Ở trên quan trường, Lưu Kỳ cũng không lo lắng, lấy thế lực của Khoái gia và Bàng gia, y hoàn toàn có thể chống lại Thái thị và Hoàng thị, nhưng như vậy thì thế lực quân đội liền yếu đi một bậc.
Thế lực quân đội Kinh Châu, chủ yếu nắm trong tay Thái, Hoàng. Khoái gia mặc dù có Văn Sính, nhưng Văn Sính người này kỳ thật khá trung lập, công bằng, chưa chắc đáng tin.
Lưu Kỳ liền nghĩ tới Lưu Cảnh, Lưu Cảnh nhất định là ủng hộ mình. Trong khoảng thời gian này, phụ thân đã bắt đầu suy xét dùng tộc nhân Lưu thị cầm quyền, như vậy liệu có thể đẩy Lưu Cảnh tới Giang Hạ, thay mình cướp lấy hai vạn năm ngàn quân Giang Hạ, thay thế Hoàng Tổ. Khoái Việt nói cho y biết, bước tiếp theo của phụ thân tất nhiên là xuống tay với Hoàng Tổ.
Lưu Kỳ đã ý thức được, một nước cờ này đối với việc y cuối cùng trở thành người đứng đầu Kinh Châu rất quan trọng.
Tuy Lưu Kỳ nghĩ như vậy, y cũng không dám nói rõ, đành phải hàm hồ nói:
- Hài nhi mấy ngày nay luôn luôn suy nghĩ, Cảnh đệ có cùng huyết thống với hài nhi, chúng con đều có cùng ông nội, vì sao không để huynh đệ của mình đến khống chế quân quyền. Đấy mới là điều giúp cho Lưu gia chúng ta khống chế mấu chốt Kinh Châu.
- Nói thật, bốn đại thế gia Kinh Châu đều có tâm tư, một khi Tào quân tiến đến, bọn họ đến tột cùng có bao nhiêu ý chí chống cự, hài nhi vô cùng rõ ràng.
Lời nói này của Lưu Kỳ đã động tới đáy lòng của Lưu Biểu, lần này quân Tào xuôi nam khiến cho y kích động rất nhiều, giống như muốn hô to “Sói đến đấy rồi”, hô thật lâu, ông cũng sắp chết lặng. Thoắt cái, quân Tào đã giết đến Tân Dã.
Sói thật sự đã đến rồi, Lưu Biểu đau nhói, ông bắt đầu ý thức được, đại quân Tào Tháo sớm hay muộn sẽ xuôi nam, như vậy ai tới thay y ngăn cản quân Tào? Ông sẽ không trông cậy vào Lưu Bị, những thế gia Kinh Châu Thái, Khoái, Bàng, Hoàng này cũng vì lợi ích của gia tộc, không đáng tin cậy. Ông chỉ còn biết dựa vào chính bản thân gia tộc Lưu thị.
Buổi nói chuyện với con cả, khiến Lưu Biểu thâm sâu đồng ý, y cười tùm tỉm nói:
– Ta không muốn để Cảnh nhi và Hổ nhi xuất chinh, chính là cái đạo lý này, con cháu Lưu gia vốn đã ít, ta cũng không hy vọng lại họa vô đơn chí, cho nên phải gọi bọn họ trở về.
- Như vậy phụ thân, việc Giang Hạ…
- Cái này, hai năm nữa hẵng hay! Dù sao Cảnh nhi vẫn còn trẻ, để nó học nhiều võ nghệ thao lược một chút, mới có lợi với nó.
Nói đến học võ, Lưu Kỳ lại đề nghị:
- Hài nhi đề cử lão tướng Hoàng Trung làm sư phụ của Cảnh đệ.
Lưu Biểu gật gật đầu, vấn đề này y đã suy xét qua, chắc chắn y sẽ không cho phép cháu họ học võ nghệ của Triệu Vân. Hoàng Trung không chỉ có võ nghệ cao cường, dân binh thao lược cũng không tệ.
- Đợi sau khi nó trở về rồi nói sau!
Dừng một chút, Lưu Biểu lại hỏi:
- Tại sao con lại muốn để Cảnh nhi đi quận Giang Hạ?
Trong mắt của Lưu Biểu tràn đầy nghi hoặc.
…
Mặt trời đã chìm đến đường dưới chân trời, dọc theo bờ sông đám mấy đã chuyển thành màu đỏ nhạt của hoàng hôn, bầu trời màu xanh nhạt dần trở nên đậm hơn. Những cấy liễu lớn dưới ánh mặt trời in bóng xuống bờ sông um tùm tươi tốt, kỳ dị mông lung giữa trời chiều, đã trở nên đen sì sì, cùng sắc trời tối nhạt chia làm hai màu tương phản, giống như một người khổng lồ màu đen đang đứng ở bờ sông.
Lúc này, một trận tiéng vó ngựa kịch liệt phá vỡ sự yên lặng lúc chớm hoàng hôn. Từng bầy chim chóc chuẩn bị nghỉ đêm trên cấy liễu cũng cả kinh mà bay lên loạn xạ.
Đoàn kỵ binh từ xa tiến đến gần, ước hơn trăm kỵ binh, dọc theo quan đạo cạnh bờ sông chạy gấp về hướng nam. Họ chính là Lưu Cảnh dẫn theo một trăm tên kỵ binh.
Lưu Cảnh rời khỏi huyện Tân Dã đã mười dặm, bọn họ trên đường cũng nhìn thấy trinh thám Tào quân, trinh thám Tào quân vội vàng chạy tới hướng bắc. Điều này nói rõ sách lược của hắn vô cùng chính xác, không hành quân chậm rãi mang theo đồ quân nhu bộ binh, cưỡi ngựa chạy gấp, nhiều nhất nửa canh giờ có thể đến đại doanh quân Kinh Châu, cho dù Tào quân muốn ngăn hắn cũng không kịp.
Hướng nam Tân Dã đều là vùng quê bằng phẳng, ruộng đất tươi tốt, hai bên bờ sông đều là đồng ruộng xanh mướt, liếc mắt một cái không thấy giới hạn, tuy nhiên xa xa cũng có đồi núi nhấp nhô, ở trong sương chiều giống hệt sống lưng một con cự long.
Đúng lúc này, cách đó không xa bỗng nhiên truyền đến "CHÍU.U.U! một tiếng, là tiếng cung tên, từ đỉnh đầu bọn họ bắn qua.
Lưu Cảnh lập tức ghìm chặt chiến mã, chỉ thấy ngoài mười bước xuất hiện mấy trăm tên kỵ binh, ngăn cản đường đi.
- Là quân Tào!
Có người thầm hô lên âm thanh. Lưu Cảnh quay đầu, chỉ thấy bên kia bờ sông cũng xuất hiện bóng dáng nhóm binh lính, hắn quay đầu ngựa lại, phía sau cũng xuất hiện vô số bóng dáng đen kịt.
Mồ hôi lập tức ướt đẫm lưng của hắn, Lưu Cảnh bỗng nhiên ý thức được, hắn đã tiến vào vòng vây của quân địch. Hoá ra quân Tào sớm bày ra thiên la địa võng.
- Quân hầu, ở bên kia!
Một gã kỵ binh chỉ hướng tây bắc, bên kia dường như không có bị bao vây, Lưu Cảnh không chút nào do dự quay đầu ngựa lại, hô:
- Đi!
Lưu Cảnh thúc giục chiến mã, dẫn dắt hơn trăm kỵ binh hướng tây bắc chạy gấp đi, một lát, liền chạy ra khỏi vòng vây của Tào quân.
Kỵ binh quân Tào ở bốn phương tám hướng truy bức vây đuổi. Giữa trời chiều mênh mông đông nghìn nghịt kỵ binh chừng hai ba nghìn người, khiến Lưu Cảnh âm thầm kinh hãi, đấy là quân Tào đã sớm bố trí xong, hiển nhiên chính là đối phó với mình.
Nhưng khiến Lưu Cảnh kỳ quái là, quân Tào thuy chung chỉ có đuổi theo vây bức, cũng không có băn tên hoặc là công kích, liền dường như săn thú ở bên trong, đuổi con mồi tới cái lồng nào đó, bắt sống bọn họ.
Mặc dù đã ý thức được ý đồ quân Tào, nhưng Lưu Cảnh cũng bất lực, hắn bắt buộc phải chạy trốn theo hướng tây, chỉ có phía tây mới có đường ra duy nhất.
- Quân hầu, phía trước có ngọn đồi!
Một gã kỵ binh hô to, Lưu Cảnh cũng thấy. Đó là một ngọn đồi thấp, đột ngột đứng cao sừng sững ở phía trên đồng bằng, diện tích hơn mười mẫu, vắt ngang trước mặt bọn hắn, hai bên đều là vô sô kỵ binh quân Tào, giống một cái bao rất lớn, đã bao lấy bọn họ.
Mặc dù bảo mã của Lưu Cảnh có thể đi ngàn dặm, hoàn toàn có thể vứt bỏ truy kích của kỵ binh Tào quân, nhưng hắn sao có thể bỏ lại đồng bạn của mình một mình chạy trốn.
- Lên đồi!
Lưu Cảnh hô to ra lệnh, mọi người hướng trên sườn núi hẳng hái chạy đi. Không dốc, là một sườn đồi thoai thoải, chỉ trong chốc lát, Lưu Cảnh đã dẫn thủ hạ xông lên sườn núi.
Kỵ binh quân Tào cũng không lên theo, mà là nhanh chóng vây quanh ngọn đồi, bao vây xung quanh, nước chảy không lọt.
Lưu Cảnh và thủ hạ ghìm chặt chiến mã, bọn họ đã hết đường để đi. Khi quân Tào cách chân núi hơn hai trăm bộ, không ngừng có binh lính tiêp viện, dường như sớm có mai phục.
- Quân hầu, đấy là có chuyện gì?
Dưới tay bọn kỵ binh mồm năm miệng mười, không hiểu hỏi:
- Quân Tào như thế nào không bắt chúng ta?
- Chúng ta sớm đã tiến vào một cạm bẫy được bố trí tốt!
Lưu Cảnh cắn chặt môi, hắn hiểu ý đồ quân Tào, đã rất rõ ràng rồi.
- Nếu ta không có phán đoán sai lầm, chúng ta hiện tại đã biến thành con mồi.
- Ai có thể nghĩ ra được mưu kế như vậy, mẹ nó thật là cao mình!
Lưu Cảnh không kìm nổi oán hận văng tục một câu.
Dưới chân núi, quân Tào vây quanh ngọn đồi đã tăng lên đến vạn người, bao vây xung quanh. Hạ Hầu Đôn nhìn hơn trăm kỵ binh trên đỉnh núi, không kìm nổi vui mừng, chắp tay hướng Giả Hủ khen:
- Một chiêu này của tiên sinh thật cao minh!
Giả Hủ vuốt râu cười đắc ý, kế này của y là tình thế bắt buộc, cho dù Lưu Cảnh ở bên trong thành Tân Dã không ra ngoài, y cũng sẽ phái người giả trang thành binh sỹ đưa tin, lừa Văn Sính đến cứu giúp.
- Tuy nhiên thừa tướng với Lưu Cảnh này rất có hứng thú. Hạ Hầu tướng quân có thể truyền lệnh xuống, không cho tổn thương hắn, nhất định phải bắt sống.
Thế lực quân đội Kinh Châu, chủ yếu nắm trong tay Thái, Hoàng. Khoái gia mặc dù có Văn Sính, nhưng Văn Sính người này kỳ thật khá trung lập, công bằng, chưa chắc đáng tin.
Lưu Kỳ liền nghĩ tới Lưu Cảnh, Lưu Cảnh nhất định là ủng hộ mình. Trong khoảng thời gian này, phụ thân đã bắt đầu suy xét dùng tộc nhân Lưu thị cầm quyền, như vậy liệu có thể đẩy Lưu Cảnh tới Giang Hạ, thay mình cướp lấy hai vạn năm ngàn quân Giang Hạ, thay thế Hoàng Tổ. Khoái Việt nói cho y biết, bước tiếp theo của phụ thân tất nhiên là xuống tay với Hoàng Tổ.
Lưu Kỳ đã ý thức được, một nước cờ này đối với việc y cuối cùng trở thành người đứng đầu Kinh Châu rất quan trọng.
Tuy Lưu Kỳ nghĩ như vậy, y cũng không dám nói rõ, đành phải hàm hồ nói:
- Hài nhi mấy ngày nay luôn luôn suy nghĩ, Cảnh đệ có cùng huyết thống với hài nhi, chúng con đều có cùng ông nội, vì sao không để huynh đệ của mình đến khống chế quân quyền. Đấy mới là điều giúp cho Lưu gia chúng ta khống chế mấu chốt Kinh Châu.
- Nói thật, bốn đại thế gia Kinh Châu đều có tâm tư, một khi Tào quân tiến đến, bọn họ đến tột cùng có bao nhiêu ý chí chống cự, hài nhi vô cùng rõ ràng.
Lời nói này của Lưu Kỳ đã động tới đáy lòng của Lưu Biểu, lần này quân Tào xuôi nam khiến cho y kích động rất nhiều, giống như muốn hô to “Sói đến đấy rồi”, hô thật lâu, ông cũng sắp chết lặng. Thoắt cái, quân Tào đã giết đến Tân Dã.
Sói thật sự đã đến rồi, Lưu Biểu đau nhói, ông bắt đầu ý thức được, đại quân Tào Tháo sớm hay muộn sẽ xuôi nam, như vậy ai tới thay y ngăn cản quân Tào? Ông sẽ không trông cậy vào Lưu Bị, những thế gia Kinh Châu Thái, Khoái, Bàng, Hoàng này cũng vì lợi ích của gia tộc, không đáng tin cậy. Ông chỉ còn biết dựa vào chính bản thân gia tộc Lưu thị.
Buổi nói chuyện với con cả, khiến Lưu Biểu thâm sâu đồng ý, y cười tùm tỉm nói:
– Ta không muốn để Cảnh nhi và Hổ nhi xuất chinh, chính là cái đạo lý này, con cháu Lưu gia vốn đã ít, ta cũng không hy vọng lại họa vô đơn chí, cho nên phải gọi bọn họ trở về.
- Như vậy phụ thân, việc Giang Hạ…
- Cái này, hai năm nữa hẵng hay! Dù sao Cảnh nhi vẫn còn trẻ, để nó học nhiều võ nghệ thao lược một chút, mới có lợi với nó.
Nói đến học võ, Lưu Kỳ lại đề nghị:
- Hài nhi đề cử lão tướng Hoàng Trung làm sư phụ của Cảnh đệ.
Lưu Biểu gật gật đầu, vấn đề này y đã suy xét qua, chắc chắn y sẽ không cho phép cháu họ học võ nghệ của Triệu Vân. Hoàng Trung không chỉ có võ nghệ cao cường, dân binh thao lược cũng không tệ.
- Đợi sau khi nó trở về rồi nói sau!
Dừng một chút, Lưu Biểu lại hỏi:
- Tại sao con lại muốn để Cảnh nhi đi quận Giang Hạ?
Trong mắt của Lưu Biểu tràn đầy nghi hoặc.
…
Mặt trời đã chìm đến đường dưới chân trời, dọc theo bờ sông đám mấy đã chuyển thành màu đỏ nhạt của hoàng hôn, bầu trời màu xanh nhạt dần trở nên đậm hơn. Những cấy liễu lớn dưới ánh mặt trời in bóng xuống bờ sông um tùm tươi tốt, kỳ dị mông lung giữa trời chiều, đã trở nên đen sì sì, cùng sắc trời tối nhạt chia làm hai màu tương phản, giống như một người khổng lồ màu đen đang đứng ở bờ sông.
Lúc này, một trận tiéng vó ngựa kịch liệt phá vỡ sự yên lặng lúc chớm hoàng hôn. Từng bầy chim chóc chuẩn bị nghỉ đêm trên cấy liễu cũng cả kinh mà bay lên loạn xạ.
Đoàn kỵ binh từ xa tiến đến gần, ước hơn trăm kỵ binh, dọc theo quan đạo cạnh bờ sông chạy gấp về hướng nam. Họ chính là Lưu Cảnh dẫn theo một trăm tên kỵ binh.
Lưu Cảnh rời khỏi huyện Tân Dã đã mười dặm, bọn họ trên đường cũng nhìn thấy trinh thám Tào quân, trinh thám Tào quân vội vàng chạy tới hướng bắc. Điều này nói rõ sách lược của hắn vô cùng chính xác, không hành quân chậm rãi mang theo đồ quân nhu bộ binh, cưỡi ngựa chạy gấp, nhiều nhất nửa canh giờ có thể đến đại doanh quân Kinh Châu, cho dù Tào quân muốn ngăn hắn cũng không kịp.
Hướng nam Tân Dã đều là vùng quê bằng phẳng, ruộng đất tươi tốt, hai bên bờ sông đều là đồng ruộng xanh mướt, liếc mắt một cái không thấy giới hạn, tuy nhiên xa xa cũng có đồi núi nhấp nhô, ở trong sương chiều giống hệt sống lưng một con cự long.
Đúng lúc này, cách đó không xa bỗng nhiên truyền đến "CHÍU.U.U! một tiếng, là tiếng cung tên, từ đỉnh đầu bọn họ bắn qua.
Lưu Cảnh lập tức ghìm chặt chiến mã, chỉ thấy ngoài mười bước xuất hiện mấy trăm tên kỵ binh, ngăn cản đường đi.
- Là quân Tào!
Có người thầm hô lên âm thanh. Lưu Cảnh quay đầu, chỉ thấy bên kia bờ sông cũng xuất hiện bóng dáng nhóm binh lính, hắn quay đầu ngựa lại, phía sau cũng xuất hiện vô số bóng dáng đen kịt.
Mồ hôi lập tức ướt đẫm lưng của hắn, Lưu Cảnh bỗng nhiên ý thức được, hắn đã tiến vào vòng vây của quân địch. Hoá ra quân Tào sớm bày ra thiên la địa võng.
- Quân hầu, ở bên kia!
Một gã kỵ binh chỉ hướng tây bắc, bên kia dường như không có bị bao vây, Lưu Cảnh không chút nào do dự quay đầu ngựa lại, hô:
- Đi!
Lưu Cảnh thúc giục chiến mã, dẫn dắt hơn trăm kỵ binh hướng tây bắc chạy gấp đi, một lát, liền chạy ra khỏi vòng vây của Tào quân.
Kỵ binh quân Tào ở bốn phương tám hướng truy bức vây đuổi. Giữa trời chiều mênh mông đông nghìn nghịt kỵ binh chừng hai ba nghìn người, khiến Lưu Cảnh âm thầm kinh hãi, đấy là quân Tào đã sớm bố trí xong, hiển nhiên chính là đối phó với mình.
Nhưng khiến Lưu Cảnh kỳ quái là, quân Tào thuy chung chỉ có đuổi theo vây bức, cũng không có băn tên hoặc là công kích, liền dường như săn thú ở bên trong, đuổi con mồi tới cái lồng nào đó, bắt sống bọn họ.
Mặc dù đã ý thức được ý đồ quân Tào, nhưng Lưu Cảnh cũng bất lực, hắn bắt buộc phải chạy trốn theo hướng tây, chỉ có phía tây mới có đường ra duy nhất.
- Quân hầu, phía trước có ngọn đồi!
Một gã kỵ binh hô to, Lưu Cảnh cũng thấy. Đó là một ngọn đồi thấp, đột ngột đứng cao sừng sững ở phía trên đồng bằng, diện tích hơn mười mẫu, vắt ngang trước mặt bọn hắn, hai bên đều là vô sô kỵ binh quân Tào, giống một cái bao rất lớn, đã bao lấy bọn họ.
Mặc dù bảo mã của Lưu Cảnh có thể đi ngàn dặm, hoàn toàn có thể vứt bỏ truy kích của kỵ binh Tào quân, nhưng hắn sao có thể bỏ lại đồng bạn của mình một mình chạy trốn.
- Lên đồi!
Lưu Cảnh hô to ra lệnh, mọi người hướng trên sườn núi hẳng hái chạy đi. Không dốc, là một sườn đồi thoai thoải, chỉ trong chốc lát, Lưu Cảnh đã dẫn thủ hạ xông lên sườn núi.
Kỵ binh quân Tào cũng không lên theo, mà là nhanh chóng vây quanh ngọn đồi, bao vây xung quanh, nước chảy không lọt.
Lưu Cảnh và thủ hạ ghìm chặt chiến mã, bọn họ đã hết đường để đi. Khi quân Tào cách chân núi hơn hai trăm bộ, không ngừng có binh lính tiêp viện, dường như sớm có mai phục.
- Quân hầu, đấy là có chuyện gì?
Dưới tay bọn kỵ binh mồm năm miệng mười, không hiểu hỏi:
- Quân Tào như thế nào không bắt chúng ta?
- Chúng ta sớm đã tiến vào một cạm bẫy được bố trí tốt!
Lưu Cảnh cắn chặt môi, hắn hiểu ý đồ quân Tào, đã rất rõ ràng rồi.
- Nếu ta không có phán đoán sai lầm, chúng ta hiện tại đã biến thành con mồi.
- Ai có thể nghĩ ra được mưu kế như vậy, mẹ nó thật là cao mình!
Lưu Cảnh không kìm nổi oán hận văng tục một câu.
Dưới chân núi, quân Tào vây quanh ngọn đồi đã tăng lên đến vạn người, bao vây xung quanh. Hạ Hầu Đôn nhìn hơn trăm kỵ binh trên đỉnh núi, không kìm nổi vui mừng, chắp tay hướng Giả Hủ khen:
- Một chiêu này của tiên sinh thật cao minh!
Giả Hủ vuốt râu cười đắc ý, kế này của y là tình thế bắt buộc, cho dù Lưu Cảnh ở bên trong thành Tân Dã không ra ngoài, y cũng sẽ phái người giả trang thành binh sỹ đưa tin, lừa Văn Sính đến cứu giúp.
- Tuy nhiên thừa tướng với Lưu Cảnh này rất có hứng thú. Hạ Hầu tướng quân có thể truyền lệnh xuống, không cho tổn thương hắn, nhất định phải bắt sống.
Danh sách chương