Tiểu Lục Vân?

Lạc Ly vốn đang định làm gì đó nhưng khi nghe thấy vậy đột nhiên động tác dừng lại, cô giật mình nói rằng:

"Chị ba à, chị nói cậu này chính là tiểu Lục Vân sao?"

Liễu Yên Nhi đầy vẻ hằn học ai oán mà liếc Lục Vân một cái:

“Cái thằng nhóc không có lương tâm này ngoài tiểu Lục Vân ra thì còn ai vào đây? Đừng nói là em thực sự cho rằng hắn là bạn trai của chị đó nhé!”

Tiểu Lục Vân...

Lạc Ly nhìn chằm chằm từng góc cạnh khuôn mặt của Lục Vân một hồi, sự phẫn nộ trong ánh mắt trước đó dường như dần tan biến, thay vào đó là đôi mắt nhòe đi vì nước mắt.

Phải rồi.

Giờ cô đã nhận ra Lục Vân của cô rồi.

Hóa ra người đàn ông này không phải lớn lên giống Lục Vân nhà mình, mà hắn chính xác 100% là em trai Lục Vân của cô.

Và việc hắn là Lục Vân cũng khiến cho mấy hành động ấm ớ của hắn trước đó khi ở bên bờ sông Hoài trở nên dễ hiểu hơn.

Thì ra hắn vẫn luôn xoay cô như chong chóngchóng từ trước đến giờ!

Lạc Ly đầy bần thần mà phát hiện ra mọi chuyện trong muộn màng.

“Chị bảy à, nếu như em không phải là người em trai tiểu Lục Vân của chị thì sao dám to gan trêu đùa chị như vậy chứ, dù gì chị cũng thuộc hạng sư tử hà đông còn gì”

Lục Vân vừa cười vừa nói.

Bởi hắn biết chị bảy của mình chính là minh chủ căn cứ võ minh khu vực Hoa Trung này, là một người cực kỳ uy phong lẫm liệt, khí thế hùng hổ như vậy chẳng phải là sư tử hà đông thì còn là gì?

Lục Vân muốn thể hiện sự ấm áp yêu thương của mình mà tính bước lên dành cho chị bảy của mình một cái ôm, thế nhưng một giây sau đó, chị bảy Lạc Ly đã thuần thục cầm lên nã thủ ấn hắn ngã xuống đất.

Anh bạn nhỏ Lục Vân lần này bị lơ là quá rồi, không nhanh nhẹn gì cả!

“Là tiểu Lục Vân thì có thể muốn làm gì thì làm sao? Cậu là tiểu Lục Vân thì có thể tự nhiên khi dễ tôi sao? Cái tên ngáo ngơ này nữa!!”

Lạc Ly vừa cáu vừa đặt Lục Vân lên trên sàn kéo lê lết hắn lau nhà y như lúc nhỏ, tức giận nói, cuối cùng còn bồi thêm hai cái tát đôm đốp lên bụng của hắn, hành động của cô thể hiện rõ khí thế của một người chị trong nhà.

Lục Vân không nói hết lời mà rằng:

“Chị bảy à, chị là con gái đó nha! Phải dè dặt một chút.”

“Hừ, đấy chẳng qua là bị em chọc tức thôi đó nhá…”

Lạc Ly lườm Lục Vân trắng cả mắt, nhưng ngay sau đó tự nhiên nhịn không được mà cười vui vẻ như không có chuyện gì vừa xảy ra, nụ cười của cô tươi rói y như một đóa hoa nở lúc ban xuân.

Cô rất vui khi mình vẫn có thể gặp lại được tiểu Lục Vân như lúc này.

Một lát sau, cô nhẹ nhàng dời sức nặng giáng lên bụng Lục Vân đi, đầy tò mò mà hỏi:

“Cơ mà, chị nói không phải chứ, Lục Vân à, mới



mười lăm năm không gặp thôi mà em lại có thể trở thành một tu luyện giả ư? Sao tự nhiên làm được vậy?”

Cô còn nhớ rất rõ cái cảnh tượng Lục Vân cưỡi trên con xe đạp cổ kia sau đó phóng từ trên trời xuống, cảnh đó thật sự quá đỗi phi lý mà lại ngầu đét.

Lục Vân khiêm tốn nói rằng: “Do ăn may thôi ấy mà!”

Liễu Yên Nhi ở một bên nghe cuộc đối thoại của hai người, cô bất giác đầy nghi hoặc hỏi:

"Tu luyện giả? Tiểu Lục Vân là tu luyện giả á?"

Lạc Ly vẹo cổ sang một bên nhìn cô:

“Chị không biết chuyện này sao?”

“Có biết gì đâu, tiểu Lục Vân cũng có nói gì đâu mà biết.”

Trước giờ Liễu Yên Nhi chỉ biết đúng một chuyện đó là Lục Vân nhà mình có một thân thủ không hề đơn giản, cùng lắm cũng chỉ tu võ giả gì đó, chứ ai mà ngờ được hắn lại là một tu luyện giả đâu.

Thảo nào cái tát của tiểu Lục Vân dành cho cô lại lạ như vậy, hóa ra là dùng chân khí để làm trò đùa bỡn, hại cô phải vội vàng đi tắm một phen.

Ánh mắt Liễu Yên Nhi bỗng đầy oán giận nhìn hắn.

Còn Lục Vân bên này thì mang vẻ không chịu đâu.

Tự nhiên khi không chị bảy lại đi vạch trần thân phận của hắn một cách trắng trợn như vậy, nếu thế thì hắn cũng chẳng nương tay làm gì nữa.

Hắn cũng không thèm chịu thua mà nói:

“Chị bảy à, còn chuyện chị là minh chủ võ minh khu vực Hoa Trung thì thế nào đây, chẳng lẽ cũng không nói cho mấy chị ấy sao?

Minh chủ võ minh khu vực Hoa Trung ư?

Cái biểu cảm vốn không tốt lắm của Liễu Yên Nhi lại càng thêm đen hơn, cảm giác như ở đây chỉ có mỗi cô là gà nhất.

Thế thì không được rồi!

Liễu Yên Nhi đột nhiên nhéo lấy Lục Vân và nói:

“Chị muốn bái em làm thầy!”

“Wtf bái em làm thầy ư?”

Lục Vân hốt hoảng tột độ.

Liễu Yên Nhi bên này vẫn rất hung hăng nói:

“Sao? Không được à? Là do chị không có cốt cách tư chất luyện võ hay là thiếu cái gì khác hả?”

“Khụ khụ…Chị Yên Nhi à, áo choàng tắm của chị…”

“Đừng đánh trống lảng, nói đi, có dạy hay không?”

“…”



Lục Vân rất khó xử, hắn chỉ đành nói:

“Muốn dạy thì cũng được thôi, nhưng những công pháp trong người em hiện giờ phải dùng kim châm cứu đả thông tất cả huyệt vị trên cơ thể chị trước, sau đó cẩn thận nuôi dưỡng lại toàn bộ kinh mạch lại từ đầu mới được.”

“Hở…Gì phức tạp thế?”

Nghe vậy Liễu Yên Nhi nhất thời không biết nói gì thêm, cô kéo lại áo choàng tắm trên người sau đó tự mình rơi vào sự trầm tư suy nghĩ,

Lạc Ly lại nói:

“Chị hai không phải là bác sĩ sao? Cứ bảo chị hai tới châm cứu cho là được rồi!”

Liễu Yên Nhi nghe vậy, hai mắt sáng rực lên:

“Phải ha, cứ bảo Lâm Thanh Đàn tới châm cứu cho chị, dù sao hai bọn chị vẫn thường tắm chung, cái gì chả nhìn thấy hết của nhau rồi.”

Lục Vân lắc đầu rười rượi nói:

“Không được đâu, chị hai không phải tu luyện giả, không có chân khí thì ghim châm vào cũng không hiệu quả đâu, mỗi lần châm xuống phải truyền theo chân khí mới được.”

“…”

Sau câu nói ấy, mọi chuyện lại đi vào bế tắc.

Một lát sau Lục Vân nói rằng:

“Thực ra vẫn còn một cách nữa, đó là em sẽ châm cứu một phần huyệt đạo thôi, còn lại chị phải phối hợp dùng thêm thuốc, như vậy mới có thể đả thông được từ từ huyệt vị trên người chị, nhưng thời gian sẽ hơi lâu một chút.”

“Cần khoảng bao lâu thì được?”

“Phải xem cơ địa chị ra sao, nhanh thì mấy tháng, chậm thì một hai năm, thậm chí cả ba đến năm năm cũng còn khó, với cả, trong khoảng thời gian đó, ngày nào chị cũng phải ngâm mình trong thuốc, em cũng châm cứu cho chị hằng ngày, với cả..”

“Đủ rồi!”

Liễu Yên Nhi nghe thấy phải phiền toái như vậy thì quả quyết ngắn luôn lời Lục Vân, cô cắn răng nói:

“Dùng cách đầu tiên đi, làm ngay và luôn!”

“Ngay bây giờ á?”

Sắc mặt của Lục Vân đột nhiên xanh đỏ khác thường.

Liễu Yên Nhi trừng mắt nhìn hắn rồi nói:

“Sao đâu? Chị con gái con đứa còn không ngại thì em ngại cái gì, hôm nay coi như cho tên nhóc xấu xa nhà em được bổ mắt đi.”

Đã nói là châm cứu kiểu này chắc chắn phải đụng chạm da thịt, Lục Vân mau chóng ngăn không để cô nói nữa, cái ý cười thích thú của hắn ngay khóe miệng cũng sắp không nhịn nổi nữa rồi, hắn nói:

“Thôi được rồi, em nói thật với chị là chẳng cần phải đả thông tất cả huyệt vị gì đâu, chỉ cần tìm được mấy huyệt riêng biệt trên người sau đó truyền chân khí vào là được rồi.”

Hắn vốn cho rằng trên đời này chị Thanh Đàn đã là thanh thuần ngây thơ trong sáng lắm rồi, không ngờ ngay cả chị Yên Nhi cũng có lúc bị lú như vậy, cứ thế bị hắn lừa cho mà không biết.

Ha ha, này thì ngày thường ngang bước cho lắm vào.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện