Nhìn đuôi ngân châm khẽ rung lên tạo ra những tia sáng bạc, Giang Khương thở hắt ra.   

Mình đã cố gắng hết sức, lần này thành hay không, đều phải chờ mười phút tiếp theo.   

Con trai lão Trương đứng bên cười lạnh, không biết là vì nhìn thấy mặt cha mình bị châm như con nhím hay cười ngân châm đầy mặt kia, nhưng dù thế nào thì nụ cười này cũng khiến những người bên cạnh lạnh lòng.   

Chuyện này có gì mà hả hê chứ? Đây là cha mày đấy. mày hy vọng bệnh của cha mày không chữa được à?   

Đương nhiên, lúc này cũng không ai lên tiếng. Dù sao bây giờ người ta cũng đã tập thành thói quen chỉ quét tuyết cửa nhà mình, không thèm để ý sương nhà người khác rồi. Những chuyện không liên quan đến mình thế này, dĩ nhiên chẳng ai lên tiếng.   

- Hừ... Hồ y sư... lấy tiền đi, chỉ còn hai ba phút nữa...   

Con trai ông Trương vẻ mặt cười lạnh nói:   

- Cho các người thử lâu như vậy rồi, tôi còn vội đưa ba tôi đến bệnh viện. Nếu còn trì hoãn, các người không gánh nỗi trách nhiệm đâu!   

Lúc này vẻ mặt Hồ lão y sư buồn bã, nhìn lão Trương, thấy miệng của ông ta vẫn lệch, không hề có chút động tĩnh gì. Ông khẽ thở dài, giống như đột nhiên già nua đi vài tuổi. Sau đó, ông đưa tay lấy ra một thẻ ngân hàng, đưa cho Trương Nhạc đứng bên cạnh, bảo anh ta đi rút hai vạn tệ.   

Nhìn thấy hành động của Hồ lão y sư, con trai lão Trương đứng bên lộ vẻ đắc ý. Cuối cùng thì lão già này cũng chịu thua rồi, hê hê... Lần này đợi cha vào viện, tứ từ từ đến đòi tiền, không sợ lão già này không đưa.   

Lúc này Trương Nhạc cũng mặt mày u ám, nhìn tấm thẻ trong tay, cuối cùng vẫn trả lại, khóc lóc nói:   

- Thầy... Lần này là do con không cẩn thận, không nói rõ với bệnh nhân... Khoản tiền này để con bỏ...   

Dứt lời, anh ta xoay người định đi rút tiền.   

- Đứng lại...   

Anh ta vừa xoay người, một tiếng quát nhẹ vang lên.   

Trương Nhạc nghe thấy giọng nói quen thuộc này liền giật thót tim, căng thẳng quay đầu lại, khuôn mặt tràn đầy hy vọng nhìn về phía Giang Khương. Anh ta thấy Giang Khương đứng trước mặt lão Trương, khuôn mặt mỉm cười nhìn lão Trương.   

- A a... miệng lão Trương... thật sự đang dần khá hơn kìa... xem kìa...   

Những người bên cạnh sớm đã chỉ vào mặt lão Trương, kinh ngạc kêu lên.   

Cả đám người vội vàng duỗi dài cổ sang nhìn, lập tức nhìn thấy cái miệng vốn méo xệch của lão Trương lúc này dường như đã thật sự không méo lắm nữa. Hơn nữa, nếu mọi người nhìn kỹ, thậm chí còn có thể thấy, cái miệng đang dần hồi phục với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy được.   

- A... thầy, khỏi rồi, thật sự khỏi rồi...   

Trương Nhạc bối rối đi sát về phía trước, nhìn thật cẩn thận. Cuối cùng anh ta không kìm được quay đầu vui mừng gọi Hồ lão y sư.   

Mây đen trên mặt các bác sĩ khác đang vây xung quanh cũng tan đi, ai nấy đều lộ nụ cười vui mừng.   

Con trai của lão Trương nhìn thấy miệng của cha mình thật sự bắt đầu khỏi, vẻ mặt vô cùng âm trầm. Ban nãy gã còn nhìn thấy những tờ chi phiếu trắng bóng rơi vào tay, sau này ít nhất gã còn có thể kiếm được từ Hồ lão y sư này vài vạn tệ, giờ thì tan thành bọt bóng mất rồi.   

Người này vẻ mặt âm trầm nhìn mọi chuyện, sắc mặt khi xanh khi đen, cuối cùng nhìn thấy miệng cha mình đang dần hồi phục. Sau một lúc, chỉ còn một chút nữa vẫn chưa thể trở lại như cũ thì cuối cùng quá trình này cũng dừng lại.   

Tên này lập tức lộ vẻ vui mừng, đi đến đưa tay ra nói:   

- Nhìn đi... đã hơn nửa tiếng đồng hồ rồi, miệng của ba tôi vẫn còn méo... mau bồi thường đi!   

Nhìn thấy con trai lão Trương da mặt dày như vậy, những người đứng cạnh đều sửng sốt. Thằng này bịp tiền, đúng là đến mức không còn biết xấu hổ là gì nữa rồi.   

- Trương Chí... được rồi... ba đã đỡ nhiều lắm rồi...   

Lúc này lão Trương ngồi đó, vui mừng sờ miệng mình, cảm thấy đã tốt hơn nhiều. Ông vừa nghe thấy con trai nói vậy, cổ liền rụt lại, nhưng vẫn cẩn thận nói.   

- Đỡ nhiều cái gì, rõ ràng là vẫn chưa khỏi...   

Sắc mặt Trương Chí này biến đổi, hung hăng trừng mắt với cha mình, lạnh giọng nói:   

- Bản thân ba không nhìn thấy được thì đừng nói lung tung. Chẳng phải con đều vì ba sao. Còn nhiều lời, ông đây đâm chết cả ông bây giờ!   

- Sao mày có thể nói chuyện với cha mày như vậy!   

Cuối cùng Giang Khương đã không nhịn được nữa. Hắn ghét nhất là thứ bất hiếu, liền tức giận quát:   

- Mày có biết hiếu thảo là gì không? Có biết liêm sỉ là gì không?   

- Tao mặc kệ mày nói gì, dù sao chúng ta cũng đã thỏa thuận cả rồi. Trong nửa tiếng bọn mày không chữa khỏi cho ba tao, mẹ nó, bọn mày đền tiền đi!   

Người này trừng mắt, chỉ vào miệng cha mình, lạnh giọng nói:   

- Chẳng lẽ mày không thấy miệng vẫn còn méo à!   

- Được...   

Giang Khương giận dữ cười, sau đó nói:   

- Được, tao chữa khỏi cho ông ấy, xem mày còn gì để nói!   

Giang Khương đưa tay ra lại cầm một cây ngân châm lên, nhưng đã bị Trương Chí cản lại. Trương Chí trừng mắt nói với Giang Khương:   

- Mày nói nửa tiếng, giờ hết nửa tiếng rồi, không thể chữa nữa... mau đưa tiền đây!   

- Mày... mày là thằng súc sinh, bác sĩ Tiểu Giang chữa cho ba mày, mày còn cản lại... Lẽ nào hai vạn tệ này còn quan trọng hơn bệnh của ba mày?   

Một bệnh nhân bên cạnh thấy vậy hai mắt bốc hỏa. Ông chưa từng thấy người con trai nào ham tiền đến không biết xấu hổ như vậy, thậm chí còn bất chấp bệnh của cha mình. Cuối cùng ông không nhịn được nữa bước ra chỉ mặt Trương Chí, mắng.   

- Lão già ông... liên quan quái gì đến ông...   

Trương Chí bị người này chỉ mặt mắng, không nén được xấu hổ mắng, và một cái tát đã đánh đến, dĩ nhiên cái tát này là vào mặt của ông cụ đứng ra mắng gã kia.   

- Cái tên súc sinh mất tính người này...   

Cuối cùng Giang Khương không nhịn được nữa, đạp một đạp. Lần này cú đạp trúng thẳng bụng gã, đạp cho gã đụng vào tường rồi mới lăn xuống.   

Nhìn thấy Giang Khương đạp cho Trương Chí lăn lộn trên mặt đất, lúc này lão Trương đang ngồi trên ghế mắt đầy lệ đứng dậy vỗ tay, hét lớn:   

- Đánh hay lắm...   

- Tao nuôi mày lớn, không ngờ lại nuôi ra một đứa chỉ biết có tiền trong mắt như mày... sớm biết như vậy thì tao vứt mày trong hố phân cho chết đuối là được rồi...   

Lão Trương mặt đầy ngân châm tức giận mắng. Những người bên cạnh nhìn thấy mà run lên.   

Giang Khương cũng thấy khuôn mặt đầy mồ hôi, lại có cả ngân châm đang run rẩy đúng là hơi... hơi dạo người. Hắn vội vã chạy lên trước, cẩn thận trấn an:   

- Ông cụ Trương đừng giận, đừng giận... Cứ ngồi xuống đã, đừng tức giận ảnh hưởng sức khỏe...   

Đợi đến khi tim lão Trương bình ổn lại, Giang Khương mới cẩn thận rút ngân châm trên mặt lão Trương. Sau đó hắn cẩn thận nhìn cái miệng còn hơi méo của lão Trương, vẫy tay với Trương Nhạc, nói:  

- Đem tam lăng châm đến đây!   

Trương Nhạc nhìn thấy Trương Chí cả một lúc lâu vẫn chưa thể bò dậy được lập tức cảm thấy như trút được giận, tâm tình thoải mái. Anh ta vừa nghe thấy vậy, vội vã cẩn thận đưa một cây Tam lăng châm sang.   

Những người bên cạnh lúc này đều cẩn thận nhìn Giang Khương, xem Giang Khương chữa khỏi cho lão Trương như thế nào.   

Giang Khương hơi mỉm cười, trong ánh mắt chờ đợi của lão Trương, cây Tam lăng châm trong tay nhẹ nhàng đâm xuống huyệt nhân trung của lão Trương.   

- Ai...   

Lão Trương thấp giọng kêu lên một tiếng đau đớn, đưa tay xoa một cái, đã thấy lần này bị Giang Khương châm ra máu. Nhưng những người bên cạnh vừa nhìn, đã cười lớn, nói:   

- Lão Trương... khỏi rồi. Giờ đã không bị méo nữa...
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện