Bạch Kỳ Bân bên cạnh thấy sắc mặt sư phụ tái xanh, cứng lưỡi không nói lại được điều gì, vội vã đứng dậy dìu sư phụ, chỉ thẳng vào Giang Khương, quát:
- Đừng có nói càn. Khát nước uống nhiều thì như thế nào? Can dương thượng cang cũng có thể khát nước vậy. Tại sao cậu lại đề cập đến chi chứng Tiêu khát?
Bạch Kỳ Bân nói xong, Trương lão cũng bừng tỉnh lại. Đúng rồi, Can dương thượng can, mặc dù tính chất không lớn, nhưng cũng là tình huống này. Vừa rồi ông quá bối rối, như nào lại không nghĩ đến, thiếu chút nữa bị thằng ranh miệng còn hôi sữa này hồ lộng.
- Đúng, Can dương thượng can cũng có triệu chứng này. Lão phu hành nghề y hơn mười năm, chẳng lẽ không bằng một tên miệng còn hôi sữa như cậu?
Trương lão không cần đồ đệ đỡ, tức giận quát:
- Cậu học y được bao lâu mà dám chỉ trích lung tung lão phu?
Thấy lão gia hỏa cậy già lên mặt mắng đồ đệ của mình, sắc mặt Hồ lão phát lạnh, đứng dậy định bảo vệ Giang Khương, ai ngờ Giang Khương mỉm cười nói với ông:
- Sư phụ đừng tức giận. Chúng ta không thể lớn tiếng ở đây được. Người cứ ngồi xuống, để con lý luận với ngài ấy.
Nhìn Giang Khương dưới sự cưỡng ép của thầy trò Trương lão mà vẫn giữ được sự bình tĩnh, tự tin, lại còn lên tiếng trấn an sư phụ, Hồ lão cảm thấy mặt mũi của mình được bảo toàn vô cùng. Trước mặt biết bao nhiêu đồng nghiệp mấy chục năm qua, đây là lần đầu tiên có đồ đệ trấn an ông như vậy. Đúng là hảo đồ đệ. Đời này có được đồ đệ như thế còn tiếc nuối gì nữa.
Ngô lão và Vương lão bên cạnh cũng tràn đầy hâm mộ. Có một đứa đệ tử hiểu chuyện như vậy, lại còn cãi cho Trương Nguyệt Chánh thiếu chút nữa á khẩu không trả lời được. Mặc kệ lần này thắng hay bại, cũng không tính là mất thể diện. Khó trách lão Hồ lại tin tưởng đồ đệ mình như vậy.
Hơn nữa, hai người còn gánh nhiệm vụ giảng hòa. Nếu lão Hồ đứng dậy gia nhập cuộc chiến quát mắng đối phương, vậy thì trực tiếp xé rách da mặt, lập tức nói:
- Đúng đúng, lão Hồ, anh ngồi xuống đi, ngồi xuống. Chúng ta xem Tiểu Giang trả lời như thế nào.
- Được, lão phu nể mặt đồ đệ của mình, hôm nay tôi chỉ ngồi uống trà. Hahah…
Hồ lão cười ha hả ngồi xuống.
Sau khi mời sư phụ ngồi xuống xong, Giang Khương nghiêm mặt, chắp tay nói với Trương lão:
- Cháu chỉ mới đi theo sư phụ được hơn một tháng thôi.
Phụt. Trương lão sư thiếu chút nữa là phun máu rồi. Vừa rồi ông lại bị một tên tiểu tử mới học y được một tháng làm mất hết mặt mũi, lại càng giận dữ hơn, chỉ thẳng vào mũi Giang Khương, quát:
- Cậu mới học một tháng, lại dám trào phúng lão phu?
Giang Khương chắp tay nói tiếp:
- Học vô tiên hậu, đạt giả vi sư (Học không có trước sau, người thông đạt là thầy). Tất cả đều phải lấy bệnh nhân làm trọng. Cho nên, không thể tùy ý chẩn bệnh lầm được. Xin Trương y sư thứ lỗi, đơn thuốc của cháu là dựa trên biện chứng đúng. Cho nên, cháu nhất định phải kiên trì, không để cho bệnh nhân vì một nguyên nhân nào đó mà chậm chữa trị.
- Nói hay lắm, nói hay lắm. Bác sĩ Giang, tôi ủng hộ cậu.
Giang Khương vừa dứt lời, bên ngoài có người đột nhiên la lớn.
Mọi người theo tiếng nhìn lại, liền nhìn thấy một ông cụ đứng ngoài cửa phòng khám, lớn tiếng nói:
- Bác sĩ Trương, ông không thể cậy già lên mặt mà khi dễ mấy bác sĩ trẻ được. Năm ngoái tôi cũng cố ý đến chỗ của ông để trị chứng đau thắt lưng. Nhưng uống nửa tháng thuốc, cũng chẳng có hiệu quả. Sau đó tôi đến chỗ này, bác sĩ Giang cho tôi uống thuốc, rồi châm cứu, đến bây giờ hơn một tuần rồi cũng không thấy đau lại. Nếu ngài đổi lại là tôi, ngài nên tin tưởng vào ngài hay là tin bác sĩ Trương?
Nhìn ông cụ, sắc mặt Trương lão đỏ bừng, không thể nói nên lời. Ông cũng có chút ấn tượng với ông cụ này. Bởi vì nghe nói ông cụ từ Vân Giang, đón xe đến 200km để đến chỗ ông khám bệnh. Lúc đó quả thật hiệu quả không tốt.
Một số bệnh nhân lớn tuổi trong phòng khám cũng lên tiếng:
- Đúng vậy, mấy hôm trước chúng tôi nhìn thấy lão Trương chủ sạp hàng dầu chiên gần đây miệng bị méo sang một bên. Bệnh viện nói phải ở lại một tuần mới khỏi. Khi đó, bác sĩ Giang đã châm cứu cho Trương lão đầu, chưa đến nửa giờ đã hoàn toàn bình phục. Bác sĩ Giang còn giỏi hơn những thầy thuốc khác nhiều.
- Đúng vậy, lúc đó tôi cũng có mặt. Tay của bác sĩ Giang đúng là thần tiên, chỉ cần nửa tiếng là ổn.
Nghe được lời nói này, hai thầy trò Trương lão đều biến sắc. Bạch Kỳ Bân vội nói sang chuyện khác, không dây dưa chuyện Giang Khương vừa mới đi theo Hồ lão học y một tháng:
- Giang sư đệ, chứng bệnh này tuyệt đối không phải là Tiêu khát. Nó nhất định là Can dương thượng cang. Với kinh nghiệm của tôi và sư phụ tôi, cũng đã dùng qua được hai đơn thuốc, lần này tất sẽ không sai.
Giang Khương cười lạnh:
- Không, Bạch sư huynh lầm rồi. Đây chính là Tiêu khát Thể thượng tiêu (phế). Triệu sư phụ chỉ cần uống ba thang thuốc mà tôi kê, tất sẽ hữu hiệu.
Lúc này, Bạch Kỳ Bân hiển nhiên là không nhận thua. Đây là vấn đề liên quan đến mặt mũi của hai thầy trò, liền bình tĩnh nói:
- Không thể nào. Nếu Triệu sư phụ dùng Thiên Ma Câu Đằng Ẩm, chừng ba thang là sẽ thấy hiệu quả. Đơn thuốc của cậu ngược lại sẽ khiến cho bệnh tình của bệnh nhân tăng thêm.
Thấy hai người cứ kiên trì, sắc mặt Trương lão vô cùng khó coi, đột nhiên bước đến bên cạnh bàn khám bệnh, cầm bút viết lên tờ giấy, sau đó cầm đơn thuốc đưa cho Triệu sư phụ:
- Lão Triệu, trở về uống ba thang thuốc này, bao khỏi.
Sắc mặt Giang Khương trầm xuống. Hắn chưa từng thấy người nào lại không biếu xấu hổ như vậy, lập tức hừ nhẹ, nói:
- Trương y sư, khoan đã, nếu người cứ kiên trì là Can dương thượng cang, vậy chúng ta hãy nghiệm chứng một chút.
- Nghiệm chứng như thế nào? Tôi bảo anh ta về uống ba thang là sẽ khỏi. Tôi cần chi phải tranh cãi với đứa nít ranh như cậu.
Trương lão lạnh lùng nói.
Giang Khương mỉm cười đáp:
- Cháu và ngài đều biết, Tiêu khát cũng giống như Tiểu đường của Tây y. Vậy chúng ta hãy đo đường huyết đi. Nếu đường huyết cao, đó là Tiêu khát. Nếu đường huyết bình thường, vậy thì là Can dương thượng cang như ngài đã nói. Lão y sư ngài cần gì phải bắt bệnh nhân mạo hiểm như vậy chứ?
Giang Khương nói xong, sắc mặt hai thầy trò Trương lão đều biến đổi. Còn ánh mắt của Ngô lão và Vương lão đều sáng lên. Đúng vậy, tại sao mọi người lại không nghĩ ra Tiêu khát chính là tiểu đường. Tuy nói không phải trăm phần trăm, nhưng cũng là chín phần chuẩn xác. Nghiệm chứng này là phương pháp tốt nhất.
Đương nhiên, hai người không nói ra những lời này. Dù sao, mặc kệ thắng hay thua, cũng dễ đắc tội với người. Vì thế nên để cho bọn họ tự quyết định. Nhưng nhìn thần sắc của Giang Khương, lại chủ động nói ra, tất nhiên tin tưởng mười phần. Còn Trương Nguyệt Chánh thì sợ là….
Hai vị đồ đệ đi theo hai lão sư, lúc này nhìn Giang Khương vô cùng bội phục. Tuy nói hai người cũng là nhân vật khá có tiếng, nhưng so với Giang Khương chỉ mới đi theo Hồ lão được một tháng, lại một mình tranh cãi với thầy trò Trương lão y sư không một chút đuối lý, lại còn chiếm thế thượng phong, thật sự khiến hai người phải bội phục.
Sắc mặt hai thầy trò Trương lão phát lạnh, cũng giống như hai vị lão y sư kia đoán, hai thầy trò Trương lão quả thật lo lắng trong lòng, thật không nghĩ đến đây có thể là triệu chứng của Tiêu khát.
Vừa rồi nói Can dương thượng cang cũng có biểu hiện như vậy cũng chỉ là ngạnh kháng. Hai người rất rõ, tỷ lệ chứng bệnh là Can dương thượng cang thấp hơn Tiêu khát của Giang Khương rất nhiều.
Nhưng lúc này, hai người đã cưỡi lên lưng hổ, khó mà leo xuống. Hồ lão từ nãy đến giờ không lên tiếng, vẻ mặt lạnh lùng nhìn hai người. Hai người biết được, bọn họ đã quậy tưng lên như vậy, một khi không phân ra thắng thua, vị lão đồng chí này tuyệt đối sẽ không bỏ qua.
Trương lão nhìn Ngô lão và Vương lão đi cùng, thấy hai người cúi đầu cụp mắt, liền biết được hai lão hồ ly này quyết định không nhúng tay vào, cũng không nghĩ đến việc nhờ hai người giảng hòa nữa.
Dưới ánh mắt của nhiều người như vậy, Trương lão biết nếu không thông qua biện pháp kiểm chứng đường huyết mà Giang Khương nói, không xác định được hai thắng ai thua, việc này sẽ không chấm dứt được. Làm trò trước mặt nhiều người như vậy, nếu còn không đồng ý, ngược lại sẽ bị người khác nhạo báng.
Thấy Bạch Kỳ Bân nhìn mình, chờ mình quyết định, Trương lão không biết làm gì hơn là cắn răng, nói:
- Cũng được, sợ chi một đứa nít ranh như cậu. Mau đem dụng cụ đo đường huyết đến đây.
Trương Nhạc rất nhanh ra ngoài phòng khám, lấy dụng cụ đo đường huyết đã được sát trùng đến.
Thấy sau khi đo đường huyết xong là có thể xác định được bệnh tình của mình, Triệu sư phụ cũng mừng ra mặt.
Nhưng Trương Nhạc lại rất cẩn thận. Tuy nói y rất ghét Giang Khương, nhưng vì sự việc liên quan đến mặt mũi của sư phụ và phòng khám, tất nhiên là kiên định đứng về phía Giang Khương, cẩn thận hỏi qua Triệu sư phụ sáng nay đã ăn cái gì, ăn vào lúc nào. Những yếu tố này đều ảnh hưởng đến đường huyết, nhất định phải cẩn thận. Nếu không, hai thầy trò Trương lão lại cố tình tìm lý do nữa.
Sau khi biết được Triệu sư phụ chỉ ăn hai cái bánh bao vào lúc 7h sáng, Trương Nhạc nhìn đồng hồ, thấy hơn 10h, cũng không ảnh hưởng lắm, liền bắt đầu rút một giọt máu nhỏ vào dụng cụ thử đường huyết.
Bạch Kỳ Bân cũng đến sát bên cạnh, sợ Trương Nhạc giở trò quỷ.
Còn Trương lão, ngoài mặt thì tỏ ra tự tin, nhưng Hồ lão nhìn nắm tay thật chặt của Trương lão, liền biết được lão gia hỏa này đang khẩn trương còn hơn cả ông, lập tức cười lạnh, chờ kết quả xuất hiện.
- Đừng có nói càn. Khát nước uống nhiều thì như thế nào? Can dương thượng cang cũng có thể khát nước vậy. Tại sao cậu lại đề cập đến chi chứng Tiêu khát?
Bạch Kỳ Bân nói xong, Trương lão cũng bừng tỉnh lại. Đúng rồi, Can dương thượng can, mặc dù tính chất không lớn, nhưng cũng là tình huống này. Vừa rồi ông quá bối rối, như nào lại không nghĩ đến, thiếu chút nữa bị thằng ranh miệng còn hôi sữa này hồ lộng.
- Đúng, Can dương thượng can cũng có triệu chứng này. Lão phu hành nghề y hơn mười năm, chẳng lẽ không bằng một tên miệng còn hôi sữa như cậu?
Trương lão không cần đồ đệ đỡ, tức giận quát:
- Cậu học y được bao lâu mà dám chỉ trích lung tung lão phu?
Thấy lão gia hỏa cậy già lên mặt mắng đồ đệ của mình, sắc mặt Hồ lão phát lạnh, đứng dậy định bảo vệ Giang Khương, ai ngờ Giang Khương mỉm cười nói với ông:
- Sư phụ đừng tức giận. Chúng ta không thể lớn tiếng ở đây được. Người cứ ngồi xuống, để con lý luận với ngài ấy.
Nhìn Giang Khương dưới sự cưỡng ép của thầy trò Trương lão mà vẫn giữ được sự bình tĩnh, tự tin, lại còn lên tiếng trấn an sư phụ, Hồ lão cảm thấy mặt mũi của mình được bảo toàn vô cùng. Trước mặt biết bao nhiêu đồng nghiệp mấy chục năm qua, đây là lần đầu tiên có đồ đệ trấn an ông như vậy. Đúng là hảo đồ đệ. Đời này có được đồ đệ như thế còn tiếc nuối gì nữa.
Ngô lão và Vương lão bên cạnh cũng tràn đầy hâm mộ. Có một đứa đệ tử hiểu chuyện như vậy, lại còn cãi cho Trương Nguyệt Chánh thiếu chút nữa á khẩu không trả lời được. Mặc kệ lần này thắng hay bại, cũng không tính là mất thể diện. Khó trách lão Hồ lại tin tưởng đồ đệ mình như vậy.
Hơn nữa, hai người còn gánh nhiệm vụ giảng hòa. Nếu lão Hồ đứng dậy gia nhập cuộc chiến quát mắng đối phương, vậy thì trực tiếp xé rách da mặt, lập tức nói:
- Đúng đúng, lão Hồ, anh ngồi xuống đi, ngồi xuống. Chúng ta xem Tiểu Giang trả lời như thế nào.
- Được, lão phu nể mặt đồ đệ của mình, hôm nay tôi chỉ ngồi uống trà. Hahah…
Hồ lão cười ha hả ngồi xuống.
Sau khi mời sư phụ ngồi xuống xong, Giang Khương nghiêm mặt, chắp tay nói với Trương lão:
- Cháu chỉ mới đi theo sư phụ được hơn một tháng thôi.
Phụt. Trương lão sư thiếu chút nữa là phun máu rồi. Vừa rồi ông lại bị một tên tiểu tử mới học y được một tháng làm mất hết mặt mũi, lại càng giận dữ hơn, chỉ thẳng vào mũi Giang Khương, quát:
- Cậu mới học một tháng, lại dám trào phúng lão phu?
Giang Khương chắp tay nói tiếp:
- Học vô tiên hậu, đạt giả vi sư (Học không có trước sau, người thông đạt là thầy). Tất cả đều phải lấy bệnh nhân làm trọng. Cho nên, không thể tùy ý chẩn bệnh lầm được. Xin Trương y sư thứ lỗi, đơn thuốc của cháu là dựa trên biện chứng đúng. Cho nên, cháu nhất định phải kiên trì, không để cho bệnh nhân vì một nguyên nhân nào đó mà chậm chữa trị.
- Nói hay lắm, nói hay lắm. Bác sĩ Giang, tôi ủng hộ cậu.
Giang Khương vừa dứt lời, bên ngoài có người đột nhiên la lớn.
Mọi người theo tiếng nhìn lại, liền nhìn thấy một ông cụ đứng ngoài cửa phòng khám, lớn tiếng nói:
- Bác sĩ Trương, ông không thể cậy già lên mặt mà khi dễ mấy bác sĩ trẻ được. Năm ngoái tôi cũng cố ý đến chỗ của ông để trị chứng đau thắt lưng. Nhưng uống nửa tháng thuốc, cũng chẳng có hiệu quả. Sau đó tôi đến chỗ này, bác sĩ Giang cho tôi uống thuốc, rồi châm cứu, đến bây giờ hơn một tuần rồi cũng không thấy đau lại. Nếu ngài đổi lại là tôi, ngài nên tin tưởng vào ngài hay là tin bác sĩ Trương?
Nhìn ông cụ, sắc mặt Trương lão đỏ bừng, không thể nói nên lời. Ông cũng có chút ấn tượng với ông cụ này. Bởi vì nghe nói ông cụ từ Vân Giang, đón xe đến 200km để đến chỗ ông khám bệnh. Lúc đó quả thật hiệu quả không tốt.
Một số bệnh nhân lớn tuổi trong phòng khám cũng lên tiếng:
- Đúng vậy, mấy hôm trước chúng tôi nhìn thấy lão Trương chủ sạp hàng dầu chiên gần đây miệng bị méo sang một bên. Bệnh viện nói phải ở lại một tuần mới khỏi. Khi đó, bác sĩ Giang đã châm cứu cho Trương lão đầu, chưa đến nửa giờ đã hoàn toàn bình phục. Bác sĩ Giang còn giỏi hơn những thầy thuốc khác nhiều.
- Đúng vậy, lúc đó tôi cũng có mặt. Tay của bác sĩ Giang đúng là thần tiên, chỉ cần nửa tiếng là ổn.
Nghe được lời nói này, hai thầy trò Trương lão đều biến sắc. Bạch Kỳ Bân vội nói sang chuyện khác, không dây dưa chuyện Giang Khương vừa mới đi theo Hồ lão học y một tháng:
- Giang sư đệ, chứng bệnh này tuyệt đối không phải là Tiêu khát. Nó nhất định là Can dương thượng cang. Với kinh nghiệm của tôi và sư phụ tôi, cũng đã dùng qua được hai đơn thuốc, lần này tất sẽ không sai.
Giang Khương cười lạnh:
- Không, Bạch sư huynh lầm rồi. Đây chính là Tiêu khát Thể thượng tiêu (phế). Triệu sư phụ chỉ cần uống ba thang thuốc mà tôi kê, tất sẽ hữu hiệu.
Lúc này, Bạch Kỳ Bân hiển nhiên là không nhận thua. Đây là vấn đề liên quan đến mặt mũi của hai thầy trò, liền bình tĩnh nói:
- Không thể nào. Nếu Triệu sư phụ dùng Thiên Ma Câu Đằng Ẩm, chừng ba thang là sẽ thấy hiệu quả. Đơn thuốc của cậu ngược lại sẽ khiến cho bệnh tình của bệnh nhân tăng thêm.
Thấy hai người cứ kiên trì, sắc mặt Trương lão vô cùng khó coi, đột nhiên bước đến bên cạnh bàn khám bệnh, cầm bút viết lên tờ giấy, sau đó cầm đơn thuốc đưa cho Triệu sư phụ:
- Lão Triệu, trở về uống ba thang thuốc này, bao khỏi.
Sắc mặt Giang Khương trầm xuống. Hắn chưa từng thấy người nào lại không biếu xấu hổ như vậy, lập tức hừ nhẹ, nói:
- Trương y sư, khoan đã, nếu người cứ kiên trì là Can dương thượng cang, vậy chúng ta hãy nghiệm chứng một chút.
- Nghiệm chứng như thế nào? Tôi bảo anh ta về uống ba thang là sẽ khỏi. Tôi cần chi phải tranh cãi với đứa nít ranh như cậu.
Trương lão lạnh lùng nói.
Giang Khương mỉm cười đáp:
- Cháu và ngài đều biết, Tiêu khát cũng giống như Tiểu đường của Tây y. Vậy chúng ta hãy đo đường huyết đi. Nếu đường huyết cao, đó là Tiêu khát. Nếu đường huyết bình thường, vậy thì là Can dương thượng cang như ngài đã nói. Lão y sư ngài cần gì phải bắt bệnh nhân mạo hiểm như vậy chứ?
Giang Khương nói xong, sắc mặt hai thầy trò Trương lão đều biến đổi. Còn ánh mắt của Ngô lão và Vương lão đều sáng lên. Đúng vậy, tại sao mọi người lại không nghĩ ra Tiêu khát chính là tiểu đường. Tuy nói không phải trăm phần trăm, nhưng cũng là chín phần chuẩn xác. Nghiệm chứng này là phương pháp tốt nhất.
Đương nhiên, hai người không nói ra những lời này. Dù sao, mặc kệ thắng hay thua, cũng dễ đắc tội với người. Vì thế nên để cho bọn họ tự quyết định. Nhưng nhìn thần sắc của Giang Khương, lại chủ động nói ra, tất nhiên tin tưởng mười phần. Còn Trương Nguyệt Chánh thì sợ là….
Hai vị đồ đệ đi theo hai lão sư, lúc này nhìn Giang Khương vô cùng bội phục. Tuy nói hai người cũng là nhân vật khá có tiếng, nhưng so với Giang Khương chỉ mới đi theo Hồ lão được một tháng, lại một mình tranh cãi với thầy trò Trương lão y sư không một chút đuối lý, lại còn chiếm thế thượng phong, thật sự khiến hai người phải bội phục.
Sắc mặt hai thầy trò Trương lão phát lạnh, cũng giống như hai vị lão y sư kia đoán, hai thầy trò Trương lão quả thật lo lắng trong lòng, thật không nghĩ đến đây có thể là triệu chứng của Tiêu khát.
Vừa rồi nói Can dương thượng cang cũng có biểu hiện như vậy cũng chỉ là ngạnh kháng. Hai người rất rõ, tỷ lệ chứng bệnh là Can dương thượng cang thấp hơn Tiêu khát của Giang Khương rất nhiều.
Nhưng lúc này, hai người đã cưỡi lên lưng hổ, khó mà leo xuống. Hồ lão từ nãy đến giờ không lên tiếng, vẻ mặt lạnh lùng nhìn hai người. Hai người biết được, bọn họ đã quậy tưng lên như vậy, một khi không phân ra thắng thua, vị lão đồng chí này tuyệt đối sẽ không bỏ qua.
Trương lão nhìn Ngô lão và Vương lão đi cùng, thấy hai người cúi đầu cụp mắt, liền biết được hai lão hồ ly này quyết định không nhúng tay vào, cũng không nghĩ đến việc nhờ hai người giảng hòa nữa.
Dưới ánh mắt của nhiều người như vậy, Trương lão biết nếu không thông qua biện pháp kiểm chứng đường huyết mà Giang Khương nói, không xác định được hai thắng ai thua, việc này sẽ không chấm dứt được. Làm trò trước mặt nhiều người như vậy, nếu còn không đồng ý, ngược lại sẽ bị người khác nhạo báng.
Thấy Bạch Kỳ Bân nhìn mình, chờ mình quyết định, Trương lão không biết làm gì hơn là cắn răng, nói:
- Cũng được, sợ chi một đứa nít ranh như cậu. Mau đem dụng cụ đo đường huyết đến đây.
Trương Nhạc rất nhanh ra ngoài phòng khám, lấy dụng cụ đo đường huyết đã được sát trùng đến.
Thấy sau khi đo đường huyết xong là có thể xác định được bệnh tình của mình, Triệu sư phụ cũng mừng ra mặt.
Nhưng Trương Nhạc lại rất cẩn thận. Tuy nói y rất ghét Giang Khương, nhưng vì sự việc liên quan đến mặt mũi của sư phụ và phòng khám, tất nhiên là kiên định đứng về phía Giang Khương, cẩn thận hỏi qua Triệu sư phụ sáng nay đã ăn cái gì, ăn vào lúc nào. Những yếu tố này đều ảnh hưởng đến đường huyết, nhất định phải cẩn thận. Nếu không, hai thầy trò Trương lão lại cố tình tìm lý do nữa.
Sau khi biết được Triệu sư phụ chỉ ăn hai cái bánh bao vào lúc 7h sáng, Trương Nhạc nhìn đồng hồ, thấy hơn 10h, cũng không ảnh hưởng lắm, liền bắt đầu rút một giọt máu nhỏ vào dụng cụ thử đường huyết.
Bạch Kỳ Bân cũng đến sát bên cạnh, sợ Trương Nhạc giở trò quỷ.
Còn Trương lão, ngoài mặt thì tỏ ra tự tin, nhưng Hồ lão nhìn nắm tay thật chặt của Trương lão, liền biết được lão gia hỏa này đang khẩn trương còn hơn cả ông, lập tức cười lạnh, chờ kết quả xuất hiện.
Danh sách chương