở đấy nói bậy bạ gì đó!
Lưu Cảnh vội vàng xua tay:
- Chỉ có đùa một chút, cô nương đừng nóng giận!
Đào Trạm cũng không hề tức giận, tuy nhiên cũng không có nói chuyện, hai người lại đi vài chục bước rồi. Lưu Cảnh không kìm nổi thở dài một tiếng:
- Chỉ mong nha đầu ngu xuẩn này đừng đến quấn ta nữa!
Trong lòng Đào Trạm lại âm thầm cười, nghĩ thầm“Lòng thiếu nữ như kim dưới đáy biển, không phải tên ngu ngốc này có thể hiểu!"
Hai người đi thuyền qua sông, Lưu Cảnh phải về Du Chước Sở, Đào Trạm thì về cửa hàng. Đào Trạm gọi hắn lại:
- Cảnh công tử!
Lưu Cảnh giục ngựa tiến lên, chắp tay cười nói: - Cô nương còn có gì chỉ bảo?
Đào Trạm vốn nghĩ chuyện ăn cơm hôm nay bị mất hứng, trong lòng có chút không thoải mái, nhưng bộ dáng Lưu Cảnh cười như vậy, làm cho nàng bật cười:
- Hôm nay mời ngươi ăn cơm, kết quả bị mất hứng, không bằng hôm nào lại mời ngươi một lần nữa, đồng ý cho con gái thương nhân là ta mặt mũi không?
- Nếu cô nương đã nói như vậy, ta nào dám nói không. Thời gian địa điểm cô quyết định đi!
Đào Trạm nghiêng đầu nghĩ, lại nói:
– Ta nhất thời chưa quyết định, dù sao ngươi cũng đáp ứng rồi, qua mấy ngày ta gửi thiếp cho ngươi.
- Vậy thì chờ tin của cô nương.
Đào Trạm hé miệng cười, sóng mắt giống như thu thủy chảy qua, nhẹ nhàng buông rèm cửa, trên rèm cửa chỉ lưu lại một bóng dáng mềm mại. Xe ngựa chậm rãi khởi động, chạy vė hướng Phàn Thành. Lưu Cảnh vẫn nhìn xe ngựa biến mất, ngẩng đầu nhìn không trung xanh thắm, nhẹ nhàng thở ra thật dài. Không ngờ hắn lại phát hiện trời thật là xanh, giống nhưu một khối bảo thạch trong suốt.
Hắn cũng mới phát hiện trên bến thuyền ồn ào náo động cũng chính là tràn đầy sức sống như vậy, thiên địa hết thảy đều trở nên tốt đẹp. (trongkimtrn: ai được nói chuyện gái xinh mà ko thế:54:)
- Giá.
Hai chân hắn kẹp vào, thúc giục chiến mã chạy như bay về hướng Du Chước Sở cách đó không xa…
- Trời ạ! Thế gian lại có nữ tử diện mạo xinh đẹp như vậy sao?”
Đào Trạm chán ghét cái ánh mắt nhìn thẳng của y, quay đầu sang chỗ khác, không thèm nhìn y. Trong lòng Lưu Tông thâm khen: "Hay lắm, hay lắm, một tiểu nương xinh đẹp như ngọc!
Lúc này y mới quay đầu lại nhìn thấy Lưu Cảnh, lập tức mỉm cười, nói:
– Ta nghe thanh âm sao lại quen thuộc như vậy, hóa ra là Cảnh đệ. Như thế nào, đệ cũng đang dùng cơm Sao? Lưu Cảnh cười, xem như đồng ý. Lúc này ngoài bình phong có mấy người đi tới. Người đầu tiên là nam từ trẻ tuổi, dáng người bậc trung, tao nhã, đó là con cả của Thái Mạo, Thái Dật là làm thư tá cho Biệt Giá Lưu Tiên ở Kinh Châu, nhưng Lưu Cảnh chưa từng có gặp qua y.
Nhưng hai người đằng sau y lại rất quen thuộc. Một người cùng hắn tỷ võ - Thái Tiến, y tựa như đã hoàn toàn bình phục, tỉnh thần chấn hưng, khí sắc tốt lắm.
Mà người còn lại chính là Thiếu Thái Dư. Nàng mặc một chiếc áo lông da rái cá Hắc Thủy, mặc váy dài màu vàng nhạt, mặt thoa một lớp phấn mỏng, trên môi tô màu đỏ thắm, da trẳng xinh đẹp.
Ánh mắt của Lưu Cảnh chỉ khẽ quét qua mặt ả. Ánh mắt cùng ánh mắt của Thái Tiến đụng nhau, hai người đều hơi hơi mỉm cười.
Kể từ khi y hướng Lưu Cảnh cảnh báo, quan hệ của hai người đã tốt lên khá nhiều, không hề căm thù nhau, mà là một loại đối thủ thông cảm lẫn nhau.
Thái Thiếu Dư cũng đi vào bình phong, Đào Trạm an vị ở đối diện. Ánh mắt của ả cũng đúng lúc nhìn thấy thiếu nữ xinh đẹp này, nhưng trong ánh mắt của ả cũng không có sự tán thưởng của Lưu Tông, mà là một loại kinh ngạc cùng ghen tị.
Đầu tiên là kinh ngạc, ả nghe được thanh âm của Lưu Cảnh, lửa giận mới từ trong lòng bốc lên, nhưng ả tuyệt đối không nghĩ đến Lưu Cảnh lại ở cùng tiểu nương xinh đẹp như thế kia.
Lửa giận biến thành kinh ngạc, nhưng một tia kinh ngạc liền như lá cấy con treo ở trên cấy khô đâu đông. Sau một trận gió lạnh, liền thay đôi không còn thấy bóng dáng tắm hơi
Ánh mắt Thái Thiếu Dư trở nên lạnh như băng, nàng dùng khóe mắt nhanh chóng liếc qua Lưu Cảnh một chút, lại liếc qua Đào Trạm, trong lòng có mười ngàn phân khinh miệt. Đấy là nha đầu ở đâu tới?
Tuy nhiên trong lòng Thái Thiếu Dư lập tức không thoải mái, nàng phát hiện nha đầu này cũng áo lông chồn bạc hiếm thấy, mà mình mặc áo lông rái cá màu đen tuy rằng cũng khá quý báu, nhưng so sánh với nha đầu này, lại kém rất nhiều.
Phỏng chừng thân phận của nha đầu này cũng không thấp. Lưu Cảnh đáng chết này, không ngờ lại cùng nữ nhân khác ăn cơm!
Lửa giận trong lòng Thái Thiếu Dư lại bay lên, lạnh lùng hỏi:
- Tông công tử, ngươi nói chúng ta ăn cơm ở đâu?
Lưu Tông vội vàng cười nói:
- Nếu là Cảnh đệ, không phải là người ngoài, chúng ta liền tụ tập lại đi!
Lúc này, y đã quên Lưu Cảnh từng là tình địch của y, lại không kìm nổi Vụng trộm liếc nhìn Đào Trạm, vẻ mặt tươi cười nói với Lưu Cảnh:
- Cảnh đệ đệ cũng không giới thiệu một chút. Vị cô nương này là....
Không đợi Lưu Cảnh mở miệng, Đào Trạm lại giành nói:
- Tiểu nữ tử là con gái Tú thủy đình hâu tại Sài Tang, tên là Ngũ nương.
Tú thủy đình hầu là một tước vị khác của đại tộc Sài Tạng, cùng Đào gia quan hệ vô cùng tốt. Đào Trạm hiển nhiên không muốn Lưu Tông biết thân phận chân thật của nàng.
Nàng hướng Lưu Cảnh cười nói:
- Cảnh công tử, ta đấy liền cáo từ trước, ngươi và bạn bè tiếp tục đi!.
Nàng đứng dậy hướng Thái Thiếu Dư khẽ gật đầu, bước nhanh vội vàng rời đi, ánh mắt Thái Thiếu Dư lạnh như bẳng, không thèm nhìn nàng chút nào, Sa Sầm mặt, lạnh lùng nhìn phía bên kia
Lúc này, Lưu Cảnh đứng dậy nhìn sắc trời một chút, với Lưu Tông cười nói:
- Tông huynh, buổi chiều còn có công vụ trong người, hôm nào lại mời huynh uống rượu, đệ cũng đi trước một bước rồi!
Không đợi Lưu Tông phản đối, hắn hướng về Thái Tiến cùng với Thái Dật chắp tay, vội vàng rời đi. Từ đầu đến cuối, con mắt hắn nhìn thẳng cũng không có coi Thái Thiếu Dư ra gì.
Thái Thiếu Dử liếc xéo bóng dáng Lưu Cảnh, thấy hắn bước rất nhanh, hiển nhiên là đuổi theo tiểu nương kia đi. Không biết tại sao, trong nội tâm ả nhưng lại dâng lên một cảm giác chua xót không nói ra được.
…
- Đào cô nương, chờ một chút!
Đào Trạm Vừa đi ra cửa chính tửu quán, Lưu Cảnh liền từ phía sau đuổi theo. Đào Trạm dừng bước, nghiêng đâu cười dài hỏi:
- Ngươi không đi cùng bẳng hữu của ngươi sao?
Lưu Cảnh lắc đầu, đáp:
- Cùng bọn họ uông rượu rất khó chịu, không bẳng trở về!
Một chiếc xe ngựa ở trước mặt Đào Trạm dừng lại, Đào Trạm tự nhiên cười nói:
- Vậy cùng nhau về Phàn Thành đi!
Quản Sự cũng đem chiến mã của Lưu Cảnh đặt tới. Lưu Cảnh trở mình lên ngựa, giục ngựa chậm rãi đi cùng xe ngựa. Hắn nhưng không có chú ý tới, trên lầu hai cửa sổ lóe ra một ánh mắt ghen ghét.
Đào Trạm kéo mành ở cửa sổ xe ngựa lên, lộ ra một miệng cười xinh đẹp như hoa đào, nàng tò mò hỏi:
- Cảnh công tử, vừa rồi vị kia tiểu nương là ai, khá ngạo mạn đấy.
- Cô ta đương nhiên ngạo mạn!
Lưu Cảnh cười lạnh một tiếng, nói:
- Công chúa của Thái gia, Đào cô nương không phải còn muốn cùng ta nói chuyện về cô ta sao?
- Là cô ta!
Đào Trạm lập tức ngạc nhiên nói:
- Cô ta...cô ta cùng ngươi có hôn ước, sao có thể một mình cùng nam tử khác đi uống rượu. Việc này hơi... Quá mức đi!
Lưu Cảnh khẽ hừ khinh thường, "Hôn ước!" quả thực chính là nói giỡn.
- Đào cô nương, từ đầu đến cuối ta đều không thừa nhận hôn ước gì, cô ta và ta chẳng có quan hệ gì!
Đào Trạm càng cảm thấy hứng thú, trong mắt nàng tuôn ra ý cười đầy tò mò:
- Ngươi nói nhanh lên một chút xem, có phải các người lại phát sinh biến cố gì rồi hả?
Lưu Cảnh rất bất đắc dĩ, các loại tin đôn truyền đi ôn ào huyên máo, đều là nói hắn và Thái Thiếu Dư đã lập thành hôn ước, khiến hắn trăm miệng khó kể.
Nói chung hắn cũng không thèm để ý tới, khinh thường giải thích. Nhưng không biết tại sao, lúc này hắn lại rất muốn để Đào Trạm hiểu biết chân tướng. Có lẽ là bởi vì không ngờ Thái Thiếu Dư đi theo Lưu Tông đi ăn cơm, khiến hắn ở trước mặt Đào Trạm không nhịn được.
Đương nhiên, có lẽ còn một có một nguyên nhân khác, nhưng lúc này Lưu Cảnh cũng không muốn nghĩ nhiều.
- Không có biến cố gì!
Lưu Cảnh oán hận nói:
– Ta cùng cô ta không có bất cứ quan hệ nào, cô ta căn bản không ưa gì ta. Cái gọi là hôn ước chẳng qua là ý nguyện của bề trên thôi, hơn nữa chỉ có điều ý nguyện một bên, Thái gia chưa bao giờ đáp ứng. Ngày hôm qua Thái Mạo tới tìm ta, chúng ta đã đem lời nói hết, ta cùng con gái của ông ta không có bất cứ quan hệ nào nữa!
- Hóa ra là như vậy! Khó trách ngươi lờ cô ta, tuy nhiên...
Đào Trạm cười đến có chút thần bí.
– Ta lại cảm thấy cô ta dường như không lạnh lùng đối với ngươi lắm. Ta tin tưởng cảm giác của mình.
- Cô hoàn toàn đoán mò rồi! Hơn một tháng trước, cô ta còn chạy đến Lưu phủ khóc lóc om sòm, kêu gào tuyệt đối sẽ không gả cho ta. Kết quả ta liền bởi vậy mà rời Lưu phủ.
- Hoá ra ngươi là bị đuổi khỏi Lưu phủ!
Đào Trạm che miệng băt đâu cười khanh khách.
Đúng lúc này, mặt sau truyền đến một trận tiếng vó ngựa, tiếng vó ngựa dồn dập, tựa như ở đuổi theo người nào. Lưu Cảnh vừa quay đầu lại, giật mình, chỉ thấy Thái Thiếu Dư vẻ mặt giận dữ cưỡi ngựa đuổi theo.
- Lưu Cảnh, ngươi đứng lại đó cho ta!
Thái Thiếu Dư chạy tới gần, ghìm chặt chiến mã, roi ngựa chỉ vào hắn nổi giận nói:
- Tối hôm qua ngươi đã nói gì với cha ta?
Đào Trạm phân phó một tiếng, xe ngựa lại đi lên trước vài chục bước dừng lại, nàng tựa vào cửa kính xe, tựa như ngồi ở trên đám mấy từ từ xem hạ giới chém giết.
Lưu Cảnh thật sự là rất chán tiểu nương này, không dứt tìm phiển toái cho mình. Nén giận, hắn lạnh lùng bảo:
- Thái cô nương, chuyện này cô hắn là hỏi phụ thân cô xem ta và cô có quan hệ gì mới đúng?
- Ngươi không chỉ có khi nhục cha ta, còn muốn cưới đường tỷ ta, có phải hay không?!
Thanh âm Thái Thiếu Dư rất sắc nhọn, mấy người đi đường bên cạnh sợ tới mức vội vàng né tránh, cách đó không xa Đào Trạm nao nao, tại sao lại đem cháu gái của Thái gia dẫn ra.
Tuy nhiên cháu gái của Thái Mạo không xứng với cháu trai Lưu Biểu, dù sao cũng là quan hệ quân thần, hắn là Thái Thiếu Dư này mới xứng với Lưu Cảnh.
Lời tuy như thế, nhưng Thái Thiếu Dư nổi giận đùng đùng chạy tới lấy cớ dường như lại hơi yếu cớ một chút, không ngờ luôn miệng nói Lưu Cảnh khi nhục phụ thân nàng. Phụ thân nàng là ai, là nhân vật thứ hai ở Kinh Châu, Lưu Cảnh có thể khi nhục được không?
Lời này của nàng giống như đứa bé việc cớ sau khi làm chuyện sai, nghĩ tới "Lấy cớ " trong lòng Đào Trạm bỗng dưng khẽ động. Nàng lại phát hiện ánh mắt Thái Thiếu Dư ngẫu nhiên hướng mắt nhìn mình, ánh mắt kia rõ ràng tràn đầy ghen ghét.
Đào Trạm lập tức hiểu được, trong lòng không khỏi cười thầm, tiểu từ ngốc này, nhất định sẽ bị nha đầu kia chọc giận.
Quả nhiên, Lưu Cảnh bị Thái Thiếu Dư cố tình gấy sự chọc giận tới, hắn rốt cuộc không thê nhịn được nữa, cả giận nói:
- Đủ rồi! Đừng cho là ta yêu thích Thái gia các ngươi, ta ngay cả cô đều thấy chướng mắt, chứ đừng nói cháu gái Thái gia. Đi đi, đừng ở chỗ này tự làm mất mặt xấu hổ nữa!
Mặt Thái Thiếu Dư đỏ bừng, trong ngực kịch liệt phập phồng, bỗng nhiên òa khóc thật to, quay đầu ngựa lại, mãnh liệt thúc chiến mã chạy đi như bay.
Lưu Cảnh chỉ cảm thấy đầu lớn như cái đấu, chưa thấy nữ nhân nào điêu ngoa ngu xuẩn như vậy. Thái phu nhân so với nàng còn thông minh nhiều hơn.
Sau một lúc lâu, Lưu Cảnh thở dài, giục ngựa đi lên chỗ xe ngựa, không nói một lời. Đào Trạm trộm trộm nhìn thoáng qua, thấy sắc mặt hắn âm trầm như nước, tức giận chưa tiêu, liền hé miệng cười nói:
- Ngươi bây giờ không phải là đầu rất trướng rất đau sao?
- Ôi!
Lưu Cảnh rốt cục thở dài một tiếng, cảm thán:
- Người ta nói hổ phụ không khuyển tử, cho dù là con gái cũng không kém. Ta không biết làm thế nào mà Thái Mạo nuôi dưỡng ra được một cô con gái vừa điêu ngoa, vừa ngu xuân như vậy?!
- Có lẽ là công tử không hiểu rõ cô ấy, kỳ thật ta lại cảm thấy cô gẩy thật đáng yêu, là người trọng tình.
“Là người trọng tình?” Lưu Cảnh hừlạnh một tiếng:
- Nếu trượng phu tương lai của cô cũng tính khí táo bạo, động đánh chửi. Vậy y cũng là người trọng tình, cô thích không?
Mặt Đào Trạm đỏ lên, gắt giọng:
- Công tử, ngươi đang ở đấy nói bậy bạ gì đó!
Lưu Cảnh vội vàng xua tay:
- Chỉ có đùa một chút, cô nương đừng nóng giận!
Đào Trạm cũng không hề tức giận, tuy nhiên cũng không có nói chuyện, hai người lại đi vài chục bước rồi. Lưu Cảnh không kìm nổi thở dài một tiếng:
- Chỉ mong nha đầu ngu xuẩn này đừng đến quấn ta nữa!
Trong lòng Đào Trạm lại âm thầm cười, nghĩ thầm“Lòng thiếu nữ như kim dưới đáy biển, không phải tên ngu ngốc này có thể hiểu!"
Hai người đi thuyền qua sông, Lưu Cảnh phải về Du Chước Sở, Đào Trạm thì về cửa hàng. Đào Trạm gọi hắn lại:
- Cảnh công tử!
Lưu Cảnh giục ngựa tiến lên, chắp tay cười nói: - Cô nương còn có gì chỉ bảo?
Đào Trạm vốn nghĩ chuyện ăn cơm hôm nay bị mất hứng, trong lòng có chút không thoải mái, nhưng bộ dáng Lưu Cảnh cười như vậy, làm cho nàng bật cười:
- Hôm nay mời ngươi ăn cơm, kết quả bị mất hứng, không bằng hôm nào lại mời ngươi một lần nữa, đồng ý cho con gái thương nhân là ta mặt mũi không?
- Nếu cô nương đã nói như vậy, ta nào dám nói không. Thời gian địa điểm cô quyết định đi!
Đào Trạm nghiêng đầu nghĩ, lại nói:
– Ta nhất thời chưa quyết định, dù sao ngươi cũng đáp ứng rồi, qua mấy ngày ta gửi thiếp cho ngươi.
- Vậy thì chờ tin của cô nương.
Đào Trạm hé miệng cười, sóng mắt giống như thu thủy chảy qua, nhẹ nhàng buông rèm cửa, trên rèm cửa chỉ lưu lại một bóng dáng mềm mại. Xe ngựa chậm rãi khởi động, chạy vė hướng Phàn Thành. Lưu Cảnh vẫn nhìn xe ngựa biến mất, ngẩng đầu nhìn không trung xanh thắm, nhẹ nhàng thở ra thật dài. Không ngờ hắn lại phát hiện trời thật là xanh, giống nhưu một khối bảo thạch trong suốt.
Hắn cũng mới phát hiện trên bến thuyền ồn ào náo động cũng chính là tràn đầy sức sống như vậy, thiên địa hết thảy đều trở nên tốt đẹp. (trongkimtrn: ai được nói chuyện gái xinh mà ko thế:54:)
- Giá.
Hai chân hắn kẹp vào, thúc giục chiến mã chạy như bay về hướng Du Chước Sở cách đó không xa…
Danh sách chương