Lưu Cảnh cũng không đi kiểm tra tình hình thủ thành, mà là đi thẳng tới Du Chước Sở cách đó hai dặm. Du Chước Sở mới xây dựng được không lâu, so với lúc trước không chỉ càng thêm khí thế, hơn nữa chiếm diện tích cũng mở rộng lớn gấp đôi. Nhưng số người cũng không hề gia tăng, vẫn là hơn một trăm người, Nhâm Đốc mới họ Tào Tưởng, nghe nói người này cùng có quan hệ khá thân thich với Hoàng Tổ.

Vài tên thủ hạ chính, Trương Bình bị bỏng trọng thương, cuối cùng không trị khỏi mà bỏ mình.

Mà thư tá Lư Thắng cũng đi theo quân doanh Lưu Cảnh. Ở trong doanh Lưu Cảnh đảm nhiệm văn chức quan quân, nay toàn bộ quan viên trong Du Chước Sở, Lưu Cảnh chỉ nhận biết một mình Lý Tuấn.

Cũng rất trùng hợp, Lưu Cảnh ở cửa lớn vừa mới xoay người xuống ngựa, lại gặp Lý Tuấn từ trong cửa lớn đi ra. Y Tuấn bất ngờ, vui mừng nói:

- Là Cảnh công tử sao? Lưu Cảnh cười nói:

- Vừa lúc có chuyện muốn tìm ngươi.

Lý Tuấn vội vàng nói:

- Công tử mời vào trong quan phòng của ta nói chuyện.

Lưu Cảnh dẫn ngựa cùng y vào quan phòng, đánh giá một chút cười nói:

- Hình như so với lúc trước rộng rãi hơn rất nhiều.

- Rộng hơn thì có ích lợi gì, làm không vừa ý, trong lòng sợ phát hoảng.

Lý Tuấn mời Lưu Cảnh ngồi, tìm ra một bình rượu, lại mang lên bàn chút thức ăn nhẹ. Lý Tuấn rót cho Lưu Cảnh một chén rượu, thở dài nói:

- Tưởng Đốc Tào mới nhậm chức này là hạng người tham lam không kém, nhậm chức ngày đầu tiên liền ám chỉ các huynh đệ hiếu kính, ta cũng bị bức bách cho y ba mươi lượng hoàng kim. Có mấy huynh đệ không hiếu kính, đều bị y tìm đủ loại cớ, lục tục đuổi ra khỏi Du Chước Sở, mỗi ngày còn phải nói lời nịnh nọt, hơi có chút đắc tội liền bị mắng chửi.

Lưu Cảnh nhướn mày:

- Người này có bối cảnh như thế nào?

- Nghe nói là em rể của Hoàng Tổ, nguyên là thủ hạ của Thái Trung, do Thái Mạo và Hoàng Tổ liên hợp giới thiệu, kẻ đứng sau rất lớn, cho nên đặc biệt kiêu ngạo.

Lưu Cảnh bất kể kiếp trước hay là đời sau, loại chuyện này đều cũng thấy nhiều. Trên quan trường, có ai không xét ở thế lực phía sau đâu! Hơn nữa Lý Tuấn này cũng có thể lực, còn rất mạnh, nghe nói là người trong tộc của Thái Thú Tương Dương Lý Khuê.

Lưu Cảnh cười cười, không hề nói việc này, liền chuyển đề tài tới chính sự:

– Ta tới tìm ngươi là có một việc quan trọng muốn xin ngươi giúp đỡ chút!

- Công tử mời nói, nếu trong khả năng giúp đỡ, tuyệt không chối từ!

- Là như thế này, Đào gia có một đám thuyền hàng ở Hán Giang bị cướp, tung tích không rõ. Chuyện này ngươi nghe nói không?

Lý Tuấn gật gật đầu, đáp:

- Chuyện này ta cũng có nghe thấy, hình như là ở phía nam huyện Nghi Thành. Nhưng vì không ở trong phạm vi quản lý của chúng ta, cho nên cũng không hỏi nhiều.

Dừng một chút, Lý Tuấn lại hỏi:

- Chuyện này có liên quan đến công tử sao?

Lưu Cảnh trầm ngâm một chút, nói:

- Là có liên quan đến một người bằng hữu của ta, y nhờ ta, cho nên ta tới hỏi ngươi. Rốt cuộc là ai làm?

Lý Tuấn nhìn nóc nhà trầm tư thật lâu sau, chậm rãi nói:

- Có lẽ ta có biện pháp nghe được chân tướng. Xin công tử cho ta thời gian hai ngày.



Sau nửa canh giờ, Lý Tuấn xuất hiện trong thành Tương Dương, y lại đến trước một tòa nhà nhỏ, gõ cửa có tiết tẩu, cửa mở một đường nhỏ, y nhanh chóng đi vào.

Trong phòng, Giả Hồng đang ở sửa sang lại tình báo từ các nơi truyền đến Kinh Châu, có người ở cửa bâm báo:

- Tiên sinh, Lý Tuấn đến đây!

Giả Hồng ngẩn ra, y tới làm cái gì, tuy nhiên vừa nghĩ lại, cũng tốt, mình cũng đang muốn tìm y.

- Để y tiến vào!

Lý Tuấn bước nhanh đi vào gian phòng, khom người thi lễ: - Tiên Sinh!

- Ngươi tới đúng lúc, có chuyện ta muốn nói với ngươi một chút.

Giả Hồng khẽ mỉm cười: - Ngồi xuống trước rồi nói sau!

Lý Tuấn ngồi xuống, Giả Hồng từ trên bàn lấy ra một phong mật lệnh:

- Hôm nay mới từ Hứa Đô nhận được một phong mật lệnh, lệnh chúng ta phải chặt chẽ chú ý tình hình của Lưu Cảnh. Nghe nói Thừa tướng đối với hắn rất cảm thấy hứng thú, còn đặc biệt yêu cầu Vu Cấm kể lại tỉ mỉ tình hình của hắn.

Y lại để mật lệnh trên bàn, đây không phải là cấp bậc Lý Tuấn có thể xem được. Giả Hồng lại nói:

- Cho nên ta suy nghĩ một chút, vẫn là ngươi thích hợp nhất. Ta sẽ nghĩ biện pháp điều ngươi nhập quân đội của Lưu Cảnh, tự ngươi cũng phải tỏ vẻ trung thành với Lưu Cảnh, để tránh hắn cảm thấy kỳ quái.

Lý Tuấn là quân nhân, chỉ biết là tuyệt đối phục tùng mệnh lệnh, nếu thủ trưởng có lệnh, y chỉ có thể phục tùng. Tuy nhiên từ sâu trong nội tâm, y cũng hy vọng mình đi theo Lưu Cảnh, ít nhất còn thoải mái hơn so với việc làm hiện tại.

Giả Hồng thấy y không có ý kiến, liền vừa cười nói:

- Ngươi nói đi! Có chuyện gì?

- Hồi bẩm tiên sinh, ty chức đến cũng là vì việc của Lưu Cảnh, hắn vừa rồi tìm đến ty chức.

Lý Tuấn liền kể lại việc Lưu Cảnh nhờ y điều tra con thuyền Đào gia, cuối cùng nói:

- Ty chức không biết có thể giúp hắn hay không, cho nên cũng không đáp ứng, đặc biệt đến xin chỉ thị của tiên sinh.

Hai hàng lông mày nhíu lại, Giả Hồng nghi hoặc, Lưu Cảnh sao lại quan tâm chuyện này? Hắn và Đào gia có quan hệ gì?

Giả Hồng lại hỏi: - Như vậy chuyện này ngươi năm chắc bao nhiêu tin tức?

- Ty chức biết một vài chuyện, thủ hạ ty chức từng tra được một chút manh mối. Chuyện này khả năng có liên quan đến Trương Doãn.

"Trương Doãn?”

Giả Hồng mắt sáng rực lên, y biết rằng Lưu Cảnh và Trương Doãn có cừu oán. Nếu chuyện này có thể khơi mào ám đấu giữa Lưu Cảnh thậm chí Khoái Việt và Trương Doãn, việc này chẳng phải dễ dàng báo cáo kết quả công tác với Hứa Đô hay sao?

Trong mật lệnh mà hôm nay, Giả Hồng nhận được còn có một điều, dó là yêu cầu y nghĩ cách khơi mào nội đấu Kinh Châu. Y đang phát sầu không có cách nào thi chuyện này tới vừa lúc.

Thái Mạo và Trương Doãn kết minh, Lưu Cảnh lại có quan hệ chặt chẽ với Khoái gia, thật sự là trời ban cơ hội tốt. Nghĩ vậy, Giả Hồng liền vội vàng hỏi:

- Ngươi đáp ứng khi nào thì nói cho Lưu Cảnh kết quả?

- Ty chức nói cho hắn biết, hai ngày sau.

Thời gian hai ngày quả thật hơi nhanh, Giả Hồng gật gật đầu, y nhất định phải điều động hết thảy lực lượng, lấy tốc độ nhanh nhất điều tra rõ việc này.



Lúc này, ở trong thư phòng của Thái Mạo, Thái Mạo đang cùng Thái Trung, Trương Doãn thảo luận một đại sự, nguyên nhân của chuyện này vẫn là liên quan đến Lưu Biểu.

Ba tháng trước, bởi vì việc Du Chước Sở bị đốt, Lưu Biểu khai đao với Trương Doãn, tước đoạt bộ khúc của y, cắt toàn bộ ba nghìn tư quân của Trương Doãn phân phối đến các quân Kinh Châu.

Nhưng Lưu Biểu cuối cùng ngại thân tình, lại đáp ứng Trương Doãn có thể xây dựng lại bộ khúc. Lúc này toàn bộ tư quân lúc trước đã bị chính thức sắp xếp trong quân, không có khả năng lại triệu tập trở về, cho nên Trương Doãn đành phải bắt đầu chiêu mộ.

Xây dựng một đội bộ khúc tư quân mấy nghìn người cần hao phí một số tiền lương lớn, trên tay Trương Doãn không có bao nhiêu tiền, y đành phải tìm đến nhờ Thái Mạo hỗ trợ. Xuất phát từ quan hệ đồng minh, Thái Mạo đáp ứng ủng hộ y một bộ phận lương thực, còn lại tiền lương vẫn phải dựa vào Trương Doãn tự mình giải quyết. Thái Mạo lại cho y một con đường sáng, có thể nhằm vào Đào gia.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện