Câu ‘Người mạnh là nhất’ được áp dụng vào mọi thời đại, ngay cả thứ gọi là quy tắc cũng có khả năng mất đi hiệu lực khi đối mặt với quyền thế ngập trời, chuyện này có thể nhìn ra từ tài khoản đen của Hùng Nhật Huy.

Nếu người đứng sau lưng tập đoàn Khuynh Thành trong sự kiện lần này không phải Lục Vân thì công thức của loại mặt nạ Thần cấp kia nhất định đã biến thành cây rụng tiền của Hùng Nhật Huy.

Tương tự như vậy, nếu hôm nay người chạy tới Hùng gia đòi lời giải thích không phải Lục Vân thì rất có khả năng đã rơi vào kết cục không còn cả xác.

Hiện tại Hùng gia cảm thấy Lục Vân không dễ trêu chọc, vì thế bắt đầu nói muốn ngồi xuống thương lượng, xin hỏi lúc trước các người chạy đi đâu? Đánh không lại thì thương lượng, trên đời này đâu ra chuyện hời như vậy?

Mấy lý lẽ thế tục này chẳng là cái đinh gì trong mắt Vân Thiên Thần Quân cả!

Cho nên Lục Vân không chút khách sáo mà đá văng Hùng Nhật Huy ngay trước mặt Hùng Phó, hơn nữa còn nâng chân lên đạp thật mạnh xuống, vừa lúc đạp lên vị trí xương bánh chè của Hùng Nhật Huy.

Một tiếng răng rắc giòn tan lập tức vang lên, một khối xương bánh chè của Hùng Nhật Huy bị dập nát, anh ta phát ra tiếng kêu thảm thiết như heo bị chọc tiết.

“A ——” Tiếng kêu thê lương làm mọi người trong Hùng gia hãi hùng khiếp vía.

Đây là kẻ tàn nhẫn! Tuyệt đối tàn nhẫn! Thật sự không để lại chút tình cảm nào cả!

Khi Lục Vân nhấc chân chuẩn bị đi dẫm nát khối xương tiếp theo của Hùng Nhật Huy thì đột nhiên nghe thấy tiếng nói ẩn chứa tức giận của Hùng Phó: “Chàng trai trẻ, khuyên cậu đừng được đằng chân lên đằng đầu, sức mạnh của Hùng gia chúng tôi không đơn giản như cậu nghĩ đâu!”

“À?” Lục Vân yên lặng thả bàn chân xuống, trên mặt lộ ra một tia hứng thú.

Đây đã là lần thứ hai hắn nghe thấy câu nói này, và cũng là nguyên nhân Lục Vân một thân một mình đi tới Hùng gia.

Hắn muốn xem rốt cuộc sau lưng Hùng gia có thế lực lớn đến mức nào mới làm Hùng Nhật Huy không kiêng nể gì như vậy, cả quy tắc thế tục cũng hết cách với anh ta.

“Cho ông một cơ hội, lập tức nói ra thế lực sau lưng ông.” Lục Vân lớn tiếng nói.

Hùng Phó lại trầm mặc một lát, thấy Lục Vân lại nâng chân lên thì ánh mắt trầm xuống: “Thằng ranh, tao ăn nói nhỏ nhẹ mà mày không nghe, nếu muốn khăng khăng tìm đường chết thì tao tác thành cho mày!”

Ông ta lộ ra ánh mắt hung ác, gọi một cú điện thoại đi.

Lục Vân lại rất giữ chữ tín, nói cho cơ hội thì cho cơ hội, quả nhiên không phế bỏ chân còn lại của Hùng Nhật Huy, mà nhấc một cái ghế ra, đặt bên cạnh đầu Hùng Nhật Huy rồi ngồi chờ. Đây là một loại sỉ nhục cùng cực.

Hùng Nhật Huy đau khổ kêu gào: “Chó đẻ, chờ chú Thuần lại đây thì mày chết chắc rồi...”



“Ồn ào!” Lục Vân đạp một chân lên cổ anh ta: “Lại sủa bậy một câu thì tao dẫm gãy cổ mày.”

Hùng Nhật Huy lập tức không dám kêu gào, nhưng trong mắt lại dâng lên lửa giận đáng sợ, nghĩ thầm chờ chú Thuần tới thì nhất định phải để thằng chó này chịu sỉ nhục gấp trăm lần.

Tiếp theo là quá trình chờ đợi dài đăng đẳng.

Rốt cuộc, một người đàn ông trung niên có gương mặt uy nghiêm bước nhanh tới Hùng gia, ngay cả Mã Tam Gia thấy người đàn ông này cũng phải giật mình.

Thì ra người sau lưng Hùng gia lại là ông ta!

Mà không ít chi thứ Hùng gia lại lộ vẻ nghi hoặc, người đàn ông này là ai?

Đa số bọn họ hoàn toàn không quen biết ông ta, hình như người này chưa từng xuất hiện ở Hùng gia. Chủ yếu là vì bọn họ không phải là thành viên trung tâm của Hùng gia, không tiếp xúc được với phương diện này.

Chẳng lẽ chỉ dựa vào một mình ông ta là có thể trấn áp thanh niên kiêu ngạo này?

Mọi người không khỏi sinh lòng hoài nghi.

Lục Vân cũng cảm thấy hơi bất ngờ, hắn nhìn chăm chú vào người đàn ông trung niên kia, hắn cảm nhận ra khí tức của tu võ giả từ trên người đối phương, nhưng còn chưa đạt tới mức độ làm hắn sợ hãi.

Thực lực cá nhân không tính là mạnh... Vậy chỉ có thể chứng minh thân phận của ông ta không đơn giản.

Hùng Phó bước nhanh tới, nói mấy câu với người đàn ông trung niên, sau đó duỗi tay chỉ về hướng Lục Vân, tiếp theo liền thấy ông ta gật gật đầu, uy nghiêm nhìn Lục Vân rồi đi tới.

Hùng Nhật Huy gấp không chờ nổi mà rống to: “Chú Thuần! Mau cứu cháu!! Đánh chết thằng chó này!!!”

Phanh!

Lục Vân đá một chân vào đầu Hùng Nhật Huy.

Trong mắt người đàn ông trung niên hiện lên một tia lạnh lẽo, uy nghiêm mà quát một tiếng: “Còn không mau thả người!”

Trong giọng nói tràn ngập cảm giác không được phép kháng cự.

Lục Vân không nói gì, chỉ yên lặng nhìn chăm chú vào ông ta, không hề bị khí thế uy nghiêm đó dọa sợ, tương phản, vẻ mặt hắn mang theo chút thâm ý.



Ông ta sửng sốt rồi nói: “Vậy cậu còn chưa biết thân phận của tôi...”

Ông ta cố ý tạm dừng một lát, sau đó kéo dài âm mà nói: “Một trong tứ đại hộ pháp của căn cứ Võ Minh khu Giang Nam, Hứa Thuần.”

Tiếng nói vừa dứt...

Yên lặng!

Vẫn là yên lặng!

Một lúc sau mới bộc phát một trận sóng to gió lớn.

Người đàn ông trung niên này lại là người của Võ Minh Giang Nam, hơn nữa còn là một trong tứ đại hộ pháp... Chỗ dựa của Hùng gia bọn họ lại là Võ Minh Giang Nam?

Tin tức này thật sự đáng kinh hãi đối với những người trong Hùng gia. Võ Minh là thế lực mà đời này bọn họ cũng không thể với tới!

Khóe miệng Hùng Phó hiện ra một tia đắc ý, hiển nhiên có được chỗ dựa là Hứa Thuần làm ông ta cảm thấy rất vinh hạnh, không uổng số tiền mấy năm nay ông ta đã đưa cho Hứa Thuần.

Kỳ thật nếu không phải hôm nay cái tên Lục Vân này khinh người quá đáng thì Hùng Phó thật sự không muốn để lộ át chủ bài này, dù sao thân phận của Hứa Thuần cũng rất nhạy cảm.

“Hiện tại có thể thả người chưa?” Giọng nói của Hứa Thuần vẫn rất bá đạo, cứ như lời ông ta nói chính là mệnh lệnh, thân phận của ông ta đủ trấn áp tất cả.

Hùng Nhật Huy di chuyển một chút về phía trước.

Lục Vân không có hành động gì, Hùng Nhật Huy mừng rỡ trong lòng, cho rằng Lục Vân sợ, vì thế lại di chuyển thêm một chút, Lục Vân vẫn không làm gì.

Ha ha, hắn thật sự sợ rồi.

Tao nhất định phải báo thù này, tao phải làm chết thằng chó này, sau đó kéo con nhỏ Diệp Khuynh Thành kia lên giường mình.

Hùng Nhật Huy càng nghĩ càng đắc ý, bắt đầu liều mạng lê một chân bò về hướng Hứa Thuần, cứ như chỉ cần bò đến bên chân Hứa Thuần thì đã đến cảng an toàn.

Thậm chí trong quá trình anh ta bò về hướng Hứa Thuần, còn quay đầu lại nhìn Lục Vân một cái, ánh mắt lộ ra vẻ hung ác, chói lọi nói cho Lục Vân biết anh ta nhất định sẽ báo mối thù hôm nay.

Lúc này, rốt cuộc Lục Vân cũng lên tiếng: “Khó trách Hùng Nhật Huy được bảo vệ như vậy, thì ra là tên thiểu năng trí tuệ ông đang âm thầm quấy phá!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện