(Thẳng tiến đến sào huyệt địch, diệt cỏ tận gốc)
Hai người mang theo bao lớn bao nhỏ từ Quãng trường Thiên Đạt đi ra.
Lúc trở về biệt thự lại gặp phải một vị khách không mời mà đến, đang đứng tại cửa ra vào sân của biệt thự, ngó nhìn xung quanh, bên cạnh còn đậu một chiếc xe và hai gã vệ sĩ canh giữ.
Hùng Nhật Huy.
Anh ta vẫn chưa bị bắt đi?
Sắc mặt Diệp Khuynh Thành có chút biến hóa, nói: "Hùng Nhật Huy, anh tới đây làm gì?"
"Đương nhiên là tôi nhớ Diệp đại mỹ nữ cho nên cố ý sang đây thăm cô một cái đó nha!" Hùng Nhật Huy trông thấy hai người, lập tức cười ha hả hiên ngang tiến đến, đáp.
Theo trên mặt anh ta, không nhìn ra chút phẫn nộ nào như lúc ‘Lệ Nhan’ xuất hiện vấn đề chất lượng mấy ngày trước.
Đúng là một tên khẩu Phật tâm xà.
Dù trong lòng có phẫn nộ hơn nữa thì lúc nào đối mặt với người khác cũng là bộ mặt tươi cười ha hả như cũ, rõ ràng là một loại người đáng gờm.
Nếu như không phải ngày đó Lục Vân gọi điện thoại cho anh ta, còn nghe được âm thanh Hùng Nhật Huy hổn hển mắng to, thì Lục Vân đã tưởng anh ta vĩnh viễn không biết tức giận là gì.
Hùng Nhật Huy cũng không dây dưa với Diệp Khuynh Thành quá lâu, lát sau lại cười cười đi về hướng Lục Vân, nhưng mà nụ cười trên mặt anh ta không phải một nụ cười chân thành gì, càng nhìn càng giống vẻ ngoài cười nhưng trong không cười, trông đáng ghét hơn cả lúc mặt anh ta không cảm xúc.
"Tao đã biết chuyện kia là do mày làm."
Hùng Nhật Huy đi thẳng vào vấn đề, chuyện nói đến tất nhiên là chuyện két sắt nhà anh ta bị cạy ra, lấy cắp mất tài khoản đen giấu trong đó.
Lục Vân cũng không phủ nhận, hỏi: "Tao cũng rất tò mò, làm sao mày ra được thế?"
"Ha ha......"
Hùng Nhật Huy nở nụ cười, sau đó dùng ánh mắt trêu tức nhìn Lục Vân, nói: "Sức mạnh của Hùng gia mạnh mẽ hơn mày tưởng rất nhiều, hơn nữa giữa thế đạo này, chỉ cần có tiền, làm người chết sống lại cũng không phải chuyện gì quá khó, có phải rất ngạc nhiên hay không?"
Lục Vân im lặng.
Hùng Nhật Huy đột nhiên hạ giọng nói: "Nói thật, tao đã thèm muốn thân thể của Diệp Khuynh Thành thì sớm muộn cũng có một ngày tao sẽ đưa được cô ta lên tới giường, làm đến mức cô ta kêu trời trời không thấu, gọi đất đất không nghe......"
"Còn chuyện phương thuốc điều chế mặt nạ kia, tao đã ghi tạc trong lòng, tên nhãi như mày sớm muộn gì cũng biết được sự trả thù của Hùng gia bọn tao đáng sợ cỡ nào."
Hùng Nhật Huy nói xong, lại dùng ánh mắt nóng bỏng đánh giá Diệp Khuynh Thành vài lần, sau đó quét mắt nhìn khắp biệt thự một vòng, cười to nói: "Ha ha, phong thủy của căn biệt thự này không tệ đâu, nhưng không biết có thể đề phòng hỏa hoạn không."
Hùng Nhật Huy cười lớn lên xe rời khỏi.
Diệp Khuynh Thành vô cùng tức giận, nói: "Tên Hùng Nhật Huy này, thật sự là quá kiêu ngạo, tại sao loại người như tên này vẫn chưa bị luật pháp chế tài chứ? Thật sự là tức chết người ta mà!"
Lục Vân lắc đầu, không nói gì.
Nhưng trong mắt hắn đã lóe lên một luồng sáng lạnh.
Người đã tới tận cửa uy hiếp rồi, còn có thể nhịn nữa sao?
Đương nhiên là không thể.
Cho nên không lâu sau, Lục Vân tìm cớ rời khỏi biệt thự, cưỡi lên chiếc xe đạp của mình, đuổi theo hướng Hùng Nhật Huy rời đi.
Lúc này Hùng Nhật Huy đang ngồi trên xe hút xì gà, đột nhiên xe phanh gấp một cái, khẩu Phật tâm xà lập tức biến thành lão hổ gào thét, nổi giận mắng: "Con mẹ nó, mày không biết lái xe à? Có biết nhìn đường hay không hả?"
"Không phải... Ông chủ, ngài xem phía trước..."
Tài xế chỉ tay về phía trước, chỉ thấy trươc mặt có một thanh niên đang cưỡi xe đạp, vượt lên chặn ngay giữa đứng.
"Hừ, thì ra là tên nhãi này, đâm chết nó đi!"
Hùng Nhật Huy liếc mắt nhìn lên một cái, nhận ra người đang chặn xe của bọn chúng là Lục Vân vừa mới gặp mặt thì lập tức cười lạnh một tiếng.
Vốn dĩ anh ta còn định chậm chút nữa hãy tìm Lục Vân tính sổ, nhưng không ngờ đối phương lại không đợi được nữa, chạy tới tìm đường chết, đương nhiên, Hùng Nhật Huy không thể phụ phần tâm ý này của Lục Vân rồi.
Vùu!
Sau khi tài xế nhận lệnh, lập tức đạp mạnh chân ga, chuẩn bị tăng tốc lao về phía trước.
Nhưng mà hắn ta không ngờ được, người thanh niên kia chẳng những không né tránh, mà ngược lại còn chủ động đạp xe lao về bên này.
Chẳng lẽ tên này thật sự muốn tìm đường chết?
Tài xế không nghĩ nhiều, hắn ta chỉ cần làm theo mệnh lệnh của ông chủ là được rồi.
Tiếp tục tăng tốc!
Khoảng cách giữa cả hai càng ngày càng gần!
Cuối cùng!
Ầmmm!
Mãnh liệt đâm vào nhau.
"Chết rồi à!"
Hùng Nhật Huy bật thốt lên, thế nhưng chỉ một giây sau, anh ta hoảng sợ mở to hai mắt, chỉ thấy trên tấm kính xe của anh ta đã bị một bánh của chiếc xe đạp kia xuyên thẳng vào, toàn bộ chiếc xe đạp đậu trên nắp máy xe ô tô.
Quái lạ là, xe đạp bị va chạm dữ dội như vậy nhưng vẫn không biến dạng.
Còn bóng dáng của Lục Vân thì đột nhiên biến mất, không thấy đâu nữa.
Hùng Nhật Huy nhíu mày, nói với hai gã vệ sĩ: "Đi xuống xem một chút xem chuyện gì xảy ra."
Hai gã vệ sĩ xuống xe, ngay sau đó chỉ nghe thấy bang bang hai tiếng trầm vang, thân thể hai gã đó dán lên cửa sổ xe rồi trượt xuống.
Từ lúc xuống xe đến lúc chúng té xỉu còn chưa đến ba giây đồng hồ.
Hùng Nhật Huy sinh lòng bất an, đúng lúc này, trần xe rồi đột nhiên vang lên một tiếng ầm động trời, Hùng Nhật Huy sợ hãi kêu lên một tiếng, ngẩng đầu nhìn lên, trừng mắt cố gắng nhìn về phía phát ra tiếng động.
Chỉ thấy ngay chỗ đỉnh đầu của anh ta, thình lình xuất hiện một vật thể đang đập mạnh từ ngoài vào, nhìn kỹ sẽ phát hiện vết lõm nó để lại có hình dạng của một nắm đấm, có thể nhìn thấy rõ hình dạng của bốn ngón tay.
Một đấm làm lúng cả nóc xe?
Đây là chuyện người bình thường có thể làm được sao?
Hùng Nhật Huy chưa tỉnh hồn, đỉnh đầu lại là truyền đến một tiếng vang thật lớn, chỉ thấy lại một vết lõm nữa xuất hiện trên nóc xe, vẫn là hình dạng nắm đấm.
Cái này, mẹ nó ai còn dám tiếp tục ngồi trên xe chứ...!
Hùng Nhật Huy vội vàng nhào xuống xe, quay đầu lại nhìn thoáng qua, quả nhiên thấy được Lục Vân đang khoan thai ngồi trên nóc xe ô tô của mình, thấy anh ta đi ra, vẻ mặt hắn lập tức trở nên trêu tức vô cùng.
Hùng Nhật Huy cả kinh nói: "Mày rốt cuộc là cái quái gì vậy hả?"
Lục Vân nhếch miệng cười cười: "Mặc kệ tao là cái gì, hiện tại tao đang muốn hỏi mày, rốt cuộc là ai đang tự tìm đường chết?"
Hùng Nhật Huy kinh hãi biến sắc, rốt cuộc cũng biết được người thanh niên trước mắt này là một tồn tại đáng sợ cỡ nào, nhưng mà ngay lúc anh ta cho rằng Lục Vân muốn giết mình, lại nghe Lục Vân nhàn nhạt nói: "Tối hôm nay, tao sẽ tự mình đi đến Hùng gia một chuyến, tao sẽ lấy đi đôi chân của mày trước mặt tất cả mọi người Hùng gia bọn mày, nghe rõ ràng chưa?"
Nói xong hắn liền nhảy khỏi nóc xe, lên xe đạp rời khỏi.
Cứ vậy mà đi rồi?
Hùng Nhật Huy sững sờ.
Đương nhiên anh ta không thể nào biết được suy nghĩ của Lục Vân, từ trước đến nay Lục Vân không hề thích hậu quả phiền phức, nếu như Hùng gia có thể đưa Hùng Nhật Huy ra khỏi các cơ quan liên quan đến vụ này, quả thật cũng có chút năng lực.
Đã đến lúc hắn phải diệt cỏ tận gốc rồi!
Hai người mang theo bao lớn bao nhỏ từ Quãng trường Thiên Đạt đi ra.
Lúc trở về biệt thự lại gặp phải một vị khách không mời mà đến, đang đứng tại cửa ra vào sân của biệt thự, ngó nhìn xung quanh, bên cạnh còn đậu một chiếc xe và hai gã vệ sĩ canh giữ.
Hùng Nhật Huy.
Anh ta vẫn chưa bị bắt đi?
Sắc mặt Diệp Khuynh Thành có chút biến hóa, nói: "Hùng Nhật Huy, anh tới đây làm gì?"
"Đương nhiên là tôi nhớ Diệp đại mỹ nữ cho nên cố ý sang đây thăm cô một cái đó nha!" Hùng Nhật Huy trông thấy hai người, lập tức cười ha hả hiên ngang tiến đến, đáp.
Theo trên mặt anh ta, không nhìn ra chút phẫn nộ nào như lúc ‘Lệ Nhan’ xuất hiện vấn đề chất lượng mấy ngày trước.
Đúng là một tên khẩu Phật tâm xà.
Dù trong lòng có phẫn nộ hơn nữa thì lúc nào đối mặt với người khác cũng là bộ mặt tươi cười ha hả như cũ, rõ ràng là một loại người đáng gờm.
Nếu như không phải ngày đó Lục Vân gọi điện thoại cho anh ta, còn nghe được âm thanh Hùng Nhật Huy hổn hển mắng to, thì Lục Vân đã tưởng anh ta vĩnh viễn không biết tức giận là gì.
Hùng Nhật Huy cũng không dây dưa với Diệp Khuynh Thành quá lâu, lát sau lại cười cười đi về hướng Lục Vân, nhưng mà nụ cười trên mặt anh ta không phải một nụ cười chân thành gì, càng nhìn càng giống vẻ ngoài cười nhưng trong không cười, trông đáng ghét hơn cả lúc mặt anh ta không cảm xúc.
"Tao đã biết chuyện kia là do mày làm."
Hùng Nhật Huy đi thẳng vào vấn đề, chuyện nói đến tất nhiên là chuyện két sắt nhà anh ta bị cạy ra, lấy cắp mất tài khoản đen giấu trong đó.
Lục Vân cũng không phủ nhận, hỏi: "Tao cũng rất tò mò, làm sao mày ra được thế?"
"Ha ha......"
Hùng Nhật Huy nở nụ cười, sau đó dùng ánh mắt trêu tức nhìn Lục Vân, nói: "Sức mạnh của Hùng gia mạnh mẽ hơn mày tưởng rất nhiều, hơn nữa giữa thế đạo này, chỉ cần có tiền, làm người chết sống lại cũng không phải chuyện gì quá khó, có phải rất ngạc nhiên hay không?"
Lục Vân im lặng.
Hùng Nhật Huy đột nhiên hạ giọng nói: "Nói thật, tao đã thèm muốn thân thể của Diệp Khuynh Thành thì sớm muộn cũng có một ngày tao sẽ đưa được cô ta lên tới giường, làm đến mức cô ta kêu trời trời không thấu, gọi đất đất không nghe......"
"Còn chuyện phương thuốc điều chế mặt nạ kia, tao đã ghi tạc trong lòng, tên nhãi như mày sớm muộn gì cũng biết được sự trả thù của Hùng gia bọn tao đáng sợ cỡ nào."
Hùng Nhật Huy nói xong, lại dùng ánh mắt nóng bỏng đánh giá Diệp Khuynh Thành vài lần, sau đó quét mắt nhìn khắp biệt thự một vòng, cười to nói: "Ha ha, phong thủy của căn biệt thự này không tệ đâu, nhưng không biết có thể đề phòng hỏa hoạn không."
Hùng Nhật Huy cười lớn lên xe rời khỏi.
Diệp Khuynh Thành vô cùng tức giận, nói: "Tên Hùng Nhật Huy này, thật sự là quá kiêu ngạo, tại sao loại người như tên này vẫn chưa bị luật pháp chế tài chứ? Thật sự là tức chết người ta mà!"
Lục Vân lắc đầu, không nói gì.
Nhưng trong mắt hắn đã lóe lên một luồng sáng lạnh.
Người đã tới tận cửa uy hiếp rồi, còn có thể nhịn nữa sao?
Đương nhiên là không thể.
Cho nên không lâu sau, Lục Vân tìm cớ rời khỏi biệt thự, cưỡi lên chiếc xe đạp của mình, đuổi theo hướng Hùng Nhật Huy rời đi.
Lúc này Hùng Nhật Huy đang ngồi trên xe hút xì gà, đột nhiên xe phanh gấp một cái, khẩu Phật tâm xà lập tức biến thành lão hổ gào thét, nổi giận mắng: "Con mẹ nó, mày không biết lái xe à? Có biết nhìn đường hay không hả?"
"Không phải... Ông chủ, ngài xem phía trước..."
Tài xế chỉ tay về phía trước, chỉ thấy trươc mặt có một thanh niên đang cưỡi xe đạp, vượt lên chặn ngay giữa đứng.
"Hừ, thì ra là tên nhãi này, đâm chết nó đi!"
Hùng Nhật Huy liếc mắt nhìn lên một cái, nhận ra người đang chặn xe của bọn chúng là Lục Vân vừa mới gặp mặt thì lập tức cười lạnh một tiếng.
Vốn dĩ anh ta còn định chậm chút nữa hãy tìm Lục Vân tính sổ, nhưng không ngờ đối phương lại không đợi được nữa, chạy tới tìm đường chết, đương nhiên, Hùng Nhật Huy không thể phụ phần tâm ý này của Lục Vân rồi.
Vùu!
Sau khi tài xế nhận lệnh, lập tức đạp mạnh chân ga, chuẩn bị tăng tốc lao về phía trước.
Nhưng mà hắn ta không ngờ được, người thanh niên kia chẳng những không né tránh, mà ngược lại còn chủ động đạp xe lao về bên này.
Chẳng lẽ tên này thật sự muốn tìm đường chết?
Tài xế không nghĩ nhiều, hắn ta chỉ cần làm theo mệnh lệnh của ông chủ là được rồi.
Tiếp tục tăng tốc!
Khoảng cách giữa cả hai càng ngày càng gần!
Cuối cùng!
Ầmmm!
Mãnh liệt đâm vào nhau.
"Chết rồi à!"
Hùng Nhật Huy bật thốt lên, thế nhưng chỉ một giây sau, anh ta hoảng sợ mở to hai mắt, chỉ thấy trên tấm kính xe của anh ta đã bị một bánh của chiếc xe đạp kia xuyên thẳng vào, toàn bộ chiếc xe đạp đậu trên nắp máy xe ô tô.
Quái lạ là, xe đạp bị va chạm dữ dội như vậy nhưng vẫn không biến dạng.
Còn bóng dáng của Lục Vân thì đột nhiên biến mất, không thấy đâu nữa.
Hùng Nhật Huy nhíu mày, nói với hai gã vệ sĩ: "Đi xuống xem một chút xem chuyện gì xảy ra."
Hai gã vệ sĩ xuống xe, ngay sau đó chỉ nghe thấy bang bang hai tiếng trầm vang, thân thể hai gã đó dán lên cửa sổ xe rồi trượt xuống.
Từ lúc xuống xe đến lúc chúng té xỉu còn chưa đến ba giây đồng hồ.
Hùng Nhật Huy sinh lòng bất an, đúng lúc này, trần xe rồi đột nhiên vang lên một tiếng ầm động trời, Hùng Nhật Huy sợ hãi kêu lên một tiếng, ngẩng đầu nhìn lên, trừng mắt cố gắng nhìn về phía phát ra tiếng động.
Chỉ thấy ngay chỗ đỉnh đầu của anh ta, thình lình xuất hiện một vật thể đang đập mạnh từ ngoài vào, nhìn kỹ sẽ phát hiện vết lõm nó để lại có hình dạng của một nắm đấm, có thể nhìn thấy rõ hình dạng của bốn ngón tay.
Một đấm làm lúng cả nóc xe?
Đây là chuyện người bình thường có thể làm được sao?
Hùng Nhật Huy chưa tỉnh hồn, đỉnh đầu lại là truyền đến một tiếng vang thật lớn, chỉ thấy lại một vết lõm nữa xuất hiện trên nóc xe, vẫn là hình dạng nắm đấm.
Cái này, mẹ nó ai còn dám tiếp tục ngồi trên xe chứ...!
Hùng Nhật Huy vội vàng nhào xuống xe, quay đầu lại nhìn thoáng qua, quả nhiên thấy được Lục Vân đang khoan thai ngồi trên nóc xe ô tô của mình, thấy anh ta đi ra, vẻ mặt hắn lập tức trở nên trêu tức vô cùng.
Hùng Nhật Huy cả kinh nói: "Mày rốt cuộc là cái quái gì vậy hả?"
Lục Vân nhếch miệng cười cười: "Mặc kệ tao là cái gì, hiện tại tao đang muốn hỏi mày, rốt cuộc là ai đang tự tìm đường chết?"
Hùng Nhật Huy kinh hãi biến sắc, rốt cuộc cũng biết được người thanh niên trước mắt này là một tồn tại đáng sợ cỡ nào, nhưng mà ngay lúc anh ta cho rằng Lục Vân muốn giết mình, lại nghe Lục Vân nhàn nhạt nói: "Tối hôm nay, tao sẽ tự mình đi đến Hùng gia một chuyến, tao sẽ lấy đi đôi chân của mày trước mặt tất cả mọi người Hùng gia bọn mày, nghe rõ ràng chưa?"
Nói xong hắn liền nhảy khỏi nóc xe, lên xe đạp rời khỏi.
Cứ vậy mà đi rồi?
Hùng Nhật Huy sững sờ.
Đương nhiên anh ta không thể nào biết được suy nghĩ của Lục Vân, từ trước đến nay Lục Vân không hề thích hậu quả phiền phức, nếu như Hùng gia có thể đưa Hùng Nhật Huy ra khỏi các cơ quan liên quan đến vụ này, quả thật cũng có chút năng lực.
Đã đến lúc hắn phải diệt cỏ tận gốc rồi!
Danh sách chương