Lục Vân đang giảng giải châm pháp cho Dư Hồng Văn ở Hạnh Lâm Đường thì đột nhiên nhìn thấy đám người Tề Minh đi về hướng bên này. Đại khái đã suy đoán ra mục đích bọn họ trở về, cho nên hắn không có phản ứng gì, ngược lại Dư Hồng Văn lập tức tức giận.
“Hai con ruồi bọ đáng chết này còn dám trở về, tôi đi ra ngoài mắng chết bọn họ!”
Dư Hồng Văn thổi râu trừng mắt, thậm chí nắm lấy một cây chổi, run run rẩy rẩy muốn đi ra ngoài chắn cửa, không cho họ tiến vào.
Ông là một ông lão rất thù dai, đặc biệt là những kẻ dám bất kính với sư phụ, Dư Hồng Văn sẽ không chút nể nang mà kéo bọn họ vào sổ đen.
Rõ ràng cái tên Tề Minh và người đàn ông trung niên kia đã bị ông kéo vào danh sách đen.
Hừ, hai con ruồi làm người ta chán ghét này còn dám kêu người khác đến giúp đỡ, kêu thì thôi, còn gọi một ông lão ngồi xe lăn đến, xem thường ai vậy chứ?
Dư Hồng Văn hùng hổ bắt lấy cái chổi đi ra cửa, còn chưa kịp mắng đã thấy ông lão ngồi xe lăn đập một gậy vào đùi Tề Minh, quát: “Quỳ xuống!”
Thình thịch!
Tề Minh quỳ xuống.
Dư Hồng Văn ngẩn ra.
Hả...
Xem ra đám người này không phải về gây chuyện, mà là về xin lỗi, nhưng sao lại đột nhiên muốn xin lỗi, không phải trước đó nghĩ mình cao sang lắm sao?
Lúc trước khi giằng co với người đàn ông trung niên, Lục Vân không ra tay, cũng không phát ra động tĩnh nào, chỉ đơn giản là giao tranh bằng một ánh mắt.
Đối với cao thủ chân chính mà nói, đôi khi một ánh mắt cũng đã đủ phân ra cao thấp.
Cái này gọi là người trong cuộc sáng suốt, kẻ ngoài cuộc u mê.
Dư Hồng Văn chính là người đứng xem, ông chỉ nhìn thấy người trung niên gọi là chú Minh kia nói cái gì mà ‘ n tình ân tình’, sau đó sư phụ đáp lại một câu, ân tình của các người đáng cỡ cái rắm, tiếp theo bọn họ đã đi rồi.
Rất kỳ quái.
Dựa theo tư duy người bình thường, đám người này trở về là do không cam lòng, muốn tiếp tục gây chuyện, nhưng Dư Hồng Văn lại không ngờ vừa ra khỏi cửa đã nhìn thấy Tề Minh quỳ trên mặt đất.
Tề Thương Lan nói: “Lão tiên sinh, rất xin lỗi, thằng cháu của tôi vô lễ nên trước đó đã mạo phạm ngài và sư phụ ngài, tôi đã răn dạy nó rồi, lần này còn đặc biệt dẫn nó đến nhận lỗi.”
Tề Thương Lan đã 60 tuổi, nhỏ hơn Dư Hồng Văn đến mười mấy tuổi, câu lão tiên sinh này gọi cũng không sai. Hơn nữa trên đường tới, A Minh đã thuật lại tình huống cơ bản cho Tề Thương Lan biết, cho nên ông ta biết ông lão trước mắt chính là học sinh của tông sư Hoá Cảnh kia, tôn kính một chút là điều hiển nhiên.
Tức giận trong lòng Dư Hồng Văn không biết nên phát tác thế nào, cuối cùng chỉ hóa thành một tiếng hừ lạnh và nói: “Xin lỗi tôi vô dụng, phải xin lỗi sư phụ tôi mới đúng!”
Khi ông nói ra lời này, đúng lúc Lục Vân cũng đi ra Hạnh Lâm Đường, thản nhiên nhìn đám người.
Tề Thương Lan nhìn thấy Lục Vân thì trong lòng không kiềm được mà giật mình, quả nhiên thực tuổi trẻ!
Vừa rồi A Minh đã nói vị tông sư Hoá Cảnh kia rất trẻ, chỉ chừng hai mươi, Tề Thương Lan cũng đã biết chuyện, nhưng nhìn thấy người thật vẫn không nhịn được kinh ngạc.
Nếu không phải biết trước thì ai dám tin thanh niên này chính là một vị tông sư Hoá Cảnh, nằm mơ cũng không dám tưởng tượng!
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Tề Thương Lan biết A Minh không có lý do gì lừa mình, hơn nữa khi Lục Vân ra tới, vẻ mặt không chút gợn sóng kia rõ ràng là người gặp qua việc đời, Tề Thương Lan càng tin cách nói này.
Vì thế ông ta vội vàng nói xin lỗi, hơn nữa tức giận mắng Tề Minh, nếu không được Tông Sư tha thứ thì cứ quỳ mai ở đó.
Quỳ một cái đã hết cả ngày, rất nhiều người bệnh tới Hạnh Lâm Đường thấy cảnh này đều đứng xem náo nhiệt, Lục Vân đành nói: “Đứng lên đi, đừng chắn đường người khác xem bệnh.”
“Còn không mau cảm ơn Tông Sư!” Tề Thương Lan lại quất một gậy lên người Tề Minh.
Tề Minh vội vàng nói: “Cảm ơn Tông Sư, cảm ơn Tông Sư!”
Lục Vân khẽ cau mày mà nói: “Tôi họ Lục.”
Tề Thương Lan lập tức hiểu ý, nói xin lỗi thay Tề Minh: “Lục thần y khoan hồng độ lượng, không so đo với thằng cháu bất hiếu vô lễ của tôi, tôi đại diện cho Tề gia cảm tạ ngài.”
Lục Vân không tiếp tục để ý nhưng người này, bởi vì người bệnh của Hạnh Lâm Đường đã bắt đầu nhiều lên, vì thế hắn giúp đỡ Dư Hồng Văn bốc thuốc, ngẫu nhiên xuất hiện mấy chứng nan giải thì sẽ đích thân ngồi khám, nhẹ nhàng giải quyết chứng bệnh làm Dư Hồng Văn bối rối.
Đám người Tề Thương Lan không rời đi mà yên lặng đứng bên ngoài Hạnh Lâm Đường quan sát, khi nhìn thấy Lục Vân dẫn một người bệnh liệt nửa mặt vào phòng châm cứu, lúc đi ra thì căn bệnh của người nọ đã chuyển biến tốt đẹp, rốt cuộc Tề Thương Lan cũng ngồi không yên.
Lục thần y quả nhiên danh bất hư truyền!
Liệt mặt gây ra do thần kinh mặt bị hao tổn, mà căn bệnh trên chân của Tề Thương Lan cũng do thần kinh xảy ra vấn đề, nếu liệt mặt trị được thì chứng minh chân ông ta cũng không thành vấn đề.
Nghĩ đến đây, Tề Thương Lan lại càng buồn bực, nhịn không được quất Tề Minh thêm một gậy, mắng: “Đều tại thứ bất hiếu này!”
Nếu không phải Tề Minh làm bậy thì có khả năng chân của Tề Thương Lan sẽ được chữa khỏi.
Ông ta buồn bực vì Tề Minh, đồng thời cũng hối hận mình không sớm đến đây, nếu mình đến tìm thầy trị bệnh trước thì sẽ không xảy ra nhiều chuyện như vậy.
Chủ yếu là lúc trước nghe nói tỉnh Giang Nam xuất hiện một vị thần y Giang Thành, Tề Thương Lan cũng ôm thái độ bán tín bán nghi, cho nên mới không đích thân đến, chỉ phái người đi thăm dò, dù sao ông ta cũng mắc bệnh chân, đi lại không tiện. Hiện tại ông ta thật sự vừa hối vừa hận.
Tề Minh nhìn thấy ông nội xanh mặt thì sợ tới mức không dám nói một câu, gậy quất lên người mà chỉ biết yên lặng chịu đựng, căn bản không dám kêu lên.
Dần dần, người đến Hạnh Lâm Đường khám cũng đã gần hết, họ vừa lòng rời đi xong thì rốt cuộc Tề Thương Lan cũng nhịn không được, giãy giụa đứng lên từ xe lăn.
Mọi người muốn dìu thì bị Tề Thương Lan đẩy ra, ông ta tự chống gậy, kéo cái chân tàn đi tới trước mặt Lục Vân và nói: “Lục thần y, tôi chân thành xin lỗi vì chuyện trước đó lần nữa! Thật sự xin lỗi!!”
Ông ta cúi thấp đầu, Lục Vân không nói gì thì ông ta sẽ không ngẩng đầu lên.
Đương nhiên Lục Vân biết ý muốn của Tề Thương Lan, hắn bình tĩnh liếc nhìn cái chân bị tật của ông ta và nói: “Ông muốn tôi trị chân giúp ông đúng không?”
“Hai con ruồi bọ đáng chết này còn dám trở về, tôi đi ra ngoài mắng chết bọn họ!”
Dư Hồng Văn thổi râu trừng mắt, thậm chí nắm lấy một cây chổi, run run rẩy rẩy muốn đi ra ngoài chắn cửa, không cho họ tiến vào.
Ông là một ông lão rất thù dai, đặc biệt là những kẻ dám bất kính với sư phụ, Dư Hồng Văn sẽ không chút nể nang mà kéo bọn họ vào sổ đen.
Rõ ràng cái tên Tề Minh và người đàn ông trung niên kia đã bị ông kéo vào danh sách đen.
Hừ, hai con ruồi làm người ta chán ghét này còn dám kêu người khác đến giúp đỡ, kêu thì thôi, còn gọi một ông lão ngồi xe lăn đến, xem thường ai vậy chứ?
Dư Hồng Văn hùng hổ bắt lấy cái chổi đi ra cửa, còn chưa kịp mắng đã thấy ông lão ngồi xe lăn đập một gậy vào đùi Tề Minh, quát: “Quỳ xuống!”
Thình thịch!
Tề Minh quỳ xuống.
Dư Hồng Văn ngẩn ra.
Hả...
Xem ra đám người này không phải về gây chuyện, mà là về xin lỗi, nhưng sao lại đột nhiên muốn xin lỗi, không phải trước đó nghĩ mình cao sang lắm sao?
Lúc trước khi giằng co với người đàn ông trung niên, Lục Vân không ra tay, cũng không phát ra động tĩnh nào, chỉ đơn giản là giao tranh bằng một ánh mắt.
Đối với cao thủ chân chính mà nói, đôi khi một ánh mắt cũng đã đủ phân ra cao thấp.
Cái này gọi là người trong cuộc sáng suốt, kẻ ngoài cuộc u mê.
Dư Hồng Văn chính là người đứng xem, ông chỉ nhìn thấy người trung niên gọi là chú Minh kia nói cái gì mà ‘ n tình ân tình’, sau đó sư phụ đáp lại một câu, ân tình của các người đáng cỡ cái rắm, tiếp theo bọn họ đã đi rồi.
Rất kỳ quái.
Dựa theo tư duy người bình thường, đám người này trở về là do không cam lòng, muốn tiếp tục gây chuyện, nhưng Dư Hồng Văn lại không ngờ vừa ra khỏi cửa đã nhìn thấy Tề Minh quỳ trên mặt đất.
Tề Thương Lan nói: “Lão tiên sinh, rất xin lỗi, thằng cháu của tôi vô lễ nên trước đó đã mạo phạm ngài và sư phụ ngài, tôi đã răn dạy nó rồi, lần này còn đặc biệt dẫn nó đến nhận lỗi.”
Tề Thương Lan đã 60 tuổi, nhỏ hơn Dư Hồng Văn đến mười mấy tuổi, câu lão tiên sinh này gọi cũng không sai. Hơn nữa trên đường tới, A Minh đã thuật lại tình huống cơ bản cho Tề Thương Lan biết, cho nên ông ta biết ông lão trước mắt chính là học sinh của tông sư Hoá Cảnh kia, tôn kính một chút là điều hiển nhiên.
Tức giận trong lòng Dư Hồng Văn không biết nên phát tác thế nào, cuối cùng chỉ hóa thành một tiếng hừ lạnh và nói: “Xin lỗi tôi vô dụng, phải xin lỗi sư phụ tôi mới đúng!”
Khi ông nói ra lời này, đúng lúc Lục Vân cũng đi ra Hạnh Lâm Đường, thản nhiên nhìn đám người.
Tề Thương Lan nhìn thấy Lục Vân thì trong lòng không kiềm được mà giật mình, quả nhiên thực tuổi trẻ!
Vừa rồi A Minh đã nói vị tông sư Hoá Cảnh kia rất trẻ, chỉ chừng hai mươi, Tề Thương Lan cũng đã biết chuyện, nhưng nhìn thấy người thật vẫn không nhịn được kinh ngạc.
Nếu không phải biết trước thì ai dám tin thanh niên này chính là một vị tông sư Hoá Cảnh, nằm mơ cũng không dám tưởng tượng!
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Tề Thương Lan biết A Minh không có lý do gì lừa mình, hơn nữa khi Lục Vân ra tới, vẻ mặt không chút gợn sóng kia rõ ràng là người gặp qua việc đời, Tề Thương Lan càng tin cách nói này.
Vì thế ông ta vội vàng nói xin lỗi, hơn nữa tức giận mắng Tề Minh, nếu không được Tông Sư tha thứ thì cứ quỳ mai ở đó.
Quỳ một cái đã hết cả ngày, rất nhiều người bệnh tới Hạnh Lâm Đường thấy cảnh này đều đứng xem náo nhiệt, Lục Vân đành nói: “Đứng lên đi, đừng chắn đường người khác xem bệnh.”
“Còn không mau cảm ơn Tông Sư!” Tề Thương Lan lại quất một gậy lên người Tề Minh.
Tề Minh vội vàng nói: “Cảm ơn Tông Sư, cảm ơn Tông Sư!”
Lục Vân khẽ cau mày mà nói: “Tôi họ Lục.”
Tề Thương Lan lập tức hiểu ý, nói xin lỗi thay Tề Minh: “Lục thần y khoan hồng độ lượng, không so đo với thằng cháu bất hiếu vô lễ của tôi, tôi đại diện cho Tề gia cảm tạ ngài.”
Lục Vân không tiếp tục để ý nhưng người này, bởi vì người bệnh của Hạnh Lâm Đường đã bắt đầu nhiều lên, vì thế hắn giúp đỡ Dư Hồng Văn bốc thuốc, ngẫu nhiên xuất hiện mấy chứng nan giải thì sẽ đích thân ngồi khám, nhẹ nhàng giải quyết chứng bệnh làm Dư Hồng Văn bối rối.
Đám người Tề Thương Lan không rời đi mà yên lặng đứng bên ngoài Hạnh Lâm Đường quan sát, khi nhìn thấy Lục Vân dẫn một người bệnh liệt nửa mặt vào phòng châm cứu, lúc đi ra thì căn bệnh của người nọ đã chuyển biến tốt đẹp, rốt cuộc Tề Thương Lan cũng ngồi không yên.
Lục thần y quả nhiên danh bất hư truyền!
Liệt mặt gây ra do thần kinh mặt bị hao tổn, mà căn bệnh trên chân của Tề Thương Lan cũng do thần kinh xảy ra vấn đề, nếu liệt mặt trị được thì chứng minh chân ông ta cũng không thành vấn đề.
Nghĩ đến đây, Tề Thương Lan lại càng buồn bực, nhịn không được quất Tề Minh thêm một gậy, mắng: “Đều tại thứ bất hiếu này!”
Nếu không phải Tề Minh làm bậy thì có khả năng chân của Tề Thương Lan sẽ được chữa khỏi.
Ông ta buồn bực vì Tề Minh, đồng thời cũng hối hận mình không sớm đến đây, nếu mình đến tìm thầy trị bệnh trước thì sẽ không xảy ra nhiều chuyện như vậy.
Chủ yếu là lúc trước nghe nói tỉnh Giang Nam xuất hiện một vị thần y Giang Thành, Tề Thương Lan cũng ôm thái độ bán tín bán nghi, cho nên mới không đích thân đến, chỉ phái người đi thăm dò, dù sao ông ta cũng mắc bệnh chân, đi lại không tiện. Hiện tại ông ta thật sự vừa hối vừa hận.
Tề Minh nhìn thấy ông nội xanh mặt thì sợ tới mức không dám nói một câu, gậy quất lên người mà chỉ biết yên lặng chịu đựng, căn bản không dám kêu lên.
Dần dần, người đến Hạnh Lâm Đường khám cũng đã gần hết, họ vừa lòng rời đi xong thì rốt cuộc Tề Thương Lan cũng nhịn không được, giãy giụa đứng lên từ xe lăn.
Mọi người muốn dìu thì bị Tề Thương Lan đẩy ra, ông ta tự chống gậy, kéo cái chân tàn đi tới trước mặt Lục Vân và nói: “Lục thần y, tôi chân thành xin lỗi vì chuyện trước đó lần nữa! Thật sự xin lỗi!!”
Ông ta cúi thấp đầu, Lục Vân không nói gì thì ông ta sẽ không ngẩng đầu lên.
Đương nhiên Lục Vân biết ý muốn của Tề Thương Lan, hắn bình tĩnh liếc nhìn cái chân bị tật của ông ta và nói: “Ông muốn tôi trị chân giúp ông đúng không?”
Danh sách chương