"Hai vị, sư phụ tôi nói, không rảnh, các người từ nơi nào đến thì mau đi về nơi đó đi, cút!" Sau khi Dư Hồng Văn cúp điện thoại liền thẳng thừng nói.

Dư Hồng Văn cũng là một người nóng tính, vốn đã về hưu rồi, hiện giờ ông ta ra ngoài xem bệnh cũng vì ham học hỏi, muốn tìm hiểu kiến thức y học, hy vọng có thể học được kỹ thuật châm cứu từ Lục Vân. Có thể nói đây là một trong những điều hài lòng nhất trong cuộc đời của ông ta. Việc xem bệnh cho bệnh nhân cũng chỉ xếp thứ hai.

Nếu thái độ của bệnh nhân đủ chân thành, Dư Hồng Văn cũng rất sẵn lòng giúp đỡ điều trị, dù sao thì bác sĩ cũng rất nhân từ.

Nhưng nếu thái độ của bệnh nhân không tốt, Dư Hồng Văn sẽ lạnh lùng đưa tay ra, chỉ ra bên ngoài và nói với họ: Xin mời đến nơi khác để điều trị, ở đây chúng tôi không hầu hạ đại gia.

Đặc biệt là thanh niên khó chịu ở trước mặt, không chút nể nang ai, vừa đến đã tỏ ra kiêu ngạo bá đạo, lại còn làm theo ý mình, chỉ cần có tiền là có thể lớn tiếng chĩa mũi dùi vào người khác. Mà điều khiến Dư Hồng Văn khó chịu nhất là vừa rồi lúc ông ta gọi điện thoại cho sư phụ, người thanh niên này còn dám lớn tiếng kêu gào, thật là vô cùng thô lỗ.

Điều này đã vi phạm đến điểm cấm kỵ của Dư Hồng Văn.

Dư Hồng Văn có hai điểm cấm kỵ, một là bất kính với y học, hai là bất kính với sư phụ, nếu có người vi phạm một trong hai điểm này, mời cút!

Thầy thuốc trên thế giới này đại khái có thể chia làm hai loại, một là chữa vì tiền, hai là chữa vì thái độ, Dư Hồng Văn và Lục Vân đều cùng một loại, chỉ xem bệnh cho người chân thành, nếu không chân thành, xem bệnh cái con…!

"Mẹ kiếp, lão già chết tiệt, tính khí nóng nảy như vậy, nếu là ở Kim Lăng, tôi nhất định sẽ giết ông!" Trong mắt Tề Minh lộ ra lửa giận.

Vừa rồi ở quán cà phê, anh ta vốn đã rất khó chịu khi bị Vương Băng Ngưng từ chối, đến đây lại bị Dư Hồng Văn đối xử lạnh lùng như vậy làm anh ta càng khó chịu hơn, càng muốn đập nát cái Hạnh Lâm Đường này.

Chú Minh nói: "Lão tiên sinh xin bớt giận, thiếu gia nhà tôi tính tình kích động, đã mạo phạm sư phụ ngài, xin đừng trách…"

"Cút, cút!" Dư Hồng Văn xua tay như đang đuổi ruồi.

Chú Minh không còn lựa chọn nào khác ngoài việc kéo Tề Minh đi, đợi Dư Hồng Văn bình tĩnh lại rồi mới quay lại.

Sau khi rời khỏi Hạnh Lâm Đường, Tề Minh nói với vẻ mặt không hài lòng: "Chú Minh, không phải chỉ là một lão trung y quèn thôi sao? Hà cớ gì phải khách khí với ông ta như vậy? Chúng ta đi đập Hạnh Lâm Đường, cháu không tin tên thần y chết tiệt kia không ra mặt."

Chú Minh khiển trách: "Thiếu gia, hãy nhớ kỹ, chúng ta đến đây để nhờ vả người ta làm việc dùm. Nếu còn dám làm càn nữa, đừng trách tôi thay mặt lão gia trừng phạt cậu."

Chú Minh bề ngoài là cận vệ của Tề Minh, nhưng thực chất địa vị rất cao, dù sao chú Minh cũng là võ giả, đi theo không chỉ để bảo vệ Tề Minh, mà còn để kiềm chế hành vi của Tề Minh, kẻo anh ta bốc đồng gây hỏng chuyện.

Bây giờ xem ra đã đến lúc thích hợp, nếu để cho Tề Minh tùy ý hành động, đoán chừng cả đời này ông ta cũng không thể gặp vị thần y kia.



"Được, được, lần sau cháu sẽ câm miệng!" Tề Minh nói.

…….

Ngày hôm sau, hai người lại đến Hạnh Lâm Đường, nhưng vẫn chưa gặp được vị thần y trong truyền thuyết.

Chú Minh nói với Dư Hồng Văn: "Lão tiên sinh, nếu sư phụ của ngài tới đây, làm phiền ngài gọi cho tôi một cuộc."

Chú Minh để lại một tấm danh thiếp ở bàn tư vấn.

Dư Hồng Văn phớt lờ ông ta.

Điều này khiến Tề Minh càng thêm khó chịu.

Hôm nay anh ta không nói một lời nào, nhưng thái độ của lão già này vẫn thờ ơ như vậy, quả thật quá thù dai..

Ngày thứ ba.

Cả hai lại đến thăm, và câu trả lời họ nhận được vẫn là vị thần y kia không có ở đó, đành phải tức giận rời đi.

Lần này ngay cả chú Minh cũng có chút mất kiên nhẫn, luôn cảm thấy vị thần y này đang cố tình trêu chọc bọn họ.

Không lâu sau khi bọn họ rời đi.

Lục Vân đến, theo sau là vợ chồng Diệp Hướng Vinh.

Đã đến lúc phải châm cứu cho Diệp Hướng Vinh một lần nữa.

Sau khi châm cứu cho Diệp Hướng Vinh thành công, Lục Vân hỏi Dư Hồng Văn: "Hai người đó vẫn chưa bỏ cuộc sao?"

Lần trước nói chuyện với Dư Hồng Văn, Lục Vân nghe thấy giọng nói của Tề Minh qua ống nghe thì hắn đã lập tức hiểu ra. Bỗng cảm thấy thật xúc động vì những gì anh ta đã làm trên đường đến Giang Thành tìm người chữa bệnh.

Tuy rằng không biết anh ta cần chữa bệnh cho ai, nhưng Lục Vân cũng không khỏi khen ngợi anh ta một câu quá chu đáo, rõ ràng là tới tìm người xem bệnh, nhưng vẫn không quên tìm gặp bạn cũ thời đại học trước khi tìm người chữa bệnh.



Nếu bệnh nhân đang chờ điều trị biết chuyện này chắc sẽ rất cảm động.

Dư Hồng Văn trả lời: "Ngày nào họ cũng đến đây một lần, nhưng tôi không phản ứng lại. Bọn họ bất kính với sư phụ, tôi sẽ không trả lời bọn họ, hừ!"

Lão tiên sinh này vô cùng kiêu ngạo 'hừ' một tiếng.

Lục Vân không thể nhịn được mà bật cười, đột nhiên nhìn thấy danh thiếp trên bàn tư vấn, hỏi: "Đây có phải là danh thiếp mà họ để lại không?"

"Vâng, tôi quên vứt nó đi."

Dư Hồng Văn nhặt danh thiếp lên đang định ném đi, nhưng lúc này Lục Vân lại nói: "Gọi bọn họ tới đây đi!"

"Sư phụ, người định giúp bọn họ sao?"

"Xem tình hình đã."

Bản thân Dư Hồng Văn cũng có chút chán ghét hai người kia, đặc biệt là thanh niên không biết đối nhân xử thế kia, nhưng sư phụ đã nói như vậy thì ông đành phải làm theo thôi, lấy điện thoại gọi điện thoại cho đối phương: "Sư phụ tôi nói, muốn gặp các người."

Hai người nhanh chóng chạy đến.

Từ xa đã nhìn thấy một bóng người quen thuộc đứng ở cửa Hạnh Lâm Điện.

Đồng tử Tề Minh hơi co rụt lại, sau đó anh ta đi về phía trước, khóe miệng nhếch lên một tia cười lạnh nói: "Ha ha, đây không phải là tên điên tự xưng là Vân Thiên Thần Quân sao?"

"Đúng vậy, cũng hết cách rồi, anh cũng biết bạn gái tôi rất xinh đẹp rồi đấy, tôi cũng không thể từ chối cô ấy được, nếu cô ấy làm vậy quá thường xuyên, thân thể tôi sẽ không đáp ứng nổi." Lục Vân nhàn nhạt liếc mắt nhìn anh ta, nói.

"Mẹ kiếp, mày muốn chết hả!"

Trong mắt Tề Minh lóe lên hàn quang, lạnh lùng nói: "Chờ tao làm xong chuyện quan trọng, tao sẽ tìm mày tính sổ."

Anh ta hung hăng liếc Lục Vân một cái, sau đó đi vào trong Hạnh Lâm Đường, chú Minh cũng vô cảm đi ngang qua Lục Vân, đi vào Hạnh Lâm Đường và hỏi: "Lão tiên sinh, sư phụ của ông hiện đang ở đâu?"

"Sư phụ tôi đang ở đâu? Sư phụ tôi ở dưới mí mắt hai người các ngươi đấy, các người thử đoán xem hắn đang ở nơi nào?" Dư Hồng Văn khó chịu nói.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện