Thẩm Tĩnh Nghi tắm rửa xong thì mặc một bộ váy ngủ mỏng manh mát lạnh, dáng người rất tuyệt, chiều cao hơn 1 mét 7, đôi chân dài trắng nõn láng mịn, bởi vì vừa đi ra từ phòng tắm nên trên đôi chân ấy còn có hơi nước mờ mịt bốc lên.
Lờ mờ mà cực kỳ mê người, có thể nói là làm Lục Vân nhìn đến no mắt.
Chỉ nghe Thẩm Tĩnh Nghi nói: “Cha, chúng ta làm như vậy có đê tiện quá không, lỡ Lục Vân tỉnh lại cảm thấy chúng ta đang tính kế anh ấy thì không vui làm sao đây?"
"Cái gì mà tính kế, rõ ràng là Lục thần y tự uống say, mơ màng hồ đồ chạy vào phòng con mà." Thẩm Kim Hoa sửa đúng lại.
Thẩm Tĩnh Nghi lập tức không nói gì nữa.
Hai cha con loay hoay một hồi, cuối cùng cũng lôi Lục Vân tới phòng.
Lục Vân không cần nhìn cũng biết đây tuyệt đối là phòng của Thẩm Tĩnh Nghi, bởi vì hắn vừa vào cửa đã ngửi thấy mùi hương con gái thấm vào ruột gan.
Thẩm Kim Hoa nói: “Khà khà, con gái, kế tiếp giao cho con."
Nói xong ông ta lập tức rời khỏi phòng, đóng chặt cửa lại, nhìn như đầu trộm đuôi cướp.
Lục Vân nhắm mắt nằm trên giường, cười lạnh trong lòng, Thẩm Tĩnh Nghi, xem cô làm như thế nào.
Một phút trôi qua, không có động tĩnh.
Hai phút trôi qua, vẫn không có động tĩnh.
Ba phút trôi qua.
Lục Vân sốt ruột, cô mau ra tay đi chứ, như vậy làm tôi rất dày vò có biết không?
Lại trôi qua một phút, Lục Vân muốn mở mắt trộm ngắm một cái, rốt cuộc cũng nghe thấy Thẩm Tĩnh Nghi nói: “Lục Vân, thật ra em không muốn dùng cách này để có được anh, nhưng những cô gái bên cạnh anh thật sự quá ưu tú, em sợ."
Cô sợ thì mau cởi đi chứ!
Lục Vân hận không thể nhảy dựng lên lột đồ Thẩm Tĩnh Nghi ra, sốt ruột chết người ta mà.
Rốt cuộc Lục Vân nghe thấy một loạt tiếng sột sột soạt soạt, hắn lén hí mắt ra xem thì chỉ thấy Thẩm Tĩnh Nghi đang đưa lưng về phía mình, váy ngủ trên người đã được cởi ra.
Mái tóc dài đen nhánh như thác nước xỏa trên đôi vai ngọc, tấm lưng tinh tế thon thả có da thịt bóng loáng tinh tế, dưới eo liễu là đồi núi tròn trịa.
Lục Vân nuốt nuốt nước miếng, đã chuẩn bị sẵn sàng khi Thẩm Tĩnh Nghi cho gậy vào động thì sẽ nhảy dựng lên vạch trần cô.
Nhưng Thẩm Tĩnh Nghi lại không làm như vậy.
Sau khi cởi váy ngủ ra, cô ngơ người một hồi rồi lại mặc vào, nhẹ giọng nói bên tai Lục Vân: “Em hy vọng sẽ trở thành bạn gái của anh trước, sau đó chúng ta lại làm chuyện này, mà không phải sử dụng thủ đoạn để ép anh chịu trách nhiệm."
Nói xong thì cô ôm Lục Vân đi ngủ.
Lục Vân nhịn không được cảm thán trong lòng, cô gái này vẫn rất lương thiện!
Một đêm trôi qua, chẳng có chuyện gì xảy ra.
Ngày hôm sau, ánh mắt Thẩm Kim Hoa nhìn Lục Vân đã thay đổi, trở nên rất mờ ám
Trong mắt ông ta, con gái mình nhất định đã làm tới bước kia với Lục Vân, bởi vì không có người đàn ông nào chịu được dụ dỗ dưới tình huống như vậy.
Nhưng Thẩm Tĩnh Nghi lại nói với ông ta rằng, đêm qua Lục Vân uống quá say, căn bản không có năng lực kia, cho nên không xảy ra chuyện gì cả.
Nói cách khác chính là, không đưa vào được.
