Diệp Khuynh Thành và Trương Bình tiếp tục trò chuyện thêm một lúc trong phòng khách.
Một trong những chủ đề mà họ đang trò chuyện là về bạn trai cũ của Trương Bình thời đại học. Thậm chí, Trương Bình và người bạn trai đó còn quyết định sẽ kết hôn sau khi tốt nghiệp.
Diệp Khuynh Thành hỏi cô tại sao sau đó hai người lại chia tay.
Trương Bình ấp úng một lúc lâu nhưng cuối cùng cô chỉ thở dài mà không nói gì thêm.
Dĩ nhiên Diệp Khuynh Thành không hề để trong lòng vì cô hỏi tới chủ đề này hoàn toàn chỉ đơn giản là muốn trò chuyện. Thấy Trương Bình không muốn nói về chủ đề này, cô cũng không muốn hỏi thêm nữa.
Sau khi cuộc trò chuyện kết thúc, Trương Bình đứng dậy rời đi. Trước khi rời đi, cô còn nhìn Lục Vân thêm một chút. Ánh nhìn đó như thể muốn ăn thịt Lục Vân ngay tức khắc.
Lục Vân rùng mình.
Sau khi Trương Bình rời đi, Lục Vân hỏi: “Chị Khuynh Thành, cô ấy tới đây có việc gì ạ?”
Diệp Khuynh Thành nhổ nước bọt: “Sao nào, chính em ăn mặc không tử tế lại còn trách người khác nhìn em?”
Lục Vân cười lúng túng, hắn biết rằng chị Khuynh Thành đang hiểu lầm mình.
Một lúc sau, Diệp Khuynh Thành giải thích: “Chồng của chị Bình là ông chủ của một công ty niêm yết ở tỉnh. Hai bên cũng có chút giao tình nên chị Bình đã chủ động tới tìm chị và nói rằng chị ấy có thể giúp chị thành lập một văn phòng, muốn chị tới gặp ông chủ của tập đoàn Kim thị.”
“Thì ra là vậy.”
Lục Vân gật đầu nhưng hắn vẫn không nói ra cảm xúc thật của mình. Có lẽ Trương Bình đó không có ý tốt.
Một đêm trôi qua.
Ngày hôm sau, Lục Vân đến Hạnh Lâm đường và nói chuyện với Dư Hồng Văn: “Ông Dư, việc luyện tập Cửu Chuyển Hồi Dương Châm sao rồi?”
Dư Hồng Văn đứng dậy cung kính nói: “Báo cáo thầy, tôi luyện sắp xong rồi. Chỉ cần khoảng 1 tuần nữa là tôi có thể nắm vững mọi thứ.”
“Ừm, không tồi. Sau khi ông học xong Cửu Chuyển Hồi Dương Châm, tôi sẽ dạy ông Quỷ Môn Thất Khấu Thứ.”
Thân thể của Dư Hồng Văn khẽ run lên: “Cảm ơn thầy!”
Cách xưng hô giữa hai người khá thú vị. Lục Vân gọi Dư Hồng Văn là ông Dư còn Dư Hồng Văn lại gọi hắn là thầy, cả hai đều có ý kiến riêng.
“Ông Dư, đã lâu không gặp!”
Lúc này, có một người đàn ông trung niên với mái tóc xoăn đột nhiên xuất hiện ở ngoài cửa và mỉm cười chào hỏi Dư Hồng Văn.
Dư Hồng Văn cũng nhiệt tình chào lại: “Hóa ra là ông Thẩm, mời ông vào.”
Người này tên là Thẩm Kim Hoa, là người của Thẩm gia ở Giang Nam. Ông ta có mối quan hệ rất tốt với Dư Hồng Văn.
“Ông Dư, không phải là ông đã nghỉ hưu lâu rồi sao? Sao ông lại tới đây?” Thẩm Kim Hoa hỏi.
“Ha ha, tất cả đều là yêu cầu của thầy. Tuy nhiên sau khi tới đây và nhận được sự tư vấn, tôi đã nhận ra rằng việc chữa bệnh cho mọi người thật sự rất thú vị. Hơn nữa, cứ ở nhà cả ngày mãi, xương cốt của tôi đã sắp gỉ tới nơi rồi.”
Thầy?
Thẩm Kim Hoa suy nghĩ một chút và cho rằng chắc hẳn thầy của ông Dư cũng là một vị tiền bối đáng kính!
Không hỏi sâu thêm nữa, Thẩm Kim Hoa nói: “Ông Dư, thật ra hôm nay tôi tới đây chủ yếu là vì tôi có bệnh. Tôi muốn nhờ ông xem qua một chút.”
“Ồ, vậy ông hãy kể cho tôi các triệu chứng của ông đi.”
“Chỉ là việc đi tiểu của tôi không được tốt lắm, mỗi lần đi tiểu đều rất ít và có màu hơi vàng.” Thẩm Kim Hoa nói.
“Khi ông đi tiểu có thấy đau không?” Trong khi bắt mạch cho Thẩm Kim Hoa, ông hỏi thêm.
“Không đau.”
“Ông còn cảm thấy khó chịu ở chỗ nào nữa không?”
Thẩm Kim Hoa suy nghĩ một chút rồi nói: “Bụng dưới của tôi có hơi chướng, ngoài ra không còn gì khác.”
Dư Hồng Văn gật đầu nói: “Ông mắc chứng thấp nhiệt*, thông khí bàng quang kém cho nên ông bị đầy bụng, tiểu tiện khó khăn. Thật ra đây cũng không phải vấn đề gì lớn, tôi sẽ kê cho ông bài thuốc bát chính tán*, ông chỉ cần uống nó là được.”
* Chứng thấp nhiệt ở người cao tuổi thường phát sinh về mùa hạ, mùa thu. Theo Đông y: “Khi mắc chứng thấp nhiệt thì các khớp tay chân đau, vai lưng nặng nề, khi thấp nhiệt dồn xuống chân thì phù nề”.
* Bát chính tán: bài thuốc điều trị thanh nhiệt lợi thấp thông lâm (sỏi thận, đái dắt)
“Cảm ơn ông Dư.”
Dư Hồng Văn viết lưu loát đơn thuốc. Đúng lúc này, Lục Vân vừa mới châm cứu xong cho một bệnh nhân. Khi hắn bước đến và xem đơn thuốc, hắn đề nghị thêm: “Ông có thêm hai vị thuốc bổ phổi vào đơn thuốc như cây cát cánh và hạnh nhân.”
Thẩm Kinh Hoa lập tức hét lên đầy tức giận: “Tên học việc từ đâu chui ra, cậu biết gì mà nói. Cậu không thấy ông Dư đang ngồi kê đơn thuốc ở đây sao, làm gì đến lượt cậu đứng đây chỉ trỏ?”
Khi ông ta vừa dứt lời, những bệnh nhân xung quanh đều có biểu hiện khác thường.
Mặt của Dư Hồng Văn cũng tối sầm lại, ông nói: “Ông Thẩm, mong ông đừng vô lễ với thầy của tôi!”
“Thầy của ông?”
Thẩm Kim Hoa sững sờ, nhất thời không quay đầu lại.
Những bệnh nhân xung quanh cười nói: “Sao ông lại dám nói rằng Lục thần y chỉ là một tên học việc. Thưa ông, ông có phải là một tên hề được mời đến để diễn trò không đấy?”
“Ha ha. chắc chắn ông ta từ nơi khác tới. Ở Giang Thành này, có ai mà không biết Lục thần y của chúng ta là thầy của ông Dư. Có thể nhận được lời khuyên của Lục thần y thì ông nên vui mới phải chứ!”
“ Đúng thế, bình thường chúng ta muốn gặp mặt Lục thần y cũng không được. Mãi cho đến hôm nay Lục thần y mới tới đây được 1 lần mà ông lại bảo người ta là tên học việc, đúng là nực cười.”
Nghe thấy những lời chế giễu của những bệnh nhân xung quanh mình, Thẩm Kim Hoa hoàn toàn choáng váng.
Lục thần y?
Thầy của ông Dư?
Chính là cậu ta?
Thẩm Kim Hoa không thể tin nổi.
Ông ta cứ tưởng thầy của Dư Hồng Văn là một ông cụ đức cao vọng trọng, thật không ngờ người đó lại còn trẻ như vậy!
Nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Dư Hồng Văn, Thẩm Kim Hoa biết đây nhất định không phải là nói đùa. Ông ta vội vàng đứng dậy nói: “Lục thần y, tôi xin lỗi. Vì vừa rồi không biết thân phận của cậu nên tôi đã vô tình xúc phạm đến cậu.”
Lục Vân khoát tay nói: “Không sao đâu, người không biết không có tội.”
Lúc này, Thẩm Kim Hoa mới thở phào nhẹ nhõm.
Dư Hồng Văn nghiêm túc hỏi: “Thưa thầy, vừa rồi thầy bảo tôi cho thêm vị thuốc bổ phổi vào bát chính tán. Thầy có thể giải thích thêm được không?”
Lục Vân gật đầu: “Cái này gọi là nhấc mở nắp*”
*Nhấc mở nắp là một trong những nguyên tắc chữa bệnh. Nó đề cập đến một phép ẩn dụ để thúc đẩy đi tiểu bằng cách khuếch đại hoặc nâng phổi
“Nhấc mở nắp?”
“Đúng!”
Lục Vân giải thích: “Cơ thể con người chúng ta giống như một ấm trà. Nếu như chúng ta hơi nghiêng ấm thì sẽ rót được trà ra. Nhưng nếu như chúng ta muốn rót trà ra nhanh hơn thì chúng ta chỉ cần nhấc nắp lên.”
“Tôi hiểu rồi!”
Dư Hồng Văn vỗ trán nói: “Phổi nằm ở vị trí cao nhất trong các cơ quan nội tạng, cũng giống như nắp ấm trà. Sau khi sử dụng vị thuốc bổ phổi cũng tương đương với việc mở nắp ấm trà, tác dụng lợi tiểu tự nhiên sẽ mạnh hơn.”
Một trong những chủ đề mà họ đang trò chuyện là về bạn trai cũ của Trương Bình thời đại học. Thậm chí, Trương Bình và người bạn trai đó còn quyết định sẽ kết hôn sau khi tốt nghiệp.
Diệp Khuynh Thành hỏi cô tại sao sau đó hai người lại chia tay.
Trương Bình ấp úng một lúc lâu nhưng cuối cùng cô chỉ thở dài mà không nói gì thêm.
Dĩ nhiên Diệp Khuynh Thành không hề để trong lòng vì cô hỏi tới chủ đề này hoàn toàn chỉ đơn giản là muốn trò chuyện. Thấy Trương Bình không muốn nói về chủ đề này, cô cũng không muốn hỏi thêm nữa.
Sau khi cuộc trò chuyện kết thúc, Trương Bình đứng dậy rời đi. Trước khi rời đi, cô còn nhìn Lục Vân thêm một chút. Ánh nhìn đó như thể muốn ăn thịt Lục Vân ngay tức khắc.
Lục Vân rùng mình.
Sau khi Trương Bình rời đi, Lục Vân hỏi: “Chị Khuynh Thành, cô ấy tới đây có việc gì ạ?”
Diệp Khuynh Thành nhổ nước bọt: “Sao nào, chính em ăn mặc không tử tế lại còn trách người khác nhìn em?”
Lục Vân cười lúng túng, hắn biết rằng chị Khuynh Thành đang hiểu lầm mình.
Một lúc sau, Diệp Khuynh Thành giải thích: “Chồng của chị Bình là ông chủ của một công ty niêm yết ở tỉnh. Hai bên cũng có chút giao tình nên chị Bình đã chủ động tới tìm chị và nói rằng chị ấy có thể giúp chị thành lập một văn phòng, muốn chị tới gặp ông chủ của tập đoàn Kim thị.”
“Thì ra là vậy.”
Lục Vân gật đầu nhưng hắn vẫn không nói ra cảm xúc thật của mình. Có lẽ Trương Bình đó không có ý tốt.
