"Oanh——"
Hoàng Mi đại tiên mất cảnh giác, bị một cú đá đạp bay trở lại phòng khách, thảm thiết kêu lên một tiếng, khi nhìn thấy dáng người ở ngoài cửa, ánh mắt của ông ta đột nhiên trợn trừng to lên.
"Là mày!!"
Hoàng Mi đại tiên làm sao có thể quên Lục Vân được chứ.
Lúc đầu trên núi Thiên Đãng ở Giang Thành, chính tên này đã phá hỏng việc tốt của ông ta, thậm chí còn tiêu diệt tên yêu tinh hung hãn của ông ta.
Không ngờ tới.
Hôm nay lại gặp nhau.
Quả nhiên, không phải oan gia thì không gặp nhau!
Hoàng Mi đại tiên sau một hồi hoảng hốt ngắn ngủi, ông ta rất nhanh ổn định lại tinh thần, cười lạnh nói: "Hóa ra là mày đã bố trí cạm bẫy, chỉ là chờ tao cắn câu thôi, thật tốt quá, gậy ông đậy lưng ông?"
"Gậy ông đập lưng ông?"
Lục Vân nhìn ông ta, lập tức cười khẽ một tiếng rồi nói: "Hoàng Mi ác nhân, ông tự cao tự đại quá rồi. Cái này không phải gọi là gậy ông đập lưng ông mà phải gọi là bắt rùa trong hũ!"
"Mày——"
Hoàng Mai đại tiên vô cùng tức giận.
Lời này của Lục Vân không phải có ý là nói ông ta là rùa đen ngu ngốc sao?
"Thằng nhóc thối, tao không rảnh đâu mà tranh luận cùng mày, ha ha, mày cho rằng muốn giữ Hoàng Mi đại tiên tao lại dễ dàng như vậy sao? Nằm mơ đi!"
Hoàng Mi đại tiên cười lạnh hai tiếng, đột nhiên lắc người một cái, trong nháy mắt đã túm lấy cổ của Thẩm Tĩnh Nghi.
"Thẩm Tĩnh Nghi—"
Thẩm Kim Hoa kêu lên một tiếng, vô cùng lo lắng.
Hoàng Mi Đại tiên nhìn Lục Vân cười lạnh một cái rồi nói: "Tránh ra, nếu như mày dám đắc tội đến tao, có tin tao bóp chết nữ nhân này ngay bây giờ không!"
Vốn dĩ ông ta không có ý định giao thủ với Lục Vân.
Bởi vì lần trước ở Thiên Đãng Sơn, ông ta đã thấy được Lục Vân lợi hại như thế nào, cũng biết Lục Vân cũng là một đạo sĩ, hơn nữa đạo hạnh của hắn còn cao hơn ông ta.
Cho nên suy nghĩ lúc này của Hoàng Mi đại tiên là thoát thân trước, mọi chuyện còn lại tính sau. Mà cách tốt nhất để thoát thân là bắt Thẩm Tĩnh Nghi làm con tin, để Lục Vân tự biến thành con rùa đen ngu dốt dính bẫy.
Trên chiếc cổ thon dài trắng muốt của Thẩm Tĩnh Nghi, lập tức xuất hiện năm vết đỏ như máu, do ngón tay của Hoàng Mi đại tiên bấm vào.
Sắc mặt cô ta cũng dần tái nhợt đi.
Thẩm Kim Hoa lo lắng nói: "Hoàng Mi đại tiên, tôi sẽ không truy cứu chuyện đã qua, chỉ cần ông không làm tổn thương con gái tôi là được!"
Hoàng Mi đại tiên hét: "Thật?"
Trong nháy mắt Lục Vân khẽ thở dài, ông ta chỉ là một con sâu con kiến, cũng dám khiêu khích đến sự uy nghiêm của Vân Thiên Thần Quân mình sao. Quả nhiên là…
"Muốn chết!"
Hai chữ vừa hốt ra, đầu óc Hoàng Mi đại tiên lập tức trống rỗng, giống như là bị một cổ lực lượng vô hình nào đó bóp nghẹt lại.
Ngay sau đó.
Đột nhiên, ở giữa hai lông mày của ông ta hiện lên một vòng huyết quang kỳ dị, giống như đóa sen đỏ nở rộ!
Thổ khí sát nhân!
Đây hoàn toàn không phải là sức mạnh mà đạo sĩ có thể sở hữu được, chỉ có võ giả sở hữu!
Hoàng Mi đại tiên chết không nhắm mắt.
Thẩm Tĩnh Nghi vội vàng thoát khỏi vòng tay của Hoàng Mi đại tiên, khuôn mặt xinh đẹp đã tái nhợt, bộ ngực phập phồng dữ dội, mang dáng vẻ sợ hãi tột cùng.
Thẩm Kim Hoa nhìn vết máu trên cổ cô, sợ hãi nói: "Tĩnh Nghi, con có cảm thấy chỗ nào khó chịu không?"
Thẩm Tĩnh Nghi lắc đầu.
Lúc này Thẩm Kim Hoa mới thở phào nhẹ nhõm.
Mà lúc này, Từ Tuệ Linh cũng đã sớm sợ đến choáng váng, bà ta cho rằng Hoàng Mi đại Tiên có công pháp cao thâm, có thể dễ dàng giết chết Lục Vân, nhưng cuối cùng bà ta còn không thấy Lục Vân ra tay như thế nào.
Người thanh niên này thật là đáng sợ!
"Từ Tuệ Linh, nể tình tình nghĩa vợ chồng giữa chúng ta, cho nên tôi tha cái mạng chó của bà, còn bây giờ mau chóng cút khỏi nhà Thẩm gia ngay!" Thẩm Kim Hoa quát lên.
Từ Tuệ Linh không dám ở đây phàn nàn nữa, bà ta vội vàng chạy trốn khỏi Thẩm Gia.
Sau khi xử lý xác của Hoàng Mi đại tiên, Thẩm Kim Hoa trở lại phòng khách, trong lòng vô cùng biết ơn mà nói với Lục Vân: "Lục sư phụ, ngài đã cứu mạng cả gia đình chúng tôi. Tôi đã nghe Tĩnh Nghi nói về chi phí khám bệnh rồi."
Lục Vân yên lặng liếc nhìn Thẩm Cảnh Nghi, thầm nghĩ cô gái này thật biết tự giác, nhưng cho dù cô ta không đề cập đến chi phí khám bệnh, hắn cũng sẽ không thèm quan tâm đến.
Tiền bạc, đối với Vân Thiên Thần Quân mà nói chỉ là một dãy số.
Lý do tại sao hắn nói hắn muốn một nửa tài sản của Thẩm gia, đơn giản chỉ vì Lục Vân thấy khó chịu khi nhìn thấy họ như vậy, nói như thế chỉ để dọa họ.
Lúc này Lục Vân định nói không cần nữa thỉ nghe Thẩm Kim Hoa cung kính nói: "Đừng nói nửa tài sản của Thẩm gia, cho dù ngài muốn mọi thứ của Thẩm gia, tôi cũng nguyện ý dâng tất cả cho Lục thần y."
Vừa rồi Lục Vân đã sử dụng thần thông thật sự rất đáng sợ để giết chết Hoàng Mi đại tiên, làm bây giờ nhớ lại tim Thẩm Kim Hoa vẫn đập thình thịch.
Người như hắn, sẽ thiếu tiền sao?
Chắc chắn không.
Thẩm Kim Hoa vô cùng hiểu điều này nên chủ động dâng mọi thứ của Thẩm gia để thể hiện tấm lòng của mình, ngoài ý định báo đáp Lục Vân ra thì ông vẫn muốn ôm đùi hắn hơn.
Đúng rồi.
Thẩm Kim Hoa chỉ muốn ôm đùi Lục Vân.
"Ông nguyện ý cho tôi tất cả mọi thứ của Thẩm gia sao?"
Lục Vân lộ ra vẻ kỳ quái, liếc nhìn Thẩm Tĩnh Nghi bên cạnh, thầm nghĩ mọi thứ của Thẩm gia đều phải bao gồm cô gái xinh đẹp này sao?
Thẩm Kim Hoa lập tức hiểu ra, cười nói: "Chỉ cần Lục thần y không chán ghét, sau này Tĩnh Nghi có thể làm người hầu cho ngài, Lục thần y có thể tùy ý sai bảo bất cứ lúc nào."
"Cha, cha đang nói cái gì…"
Thẩm Tĩnh Nghi giậm chân, tuy rằng cô ta dùng đôi mắt xinh đẹp nhìn chằm chằm vào Thẩm Kim Hoa, nhưng từ biểu cảm của cô ta có thể nhìn ra, cô ta không phải không thích quyết định của Thẩm Kim Hoa, mà chỉ là có chút ngại ngùng mà thôi.
Lục Vân mỉm cười và nói: "Tôi đánh giá cao lòng tốt của Thẩm tiên sinh, nhưng mà, tôi đã có bảy chị gái xinh đẹp rồi."
Nói xong, hắn đứng dậy và bước ra khỏi phòng khách, đẩy chiếc xe đạp 28 thanh của mình rời đi.
Nhìn theo bóng lưng của hắn, Thẩm Kim Hoa hăng hái nói: "Lục thần y thật sự không biết câu nệ tiểu tiết, với năng lực như vậy, tương lai nhất định sẽ trở thành người phi phàm. Từ giờ trở đi, Thẩm Gia của chúng ta nhất định phải tiếp xúc nhiều hơn với Lục thần y này, phải không Tĩnh Nghi?"
"A? Cha, cha nói đúng!"
Thẩm Tĩnh Nghi đang mãi suy nghĩ về điều gì đó, khi nghe câu hỏi của Thẩm Kim Hoa mới hoàn hồn lại.
Thẩm Kim Hoa giễu cợt nói: "Cảnh Nghi, hình như cha thấy con có chút thất vọng? Chẳng lẽ vừa rồi Lục thần y không chịu nhận con làm người hầu, làm con thất vọng sao?"
"Làm sao có thể, con mới không có......"
Thẩm Tĩnh Nghi là một người kiêu ngạo, làm sao cô ta có thể vì bản thân không được coi là người hầu của Lục Vân mà thất vọng chứ, điều đó thật khiến bản thân mất hết giá trị.
Nhưng khi vừa định biện hộ cho bản thân thì bắt gặp ánh mắt của Thẩm Kim Hoa, làm cô bối rối không biết nên trả lời như thế nào.
Tâm tư của con gái thật khó đoán!
Hoàng Mi đại tiên mất cảnh giác, bị một cú đá đạp bay trở lại phòng khách, thảm thiết kêu lên một tiếng, khi nhìn thấy dáng người ở ngoài cửa, ánh mắt của ông ta đột nhiên trợn trừng to lên.
"Là mày!!"
Hoàng Mi đại tiên làm sao có thể quên Lục Vân được chứ.
Lúc đầu trên núi Thiên Đãng ở Giang Thành, chính tên này đã phá hỏng việc tốt của ông ta, thậm chí còn tiêu diệt tên yêu tinh hung hãn của ông ta.
Không ngờ tới.
Hôm nay lại gặp nhau.
Quả nhiên, không phải oan gia thì không gặp nhau!
Hoàng Mi đại tiên sau một hồi hoảng hốt ngắn ngủi, ông ta rất nhanh ổn định lại tinh thần, cười lạnh nói: "Hóa ra là mày đã bố trí cạm bẫy, chỉ là chờ tao cắn câu thôi, thật tốt quá, gậy ông đậy lưng ông?"
"Gậy ông đập lưng ông?"
Lục Vân nhìn ông ta, lập tức cười khẽ một tiếng rồi nói: "Hoàng Mi ác nhân, ông tự cao tự đại quá rồi. Cái này không phải gọi là gậy ông đập lưng ông mà phải gọi là bắt rùa trong hũ!"
"Mày——"
Hoàng Mai đại tiên vô cùng tức giận.
Lời này của Lục Vân không phải có ý là nói ông ta là rùa đen ngu ngốc sao?
"Thằng nhóc thối, tao không rảnh đâu mà tranh luận cùng mày, ha ha, mày cho rằng muốn giữ Hoàng Mi đại tiên tao lại dễ dàng như vậy sao? Nằm mơ đi!"
Hoàng Mi đại tiên cười lạnh hai tiếng, đột nhiên lắc người một cái, trong nháy mắt đã túm lấy cổ của Thẩm Tĩnh Nghi.
"Thẩm Tĩnh Nghi—"
Thẩm Kim Hoa kêu lên một tiếng, vô cùng lo lắng.
Hoàng Mi Đại tiên nhìn Lục Vân cười lạnh một cái rồi nói: "Tránh ra, nếu như mày dám đắc tội đến tao, có tin tao bóp chết nữ nhân này ngay bây giờ không!"
Vốn dĩ ông ta không có ý định giao thủ với Lục Vân.
Bởi vì lần trước ở Thiên Đãng Sơn, ông ta đã thấy được Lục Vân lợi hại như thế nào, cũng biết Lục Vân cũng là một đạo sĩ, hơn nữa đạo hạnh của hắn còn cao hơn ông ta.
Cho nên suy nghĩ lúc này của Hoàng Mi đại tiên là thoát thân trước, mọi chuyện còn lại tính sau. Mà cách tốt nhất để thoát thân là bắt Thẩm Tĩnh Nghi làm con tin, để Lục Vân tự biến thành con rùa đen ngu dốt dính bẫy.
Trên chiếc cổ thon dài trắng muốt của Thẩm Tĩnh Nghi, lập tức xuất hiện năm vết đỏ như máu, do ngón tay của Hoàng Mi đại tiên bấm vào.
Sắc mặt cô ta cũng dần tái nhợt đi.
Thẩm Kim Hoa lo lắng nói: "Hoàng Mi đại tiên, tôi sẽ không truy cứu chuyện đã qua, chỉ cần ông không làm tổn thương con gái tôi là được!"
Hoàng Mi đại tiên hét: "Thật?"
Trong nháy mắt Lục Vân khẽ thở dài, ông ta chỉ là một con sâu con kiến, cũng dám khiêu khích đến sự uy nghiêm của Vân Thiên Thần Quân mình sao. Quả nhiên là…
"Muốn chết!"
Hai chữ vừa hốt ra, đầu óc Hoàng Mi đại tiên lập tức trống rỗng, giống như là bị một cổ lực lượng vô hình nào đó bóp nghẹt lại.
Ngay sau đó.
Đột nhiên, ở giữa hai lông mày của ông ta hiện lên một vòng huyết quang kỳ dị, giống như đóa sen đỏ nở rộ!
Thổ khí sát nhân!
Đây hoàn toàn không phải là sức mạnh mà đạo sĩ có thể sở hữu được, chỉ có võ giả sở hữu!
Hoàng Mi đại tiên chết không nhắm mắt.
Thẩm Tĩnh Nghi vội vàng thoát khỏi vòng tay của Hoàng Mi đại tiên, khuôn mặt xinh đẹp đã tái nhợt, bộ ngực phập phồng dữ dội, mang dáng vẻ sợ hãi tột cùng.
Thẩm Kim Hoa nhìn vết máu trên cổ cô, sợ hãi nói: "Tĩnh Nghi, con có cảm thấy chỗ nào khó chịu không?"
Thẩm Tĩnh Nghi lắc đầu.
Lúc này Thẩm Kim Hoa mới thở phào nhẹ nhõm.
Mà lúc này, Từ Tuệ Linh cũng đã sớm sợ đến choáng váng, bà ta cho rằng Hoàng Mi đại Tiên có công pháp cao thâm, có thể dễ dàng giết chết Lục Vân, nhưng cuối cùng bà ta còn không thấy Lục Vân ra tay như thế nào.
Người thanh niên này thật là đáng sợ!
"Từ Tuệ Linh, nể tình tình nghĩa vợ chồng giữa chúng ta, cho nên tôi tha cái mạng chó của bà, còn bây giờ mau chóng cút khỏi nhà Thẩm gia ngay!" Thẩm Kim Hoa quát lên.
Từ Tuệ Linh không dám ở đây phàn nàn nữa, bà ta vội vàng chạy trốn khỏi Thẩm Gia.
Sau khi xử lý xác của Hoàng Mi đại tiên, Thẩm Kim Hoa trở lại phòng khách, trong lòng vô cùng biết ơn mà nói với Lục Vân: "Lục sư phụ, ngài đã cứu mạng cả gia đình chúng tôi. Tôi đã nghe Tĩnh Nghi nói về chi phí khám bệnh rồi."
Lục Vân yên lặng liếc nhìn Thẩm Cảnh Nghi, thầm nghĩ cô gái này thật biết tự giác, nhưng cho dù cô ta không đề cập đến chi phí khám bệnh, hắn cũng sẽ không thèm quan tâm đến.
Tiền bạc, đối với Vân Thiên Thần Quân mà nói chỉ là một dãy số.
Lý do tại sao hắn nói hắn muốn một nửa tài sản của Thẩm gia, đơn giản chỉ vì Lục Vân thấy khó chịu khi nhìn thấy họ như vậy, nói như thế chỉ để dọa họ.
Lúc này Lục Vân định nói không cần nữa thỉ nghe Thẩm Kim Hoa cung kính nói: "Đừng nói nửa tài sản của Thẩm gia, cho dù ngài muốn mọi thứ của Thẩm gia, tôi cũng nguyện ý dâng tất cả cho Lục thần y."
Vừa rồi Lục Vân đã sử dụng thần thông thật sự rất đáng sợ để giết chết Hoàng Mi đại tiên, làm bây giờ nhớ lại tim Thẩm Kim Hoa vẫn đập thình thịch.
Người như hắn, sẽ thiếu tiền sao?
Chắc chắn không.
Thẩm Kim Hoa vô cùng hiểu điều này nên chủ động dâng mọi thứ của Thẩm gia để thể hiện tấm lòng của mình, ngoài ý định báo đáp Lục Vân ra thì ông vẫn muốn ôm đùi hắn hơn.
Đúng rồi.
Thẩm Kim Hoa chỉ muốn ôm đùi Lục Vân.
"Ông nguyện ý cho tôi tất cả mọi thứ của Thẩm gia sao?"
Lục Vân lộ ra vẻ kỳ quái, liếc nhìn Thẩm Tĩnh Nghi bên cạnh, thầm nghĩ mọi thứ của Thẩm gia đều phải bao gồm cô gái xinh đẹp này sao?
Thẩm Kim Hoa lập tức hiểu ra, cười nói: "Chỉ cần Lục thần y không chán ghét, sau này Tĩnh Nghi có thể làm người hầu cho ngài, Lục thần y có thể tùy ý sai bảo bất cứ lúc nào."
"Cha, cha đang nói cái gì…"
Thẩm Tĩnh Nghi giậm chân, tuy rằng cô ta dùng đôi mắt xinh đẹp nhìn chằm chằm vào Thẩm Kim Hoa, nhưng từ biểu cảm của cô ta có thể nhìn ra, cô ta không phải không thích quyết định của Thẩm Kim Hoa, mà chỉ là có chút ngại ngùng mà thôi.
Lục Vân mỉm cười và nói: "Tôi đánh giá cao lòng tốt của Thẩm tiên sinh, nhưng mà, tôi đã có bảy chị gái xinh đẹp rồi."
Nói xong, hắn đứng dậy và bước ra khỏi phòng khách, đẩy chiếc xe đạp 28 thanh của mình rời đi.
Nhìn theo bóng lưng của hắn, Thẩm Kim Hoa hăng hái nói: "Lục thần y thật sự không biết câu nệ tiểu tiết, với năng lực như vậy, tương lai nhất định sẽ trở thành người phi phàm. Từ giờ trở đi, Thẩm Gia của chúng ta nhất định phải tiếp xúc nhiều hơn với Lục thần y này, phải không Tĩnh Nghi?"
"A? Cha, cha nói đúng!"
Thẩm Tĩnh Nghi đang mãi suy nghĩ về điều gì đó, khi nghe câu hỏi của Thẩm Kim Hoa mới hoàn hồn lại.
Thẩm Kim Hoa giễu cợt nói: "Cảnh Nghi, hình như cha thấy con có chút thất vọng? Chẳng lẽ vừa rồi Lục thần y không chịu nhận con làm người hầu, làm con thất vọng sao?"
"Làm sao có thể, con mới không có......"
Thẩm Tĩnh Nghi là một người kiêu ngạo, làm sao cô ta có thể vì bản thân không được coi là người hầu của Lục Vân mà thất vọng chứ, điều đó thật khiến bản thân mất hết giá trị.
Nhưng khi vừa định biện hộ cho bản thân thì bắt gặp ánh mắt của Thẩm Kim Hoa, làm cô bối rối không biết nên trả lời như thế nào.
Tâm tư của con gái thật khó đoán!
Danh sách chương