Đương nhiên đây chỉ là lý do thoái thác của Thẩm Tĩnh Nghi, Thẩm Kim Hoa nghe xong thì kêu to đáng tiếc, vốn dĩ có thể mượn cơ hội này khoe khoang thành quả với người đàn bà nói không giữ lời Khương Lam kia, hiện tại xem ra chỉ có thể nhịn một chút.
Thẩm Kim Hoa lo lắng con gái mình tủi thân, còn an ủi cô rằng: “Không sao, về sau có rất nhiều cơ hội, may mà cha đã có làm phương án hai, cha đã thuê một căn phòng ở chung cư Liễu Giang cho Lục thần y, về sau hai người ở kế bên nhau, sẽ có rất nhiều cơ hội."
Thẩm Tĩnh Nghi yên lặng gật đầu.
….
Hôm nay là chủ nhật, cách khoá học đầu tiên của Lục Vân còn hai ngày, cho nên hắn cưỡi xe đạp về Giang Thành trước một chuyến, ai ngờ vừa đến đã bị Liễu Yên Nhi bắt lại.
Cái mũi của Liễu Yên Nhi nhạy như con cẩu, bắt lấy Lục Vân ép hỏi: “Đêm qua vì sao em không trở về?"
Lục Vân chột dạ nói: “Không phải đưa chị tư đi sân bay sao, đưa xong thì đi dạo ở tỉnh thành, đột nhiên thấy mệt nên tìm nơi nghỉ ngơi một chút."
"Vậy em nói cho chị biết sao trên người em lại có mùi phụ nữ?"
Lại tới nữa!
Lục Vân nói: “Là chị tư."
"Nói dối, nếu em còn không thành thật khai báo thì chị sẽ nói chuyện này cho chị cả, để chị cả đến dạy dỗ em." Liễu Yên Nhi uy hiếp.
"Được rồi được rồi, chị Yên Nhi quá lợi hại, chuyện gì cũng không thể gạt được chị."
Lục Vân bất đắc dĩ, đành phải kể lại chuyện xảy ra đêm qua ở Thẩm gia, trong lòng cảm thán, chị Yên Nhi thật là chướng ngại vật trên con đường tán gái của mình, lỡ sau này em không tìm thấy bạn gái thì chị có chịu trách nhiệm không?
"Phụt…" Nghe Lục Vân miêu tả xong, Liễu Yên Nhi không những không tức giận, ngược còn cười khúc khích và nói: “Tiểu Lục Vân, chị phát hiện em chẳng menly chút nào cả, tới mức đó rồi mà còn có thể nhịn xuống, hơn nữa nếu em không chuẩn bị làm như vậy thì vì sao lại cố ý chơi xấu, giả say nhìn hết thân thể của con gái nhà người ta?"
Liễu Yên Nhi nghĩ lại những chuyện mình và Lục Vân từng trải qua, đột nhiên sinh ra chút đồng cảm với Thẩm Tĩnh Nghi.
Lục Vân cực kỳ buồn bực, còn không phải do Vô Danh Thần Công làm hại, nếu không ăn được thì em nhìn một chút không được sao?
Liễu Yên Nhi cười xong thì cảm thấy không thể vui vẻ một mình được, vì thế nói: “Chuyện thú vị thì đương nhiên không thể để một mình chị vui thôi, chị sẽ đi tìm chị cả, để chị ấy cùng vui luôn."
Nói xong, cô chuẩn bị đi tìm Diệp Khuynh Thành.
Lục Vân lập tức sốt ruột, nếu chị Khuynh Thành biết chuyện này thì phỏng chừng không phải đơn giản là cùng vui, mà là muốn nhéo đứt luôn lỗ tai hắn!
"Chị Yên Nhi, người chị tốt của em ơi, chị tạm tha cho em đi!"
"Không được không được, chỉ phải đi nói cho chị cả, để chị ấy trị em, tránh sau này em đi gây tai hoạ cho con gái người ta."
Lục Vân lập tức cảm giác càng vô tội, sao lại thành em gây tai họa cho con gái người ta, rõ ràng em mới là người bị hại, đêm qua Vô Danh Thần Công em tu luyện nhiều năm suýt đã bị phá công.
"Chị Yên Nhi, em giúp chị tu luyện!" Lục Vân đành dùng đòn sát thủ.
Liễu Yên Nhi quả nhiên dừng bước, khóe miệng đỏ tươi quyến rũ hiện ra một nụ cười đắc ý, cô nói: “Em nói sớm một chút không phải được rồi sao, mau mau mau, chúng ta lên giường đi, đã chờ không kịp rồi."
Cô vừa chạy vừa tự cởi quần áo, thật sự quá tự giác.
Vì thế nửa giờ sau, Lục Vân lại nâng mông Liễu Yên Nhi vọt vào phòng tắm.
Cái di chứng đáng chết này!
Lờ mờ mà cực kỳ mê người, có thể nói là làm Lục Vân nhìn đến no mắt.
Chỉ nghe Thẩm Tĩnh Nghi nói: “Cha, chúng ta làm như vậy có đê tiện quá không, lỡ Lục Vân tỉnh lại cảm thấy chúng ta đang tính kế anh ấy thì không vui làm sao đây?"
"Cái gì mà tính kế, rõ ràng là Lục thần y tự uống say, mơ màng hồ đồ chạy vào phòng con mà." Thẩm Kim Hoa sửa đúng lại.
Thẩm Tĩnh Nghi lập tức không nói gì nữa.
Hai cha con loay hoay một hồi, cuối cùng cũng lôi Lục Vân tới phòng.
Lục Vân không cần nhìn cũng biết đây tuyệt đối là phòng của Thẩm Tĩnh Nghi, bởi vì hắn vừa vào cửa đã ngửi thấy mùi hương con gái thấm vào ruột gan.
Thẩm Kim Hoa nói: “Khà khà, con gái, kế tiếp giao cho con."
Nói xong ông ta lập tức rời khỏi phòng, đóng chặt cửa lại, nhìn như đầu trộm đuôi cướp.
Lục Vân nhắm mắt nằm trên giường, cười lạnh trong lòng, Thẩm Tĩnh Nghi, xem cô làm như thế nào.
Một phút trôi qua, không có động tĩnh.
Hai phút trôi qua, vẫn không có động tĩnh.
Ba phút trôi qua.
Lục Vân sốt ruột, cô mau ra tay đi chứ, như vậy làm tôi rất dày vò có biết không?
Lại trôi qua một phút, Lục Vân muốn mở mắt trộm ngắm một cái, rốt cuộc cũng nghe thấy Thẩm Tĩnh Nghi nói: “Lục Vân, thật ra em không muốn dùng cách này để có được anh, nhưng những cô gái bên cạnh anh thật sự quá ưu tú, em sợ."
Cô sợ thì mau cởi đi chứ!
Lục Vân hận không thể nhảy dựng lên lột đồ Thẩm Tĩnh Nghi ra, sốt ruột chết người ta mà.
Rốt cuộc Lục Vân nghe thấy một loạt tiếng sột sột soạt soạt, hắn lén hí mắt ra xem thì chỉ thấy Thẩm Tĩnh Nghi đang đưa lưng về phía mình, váy ngủ trên người đã được cởi ra.
Mái tóc dài đen nhánh như thác nước xỏa trên đôi vai ngọc, tấm lưng tinh tế thon thả có da thịt bóng loáng tinh tế, dưới eo liễu là đồi núi tròn trịa.
Lục Vân nuốt nuốt nước miếng, đã chuẩn bị sẵn sàng khi Thẩm Tĩnh Nghi cho gậy vào động thì sẽ nhảy dựng lên vạch trần cô.
Nhưng Thẩm Tĩnh Nghi lại không làm như vậy.
Sau khi cởi váy ngủ ra, cô ngơ người một hồi rồi lại mặc vào, nhẹ giọng nói bên tai Lục Vân: “Em hy vọng sẽ trở thành bạn gái của anh trước, sau đó chúng ta lại làm chuyện này, mà không phải sử dụng thủ đoạn để ép anh chịu trách nhiệm."
Nói xong thì cô ôm Lục Vân đi ngủ.
Lục Vân nhịn không được cảm thán trong lòng, cô gái này vẫn rất lương thiện!
Một đêm trôi qua, chẳng có chuyện gì xảy ra.
Ngày hôm sau, ánh mắt Thẩm Kim Hoa nhìn Lục Vân đã thay đổi, trở nên rất mờ ám
Trong mắt ông ta, con gái mình nhất định đã làm tới bước kia với Lục Vân, bởi vì không có người đàn ông nào chịu được dụ dỗ dưới tình huống như vậy.
Nhưng Thẩm Tĩnh Nghi lại nói với ông ta rằng, đêm qua Lục Vân uống quá say, căn bản không có năng lực kia, cho nên không xảy ra chuyện gì cả.
Nói cách khác chính là, không đưa vào được.
Đương nhiên đây chỉ là lý do thoái thác của Thẩm Tĩnh Nghi, Thẩm Kim Hoa nghe xong thì kêu to đáng tiếc, vốn dĩ có thể mượn cơ hội này khoe khoang thành quả với người đàn bà nói không giữ lời Khương Lam kia, hiện tại xem ra chỉ có thể nhịn một chút.
Thẩm Kim Hoa lo lắng con gái mình tủi thân, còn an ủi cô rằng: “Không sao, về sau có rất nhiều cơ hội, may mà cha đã có làm phương án hai, cha đã thuê một căn phòng ở chung cư Liễu Giang cho Lục thần y, về sau hai người ở kế bên nhau, sẽ có rất nhiều cơ hội."
Thẩm Tĩnh Nghi yên lặng gật đầu.
….
Hôm nay là chủ nhật, cách khoá học đầu tiên của Lục Vân còn hai ngày, cho nên hắn cưỡi xe đạp về Giang Thành trước một chuyến, ai ngờ vừa đến đã bị Liễu Yên Nhi bắt lại.
Cái mũi của Liễu Yên Nhi nhạy như con cẩu, bắt lấy Lục Vân ép hỏi: “Đêm qua vì sao em không trở về?"
Lục Vân chột dạ nói: “Không phải đưa chị tư đi sân bay sao, đưa xong thì đi dạo ở tỉnh thành, đột nhiên thấy mệt nên tìm nơi nghỉ ngơi một chút."
"Vậy em nói cho chị biết sao trên người em lại có mùi phụ nữ?"
Lại tới nữa!
Lục Vân nói: “Là chị tư."
"Nói dối, nếu em còn không thành thật khai báo thì chị sẽ nói chuyện này cho chị cả, để chị cả đến dạy dỗ em." Liễu Yên Nhi uy hiếp.
"Được rồi được rồi, chị Yên Nhi quá lợi hại, chuyện gì cũng không thể gạt được chị."
Lục Vân bất đắc dĩ, đành phải kể lại chuyện xảy ra đêm qua ở Thẩm gia, trong lòng cảm thán, chị Yên Nhi thật là chướng ngại vật trên con đường tán gái của mình, lỡ sau này em không tìm thấy bạn gái thì chị có chịu trách nhiệm không?
"Phụt…" Nghe Lục Vân miêu tả xong, Liễu Yên Nhi không những không tức giận, ngược còn cười khúc khích và nói: “Tiểu Lục Vân, chị phát hiện em chẳng menly chút nào cả, tới mức đó rồi mà còn có thể nhịn xuống, hơn nữa nếu em không chuẩn bị làm như vậy thì vì sao lại cố ý chơi xấu, giả say nhìn hết thân thể của con gái nhà người ta?"
Liễu Yên Nhi nghĩ lại những chuyện mình và Lục Vân từng trải qua, đột nhiên sinh ra chút đồng cảm với Thẩm Tĩnh Nghi.
Lục Vân cực kỳ buồn bực, còn không phải do Vô Danh Thần Công làm hại, nếu không ăn được thì em nhìn một chút không được sao?
Liễu Yên Nhi cười xong thì cảm thấy không thể vui vẻ một mình được, vì thế nói: “Chuyện thú vị thì đương nhiên không thể để một mình chị vui thôi, chị sẽ đi tìm chị cả, để chị ấy cùng vui luôn."
Nói xong, cô chuẩn bị đi tìm Diệp Khuynh Thành.
Lục Vân lập tức sốt ruột, nếu chị Khuynh Thành biết chuyện này thì phỏng chừng không phải đơn giản là cùng vui, mà là muốn nhéo đứt luôn lỗ tai hắn!
"Chị Yên Nhi, người chị tốt của em ơi, chị tạm tha cho em đi!"
"Không được không được, chỉ phải đi nói cho chị cả, để chị ấy trị em, tránh sau này em đi gây tai hoạ cho con gái người ta."
Lục Vân lập tức cảm giác càng vô tội, sao lại thành em gây tai họa cho con gái người ta, rõ ràng em mới là người bị hại, đêm qua Vô Danh Thần Công em tu luyện nhiều năm suýt đã bị phá công.
"Chị Yên Nhi, em giúp chị tu luyện!" Lục Vân đành dùng đòn sát thủ.
Liễu Yên Nhi quả nhiên dừng bước, khóe miệng đỏ tươi quyến rũ hiện ra một nụ cười đắc ý, cô nói: “Em nói sớm một chút không phải được rồi sao, mau mau mau, chúng ta lên giường đi, đã chờ không kịp rồi."
Cô vừa chạy vừa tự cởi quần áo, thật sự quá tự giác.
Vì thế nửa giờ sau, Lục Vân lại nâng mông Liễu Yên Nhi vọt vào phòng tắm.
Cái di chứng đáng chết này!
Danh sách chương