Một đêm trôi qua.
Ngày hôm sau, Lục Vân đến Hạnh Lâm đường và nói chuyện với Dư Hồng Văn: “Ông Dư, việc luyện tập Cửu Chuyển Hồi Dương Châm sao rồi?”
Dư Hồng Văn đứng dậy cung kính nói: “Báo cáo thầy, tôi luyện sắp xong rồi. Chỉ cần khoảng 1 tuần nữa là tôi có thể nắm vững mọi thứ.”
“Ừm, không tồi. Sau khi ông học xong Cửu Chuyển Hồi Dương Châm, tôi sẽ dạy ông Quỷ Môn Thất Khấu Thứ.”
Thân thể của Dư Hồng Văn khẽ run lên: “Cảm ơn thầy!”
Cách xưng hô giữa hai người khá thú vị. Lục Vân gọi Dư Hồng Văn là ông Dư còn Dư Hồng Văn lại gọi hắn là thầy, cả hai đều có ý kiến riêng.
“Ông Dư, đã lâu không gặp!”
Lúc này, có một người đàn ông trung niên với mái tóc xoăn đột nhiên xuất hiện ở ngoài cửa và mỉm cười chào hỏi Dư Hồng Văn.
Dư Hồng Văn cũng nhiệt tình chào lại: “Hóa ra là ông Thẩm, mời ông vào.”
Người này tên là Thẩm Kim Hoa, là người của Thẩm gia ở Giang Nam. Ông ta có mối quan hệ rất tốt với Dư Hồng Văn.
“Ông Dư, không phải là ông đã nghỉ hưu lâu rồi sao? Sao ông lại tới đây?” Thẩm Kim Hoa hỏi.
“Ha ha, tất cả đều là yêu cầu của thầy. Tuy nhiên sau khi tới đây và nhận được sự tư vấn, tôi đã nhận ra rằng việc chữa bệnh cho mọi người thật sự rất thú vị. Hơn nữa, cứ ở nhà cả ngày mãi, xương cốt của tôi đã sắp gỉ tới nơi rồi.”
Thầy?
Thẩm Kim Hoa suy nghĩ một chút và cho rằng chắc hẳn thầy của ông Dư cũng là một vị tiền bối đáng kính!
Không hỏi sâu thêm nữa, Thẩm Kim Hoa nói: “Ông Dư, thật ra hôm nay tôi tới đây chủ yếu là vì tôi có bệnh. Tôi muốn nhờ ông xem qua một chút.”
“Ồ, vậy ông hãy kể cho tôi các triệu chứng của ông đi.”
“Chỉ là việc đi tiểu của tôi không được tốt lắm, mỗi lần đi tiểu đều rất ít và có màu hơi vàng.” Thẩm Kim Hoa nói.
“Khi ông đi tiểu có thấy đau không?” Trong khi bắt mạch cho Thẩm Kim Hoa, ông hỏi thêm.
“Không đau.”
“Ông còn cảm thấy khó chịu ở chỗ nào nữa không?”
Thẩm Kim Hoa suy nghĩ một chút rồi nói: “Bụng dưới của tôi có hơi chướng, ngoài ra không còn gì khác.”
Dư Hồng Văn gật đầu nói: “Ông mắc chứng thấp nhiệt*, thông khí bàng quang kém cho nên ông bị đầy bụng, tiểu tiện khó khăn. Thật ra đây cũng không phải vấn đề gì lớn, tôi sẽ kê cho ông bài thuốc bát chính tán*, ông chỉ cần uống nó là được.”
* Chứng thấp nhiệt ở người cao tuổi thường phát sinh về mùa hạ, mùa thu. Theo Đông y: “Khi mắc chứng thấp nhiệt thì các khớp tay chân đau, vai lưng nặng nề, khi thấp nhiệt dồn xuống chân thì phù nề”.
* Bát chính tán: bài thuốc điều trị thanh nhiệt lợi thấp thông lâm (sỏi thận, đái dắt)
“Cảm ơn ông Dư.”
Dư Hồng Văn viết lưu loát đơn thuốc. Đúng lúc này, Lục Vân vừa mới châm cứu xong cho một bệnh nhân. Khi hắn bước đến và xem đơn thuốc, hắn đề nghị thêm: “Ông có thêm hai vị thuốc bổ phổi vào đơn thuốc như cây cát cánh và hạnh nhân.”
Thẩm Kinh Hoa lập tức hét lên đầy tức giận: “Tên học việc từ đâu chui ra, cậu biết gì mà nói. Cậu không thấy ông Dư đang ngồi kê đơn thuốc ở đây sao, làm gì đến lượt cậu đứng đây chỉ trỏ?”
Khi ông ta vừa dứt lời, những bệnh nhân xung quanh đều có biểu hiện khác thường.
Mặt của Dư Hồng Văn cũng tối sầm lại, ông nói: “Ông Thẩm, mong ông đừng vô lễ với thầy của tôi!”
“Thầy của ông?”
Thẩm Kim Hoa sững sờ, nhất thời không quay đầu lại.
Những bệnh nhân xung quanh cười nói: “Sao ông lại dám nói rằng Lục thần y chỉ là một tên học việc. Thưa ông, ông có phải là một tên hề được mời đến để diễn trò không đấy?”
“Ha ha. chắc chắn ông ta từ nơi khác tới. Ở Giang Thành này, có ai mà không biết Lục thần y của chúng ta là thầy của ông Dư. Có thể nhận được lời khuyên của Lục thần y thì ông nên vui mới phải chứ!”
“ Đúng thế, bình thường chúng ta muốn gặp mặt Lục thần y cũng không được. Mãi cho đến hôm nay Lục thần y mới tới đây được 1 lần mà ông lại bảo người ta là tên học việc, đúng là nực cười.”
Nghe thấy những lời chế giễu của những bệnh nhân xung quanh mình, Thẩm Kim Hoa hoàn toàn choáng váng.
Lục thần y?
Thầy của ông Dư?
Chính là cậu ta?
Thẩm Kim Hoa không thể tin nổi.
Ông ta cứ tưởng thầy của Dư Hồng Văn là một ông cụ đức cao vọng trọng, thật không ngờ người đó lại còn trẻ như vậy!
Nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Dư Hồng Văn, Thẩm Kim Hoa biết đây nhất định không phải là nói đùa. Ông ta vội vàng đứng dậy nói: “Lục thần y, tôi xin lỗi. Vì vừa rồi không biết thân phận của cậu nên tôi đã vô tình xúc phạm đến cậu.”
Lục Vân khoát tay nói: “Không sao đâu, người không biết không có tội.”
Lúc này, Thẩm Kim Hoa mới thở phào nhẹ nhõm.
Dư Hồng Văn nghiêm túc hỏi: “Thưa thầy, vừa rồi thầy bảo tôi cho thêm vị thuốc bổ phổi vào bát chính tán. Thầy có thể giải thích thêm được không?”
Lục Vân gật đầu: “Cái này gọi là nhấc mở nắp*”
*Nhấc mở nắp là một trong những nguyên tắc chữa bệnh. Nó đề cập đến một phép ẩn dụ để thúc đẩy đi tiểu bằng cách khuếch đại hoặc nâng phổi
“Nhấc mở nắp?”
“Đúng!”
Lục Vân giải thích: “Cơ thể con người chúng ta giống như một ấm trà. Nếu như chúng ta hơi nghiêng ấm thì sẽ rót được trà ra. Nhưng nếu như chúng ta muốn rót trà ra nhanh hơn thì chúng ta chỉ cần nhấc nắp lên.”
“Tôi hiểu rồi!”
Dư Hồng Văn vỗ trán nói: “Phổi nằm ở vị trí cao nhất trong các cơ quan nội tạng, cũng giống như nắp ấm trà. Sau khi sử dụng vị thuốc bổ phổi cũng tương đương với việc mở nắp ấm trà, tác dụng lợi tiểu tự nhiên sẽ mạnh hơn.”
Danh sách chương