Hắc Long Hội được thành lập bởi Mã Tam gia. Có thể nói đây là thế lực ngầm lớn nhất ở Giang Nam.

Sau khi Dương Quân rời khỏi Đại học Giang Nam, anh ta vội vã tới Hắc Long Hội chỉ để thông báo cho Mã Trạch.

Thằng nhãi chết tiệt, dám nhân cơ hội lẻn vào à. Để xem Mã thiếu gia xử trí mày thế nào.

Dương Quân cười khẩy trong lòng.

Khi Mã Trạch biết tin, anh ta im lặng một hồi rồi nói với Dương Quân: “Anh làm rất tốt. Nếu như sau này anh gặp phải bất kì rắc rối nào, Hắc Long Hội chúng tôi nhất định sẽ giải quyết giúp anh.”

“Cảm ơn Mã thiếu gia.”

Tuy ngoài miệng nói vậy nhưng trong lòng Dương Quân lại khác.

Phản ứng của Mã thiếu gia có gì đó không đúng!

Trước đây Dương Quân cũng từng đến báo tin một lần, người đàn ông tiếp cận Thẩm Tĩnh Nghi vô cùng khốn khổ. Chỉ trong một ngày mà chân tay đứt đoạn.

Theo như dự đoán của Dương Quân, lẽ ra khi Mã Trạch hay tin, anh ta sẽ lập tức đứng dậy đi cùng với một nhóm Hắc Long Hội lao đến cổng trường Đại học Giang Nam chặn Lục Vân lại.

Thế nhưng lần này Mã Trạch lại không làm gì cả.

Thậm chí còn có chút do dự.

Đương nhiên là Dương Quân không hề biết rằng Mã Trạch đã từ bỏ Thẩm Tĩnh Nghi từ lâu. Vì dù sao cũng là do Thẩm Tĩnh Nghi mà anh ta đã động đến một người vô cùng đáng sợ khiến cho ba anh ta mất đi một cánh tay.

Anh ta làm gì còn cái gan đi khiêu khích Thẩm Tĩnh Nghi nữa chứ.

Lý do tại sao Mã Trạch lại nói với Dương Quân rằng anh ta làm rất tốt là vì Mã Trạch có ý tưởng khác.

Mặc dù anh ta không còn tơ tưởng đến Thẩm Tĩnh Nghi nữa nhưng ba anh ta, Mã Tam gia đã nói rằng nếu như sau này còn gặp lại tu luyện giả đó nữa thì phải tôn trọng hắn. Cho dù có phải làm một con chó bên cạnh hắn thì cũng là một niềm vinh dự.

Hơn nữa, Thẩm Tĩnh Nghi lại còn rất thân thiết với tu luyện giả đó nữa.

Hôm nay, lại có một người đàn ông không biết sống chết tới gần Thẩm Tĩnh Nghi. Điều đó cũng có nghĩa là đào góc tường của tu luyện giả kia. Nếu như đem tin tức này báo cáo cho tu luyện giả kia thì cũng tính là một thành tựu lớn.

Tu luyện giả đó chính là Lục Vân.



Vì thế, Mã Trạch vội vã quay lại để thảo luận vấn đề này với ba mình là Mã Tam gia.

Sau khi nghe xong, Mã Tam gia cũng nghĩ rằng đây là một cơ hội.

Ông ta đã muốn trở thành một con chó của Lục Vân từ lâu rồi. Cho nên ông ta đã vất vả đi tìm thông tin liên lạc của Lục Vân và gọi điện thoại cho hắn: “Tiền bối, là tôi, Tiểu Mã đây.”

Ông ta không dám xưng mình là Mã Tam gia trước mặt Lục Vân mà chỉ dám xưng là Tiểu Mã.

“Mã Tam gia?”

Lục Vân sửng sốt một hồi, sau đó nói với giọng điệu kỳ lạ: “Tại sao ông lại có số của tôi?”

“Tôi xin số từ Triệu Lôi. Xin lỗi vì đã gọi điện thoại cho tiền bối đột ngột như thế này.” Mã Tam gia cung kính nói.

“Có gì nói đi!”

“Tiền bối à, chuyện là như vậy. Hôm nay tôi ngoài ý muốn phát hiện ra được một chuyện đó chính là có một tên không có mắt dám lại gần người phụ nữ của tiền bối.”

“Người phụ nữ của tôi?”

Lục Vân tự hỏi, chẳng lẽ có con ruồi nào dám le ve xung quanh các chị gái?

Thấy hắn nghi ngờ, Mã Tam gia cho rằng Lục Vân có quá nhiều phụ nữ nên nhất thời không biết đó là ai, ông ta lập tức nói: “Đó là con gái của Thẩm gia, Thẩm Tĩnh Nghi.”

“Thẩm Tĩnh Nghi?”

Lục Vân liếc nhìn cô gái bên cạnh với vẻ kỳ quái, hắn lập tức hiểu được chuyện gì đang xảy ra nên lập tức giả vờ cả giận nói: “Ai? Rốt cuộc là thứ mù quáng nào dám đánh chủ ý lên người phụ nữ của tôi?”

“Nghe nói là giảng viên mới đến Đại học Giang Nam.”

“Thật là to gan. Đáng tiếc là hiện giờ tôi đang không ở tỉnh. Mau đánh cho tên đó một trận nhừ tử để hắn ta biết thế nào là lợi hại.”

“Được! Tiền bối cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ khiến tiền bối hài lòng.”

Mã Tam gia cúp điện thoại với nụ cười hạnh phúc trên môi.



Ha ha, đây là cơ hội tốt để bày tỏ lòng thành với Lục tiền bối. Mình nhất định phải đích thân đánh cái thứ thiển cận đó một trận mới được.

Mã Tam gia rất hào hứng và đích thân chuẩn bị ra ngoài.

Tất nhiên là Dương Quân chịu trách nhiệm dẫn đường.

Lúc đầu khi Dương Quân nói tin tức với Mã Trạch thì thấy anh ta không có phản ứng lớn nào nên Dương Quân cứ tưởng mình không thể dạy cho Lục Vân một bài học. Làm sao anh ta biết được đích thân Mã Tam gia ra mặt.

Mã Tam gia là người như thế nào chứ?

Vua của thế lực ngầm ở Giang Nam là một võ tu giả!

“Hừ, thằng nhãi, đừng trách tao độc ác. Muốn trách cũng chỉ có thể trách mày không có mắt, dám động đến người đáng sợ như vậy. Ha ha, với chuyện mình làm ngày hôm nay, chắc chắn Mã thiếu gia sẽ cho rằng mình là người có trình độ, tiền đồ của mình chắc chắn sẽ rộng mở.”

Tâm trạng của Dương Quân có thể nói là giống với Mã Tam gia. Ngoại trừ việc anh ta muốn thể hiện trước mặt Mã Trạch còn Mã Tam gia thì lại muốn thể hiện trước mặt Lục Vân.

Bên này, sắc mặt Thẩm Tĩnh Nghi đỏ bừng nhưng trong mắt lại lộ ra ý cười.

Bạn trai tương lai của mình thật thú vị, để người khác đến đánh. Sau này ở bên cạnh một người như vậy có lẽ sẽ không bao nhàm chán đâu nhỉ?

Khi Lục Vân đang nghe điện thoại, Thẩm Tĩnh Nghi đang đứng bên cạnh nhưng cô ta không phát ra âm thanh.

Tất nhiên là cô ta nghe rõ nội dung cuộc điện thoại. Đặc biệt là câu nói ‘tên nào có mắt như mù, dám đánh chủ ý lên người phụ nữ của tôi’ của Lục Vân khiến cho Thẩm Tĩnh Nghi rất vui lòng. Cô ta thực sự hy vọng những gì Lục Vân nói là sự thật.

Càng nghĩ lại càng thấy vui, càng nghĩ lại càng thấy đỏ mặt, đôi chân dài miên man mềm nhũn!

Thẩm Tĩnh Nghi nắm lấy cánh tay Lục Vân và nói với khuôn mặt đỏ bừng: “Nếu như anh muốn diễn thì cần phải đóng vai thực tế một chút!”

Lục Vân nhìn cô ta đầy ẩn ý, nhếch mép cười nói: “Còn tôi thì đang nghĩ cô nhân cơ hội diễn xuất mà muốn thành thật đúng không?”

Mặt của Thẩm Tĩnh Nghi lại càng đỏ hơn. Sau khi bị Lục Vân nói trúng, cô ta vô cùng thẹn thùng. Ngay khi cô ta định buông tay ra, đột nhiên cô ta cảm thấy có một bàn tay ấm áp đặt lên tay mình.



“Như cô đã nói, muốn diễn như thật thì cần phải hành động thực tế.”

Mặt của Thẩm Tĩnh Nghi đỏ như sắp nhỏ máu tới nơi rồi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện