Edit: Tiểu Viên Viên.
Từ khi lần đầu gặp phải Kiêu Vương này, chẳng biết vì sao liền bị Hoàng Tử không thể trêu vào này dây dưa không rõ ràng. Ban đầu chỉ cho rằng hắn nghi ngờ mình và phụ thân có liên quan đến cựu quân Phàn Cảnh, có ý muốn thả dây câu cá, sau này lại xảy ra trò buồn cười - biểu muội bị Nhị công tử Thẩm gia bắt, mình càng đan xen không rõ với Nhị Hoàng Tử.
Nhưng, trước giờ nàng không ngờ mấy năm trước mình và Hoắc Tôn Đình này đã gặp gỡ.
Nghe Nhạc Bình Công Chúa nhắc tới cái tên "Đoan Mộc Thừa" này, giống như đẩy ra tầng lớp tầng lớp sương mù, chợt nhớ tới một hình bóng mơ hồ sớm đã bị quên đến tận chân trời.
Hôm ấy, vì thân thể không khỏe, nàng cải nam trang xuống núi tìm danh y.
Nhưng nửa đường lại bị một công tử phú gia (nhà giàu) dây dưa, diện mạo nam nhân ấy đã không còn nhớ rõ, chỉ nhớ trên gương mặt gầy có hai mép râu khiến người ta ghét. Ban đầu chỉ cho rằng trùng hợp tiện đường mà thôi, không ngờ, vị công tử ấy như cố ý như vô tình dây dưa với mình, vẫy sao cũng không thoát, rốt cuộc phải cùng nhau song hành ba ngày hơn.
hắn tự xưng Đoan Mộc, tên mỗi chữ Thừa, khi đó trong lòng mình còn thầm oán, sau thánh nhân hiền đồ [1], lại sẽ có một tên vô lại không có da mặt này.
[1] thánh nhân Phi Yến muốn nói là Đoan Mộc Tứ, học trò tâm đắc của Khổng Tử, tài hòa hơn người.
Cuối cùng đã đến trạm dịch, khi cơm nước xong, ngựa buộc trong trạm dịch bỗng biến mất không thấy bóng dáng tăm hơi, chủ tiệm cậy thế nạt người, không những không bồi thường tiền ngựa, trái lại còn nói nếu muốn chủ tiệm đền ngựa, cứ đi gặp quan báo án.
Bọn Phi Yến đang hạt trong Đại Tề, sao có thể báo quan? Thấp giọng hành sự còn sợ không kịp, tự nhận mình xui xẻo, muốn nhanh chóng rời khỏi chốn thị phi này, lại phát hiện túi tiền của mình và mấy thị vệ đều không thấy đâu, ngay cả tiền cơm cũng không cách nào trả. Chủ tiệm kia cũng không biết có phải người nông dân hoàn lương mở quán hay không, trợn mắt dựng mày, triệu tập một đám tiểu nhị không cho bọn họ rời đi. Hộ vệ của nàng nhất thời nóng nảy, muốn rút đao, nhưng bị ánh mắt cảnh cáo của Phi Yến ngăn cản, dù sao nơi này nằm ngoài dự liệu, nếu nháo thành kết quả không tốt, hậu quả khó lường.
Ngay lúc này, công tử ấy chủ động trả tiền cơm thay mình, nhưng cái miệng kia lại rất cay nghiệt, nhất định đùa bỡn mình lấy tửu lượng đền tiền cơm.
Suy cho cùng khi đó tuổi trẻ khí thịnh, tự nhận tửu lượng mình rất cao, cộng thêm nóng lòng muốn thoát khỏi tên vô lại này, rốt cuộc thật sự so tửu lượng với hắn.
Sau đó nếu không nhờ Phàn Cảnh kịp thời chạy đến, khi đó đã bị tên vô lại kia làm cho quá chén bắt cóc đi.
Nhưng bây giờ Nhạc Bình Công Chúa lại nói tên cũ của Kiêu Vương là "Đoan Mộc Thừa", cuộc đời nàng quen biết người họ Đoan Mộc, duy nhất một vị. Cái họ đặc biệt như vậy, nào có trùng hợp thế kia? Nhưng dốc sức hồi tưởng, cũng không thể nhớ ra diện mạo tên vô lại ấy, chỉ có hai mép râu đen được khắc sâu trong đầu. Nếu thật sự cùng một người, vậy chẳng lẽ Kiêu Vương đã nhận ra mình từ lâu? Thế trong lòng hắn biết mình chính là quân sư của phản quân ở Bạch Lộ Sơn? hắn... Rốt cuộc đang có chủ ý gì?
Thời gian qua Uất Trì Phi Yến cho rằng mình bầy binh bố trận để lại dấu vết, nhưng lòng người khó dò, mà lòng Kiêu Vương sâu như vũng bùn, nghiêng trái nghiêng phải trằn trọc, cộng thêm lạ chỗ bèn mộtđêm không ngủ.
Ngày hôm sau thức dậy, vành mắt hơi thâm đen. Sau đó rửa mặt chải tóc rồi dùng bữa sáng, còn người đánh hoa bài đến nửa đêm - Nhạc Bình Công Chúa ngáp to rồi đứng dậy, ghét bỏ căn phòng ngột ngạt, đặt bàn nhỏ bên cạnh hồ nước trong hoa viên dùng bữa sáng, trông thấy Phi Yến đang tản bộ trong tiểu hoa viên miếu Nương Nương, liền phì cười: "Chẳng lẽ vì thua bạc, buồn bực cả đêm không ngủ? Sao đáy mắt còn đen hơn Bản Cung?"
Ngay sau đó liền lệnh tỳ nữ bên cạnh quay về phòng, lấy hộp phấn trang điểm được nghiền từ hoa phối hợp với trân châu mang từ hoàng cung ra. Che lại đáy mắt thâm quầng cho Phi Yến.
"Diện mạo nũng nịu hay trắng nõn vẫn đẹp hơn, đừng có chưa vào động phòng với Nhị ca, thì mặt đãđen."
Phi Yến cũng quen cách nói tùy tiện của Nhạc Bình Công Chúa, trong lòng biết Đại Công Chúa này nhìn thì điêu ngoa, nhưng thực tế chỉ nhanh mồm nhanh miệng, lại không hay mang hận, liền mỉm cười tạ ơn Nhạc Bình Công Chúa.
Ngay lúc hai người ngồi trò chuyện, Phó Lâm Tú cũng thức dậy đi đến tiểu hoa viên. Nhạc Bình Công Chúa liền bảo nàng ấy cùng ngồi xuống.
Nhạc Bình nhìn hai vị tẩu tẩu (chị dâu) tương lai, chỉ cảm thấy hai vị tuy đều xuất thân tiểu thư khuê các, nhưng suy cho cùng Uất Trì Phi Yến vẫn xinh đẹp hơn, diện mạo nàng tuy chỉ mày thưa mắt xa, nhưng khiến người ta yêu thích tinh tế bình phẩm, bất kể mặt mày hay dáng vẻ đều lộ ra ý vị độc đáo, huống hồ sự thông minh gan dạ của Uất Trì tiểu thư cũng không phải người tầm thường có thể so sánh được, nữ tử thế này tuy gia cảnh sa sút, nhưng gả vào nhà quan bình thường, cũng đảm đương được thanh danh chính thất (vợ lớn).
Đáng tiếc thân tại hoàng gia, xuất thân của nàng thật sự không phải điều may mắn, nếu Nhị ca trong triều đình vững vàng thì còn tốt, thân là trắc phi cũng không cần lo âu buồn phiền, nhưng Nhị ca...
Nghĩ vậy, Nhạc Bình Công Chúa dâng lên tia đồng cảm hiếm có, mở miệng nói: "Uất Trì tiểu thư, sau này đi đến Hoài Nam, Bản Cung sẽ gửi một ít vật phẩm kinh thành đúng hẹn, nhưng mong lúc ngươi trở về, chúng ta còn có thể gặp nhau như thế này...
Phi Yến hơi chau mày: "Hoài Nam?"
Nhạc Bình Công Chúa thấy ngay cả Phó Lâm Tú cũng mang vẻ mặt khó hiểu nhìn qua đây, liền nói: "Đúng rồi, các ngươi còn chưa biết, Nhị ca bị biếm đi Hoài Nam rồi!"
"..."
Hóa ra khi Uất Trì Phi Yến vào miếu Nương Nương cầu phúc, Hoắc Tôn Đình đích thật vào hoàng cung trình bày. Tề Đế Hoắc Duẫn triệu kiến Nhị Hoàng Tử vào thư phòng.
Từ lúc Hoắc Tôn Đình bắt đầu vào thư phòng, vẻ mặt Tề Đế đã âm Thẩm như mây đen, sau khi Hoắc Tôn Đình thỉnh an, qua nửa ngày, Hoắc Duẫn mới giương giọng nói: "Nghịch tử! thật to gan! Dám tự ý điều động pháo thuyền hải quân, lại thả phản tặc Phàn Cảnh chạy, thật sự cho rằng Trẫm cái gì cũng không biết sao?"
Kiêu Vương quỳ dưới đất, cúi người xuống nói: "Phụ hoàng thánh minh, thấu đáo tương tận, vài mánh khoé này của nhi thần sao dám giấu diếm Phụ Hoàng? Vì lúc đó nóng lòng muốn cứu tam đệ, lo lắng chút sai lầm nhỏ sẽ liên luỵ an nguy của Tam đệ, buộc lòng phải thả nghịch tặc Phàn Cảnh, sau khi hôm qua trở về, lòng càng cảm thấy lo lắng, liền viết tường tận vào trong sổ, ngay trong đêm trình lên Phụ Hoàng."
Hoắc Duẫn hừ lạnh một tiếng: "Tuy Phàn Cảnh kia dã tâm bừng bừng, nhưng lại là công cụ sắc bén hãm chân Man Di ở biên cương phía Bắc, ngược lại phải giữ (mạng) hắn ta lại lâu dài. Mặc dù ngươi làm xằng, may mà không hoàn toàn hồ đồ! hắn ta vươn cách tay dài, lại vọng tưởng bắt cóc Hoàng Tử, cũng nên dạy hắn ta một bài học. Có điều Tam đệ ngươi đều bị Mẫu Hậu ngươi nuông chiều. Đến bây giờ mặc kệ tốt hay xấu vẫn thay hắn gánh! Còn ngươi cũng lại như Mẫu Hậu ngươi một mực giấu diếm, sớm muộn sẽ có ngày gây đại họa! Tự ý điều động thuyền lớn hải quân, sao có thể không cho ngươi chút bài học? Mấy ngày nay vụ muối Sơn Đông lẫn độn, ban đầu lệnh ngươi đi tuần tra là được, bây giờ xem ra, ngươi vẫn nên xuất kinh, ở Hoài Nam vài năm, kiểm điểm lại một phen cho tốt."
Nghe xong khiển trách của Hoắc Duẫn, Hoắc Tôn Đình cúi người xuống, cung kính thận trọng nói: "Nhi thần tuân chỉ."
Bước ra ngự thư phòng, vừa lúc nhìn thấy Thẩm Hoàng Hậu cất bước đi đến, Hoắc Tôn Đình cúi người hành lễ với Mẫu Hậu, còn Thẩm Hoàng Hậu ngay cả liếc mắt cũng không, trực tiếp vào thư phòng.
Cũng khó trách sắc mặt Mẫu Hậu khó coi. Ngay tối qua, cái tên Liễu Nghênh Sinh kia len lén hồi cung, tính tiếp tục ẩn núp, bị đại nội thị vệ Phụ Hoàng phái đi áp chế trên mặt đất. Chủ gánh hát kia vô cùng sợ hãi, liền vội vàng lén lút nhờ tiểu thái giám đi báo tin cho Hoàng Hậu.
Nhưng khi Hoàng Hậu đích thân chạy đến, người đã bị kéo đến ngoài sân, cổ đang chảy máu ào ạt, Liễu Nghênh Sinh này ỷ vào gương mặt rất được Hoàng Hậu yêu thích, không những cùng Nhạc Bình hồ đồ, còn mấy lần ra vào ban đêm, con hát này còn vào cung của Hoàng Hậu hát hí khúc, mật thám thế này ảnh hưởng đến tai tiếng của hoàng gia, dĩ nhiên phải giết ngay lập tức, thẩm vấn cũng không cần. Mà toàn bộ người trong gánh hát cũng bị mang đi, giam vào thiên lao được từng đại hình hầu hạ, để xem có con cá lọt lưới nào hay không.
Phỏng đoán bởi vì chuyện này, chắc hẳn Mẫu Hậu lại ầm ĩ với Phụ Hoàng một hồi, bị Phụ Hoàng khiển trách một trận, lúc này tâm tình đang buồn phiền, cũng khó trách sắc mặt không tốt.
Ra khỏi cửa cung, trở về phủ, Tiêu Thanh theo hắn vào cung nghe nói Kiêu Vương cũng bị giáng chức biếm tới Hoài Nam, nhất thời nóng nảy trợn to mắt: "Sao Hoàng Thượng có thể đối xử Nhị Điện Hạ như vậy?"
Trái lại Kiêu Vương không để bụng, cười nhạt một tiếng nói: "Thẩm gia độc quyền ngành muối, được lượng lớn số bạc, vẫn luôn là đại họa trong thâm tâm Phụ Vương, Phụ Vương cố gắng nuôi dưỡng tai mắt, mấy ngày trước Mẫu Hậu vì cứu Lão Tam mà làm ra động tĩnh, sao người không biết? Nhưng luôn tùy ý để Mẫu Hậu lăn qua lăn lại, nay sự việc đã định lại lật sổ kiểm kê, thật ra là thuận nước đẩy thuyền biếm ta đến Hoài Nam - nơi mới được thu phục, chỉnh đốn ruộng muối hoang phế nơi ấy. Có thể Phụ Vương cũng muốn mài giũa nhi thần lại, ruộng muối Sơn Đông đều do Thẩm gia độc quyền, nếu không động đến gốc rễ Thẩm gia, lật vài trang sổ kiểm kê ra được nội dung gì?"
Tiêu Thanh nghe xong âm thầm gật đầu, Nhị Điện Hạ này nhìn thì không thân cận Hoàng Thượng lắm, nhưng đoán tâm tư Thánh Thượng lại không khác mười phần. Nhưng cứ thế, Kiêu Vương thật sự kinh doanh ngành muối Hoài Nam, chẳng phải sẽ đối nghịch với Thẩm gia, vậy khúc mắc Hoàng Hậu chẳng phải càng lúc càng lớn sao?
Tuy là thế, nhưng Kiêu Vương vừa mới thành hôn đã rời kinh, Hoàng Thượng đối đãi Nhị Điện Hạ có vẻ khắt khe!
Nhưng Kiêu Vương lại có vẻ hăng hái bừng bừng, lệnh Tiêu Thanh lập tức đi Hoài Nam chọn mua phủ trạch trước, nếu đã ở Hoài Nam lâu dài, đương nhiên phải chọn phủ trạch hợp ý thoải mái mới được. Chính sự triều đình, bao giờ cũng xử lý không hết, không cần quá mức bận tâm, Phụ Vương đang niên tráng (khỏe mạnh), nếu phe cánh nhi tử quá đông đúc, khó tránh khỏi rơi vào một phen mài giũa. Giờ đây Lão Tam bị biếm đến Lĩnh Nam, còn mình cũng phải đi Hoài Nam, nhưng mong rằng đại ca khôngnên vì điều này mà đắc ý quá mức, bằng không người kế tiếp bị mài giũa, sợ rằng chính là đường đường Thái Tử Đại Tề.
Tính toán thời gian, hẳn đến lúc Phi Yến từ miếu Nương Nương trở về, hắn đã phái người đi đón nàng rồi. Mấy ngày nay, người trong vương phủ đã bắt đầu giăng đèn kết hoa, chuẩn bị cho lễ thành thân bốn ngày tới. Tuy Phàn Cảnh bị mình làm nhục nhã, không thể tiếp tục ở lại kinh thành, nhưng cũng phải âm thầm đề phòng chiêu sau của hắn ta.
Chờ đợi lâu vậy, rốt cuộc có thể đem Yến Nhi kiên cường bất khuất kia nhét vào trong lòng. Nghĩ tới đây, cả người mơ hồ nóng lên, máu tươi trong huyết quản sôi trào.
Đêm tân hôn, hẳn nên tặng Phi Yến của hắn một món kinh hỉ như thế?
Từ khi lần đầu gặp phải Kiêu Vương này, chẳng biết vì sao liền bị Hoàng Tử không thể trêu vào này dây dưa không rõ ràng. Ban đầu chỉ cho rằng hắn nghi ngờ mình và phụ thân có liên quan đến cựu quân Phàn Cảnh, có ý muốn thả dây câu cá, sau này lại xảy ra trò buồn cười - biểu muội bị Nhị công tử Thẩm gia bắt, mình càng đan xen không rõ với Nhị Hoàng Tử.
Nhưng, trước giờ nàng không ngờ mấy năm trước mình và Hoắc Tôn Đình này đã gặp gỡ.
Nghe Nhạc Bình Công Chúa nhắc tới cái tên "Đoan Mộc Thừa" này, giống như đẩy ra tầng lớp tầng lớp sương mù, chợt nhớ tới một hình bóng mơ hồ sớm đã bị quên đến tận chân trời.
Hôm ấy, vì thân thể không khỏe, nàng cải nam trang xuống núi tìm danh y.
Nhưng nửa đường lại bị một công tử phú gia (nhà giàu) dây dưa, diện mạo nam nhân ấy đã không còn nhớ rõ, chỉ nhớ trên gương mặt gầy có hai mép râu khiến người ta ghét. Ban đầu chỉ cho rằng trùng hợp tiện đường mà thôi, không ngờ, vị công tử ấy như cố ý như vô tình dây dưa với mình, vẫy sao cũng không thoát, rốt cuộc phải cùng nhau song hành ba ngày hơn.
hắn tự xưng Đoan Mộc, tên mỗi chữ Thừa, khi đó trong lòng mình còn thầm oán, sau thánh nhân hiền đồ [1], lại sẽ có một tên vô lại không có da mặt này.
[1] thánh nhân Phi Yến muốn nói là Đoan Mộc Tứ, học trò tâm đắc của Khổng Tử, tài hòa hơn người.
Cuối cùng đã đến trạm dịch, khi cơm nước xong, ngựa buộc trong trạm dịch bỗng biến mất không thấy bóng dáng tăm hơi, chủ tiệm cậy thế nạt người, không những không bồi thường tiền ngựa, trái lại còn nói nếu muốn chủ tiệm đền ngựa, cứ đi gặp quan báo án.
Bọn Phi Yến đang hạt trong Đại Tề, sao có thể báo quan? Thấp giọng hành sự còn sợ không kịp, tự nhận mình xui xẻo, muốn nhanh chóng rời khỏi chốn thị phi này, lại phát hiện túi tiền của mình và mấy thị vệ đều không thấy đâu, ngay cả tiền cơm cũng không cách nào trả. Chủ tiệm kia cũng không biết có phải người nông dân hoàn lương mở quán hay không, trợn mắt dựng mày, triệu tập một đám tiểu nhị không cho bọn họ rời đi. Hộ vệ của nàng nhất thời nóng nảy, muốn rút đao, nhưng bị ánh mắt cảnh cáo của Phi Yến ngăn cản, dù sao nơi này nằm ngoài dự liệu, nếu nháo thành kết quả không tốt, hậu quả khó lường.
Ngay lúc này, công tử ấy chủ động trả tiền cơm thay mình, nhưng cái miệng kia lại rất cay nghiệt, nhất định đùa bỡn mình lấy tửu lượng đền tiền cơm.
Suy cho cùng khi đó tuổi trẻ khí thịnh, tự nhận tửu lượng mình rất cao, cộng thêm nóng lòng muốn thoát khỏi tên vô lại này, rốt cuộc thật sự so tửu lượng với hắn.
Sau đó nếu không nhờ Phàn Cảnh kịp thời chạy đến, khi đó đã bị tên vô lại kia làm cho quá chén bắt cóc đi.
Nhưng bây giờ Nhạc Bình Công Chúa lại nói tên cũ của Kiêu Vương là "Đoan Mộc Thừa", cuộc đời nàng quen biết người họ Đoan Mộc, duy nhất một vị. Cái họ đặc biệt như vậy, nào có trùng hợp thế kia? Nhưng dốc sức hồi tưởng, cũng không thể nhớ ra diện mạo tên vô lại ấy, chỉ có hai mép râu đen được khắc sâu trong đầu. Nếu thật sự cùng một người, vậy chẳng lẽ Kiêu Vương đã nhận ra mình từ lâu? Thế trong lòng hắn biết mình chính là quân sư của phản quân ở Bạch Lộ Sơn? hắn... Rốt cuộc đang có chủ ý gì?
Thời gian qua Uất Trì Phi Yến cho rằng mình bầy binh bố trận để lại dấu vết, nhưng lòng người khó dò, mà lòng Kiêu Vương sâu như vũng bùn, nghiêng trái nghiêng phải trằn trọc, cộng thêm lạ chỗ bèn mộtđêm không ngủ.
Ngày hôm sau thức dậy, vành mắt hơi thâm đen. Sau đó rửa mặt chải tóc rồi dùng bữa sáng, còn người đánh hoa bài đến nửa đêm - Nhạc Bình Công Chúa ngáp to rồi đứng dậy, ghét bỏ căn phòng ngột ngạt, đặt bàn nhỏ bên cạnh hồ nước trong hoa viên dùng bữa sáng, trông thấy Phi Yến đang tản bộ trong tiểu hoa viên miếu Nương Nương, liền phì cười: "Chẳng lẽ vì thua bạc, buồn bực cả đêm không ngủ? Sao đáy mắt còn đen hơn Bản Cung?"
Ngay sau đó liền lệnh tỳ nữ bên cạnh quay về phòng, lấy hộp phấn trang điểm được nghiền từ hoa phối hợp với trân châu mang từ hoàng cung ra. Che lại đáy mắt thâm quầng cho Phi Yến.
"Diện mạo nũng nịu hay trắng nõn vẫn đẹp hơn, đừng có chưa vào động phòng với Nhị ca, thì mặt đãđen."
Phi Yến cũng quen cách nói tùy tiện của Nhạc Bình Công Chúa, trong lòng biết Đại Công Chúa này nhìn thì điêu ngoa, nhưng thực tế chỉ nhanh mồm nhanh miệng, lại không hay mang hận, liền mỉm cười tạ ơn Nhạc Bình Công Chúa.
Ngay lúc hai người ngồi trò chuyện, Phó Lâm Tú cũng thức dậy đi đến tiểu hoa viên. Nhạc Bình Công Chúa liền bảo nàng ấy cùng ngồi xuống.
Nhạc Bình nhìn hai vị tẩu tẩu (chị dâu) tương lai, chỉ cảm thấy hai vị tuy đều xuất thân tiểu thư khuê các, nhưng suy cho cùng Uất Trì Phi Yến vẫn xinh đẹp hơn, diện mạo nàng tuy chỉ mày thưa mắt xa, nhưng khiến người ta yêu thích tinh tế bình phẩm, bất kể mặt mày hay dáng vẻ đều lộ ra ý vị độc đáo, huống hồ sự thông minh gan dạ của Uất Trì tiểu thư cũng không phải người tầm thường có thể so sánh được, nữ tử thế này tuy gia cảnh sa sút, nhưng gả vào nhà quan bình thường, cũng đảm đương được thanh danh chính thất (vợ lớn).
Đáng tiếc thân tại hoàng gia, xuất thân của nàng thật sự không phải điều may mắn, nếu Nhị ca trong triều đình vững vàng thì còn tốt, thân là trắc phi cũng không cần lo âu buồn phiền, nhưng Nhị ca...
Nghĩ vậy, Nhạc Bình Công Chúa dâng lên tia đồng cảm hiếm có, mở miệng nói: "Uất Trì tiểu thư, sau này đi đến Hoài Nam, Bản Cung sẽ gửi một ít vật phẩm kinh thành đúng hẹn, nhưng mong lúc ngươi trở về, chúng ta còn có thể gặp nhau như thế này...
Phi Yến hơi chau mày: "Hoài Nam?"
Nhạc Bình Công Chúa thấy ngay cả Phó Lâm Tú cũng mang vẻ mặt khó hiểu nhìn qua đây, liền nói: "Đúng rồi, các ngươi còn chưa biết, Nhị ca bị biếm đi Hoài Nam rồi!"
"..."
Hóa ra khi Uất Trì Phi Yến vào miếu Nương Nương cầu phúc, Hoắc Tôn Đình đích thật vào hoàng cung trình bày. Tề Đế Hoắc Duẫn triệu kiến Nhị Hoàng Tử vào thư phòng.
Từ lúc Hoắc Tôn Đình bắt đầu vào thư phòng, vẻ mặt Tề Đế đã âm Thẩm như mây đen, sau khi Hoắc Tôn Đình thỉnh an, qua nửa ngày, Hoắc Duẫn mới giương giọng nói: "Nghịch tử! thật to gan! Dám tự ý điều động pháo thuyền hải quân, lại thả phản tặc Phàn Cảnh chạy, thật sự cho rằng Trẫm cái gì cũng không biết sao?"
Kiêu Vương quỳ dưới đất, cúi người xuống nói: "Phụ hoàng thánh minh, thấu đáo tương tận, vài mánh khoé này của nhi thần sao dám giấu diếm Phụ Hoàng? Vì lúc đó nóng lòng muốn cứu tam đệ, lo lắng chút sai lầm nhỏ sẽ liên luỵ an nguy của Tam đệ, buộc lòng phải thả nghịch tặc Phàn Cảnh, sau khi hôm qua trở về, lòng càng cảm thấy lo lắng, liền viết tường tận vào trong sổ, ngay trong đêm trình lên Phụ Hoàng."
Hoắc Duẫn hừ lạnh một tiếng: "Tuy Phàn Cảnh kia dã tâm bừng bừng, nhưng lại là công cụ sắc bén hãm chân Man Di ở biên cương phía Bắc, ngược lại phải giữ (mạng) hắn ta lại lâu dài. Mặc dù ngươi làm xằng, may mà không hoàn toàn hồ đồ! hắn ta vươn cách tay dài, lại vọng tưởng bắt cóc Hoàng Tử, cũng nên dạy hắn ta một bài học. Có điều Tam đệ ngươi đều bị Mẫu Hậu ngươi nuông chiều. Đến bây giờ mặc kệ tốt hay xấu vẫn thay hắn gánh! Còn ngươi cũng lại như Mẫu Hậu ngươi một mực giấu diếm, sớm muộn sẽ có ngày gây đại họa! Tự ý điều động thuyền lớn hải quân, sao có thể không cho ngươi chút bài học? Mấy ngày nay vụ muối Sơn Đông lẫn độn, ban đầu lệnh ngươi đi tuần tra là được, bây giờ xem ra, ngươi vẫn nên xuất kinh, ở Hoài Nam vài năm, kiểm điểm lại một phen cho tốt."
Nghe xong khiển trách của Hoắc Duẫn, Hoắc Tôn Đình cúi người xuống, cung kính thận trọng nói: "Nhi thần tuân chỉ."
Bước ra ngự thư phòng, vừa lúc nhìn thấy Thẩm Hoàng Hậu cất bước đi đến, Hoắc Tôn Đình cúi người hành lễ với Mẫu Hậu, còn Thẩm Hoàng Hậu ngay cả liếc mắt cũng không, trực tiếp vào thư phòng.
Cũng khó trách sắc mặt Mẫu Hậu khó coi. Ngay tối qua, cái tên Liễu Nghênh Sinh kia len lén hồi cung, tính tiếp tục ẩn núp, bị đại nội thị vệ Phụ Hoàng phái đi áp chế trên mặt đất. Chủ gánh hát kia vô cùng sợ hãi, liền vội vàng lén lút nhờ tiểu thái giám đi báo tin cho Hoàng Hậu.
Nhưng khi Hoàng Hậu đích thân chạy đến, người đã bị kéo đến ngoài sân, cổ đang chảy máu ào ạt, Liễu Nghênh Sinh này ỷ vào gương mặt rất được Hoàng Hậu yêu thích, không những cùng Nhạc Bình hồ đồ, còn mấy lần ra vào ban đêm, con hát này còn vào cung của Hoàng Hậu hát hí khúc, mật thám thế này ảnh hưởng đến tai tiếng của hoàng gia, dĩ nhiên phải giết ngay lập tức, thẩm vấn cũng không cần. Mà toàn bộ người trong gánh hát cũng bị mang đi, giam vào thiên lao được từng đại hình hầu hạ, để xem có con cá lọt lưới nào hay không.
Phỏng đoán bởi vì chuyện này, chắc hẳn Mẫu Hậu lại ầm ĩ với Phụ Hoàng một hồi, bị Phụ Hoàng khiển trách một trận, lúc này tâm tình đang buồn phiền, cũng khó trách sắc mặt không tốt.
Ra khỏi cửa cung, trở về phủ, Tiêu Thanh theo hắn vào cung nghe nói Kiêu Vương cũng bị giáng chức biếm tới Hoài Nam, nhất thời nóng nảy trợn to mắt: "Sao Hoàng Thượng có thể đối xử Nhị Điện Hạ như vậy?"
Trái lại Kiêu Vương không để bụng, cười nhạt một tiếng nói: "Thẩm gia độc quyền ngành muối, được lượng lớn số bạc, vẫn luôn là đại họa trong thâm tâm Phụ Vương, Phụ Vương cố gắng nuôi dưỡng tai mắt, mấy ngày trước Mẫu Hậu vì cứu Lão Tam mà làm ra động tĩnh, sao người không biết? Nhưng luôn tùy ý để Mẫu Hậu lăn qua lăn lại, nay sự việc đã định lại lật sổ kiểm kê, thật ra là thuận nước đẩy thuyền biếm ta đến Hoài Nam - nơi mới được thu phục, chỉnh đốn ruộng muối hoang phế nơi ấy. Có thể Phụ Vương cũng muốn mài giũa nhi thần lại, ruộng muối Sơn Đông đều do Thẩm gia độc quyền, nếu không động đến gốc rễ Thẩm gia, lật vài trang sổ kiểm kê ra được nội dung gì?"
Tiêu Thanh nghe xong âm thầm gật đầu, Nhị Điện Hạ này nhìn thì không thân cận Hoàng Thượng lắm, nhưng đoán tâm tư Thánh Thượng lại không khác mười phần. Nhưng cứ thế, Kiêu Vương thật sự kinh doanh ngành muối Hoài Nam, chẳng phải sẽ đối nghịch với Thẩm gia, vậy khúc mắc Hoàng Hậu chẳng phải càng lúc càng lớn sao?
Tuy là thế, nhưng Kiêu Vương vừa mới thành hôn đã rời kinh, Hoàng Thượng đối đãi Nhị Điện Hạ có vẻ khắt khe!
Nhưng Kiêu Vương lại có vẻ hăng hái bừng bừng, lệnh Tiêu Thanh lập tức đi Hoài Nam chọn mua phủ trạch trước, nếu đã ở Hoài Nam lâu dài, đương nhiên phải chọn phủ trạch hợp ý thoải mái mới được. Chính sự triều đình, bao giờ cũng xử lý không hết, không cần quá mức bận tâm, Phụ Vương đang niên tráng (khỏe mạnh), nếu phe cánh nhi tử quá đông đúc, khó tránh khỏi rơi vào một phen mài giũa. Giờ đây Lão Tam bị biếm đến Lĩnh Nam, còn mình cũng phải đi Hoài Nam, nhưng mong rằng đại ca khôngnên vì điều này mà đắc ý quá mức, bằng không người kế tiếp bị mài giũa, sợ rằng chính là đường đường Thái Tử Đại Tề.
Tính toán thời gian, hẳn đến lúc Phi Yến từ miếu Nương Nương trở về, hắn đã phái người đi đón nàng rồi. Mấy ngày nay, người trong vương phủ đã bắt đầu giăng đèn kết hoa, chuẩn bị cho lễ thành thân bốn ngày tới. Tuy Phàn Cảnh bị mình làm nhục nhã, không thể tiếp tục ở lại kinh thành, nhưng cũng phải âm thầm đề phòng chiêu sau của hắn ta.
Chờ đợi lâu vậy, rốt cuộc có thể đem Yến Nhi kiên cường bất khuất kia nhét vào trong lòng. Nghĩ tới đây, cả người mơ hồ nóng lên, máu tươi trong huyết quản sôi trào.
Đêm tân hôn, hẳn nên tặng Phi Yến của hắn một món kinh hỉ như thế?
Danh sách chương