Cánh tay của Mã Tam gia đã gãy! ?

Vốn dĩ Thẩm Kim Hoa đang kinh ngạc, sau đó là điên cuồng vui mừng, là cái vui mừng nhất từ trước đến giờ, cho nên cả khuôn mặt của ông lập tức đỏ thành trái cà chua.

Ông dùng mông suy nghĩ cũng biết, người chặt đứt cánh tay Mã Tam gia là ai.

Lục thần y, chính là Lục thần y đó...!

Ban đầu lúc Thẩm Kim Hoa trông thấy Lục Vân đánh chết Hoàng Mi đại tiên, ông đã biết Lục Vân không phải người bình thường, từ lúc ấy ông liền quyết định mình sẽ ôm đùi Lục Vân, thậm chí còn vô cùng nghiêm túc bảo con gái mình làm người hầu cho Lục Vân.

Hiện tại mới biết đó là một quyết định sáng suốt cỡ nào.

"Cái đùi lớn này, Thẩm gia đã ôm chặt rồi, ai dám đến đoạt, ông đây sẽ dùng lông chân đâm chết hắn!"

Cảm xúc của Thẩm Kim Hoa càng ngày càng tăng cao, lúc rời khỏi Mã gia, ông vô cùng nghiêm túc kéo Thẩm Tĩnh Nghi ra một bên nói: "Tĩnh Nghi, cha có cái nhiệm vụ muốn giao cho con, nhiệm vụ này có liên quan tương lai sau này của Thẩm gia chúng ta."

"Nhiệm vụ gì?"

Thẩm Tĩnh Nghi thấy cha đột nhiên trở nên nghiêm túc như vậy thì sợ hãi đáp.

Chỉ nghe Thẩm Kim Hoa dùng giọng điệu ngưng trọng nói ra: "Cha cho con nửa năm để bắt được trái tim của Lục thần y, cho dù là câu dẫn, hay là dùng thuốc mê gì, cũng phải bắt được!"

"Cha, cha đang nói bậy bạ gì đó!" Thẩm Tĩnh Nghi trợn mắt nhìn Thẩm Kim Hoa, nói.

Lúc nãy thấy vẻ mặt cha nghiêm túc lạ thường, cô còn tưởng đã xảy ra chuyện gì lớn lắm, không ngờ ông lại nói ra mấy lời không đứng đắn như vậy.

Sắc mặt Thẩm Kim Hoa trầm xuống: "Con nói cha ăn nói bậy bạ? Đây là đại sự của Thẩm gia chúng ta đó, đây là mệnh lệnh!"

"Được rồi được rồi, người ta cố gắng là được chứ gì!"

Thẩm Tĩnh Nghi nhếch miệng, sau đó len lén liếc nhìn Lục Vân, thấy hắn đang nhìn về bên này thì khuôn mặt cô lập tức đỏ bừng, trong nội tâm như có nai con chạy loạn.

Làm sao cô có thể không muốn mình phát sinh chút gì đó với Lục thần y chứ, thế nhưng cô sợ phụ nữ bên người Lục thần y quá ưu tú, sợ mình cạnh tranh không nổi...!

Nhưng mà, bất kể là như thế nào cô cũng muốn thử sức một chút.

Thẩm Tĩnh Nghi âm thầm động viên mình cố gắng lên.

Thế nhưng mà.



Rất nhanh cô liền phát hiện, tình địch của mình, Diệp Khuynh Thành, đang chạy qua bên này.

Trông thấy một màn này, Diệp Khuynh Thành cũng hơi sững sờ, sau đó lại vui thích chạy tới ôm lấy Lục Vân.

"Tiểu Lục Vân, thật sự là hù chết chị rồi, chị còn tưởng rằng chị đã đến trễ rồi chứ!" Diệp Khuynh Thành vui đến phát khóc, nói.

Lục Vân sờ sờ đầu Diệp Khuynh Thành, cười trêu chọc: "Chị đừng khóc, không phải em vẫn còn nguyên vẹn đây sao!"

"Ai nói chị khóc!"

Diệp Khuynh Thành tránh khỏi tay Lục Vân, lau nước mắt nói: "Sau này em còn dám để cho chị lo lắng như vậy, chị sẽ nhéo đứt cái lỗ tay của em đấy, hừ!"

Nói xong cô liền nắm chặt lỗ tai của Lục Vân.

Lục Vân vội vàng xin tha: "Chị, chị nhẹ tay chút đi, ở đây còn có nhiều người đang nhìn đó!"

Thấy hai chị em họ đùa giỡn, làm trong lòng Thẩm Tĩnh Nghi rất khó chịu, sau đó bất đắc dĩ quay đầu nhìn Thẩm Kim Hoa liếc.

Xem đi, không phải con không đủ cố gắng, mà là đối thủ cạnh tranh quá mạnh mẽ.

Tâm tình Thẩm Kim Hoa cũng cực kỳ trầm trọng.

"Khụ khụ......"

Lúc này, Khương Lam đột nhiên ho nhẹ hai tiếng tách hai người đang đùa giỡn ra, nói với Diệp Khuynh Thành: "Khuynh Thành, hiện tại tên nhóc này đã không sao, nhưng không phải chúng ta cứu, vậy lời vừa rồi con nói trên xe còn tính không?"

Khuôn mặt Diệp Khuynh Thành trầm xuống, định đổi ý thì nghe Lục Vân an ủi nói: "Chị, trong khoảng thời gian này chị cứ ở lại Diệp gia đi, em sẽ giúp chị quản lý tập đoàn Khuynh Thành, tin chắc không bao lâu nữa, em sẽ tặng cho chị một phần đại lễ."

Lục Vân không cần hỏi cũng biết, nhìn sắc mặt của Khương Lam kia đã biết rõ ràng bà có ý định gì.

Quả nhiên sau khi nghe hắn nói vậy, khóe miệng Khương Lam nhếch lên, nói: "Ơ, lúc nãy tìm được đường sống trong chỗ chết làm cậu thông suốt rồi à, nếu hiểu chuyện sớm một chút còn có thể dẫn đến phiền toái lớn như vậy sao?"

Lục Vân cũng lười quan tâm tới bà, nhất thời làm đôi má vị thiếu phụ đẹp nhất tỉnh Giang Nam này co quắp vài cái, trong nội tâm bất mãn nhưng bà không nói gì nữa mà lựa chọn nhẫn nại.

Dù sao.

Nếu tên nhóc này có thể thuyết phục Khuynh Thành cũng là một chuyện tốt.



Thẩm Kim Hoa đứng một bên trông thấy bộ dáng Khương Lam xem thường Lục Vân thì trong lòng lại vô cùng nghi ngờ, nhưng rất nhanh ông đã nhận ra, có thể Diệp gia này còn không biết năng lực của Lục thần y đâu!

Ha ha, chẳng phải cơ hội của Thẩm gia chúng ta tới rồi sao?

Thẩm Kim Hoa mừng rỡ trong lòng, yên lặng đứng một bên xem cuộc vui, thế nhưng chẳng được bao lâu, Khương Lam đã đi về phía ông, nói: "Thẩm gia chủ, đúng là ông rất đau lòng vì đứa con gái bảo bối này của ông nha...!"

Bà liếc nhìn Thẩm Tĩnh Nghi ám chỉ.

Khương Lam cho rằng, Thẩm Kim Hoa đã cứu Lục Vân ra, mà sở dĩ Thẩm Kim Hoa ra tay là do đứa con gái Thẩm Tĩnh Nghi của ông.

Đương nhiên Thẩm Kim Hoa đã hiểu suy nghĩ của Khương Lam, nhưng ông không nói ra, tốt nhất là để Khương Lam hiểu lầm càng sâu càng tốt, như vậy cơ hội cho Thẩm gia càng lớn.

"Tôi bỗng nhiên có chút tò mò, Mã Tam gia là một người bá đạo, ông đã dùng điều kiện gì khiến ông ta đồng ý thả tên nhóc họ Lục kia vậy?" Khương Lam hỏi.

"Không liên quan tới bà" Thẩm Kim Hoa lạnh lùng đáp.

"Dừng! Ai thèm liên quan tới chứ."

Khương Lam nhếch miệng, bỗng nhiên lại nhìn về phía Thẩm Tĩnh Nghi nói: "Cô gái, mắt của cô đúng là không tốt mà... sao lại vừa ý kẻ man rợ như Lục Vân này chứ."

"Tôi cứ ưa thích hắn như vậy rồi làm sao, không phải con gái của bà cũng......"

Thẩm Tĩnh Nghi không phục, muốn cãi lại mấy câu thì đột nhiên bắt gặp ánh mắt cảnh cáo của Thẩm Kim Hoa đang lia tới, vì vậy ngoan ngoãn ngậm miệng lại.

Khương Lam như suy nghĩ gì đó nhìn Thẩm Kim Hoa, thầm nghĩ hai cha con này đang làm cái quái gì vậy?

Thẩm Kim Hoa sinh lòng nhất kế, nói ra: "Tôi chỉ muốn tìm một đứa con rể tới kế thừa sản nghiệp của nhà mình, vừa hay con gái tôi lại coi trọng Lục thần...... Lục Vân, cho nên bà không cần cảm thấy ngạc nhiên như vậy."

"Ah? Ông không sợ con trai ông có ý kiến gì sao?" Khương Lam khó hiểu hỏi.

"Hừ, Thẩm Tử Hiên kia cũng là đứa không nên thân, không xứng!"

"Tôi đây nói cho ông biết, nếu như nói Thẩm Tử Hiên không xứng thì tên họ Lục này càng không xứng hơn."

"Đây là chuyện của nhà họ Thẩm..... Khương phu nhân lo nhiều quá rồi đó, không phải bà cũng nhìn trúng Lục Vân sao, cũng đang chuẩn bị chọn hắn làm con rể đó chứ?"

Thẩm Kim Hoa cố ý sử dụng chiêu khích tướng, quả nhiên Khương Lam liền nổi trận lôi đình, nói: "Ông nói đùa gì vậy, bà đây không có bị mù như ông, có chết tôi cũng tuyệt đối sẽ không để tên nhãi họ Lục kia tiến đến cửa nhà tôi!"

Thẩm Kim Hoa: "Có mấy lời này của bà thì tôi an tâm rồi."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện