“Cậu có thể chữa được sao?”

  

Sau khi nghe Lục Vân nói, Hùng Thái Liên hơi sửng sốt. Sau đó, cô ta quay sang hỏi chồng: “Bạn của anh có lai lịch gì?”

  

Triệu Lôi cười khổ nói: “Đó là một người bạn cũ của anh ở cô nhi viện, lần này tới nhờ anh tìm việc làm hộ.”

  

“Nhờ anh tìm việc hộ?”

  

Hùng Thái Liên càng thêm nghi ngờ, không phải người này nói mình là bác sĩ ư, sao lại còn cần người tìm việc làm hộ?

  

Nghe có vẻ không đáng tin cậy!

  

Vì thế, Hùng Thái Liên phớt lờ Lục Vân nhưng lại mắng Triệu Lôi: “Đừng chậm chạp nữa, anh mau lấy xe đưa hai mẹ con tới Giang Thành đi!”

Triệu Lôi chỉ đành đồng ý rồi nhìn Lục Vân với vẻ bất lực.

 

Không chỉ vợ anh ta không tin tưởng Lục Vân mà ngay cả bản thân Triệu Lỗi cũng không tin Lục Vân.

  

Nếu như hắn thật sự là một bác sĩ thì tại sao lại trông khốn khổ như vậy!

 

Lục Vân biết hiểu lầm càng ngày càng sâu nhưng cũng không giải thích. Trái lại, hắn nhún vui nói với Triệu Lôi: “Hẹn gặp lại anh ở Giang Thành.”

  

Nói xong, hắn đạp xe rời đi.

  

Cả hai vợ chồng Triệu Lôi đều sững người trong giây lát. Bọn họ không hiểu tại sao Lục Vân lại nói “Hẹn gặp lại ở Giang Thành”. Thế nhưng sau khi nhìn thấy Lục Vân đạp xe, Hùng Thái Liên cau mày nói: “Triệu Lôi, có phải người bạn này của anh gặp vấn đề về não không?”

 

Triệu Lôi nói: “Khi cậu ta còn ở trong cô nhi viện, cậu ta trông rất bình thường nhưng bọn anh đã không gặp nhau 15 năm rồi nên cũng không biết vì sao bây giờ cậu ta lại trở nên như vậy.”

  

Hùng Thái Liên cảnh cáo: “Rất có thể người này có vấn đề về thần kinh. Sau này, anh đừng có liên lạc với cậu ta nữa.”

Triệu Lôi cười khổ không nói gì nữa. Anh ta lấy xe xong rồi chở vợ con về Giang Thành.

  

Trong khi xe của bọn họ bon bon trên đường với tốc độ cao thì Lục Vân đã quay trở lại Giang Thành.



Tốc độ của phương tiện giao thông bình thường không thể so được với tốc độ xe đạp của hắn, đường núi hiểm trở hoàn toàn không thành vấn đề với Lục Vân. Chỉ cần hắn đi theo chỉ dẫn của bản đồ trên điện thoại là hắn có thể quay về Giang Thành chỉ trong tích tắc.

  

Vừa đến Hạnh Lâm đường thì thấy Lâm Thanh Đàn đang châm cứu cho bệnh nhân. Khi cô cúi xuống, những đường cong nóng bỏng trên cơ thể được phô diễn một cách hoàn mỹ.

 

Lục Vân thấy cô đang bận rộn nên cũng không quấy rầy mà chỉ đến hỗ trợ bốc thuốc ở phòng thuốc bắc.

  

Cho đến bây giờ, Dư Hồng Văn cũng đã quen dần với cách làm việc này.

  

Mới đầu khi Lục Vân nói sẽ đến hỗ trợ bốc thuốc, Dư Hồng Văn nói rằng Lục Vân là thầy nên hắn cứ ngồi trong khám. Hơn nữa, đa số những người chịu trách nhiệm đi bốc thuốc đều là học trò, địa vị không cao.

  

Thế nhưng Lục Vân lại thản nhiên nói: “Những bệnh nhân này tới đây đều là vì danh tiếng của ông. Ông cứ yên tâm ngồi ở phòng khám đi, nếu như gặp phải bệnh khó chữa thì tìm tôi sau!”

  

Vì thế, Dư Hồng Văn không nói gì nữa.

 

“Ông Dư!”

  

Lúc này, cuối cùng vợ chồng Triệu Lôi cũng đã tới Hạnh Lâm đường. Con trai họ vẫn đang khóc, giọng cậu bé bị khàn.

  

Hùng Thái Liên lo lắng nói: “Ông Dư, ông hãy xem giúp con trai chúng tôi bị làm sao. Nó đã khóc gần ba tiếng đồng hồ rồi.”

 

“Để tôi xem sao.”

Dư Hồng Văn bước tới và kiểm tra thật cẩn thận cho cậu bé. Ông ấy ngạc nhiên nói: “Không thể nào, rõ ràng cơ thể của cậu bé không có vấn đề gì nhưng tại sao lại khóc nhiều như vậy? Cậu bé đã nói với hai người rằng không thoải mái ở chỗ nào chưa?”

  

Hùng Thái Liên lắc đầu nói: “Không có, thằng bé không nói gì cả. Thằng bé chỉ khóc, đó là lý do tại sao chúng tôi thấy lạ.”

  

Dư Hồng Văn kiểm tra lại cho cậu bé một lần nữa nhưng vẫn không phát hiện ra vấn đề gì.

  

Hùng Thái Liên nói: “Ông Dư, tôi không có ý xúc phạm ông nhưng tôi nghe nói ông có một người thầy là thần y. Ông có thể nhờ thầy của ông khám bệnh cho con trai của tôi có được không, nếu không chúng tôi thật sự không biết phải làm sao.”

  

Nghe giọng cô ta như sắp khóc đến nơi.

Dư Hồng Văn gật đầu nói: “Hai người gặp may đấy, đúng lúc hôm nay thầy của tôi đang ở Hạnh Lâm đường. Tôi sẽ đến phòng thuốc bắc tìm, hai người ngồi đợi một lúc.”

  



“Cảm ơn ông Dư.”

 

Triệu Lôi và vợ ngồi đợi một lúc, sau đó bọn họ thấy Dư Hồng Văn cung kính mời một người đàn ông trẻ tuổi đến trước mặt bọn họ và nói: “Đây chính là thầy của tôi, Lục thần y. Hãy để thầy khám bệnh cho con trai của hai người.”

  

Đột nhiên Dư Hồng Văn thấy hai vợ chồng ngồi yên không nói gì, khuôn mặt cả hai đều ngơ ngác.

 

“Lục…Lục Vân?”

  

Một lúc sau, Triệu Lôi mới định thần lại và nhìn Lục Vân với vẻ không thể tin nổi. Hai tiếng “Lục Vân’” tràn ngập sự khó tin.

  

Hùng Thái Liên cũng y chang, mất một lúc vẫn chưa định thần lại được.

  

Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra vậy?

  

Rõ ràng bọn họ lái xe đến Giang Thành với tốc độ cực nhanh và còn nhớ rõ Lục Vân đạp xe đạp. Làm sao xe đạp có thể nhanh hơn ô tô được?

  

Nhìn thấy hai người ngơ ngác, Lục Vân cười nói: “Tôi đã nói hẹn gặp lại ở Giang Thành mà.”

  

Lời nói của hắn đã thành công đánh thức vợ chồng Triệu Lôi, nếu không bọn họ còn tưởng người thanh niên trước mặt là anh em sinh đôi với Lục Vân!

  

Nhưng sau đó, vợ chồng Triệu Lôi lại càng kinh ngạc hơn. Bởi vì lúc này bọn họ mới nhân ra rằng Lục Vân thực sự là thầy của Dư Hồng Văn, một bậc thầy về Trung y.

  

Rốt cuộc kỹ năng của hắn đáng kinh ngạc tới mức nào mới được ông Dư nhận làm thầy ở tuổi 20?

  

Sự chấn động này khó có thể diễn tả bằng lời!

  

Lục Vân nói: “Đừng ngây ngẩn nữa, mau đưa con trai của hai người cho tôi. Tôi sẽ đưa nói tới phòng châm cứu. Nếu như không có gì ngoài ý muốn thì bệnh của cậu bé sẽ được chữa khỏi trong vòng 10 phút.”

  

“Được…Được.”

  

Hùng Thái Liên vẫn còn đang trong trạng thái bàng hoàng. Cô ta như thể con rối giao cậu bé cho Lục Vân.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện