Cuối cùng, Trương Mặc bị các bộ phận liên quan bắt đi và thanh niên phách lối như tên tóc xanh đương nhiên cũng bị bắt đi và bắt buộc cải tạo.
Sau khi rời khỏi hàng đồ nướng và đi dạo, Dương Chấn Nham Nham vẫn tức giận: “Không ngờ chúng ta lại gặp phải chuyện máu chó như vậy. Chỉ là cháu trai của trưởng đồn cảnh sát mà cũng dám kiêu ngạo như vậy, đúng là khiến người dân phải thất vọng.”
Lục Vân lắc đầu cười nói: “Không phải máu chó mà là do địa vị của Dương tỉnh trưởng quá cao nên khi ông đi kiểm tra, những gì ông nhìn thấy chỉ là những gì người bên dưới muốn ông nhìn thấy mà thôi.”
Có rất nhiều sự việc trên đời không chỉ máu chó mà còn máu chó hơn. Thực tế, có rất nhiều thứ ghê tởm và bẩn thỉu được che giấu dưới lớp vỏ bọc lộng lẫy.
Ánh mắt của Dương Chấn Nham trở nên lạnh lùng, ông ta nói: “Xem ra tôi cần phải chấn chỉnh đội ngũ của mình thật tốt rồi.”
Xem ra bữa thịt nướng ven đường này rất đáng giá!
Sau khi chia tay Dương Chấn Nham và Thẩm Kim Hoa, Lục Vân quay trở lại hướng cung văn hóa vì xe đạp của hắn vẫn bị khóa trong một con hẻm cạnh cung Văn hóa.
Điều khiến Lục Vân ngạc nhiên chính là hắn lại tình cờ gặp vợ chồng Diệp Hướng Vinh.
Thật là xui xẻo!
Lục Vân thầm than.
Thế nhưng những gì xảy ra tiếp theo nằm ngoài dự đoán của hắn.
Khương Lam lại chủ động đi đến trước mặt hắn và nói với vẻ mặt phức tạp: “Lục Vân, tôi biết cậu chính là Vân Lộc đại sư và mọi thứ trong buổi đấu giá từ thiện ngày hôm nay chính là do cậu sắp xếp.”
Lần này, bà gọi thẳng tên của hắn.
Đó là một sự thay đổi thái độ trong tiềm thức.
Lục Vân giễu cợt hỏi: “Cho nên?”
Khuôn mặt xinh đẹp không hề lưu lại dấu vết thời gian của Khương Lam đông cứng lại, nói: “Cậu làm nhiều như vậy chẳng phải là vì muốn chứng minh cho chúng tôi thấy sao. Hiện tại cậu đã chứng minh xong, vậy là đủ rồi!”
“Bà nói đủ chưa?” Sắc mặt của Lục Vân lộ vẻ kỳ quái.
Khương Lam gật đầu nói: “Tôi thừa nhận trước đây tôi đã sai. Sau này dù cậu với Khuynh Thành có phát triển như thế nào, tôi cũng không quan tâm nữa nhưng cậu cũng đừng quá thúc ép bản thân. Tôi khuyên cậu nên suy nghĩ kỹ về việc thành lập chi nhánh của tập đoàn Khuynh Thành.”
“Ý của bà là những chuyện tôi làm trước đó là vì muốn Diệp các người cho tôi một cơ hội?”
Khương Lam suy nghĩ một chút rồi gật đầu nói: “Nếu như cậu đã nghĩ vậy thì tôi cũng nói thẳng cho cậu biết, đúng là trong lòng tôi nghĩ vậy!”
Bà vô cùng quyết đoán.
Lục Vân không trả lời.
Không khí trầm lặng một hồi. Khương Lam vốn tưởng rằng Lục Vân nhất định sẽ cảm tạ nhưng sau một hồi yên lặng, Lục Vân đột nhiên lắc đầu nói: “Khương Lam, bà quá kiêu ngạo rồi.”
“ Cậu nói gì cơ?”
Đôi mắt xinh đẹp của Khương Lam đột nhiên cứng đờ.
Chỉ nghe Lục Vân chậm rãi nói:
“Tất cả những gì tôi làm không phải là để chứng minh cho bà thấy rằng tôi có thể bước vào Diệp gia mà là để chứng minh rằng tôi có thể cho chị Khuynh Thành tất cả những gì chị ấy muốn.”
“Nói thật, Diệp gia trong mắt tôi chỉ giống như một hạt cát giữa sa mạc. Đối với tôi, diệt Diệp gia là chuyện dễ như trở bàn tay, chỉ là tôi không muốn ra tay mà thôi. Vì thế,...”
“Khương Lam, sau này mong bà hãy thu bớt sự kiêu ngạo lại, bởi vì bà sẽ mãi mãi không thể tưởng tượng nổi người đứng trước mặt bà là sự tồn tại như thế nào.”
Tuy giọng nói của Lục Vân không lớn nhưng dường như trong đó có một khí thế vô cùng mạnh mẽ. Mỗi lời nói của hắn đều khiến trong lòng Khương Lam run lên.
Giờ phút này, bà như thể mất lý trí vì lời nói của Lục Vân.
Một lúc lâu sau, khi Khương Lam định thần lại. Bà tức giận nói: “Đúng là đồ kiêu ngạo! Mới chỉ có một chút thành tích nho nhỏ mà cậu đã tự mãn như vậy!”
Bà ta yếu ớt hét sau lưng Lục Vân nhưng hắn không thèm quay đầu lại.
Diệp Hướng Vinh đứng bên cạnh Khương Lam lộ thần sắc phức tạp, trong lòng bất đắc dĩ thở dài: “Bà à, thật sự Lục Vân chỉ đạt được một chút thành tích nho nhỏ đó thôi sao?”
Mới 20 tuổi, hắn đã trở thành ngôi sao sáng trong giới hội họa và thư pháp. Không chỉ vậy, hắn còn có thể nghĩ ra công thức mặt nạ kinh người như vậy. Đây chính là thành tựu mà bất cứ nhân tài trẻ tuổi nào ở Giang Nam, hay thậm chí là cả Long quốc không thể sánh bằng!
Tất nhiên Diệp Hướng Vinh không nói ra điều này.
Ông biết tính cách của vợ mình. Trong ấn tượng của bà, Lục Vân chỉ là một đứa trẻ mồ côi cho nên dù hắn có thể hiện được bản thân thì Khương Lam vẫn bị cơn giận che mắt.
Tâm trạng của Lục Vân khá tốt.
Vừa nãy khi Khương Lam nói chuyện với hắn, hắn có thể cảm nhận rõ trong lòng bà có chút hối hận nhưng lại không muốn nói xin lỗi với hắn.
Ha ha.
Vậy thì đợi xem, tôi sẽ phá vỡ phòng ngự tâm lý của bà từng chút một để xem người phụ nữ xinh đẹp nhất Giang Nam có thể ngạo mạn trước mặt tôi được bao lâu.
Lục Vân đến con hẻm với tâm trạng vui vẻ, sẵn sàng cưỡi con xe cổ trở lại Giang Thành nhưng giây tiếp theo, mặt hắn tối sầm lại.
Chiếc xe đạp đã bị trộm!
Hắn nhìn thấy chiếc khóa vốn để khóa xe nằm chỏng chơ đầy đáng thương trong góc ngõ!
“Tên trộm xe chết tiệt!”
Lục Vân chửi rủa. Hắn vội huy động tâm trí và nhanh chóng tìm ra được vị trí của chiếc xe đạp. Hắn mừng thầm vì mình đã đề phòng trước, hắn đã khắc một câu thần chú vào bên trong thanh sắt của chiếc xe.
Một lúc sau, trên đường đến tiệm sửa xe gần đó, hắn thấy một người đàn ông đầu bù xù đang vui vẻ đạp xe, miệng lẩm bẩm:
“Không thể kiếm được việc làm, công việc làm ăn cũng không thuận lợi, chỉ có thể dựa vào việc trộm cắp để duy trì sự sống…A, cậu là người hay ma vậy?”
Ông ta kinh ngạc nhìn người thanh niên đột nhiên xuất hiện trước mặt mình.
Lục Vân vô cùng bực bội, tát ông ta một cái và nói: “Ông lấy trộm xe đạp của tôi mà lại còn hỏi tôi có phải ma không?”
Sau khi rời khỏi hàng đồ nướng và đi dạo, Dương Chấn Nham Nham vẫn tức giận: “Không ngờ chúng ta lại gặp phải chuyện máu chó như vậy. Chỉ là cháu trai của trưởng đồn cảnh sát mà cũng dám kiêu ngạo như vậy, đúng là khiến người dân phải thất vọng.”
Lục Vân lắc đầu cười nói: “Không phải máu chó mà là do địa vị của Dương tỉnh trưởng quá cao nên khi ông đi kiểm tra, những gì ông nhìn thấy chỉ là những gì người bên dưới muốn ông nhìn thấy mà thôi.”
Có rất nhiều sự việc trên đời không chỉ máu chó mà còn máu chó hơn. Thực tế, có rất nhiều thứ ghê tởm và bẩn thỉu được che giấu dưới lớp vỏ bọc lộng lẫy.
Ánh mắt của Dương Chấn Nham trở nên lạnh lùng, ông ta nói: “Xem ra tôi cần phải chấn chỉnh đội ngũ của mình thật tốt rồi.”
Xem ra bữa thịt nướng ven đường này rất đáng giá!
Sau khi chia tay Dương Chấn Nham và Thẩm Kim Hoa, Lục Vân quay trở lại hướng cung văn hóa vì xe đạp của hắn vẫn bị khóa trong một con hẻm cạnh cung Văn hóa.
Điều khiến Lục Vân ngạc nhiên chính là hắn lại tình cờ gặp vợ chồng Diệp Hướng Vinh.
Thật là xui xẻo!
Lục Vân thầm than.
Thế nhưng những gì xảy ra tiếp theo nằm ngoài dự đoán của hắn.
Khương Lam lại chủ động đi đến trước mặt hắn và nói với vẻ mặt phức tạp: “Lục Vân, tôi biết cậu chính là Vân Lộc đại sư và mọi thứ trong buổi đấu giá từ thiện ngày hôm nay chính là do cậu sắp xếp.”
Lần này, bà gọi thẳng tên của hắn.
Đó là một sự thay đổi thái độ trong tiềm thức.
Lục Vân giễu cợt hỏi: “Cho nên?”
Khuôn mặt xinh đẹp không hề lưu lại dấu vết thời gian của Khương Lam đông cứng lại, nói: “Cậu làm nhiều như vậy chẳng phải là vì muốn chứng minh cho chúng tôi thấy sao. Hiện tại cậu đã chứng minh xong, vậy là đủ rồi!”
“Bà nói đủ chưa?” Sắc mặt của Lục Vân lộ vẻ kỳ quái.
Khương Lam gật đầu nói: “Tôi thừa nhận trước đây tôi đã sai. Sau này dù cậu với Khuynh Thành có phát triển như thế nào, tôi cũng không quan tâm nữa nhưng cậu cũng đừng quá thúc ép bản thân. Tôi khuyên cậu nên suy nghĩ kỹ về việc thành lập chi nhánh của tập đoàn Khuynh Thành.”
“Ý của bà là những chuyện tôi làm trước đó là vì muốn Diệp các người cho tôi một cơ hội?”
Khương Lam suy nghĩ một chút rồi gật đầu nói: “Nếu như cậu đã nghĩ vậy thì tôi cũng nói thẳng cho cậu biết, đúng là trong lòng tôi nghĩ vậy!”
Bà vô cùng quyết đoán.
Lục Vân không trả lời.
Không khí trầm lặng một hồi. Khương Lam vốn tưởng rằng Lục Vân nhất định sẽ cảm tạ nhưng sau một hồi yên lặng, Lục Vân đột nhiên lắc đầu nói: “Khương Lam, bà quá kiêu ngạo rồi.”
“ Cậu nói gì cơ?”
Đôi mắt xinh đẹp của Khương Lam đột nhiên cứng đờ.
Chỉ nghe Lục Vân chậm rãi nói:
“Tất cả những gì tôi làm không phải là để chứng minh cho bà thấy rằng tôi có thể bước vào Diệp gia mà là để chứng minh rằng tôi có thể cho chị Khuynh Thành tất cả những gì chị ấy muốn.”
“Nói thật, Diệp gia trong mắt tôi chỉ giống như một hạt cát giữa sa mạc. Đối với tôi, diệt Diệp gia là chuyện dễ như trở bàn tay, chỉ là tôi không muốn ra tay mà thôi. Vì thế,...”
“Khương Lam, sau này mong bà hãy thu bớt sự kiêu ngạo lại, bởi vì bà sẽ mãi mãi không thể tưởng tượng nổi người đứng trước mặt bà là sự tồn tại như thế nào.”
Tuy giọng nói của Lục Vân không lớn nhưng dường như trong đó có một khí thế vô cùng mạnh mẽ. Mỗi lời nói của hắn đều khiến trong lòng Khương Lam run lên.
Giờ phút này, bà như thể mất lý trí vì lời nói của Lục Vân.
Một lúc lâu sau, khi Khương Lam định thần lại. Bà tức giận nói: “Đúng là đồ kiêu ngạo! Mới chỉ có một chút thành tích nho nhỏ mà cậu đã tự mãn như vậy!”
Bà ta yếu ớt hét sau lưng Lục Vân nhưng hắn không thèm quay đầu lại.
Diệp Hướng Vinh đứng bên cạnh Khương Lam lộ thần sắc phức tạp, trong lòng bất đắc dĩ thở dài: “Bà à, thật sự Lục Vân chỉ đạt được một chút thành tích nho nhỏ đó thôi sao?”
Mới 20 tuổi, hắn đã trở thành ngôi sao sáng trong giới hội họa và thư pháp. Không chỉ vậy, hắn còn có thể nghĩ ra công thức mặt nạ kinh người như vậy. Đây chính là thành tựu mà bất cứ nhân tài trẻ tuổi nào ở Giang Nam, hay thậm chí là cả Long quốc không thể sánh bằng!
Tất nhiên Diệp Hướng Vinh không nói ra điều này.
Ông biết tính cách của vợ mình. Trong ấn tượng của bà, Lục Vân chỉ là một đứa trẻ mồ côi cho nên dù hắn có thể hiện được bản thân thì Khương Lam vẫn bị cơn giận che mắt.
Tâm trạng của Lục Vân khá tốt.
Vừa nãy khi Khương Lam nói chuyện với hắn, hắn có thể cảm nhận rõ trong lòng bà có chút hối hận nhưng lại không muốn nói xin lỗi với hắn.
Ha ha.
Vậy thì đợi xem, tôi sẽ phá vỡ phòng ngự tâm lý của bà từng chút một để xem người phụ nữ xinh đẹp nhất Giang Nam có thể ngạo mạn trước mặt tôi được bao lâu.
Lục Vân đến con hẻm với tâm trạng vui vẻ, sẵn sàng cưỡi con xe cổ trở lại Giang Thành nhưng giây tiếp theo, mặt hắn tối sầm lại.
Chiếc xe đạp đã bị trộm!
Hắn nhìn thấy chiếc khóa vốn để khóa xe nằm chỏng chơ đầy đáng thương trong góc ngõ!
“Tên trộm xe chết tiệt!”
Lục Vân chửi rủa. Hắn vội huy động tâm trí và nhanh chóng tìm ra được vị trí của chiếc xe đạp. Hắn mừng thầm vì mình đã đề phòng trước, hắn đã khắc một câu thần chú vào bên trong thanh sắt của chiếc xe.
Một lúc sau, trên đường đến tiệm sửa xe gần đó, hắn thấy một người đàn ông đầu bù xù đang vui vẻ đạp xe, miệng lẩm bẩm:
“Không thể kiếm được việc làm, công việc làm ăn cũng không thuận lợi, chỉ có thể dựa vào việc trộm cắp để duy trì sự sống…A, cậu là người hay ma vậy?”
Ông ta kinh ngạc nhìn người thanh niên đột nhiên xuất hiện trước mặt mình.
Lục Vân vô cùng bực bội, tát ông ta một cái và nói: “Ông lấy trộm xe đạp của tôi mà lại còn hỏi tôi có phải ma không?”
Danh sách chương