Cố Kiến Minh xuất hiện là một ngoài ý muốn. Đặc biệt là làn sương đen quỷ dị kia, hôm nay không thể diệt nó thì sớm muộn gì cũng trở thành tai hoạ ngầm, không biết lần sau lại tràn ra từ nơi nào.
Thật là làm người ta đau đầu, nhưng nghĩ nhiều cũng vô ích.
Lục Vân lắc lắc đầu, về đến nhà thì lập tức bị Liễu Yên Nhi thô lỗ kéo vào phòng, cô nhướng mày mà nói: “Tiểu Lục Vân, hôm nay có giúp chị tu luyện không? Chị phát hiện không có em trợ giúp thì tiến độ quá chậm!"
Lục Vân giật mình, sau đó cười khổ nói: “Chị Yên Nhi, chị quên di chứng phụ trợ tu luyện lần trước sao?"
Hắn không dám làm bậy nữa.
Liễu Yên Nhi hơi thất vọng, nhưng lại nhanh chóng nhảy ra ý mới, nói: “Lục Vân, chị tuyên bố, từ giờ phút này cắt đứt quan hệ chị em với em!"
Tình huống gì? Chị Yên Nhi điên rồi sao?
Còn không đợi Lục Vân đặt câu hỏi, Liễu Yên Nhi đã cắn cắn đôi môi đỏ gợi cảm mà nói: “Như vậy chúng ta có thể thuận lợi thành bạn trai bạn gái, sau đó… không cần lo lắng di chứng, em nói đúng không?"
Cô khẽ chớp đôi mắt quyến rũ, quá sức cám dỗ.
Lục Vân trực tiếp hô to trong lòng, chị Yên Nhi quả nhiên quá lanh lợi, vì tránh né trang web xét duyệt mà nghĩ ra cách như vậy luôn.
Như vậy… Là không có khả năng.
Lục Vân ra vẻ thương tâm mà nói: “chị Yên Nhi, vì tu luyện mà chị có thể vứt bỏ tình nghĩa chị em giữa chúng ta, thật sự làm em quá thương tâm."
"Còn không phải vì làm quan hệ giữa chúng ta càng tiến thêm một bước sao!" Liễu Yên Nhi thè lưỡi thơm ra, lời nói vừa rồi chỉ là vui đùa. Hừm, trước mắt là đùa, về sau thì sao.
Hai người đang nói chuyện thì Vương Băng Ngưng đột nhiên rón ra rón rén đi đến, nói: “Chị ba, tiểu Lục Vân, hai người lén trốn trong phòng làm chuyện xấu gì, cho em tham gia với."
"…” Lục Vân không ở lại nổi nữa.
Hai cô chị nghịch ngợm nhất kết hợp với nhau, chẳng phải là đốt luôn cả căn phòng sao?
Lục Vân vội vàng chạy ra khỏi phòng.
Liễu Yên Nhi trừng Vương Băng Ngưng mà nói: “Em tư, chị đang vui vẻ nói chuyện với tiểu Lục Vân, em chạy vào làm gì, phá hỏng chuyện tốt của chị rồi."
"Hì hì, xin lỗi chị ba, em có lỗi, lần sau còn dám."
"Vương Băng Ngưng, chị đánh chết em!"
Hai người đùa giỡn một hồi, thẳng đến Vương Băng Ngưng nhận được một cú điện thoại thì vẻ mặt đột nhiên trở nên phức tạp.
Liễu Yên Nhi hỏi: “Làm sao vậy?"
"Chị ba, chị còn có nhớ hồi học đại học em có nhắc tới với chị một người tên Tề Minh không." Vương Băng Ngưng khó được mà đứng đắn nói.
Khóe miệng Liễu Yên Nhi hiện lên một nụ cười nghiền ngẫm: “Nhớ chứ, đó không phải bạn trai mối tình đầu còn chưa kịp yêu đương thì đã ngoại tình của em à, chị nhớ người nào đó còn chạy về nhà khóc lóc rất lâu!"
Hồi đại học, Vương Băng Ngưng từng có một mối tình, là dạng còn chưa bắt đầu đã kết thúc.
Lúc ấy trong trường có nam sinh tên là Tề Minh, bề ngoài cao ráo bảnh trai, lại là hội trưởng hội học sinh, từng theo đuổi Vương Băng Ngưng, Vương Băng Ngưng cũng có thiện cảm với anh ta, nhưng do con gái phải có giá nên cô chưa lập tức chấp nhận.
Qua một đoạn thời gian, chắc cũng khoảng một tuần, Vương Băng Ngưng đang chuẩn bị chấp nhận Tề Minh thì lại biết được bạn thân của cô đã ở bên Tề Minh.
Mới một tuần thôi!
Điều này chứng minh Tề Minh căn bản đang giăng lưới, cả một tuần cũng không kiên trì nổi, cũng may cô không chấp nhận anh ta.
Cuối cùng sự kiện kia trở thành nổi đau tuổi thanh xuân của Vương Băng Ngưng. Từ đó về sau, Vương Băng Ngưng chưa từng yêu đương lần nào, tốt nghiệp rồi một lòng nhào vào sự nghiệp.
Liễu Yên Nhi nghi hoặc hỏi: “Sao em đột nhiên nhắc tới tên cặn bã đó?"
Vương Băng Ngưng nói: “Hắn tới Giang Thành, nói muốn gặp mặt em."
Cú điện thoại vừa rồi Vương Băng Ngưng nhận được chính là Tề Minh gọi tới, cũng không biết anh ta lấy được số của cô từ đâu.
Liễu Yên Nhi lập tức nhăn mày lại, nói: “Đừng đi, giờ tên cặn bã đó tới tìm em nhất định không phải chuyện tốt gì."
"Em cũng cảm thấy như vậy."
Vương Băng Ngưng đang nói thì Lục Vân đột nhiên quay lại, đẩy cửa tiến vào và nói: “Hèn chi em thắc mắc chị tư luôn miệng nói tình yêu là thứ không đáng tin, thì ra là từng bị tổn thương tình cảm, hì hì, quá thú vị nha."
"A a, tiểu Lục Vân muốn chết à, sao lại nghe lén các chị nói chuyện, mau đi ra ngoài!" Vương Băng Ngưng đỏ mặt mà nói.
Đây là bí mật giữa chị em các cô, sao lại để Lục Vân biết, tên này biết còn không cười nhạo chết mình à.
Lục Vân vô tội nói: “Em không có nghe lén, là vừa rồi khi em rời đi, cánh cửa không đóng kín nên em nghe thấy giọng hai chị thôi."
"Chị mặc kệ chị mặc kệ, em rõ ràng là nghe lén!" Vương Băng Ngưng ngang ngược vô lý.
Đôi mắt Liễu Yên Nhi lại đột nhiên chợt lóe, cô nói: “Em tư, chị cho rằng nếu em không đi gặp tên cặn bã kia thì hắn sẽ không bỏ cuộc."
"Vừa rồi rõ ràng chị bảo em đừng đi mà."
"Nghe chị nói xong đã, tên kia tìm em nhất định là muốn nối lại tình xưa, nhưng nếu em dẫn theo một người bạn trai ưu tú đi qua, em cảm thấy có làm hắn tức chết không?"
"Ta lấy đâu ra bạn trai?"
"À, còn không phải có sẵn một đứa này à?"
Liễu Yên Nhi chỉ chỉ Lục Vân, trong đôi mắt lập loè tia khôn khéo, sao Lục Vân có thể không rõ suy nghĩ của cô, rõ ràng là xem náo nhiệt không chê chuyện lớn.
Đáng sợ nhất chính là, Vương Băng Ngưng lại coi là thật.
Cô cẩn thận đánh giá Lục Vân, theo sau đó vỗ trán một cái rồi nói: “Đúng rồi, sao em không nghĩ ra nhỉ, nhìn bề ngoài của tiểu Lục Vân, không làm bạn trai của em thì thật lãng phí, em nói đúng không tiểu Lục Vân?"
"Đúng đúng đúng!"
Nhìn dáng vẻ giương nanh múa vuốt của chị tư, Lục Vân vội vàng gật đầu, đâu dám nói một chữ không.
Vương Băng Ngưng vừa lòng nói: “Được, quyết định như vậy đi, tiểu Lục Vân mau nghĩ ra một thân phận, tốt nhất là vừa mở miệng đã có thể hù đối phương sợ hãi, như đại diện thanh niên doanh nhân, danh y Giang Thành gì đó, đều được cả."
Lục Vân gật đầu chấp nhận.
Vì thế Vương Băng Ngưng giúp Lục Vân ăn mặc tỉ mỉ một hồi, cuối cùng không màng Lục Vân kháng nghị mà bắt hắn mặc vào một bộ tây trang màu trắng.
Bộ tây trang này là lần trước Lục Vân đi dạo phố với Diệp Khuynh Thành, Diệp Khuynh Thành khăng khăng muốn mua, nói rất phù hợp với khí chất của hắn, mặc vào có vẻ nho nhã lên rất nhiều.
Lục Vân cảm thấy dùng từ nho nhã này trên người mình quá kỳ cục, có ai từng thấy một thần tướng ra trận giết địch được miêu tả bằng từ nho nhã không?
Rõ ràng phải gọi là ngầu đét không gì đỡ nổi!
Thật là làm người ta đau đầu, nhưng nghĩ nhiều cũng vô ích.
Lục Vân lắc lắc đầu, về đến nhà thì lập tức bị Liễu Yên Nhi thô lỗ kéo vào phòng, cô nhướng mày mà nói: “Tiểu Lục Vân, hôm nay có giúp chị tu luyện không? Chị phát hiện không có em trợ giúp thì tiến độ quá chậm!"
Lục Vân giật mình, sau đó cười khổ nói: “Chị Yên Nhi, chị quên di chứng phụ trợ tu luyện lần trước sao?"
Hắn không dám làm bậy nữa.
Liễu Yên Nhi hơi thất vọng, nhưng lại nhanh chóng nhảy ra ý mới, nói: “Lục Vân, chị tuyên bố, từ giờ phút này cắt đứt quan hệ chị em với em!"
Tình huống gì? Chị Yên Nhi điên rồi sao?
Còn không đợi Lục Vân đặt câu hỏi, Liễu Yên Nhi đã cắn cắn đôi môi đỏ gợi cảm mà nói: “Như vậy chúng ta có thể thuận lợi thành bạn trai bạn gái, sau đó… không cần lo lắng di chứng, em nói đúng không?"
Cô khẽ chớp đôi mắt quyến rũ, quá sức cám dỗ.
Lục Vân trực tiếp hô to trong lòng, chị Yên Nhi quả nhiên quá lanh lợi, vì tránh né trang web xét duyệt mà nghĩ ra cách như vậy luôn.
Như vậy… Là không có khả năng.
Lục Vân ra vẻ thương tâm mà nói: “chị Yên Nhi, vì tu luyện mà chị có thể vứt bỏ tình nghĩa chị em giữa chúng ta, thật sự làm em quá thương tâm."
"Còn không phải vì làm quan hệ giữa chúng ta càng tiến thêm một bước sao!" Liễu Yên Nhi thè lưỡi thơm ra, lời nói vừa rồi chỉ là vui đùa. Hừm, trước mắt là đùa, về sau thì sao.
Hai người đang nói chuyện thì Vương Băng Ngưng đột nhiên rón ra rón rén đi đến, nói: “Chị ba, tiểu Lục Vân, hai người lén trốn trong phòng làm chuyện xấu gì, cho em tham gia với."
"…” Lục Vân không ở lại nổi nữa.
Hai cô chị nghịch ngợm nhất kết hợp với nhau, chẳng phải là đốt luôn cả căn phòng sao?
Lục Vân vội vàng chạy ra khỏi phòng.
Liễu Yên Nhi trừng Vương Băng Ngưng mà nói: “Em tư, chị đang vui vẻ nói chuyện với tiểu Lục Vân, em chạy vào làm gì, phá hỏng chuyện tốt của chị rồi."
"Hì hì, xin lỗi chị ba, em có lỗi, lần sau còn dám."
"Vương Băng Ngưng, chị đánh chết em!"
Hai người đùa giỡn một hồi, thẳng đến Vương Băng Ngưng nhận được một cú điện thoại thì vẻ mặt đột nhiên trở nên phức tạp.
Liễu Yên Nhi hỏi: “Làm sao vậy?"
"Chị ba, chị còn có nhớ hồi học đại học em có nhắc tới với chị một người tên Tề Minh không." Vương Băng Ngưng khó được mà đứng đắn nói.
Khóe miệng Liễu Yên Nhi hiện lên một nụ cười nghiền ngẫm: “Nhớ chứ, đó không phải bạn trai mối tình đầu còn chưa kịp yêu đương thì đã ngoại tình của em à, chị nhớ người nào đó còn chạy về nhà khóc lóc rất lâu!"
Hồi đại học, Vương Băng Ngưng từng có một mối tình, là dạng còn chưa bắt đầu đã kết thúc.
Lúc ấy trong trường có nam sinh tên là Tề Minh, bề ngoài cao ráo bảnh trai, lại là hội trưởng hội học sinh, từng theo đuổi Vương Băng Ngưng, Vương Băng Ngưng cũng có thiện cảm với anh ta, nhưng do con gái phải có giá nên cô chưa lập tức chấp nhận.
Qua một đoạn thời gian, chắc cũng khoảng một tuần, Vương Băng Ngưng đang chuẩn bị chấp nhận Tề Minh thì lại biết được bạn thân của cô đã ở bên Tề Minh.
Mới một tuần thôi!
Điều này chứng minh Tề Minh căn bản đang giăng lưới, cả một tuần cũng không kiên trì nổi, cũng may cô không chấp nhận anh ta.
Cuối cùng sự kiện kia trở thành nổi đau tuổi thanh xuân của Vương Băng Ngưng. Từ đó về sau, Vương Băng Ngưng chưa từng yêu đương lần nào, tốt nghiệp rồi một lòng nhào vào sự nghiệp.
Liễu Yên Nhi nghi hoặc hỏi: “Sao em đột nhiên nhắc tới tên cặn bã đó?"
Vương Băng Ngưng nói: “Hắn tới Giang Thành, nói muốn gặp mặt em."
Cú điện thoại vừa rồi Vương Băng Ngưng nhận được chính là Tề Minh gọi tới, cũng không biết anh ta lấy được số của cô từ đâu.
Liễu Yên Nhi lập tức nhăn mày lại, nói: “Đừng đi, giờ tên cặn bã đó tới tìm em nhất định không phải chuyện tốt gì."
"Em cũng cảm thấy như vậy."
Vương Băng Ngưng đang nói thì Lục Vân đột nhiên quay lại, đẩy cửa tiến vào và nói: “Hèn chi em thắc mắc chị tư luôn miệng nói tình yêu là thứ không đáng tin, thì ra là từng bị tổn thương tình cảm, hì hì, quá thú vị nha."
"A a, tiểu Lục Vân muốn chết à, sao lại nghe lén các chị nói chuyện, mau đi ra ngoài!" Vương Băng Ngưng đỏ mặt mà nói.
Đây là bí mật giữa chị em các cô, sao lại để Lục Vân biết, tên này biết còn không cười nhạo chết mình à.
Lục Vân vô tội nói: “Em không có nghe lén, là vừa rồi khi em rời đi, cánh cửa không đóng kín nên em nghe thấy giọng hai chị thôi."
"Chị mặc kệ chị mặc kệ, em rõ ràng là nghe lén!" Vương Băng Ngưng ngang ngược vô lý.
Đôi mắt Liễu Yên Nhi lại đột nhiên chợt lóe, cô nói: “Em tư, chị cho rằng nếu em không đi gặp tên cặn bã kia thì hắn sẽ không bỏ cuộc."
"Vừa rồi rõ ràng chị bảo em đừng đi mà."
"Nghe chị nói xong đã, tên kia tìm em nhất định là muốn nối lại tình xưa, nhưng nếu em dẫn theo một người bạn trai ưu tú đi qua, em cảm thấy có làm hắn tức chết không?"
"Ta lấy đâu ra bạn trai?"
"À, còn không phải có sẵn một đứa này à?"
Liễu Yên Nhi chỉ chỉ Lục Vân, trong đôi mắt lập loè tia khôn khéo, sao Lục Vân có thể không rõ suy nghĩ của cô, rõ ràng là xem náo nhiệt không chê chuyện lớn.
Đáng sợ nhất chính là, Vương Băng Ngưng lại coi là thật.
Cô cẩn thận đánh giá Lục Vân, theo sau đó vỗ trán một cái rồi nói: “Đúng rồi, sao em không nghĩ ra nhỉ, nhìn bề ngoài của tiểu Lục Vân, không làm bạn trai của em thì thật lãng phí, em nói đúng không tiểu Lục Vân?"
"Đúng đúng đúng!"
Nhìn dáng vẻ giương nanh múa vuốt của chị tư, Lục Vân vội vàng gật đầu, đâu dám nói một chữ không.
Vương Băng Ngưng vừa lòng nói: “Được, quyết định như vậy đi, tiểu Lục Vân mau nghĩ ra một thân phận, tốt nhất là vừa mở miệng đã có thể hù đối phương sợ hãi, như đại diện thanh niên doanh nhân, danh y Giang Thành gì đó, đều được cả."
Lục Vân gật đầu chấp nhận.
Vì thế Vương Băng Ngưng giúp Lục Vân ăn mặc tỉ mỉ một hồi, cuối cùng không màng Lục Vân kháng nghị mà bắt hắn mặc vào một bộ tây trang màu trắng.
Bộ tây trang này là lần trước Lục Vân đi dạo phố với Diệp Khuynh Thành, Diệp Khuynh Thành khăng khăng muốn mua, nói rất phù hợp với khí chất của hắn, mặc vào có vẻ nho nhã lên rất nhiều.
Lục Vân cảm thấy dùng từ nho nhã này trên người mình quá kỳ cục, có ai từng thấy một thần tướng ra trận giết địch được miêu tả bằng từ nho nhã không?
Rõ ràng phải gọi là ngầu đét không gì đỡ nổi!
Danh sách chương