Kim đứng khoanh tay ngoài cửa, người gõ cửa không phải là nó mà là mấy đứa con gái đi cùng.

thấy tôi mở cửa chúng đẩy cửa bước vào nhà.

- chào chị… chị đi chơi vui chứ? - Kim… em đến tìm chị có việc gì?

- chị còn giả bộ hỏi tôi câu ấy sao?

- chị giành Nhân từ tay tôi chị không thấy xấu hổ à?

- chị không thấy gì là xấu hổ cả. từ lúc chị quen Nhân đến giờ Nhân vẫn độc thân

- nhưng tôi thích anh ấy.

- nếu em thích thì em cứ tấn công bạn ấy, không ai cấm em cả. ai cũng có quyền của mình.

- chị xạo lol… chị đừng có mà nói mấy lời văn hoá bẩn thỉu ấy ở đây.

Tôi đứng im.

- em đến đây có gì cần nói thì nói luôn đi.

- được… tôi muốn chị buông tha cho Nhân đi

- chị nghĩ cái đó là ở Nhân. Em cũng thấy chị tránh Nhân nhiều lần mà Nhân tấn công chị trước đó chứ.

- chị ko biết nghĩ hả, anh ấy tấn công thì chị né đi chỗ khác đi, mắc gì chị ở đây cho anh ấy thấy.

Tôi cười… mấy đứa này suy nghĩ trẻ con quá

- chị đến đây vì công việc. và gặp Nhân là ngoài dự kiến. không ai có quyền kêu chị đi, nếu chị không muốn.

Kim tiến lại gần tôi, nó nghĩ tôi sẽ sợ nếu như nó làm thế này.

- chị có tin tôi xử đẹp chị ngay tại đây không?

- em có thể làm những gì em muốn nhưng hậu quả em cũng sẽ không lường trước được giống nhiều chuyện khác em nhớ chưa?

Kim nhớ chứ… điển hình cái vụ đi bar đấy còn gì. Kim đứng im suy nghĩ…

- đừng nói nhiều với con này, cứ đập nó trận đi, đù má già mồm hả

mấy đứa đi cùng nhăm nhăm định đánh tôi nhưng Kim ngăn lại. có lẽ nó đang suy nghĩ nên làm gì tiếp theo với tôi. Tôi đứng im ra điều thản nhiên… tôi xác định rồi, cùng lắm cũng bị đánh tơi bời như lần trước nhưng lần này nhất định tôi không tha cho mấy kẻ đánh tôi đâu.

- Chị Bình. Tôi nghĩ chị nên biết mình là ai. tôi và Nhân dù sao cũng là bạn lâu rồi, hai gia đình cũng là chỗ thân quen. Nếu chị thương Nhân thì để anh ấy về với tôi còn nếu chị cần tiền chị cứ nói ra, bao nhiêu, tôi sẽ trả

Tôi cười nhạt. con Nhãi con này tiền còn chưa kiếm nổi cũng bày đặt mang tiền ra đây để doạ người. Nó vẫn còn non lắm.

- chị đến đây không phải vì tiền.

- vậy chị yêu Nhân.

- chị thích cậu ấy, một chút thôi.

- vậy chị thích anh ấy một chút thôi thì làm ơn buông tha cho anh ấy. coi như chị nể tình chúng ta là đồng nghiệp

Ôi…. Nó mang người đến hù tôi như vậy mà nói nể tình đồng nghiệp sao? Có hài hước quá không nhỉ?

- chị cũng muốn như vậy Nhân của em phiền phức lắm.

- vậy chị nói với anh ấy đi. nếu không nói được chị cứ nghỉ việc, tôi sẽ nhờ ba tôi tìm cho chị công việc tốt hơn công việc này.

Tôi tủm tỉm cười. con bé này càng nói càng lộ bản chất trẻ con… đúng.. mấy cái đứa này tuổi thơ dài nhất thế giới, nếu bố mẹ nó phá sản… thì kết cục của nó không biết sẽ thảm đến độ nào.

- vậy hôm nay em đến đây để nói với chị như vậy thôi chứ gì?

- đúng thế.

- nếu chị không nghe thì sao?

- đù má mày…. Ko nghe tụi tao lột da mày chứ sao?

- cái loại giật bồ phải đập cho chừa.

mấy đứa con gái đứng vòng ngoài nói chen vào. Tôi không để ý chúng nó mà vẫn nhìn Kim.

Kim thấy tôi nhìn vậy thì chột dạ

- Nếu chị không nghe tôi, tôi cũng ko còn cách nào khác là phải bảo vệ tình yêu của mình.

- em thử hỏi mình xem nếu em đánh chị như vậy Nhân sẽ yêu em hay hận em. Em nghĩ đơn giản quá.

- chị đừng nói vậy, nếu không có chị tôi tin nhất định anh ấy sẽ thích tôi.

Tôi cười nhạt… để tôi cho nó thấy nó đang ở đâu giữa cái cuộc tình này.

- thế để chị gọi cho Nhân, chị sẽ chia tay cậu ấy trả cho em nhé.

Kim đứng chần chừ một lúc.

- Chị không nói có em ở đây đâu, chị hứa.

- đừng có tin nó nhớ ông Nhân biết lại phiền

- nếu chị chơi xấu… thì nay Nhân ko biết, mai Nhân sẽ biết. Em đã đến đây rồi, chả nhẽ em nghĩ em giấu được Nhân sao.

Kim có vẻ bối rối.

- được rồi, chị đừng có mà nói với anh ấy tôi ở đây.

Tôi cười, quay lại cầm điện thoại gọi cho Nhân.

tiếng chuông đầu dây bên kia reo lên, tôi mở loa ngoài.

- Tôi nghe nè, nhớ tôi mà gọi

- nhớ cái gì mà nhớ

- thế sao goi.

- gọi hỏi coi về nhà chưa ý mà

- Tôi về rồi, về từ nãy, đang chuẩn bị lên giường nhớ em.

Tôi cười nhìn Kim

- em đang làm gì vậy.?

- đang soạn hợp đồng.

- nhớ ngủ sớm nha… đừng thức muộn đó.

- uh…

- Nhân…

- ông xã nghe đây thưa bà xã.

Tôi phì cười cái giọng trẻ con.

- tôi muốn nói một chuyện.

- chuyện gì thế… em nhớ tôi à? Hay là muốn ….

- tôi cũng nhớ em, ước gì em cho tôi ở lâu thêm tí nữa… đằng này còn sớm cứ đuổi người ta về… chán chết

giọng Nhân mè nheo như con nít. Kim đứng bên mặt cau lại vì giận.

- không phải chuyện đó. tôi muốn nói là….

Tôi nghĩ xem tôi nên nói sao.

- em nói đi

- lúc nãy Nhân bảo sẽ yêu tôi, chăm sóc tôi suốt đời đúng không?

- uh… tôi sẽ yêu em, chăm sóc em, nhất định sẽ không bao giờ để cho em khóc.

Tôi cười. Là Kim muốn được nghe câu này mà. vậy thì cứ để con bé xem bộ phim tôi đang diễn đi

- Nhân... từ nãy tôi suy nghĩ rất nhiều. tôi nghĩ rằng có lẽ, chúng ta không nên yêu nhau. Tôi nghĩ Nhân nên tìm cho Mình một người con gái tốt... tôi... thành thực xin lỗi... chúng ta là bạn được không?

- em nói cái gì vậy? sao em lại nói như thế. Rõ ràng đồng ý với tôi rồi cơ mà.

- nhưng giờ tôi nghĩ rằng chúng ta không hợp nhau, tôi chỉ là một người bình thường, gia đình bình thường cho nên....

- em đang nói cái gì vậy? tôi đã nói là tôi chỉ yêu em, sao em lại mang mấy cái đó ra so sánh nhỉ

Nhân quát lên trong điện thoại. cậu ấy bắt đầu mất bình tĩnh

- xin lỗi, nhưng tôi đã quyết rồi, mong rằng Nhân đừng tìm tôi nữa.

Tôi nói câu này mà giọng tôi xúc động... sao lúc bình thường tôi ko mặn mà gì với Nhân mà giờ nói lời chia tay trong lòng lại thấy đau đến vậy... hay Nhân đã len lỏi vào tim tôi mất rồi.

- em nói cái gì... em ở yên đó cho tôi. ở yên đó.

Nhân tắt máy. Tôi biết Nhân sẽ tới đây sau vài phút nữa. Tôi cúp máy.

- nào... giờ em tin chị chưa?

- chị cho anh ấy ăn bùa gì vậy? tại sao anh ấy lại mê mẩn chị đến thế.

- chỉ đơn giản thôi, vì chị không giống em.

- tôi sẽ giết chị.

- em cũng thấy Nhân phản ứng thế nào rồi đó. chị đâu nói đùa. Còn em muốn làm gì thì làm. Còn nếu muốn biết Nhân có chịu chia tay không thì chị nghĩ em nên tránh qua kia. Nhân sắp qua đây rồi đấy.

Kim đứng chần chừ. Xong rồi cũng rút ra ngoài cũng lũ bạn.

Tôi cười nhẹ... mấy đứa chúng mày... chưa diễn tốt vai diễn đời mình mà cứ đòi làm khán giả cho bộ phim của đời người khác sao?Vậy thì cứ đứng đó mà xem phim ngôn tình miễn phí, sau đó sẽ ước mình được như người ta... rồi cố gắng mà nhận ra... mình đéo là gì của cuộc đời hết.

Đúng như tôi nghĩ. Vài phút sau khi Kim rời đi, phòng tôi có tiếng gõ cửa rất mạnh, tiếng Nhân gọi bên ngoài.

- Bình... BÌnh.... mở cửa cho tôi

Tôi ko mở. Nhân càng sốt ruột càng đạp cửa mạnh hơn

- Bình mở cửa cho tôi.

Tôi ko mở ngay cả khi tôi đứng ngay cửa

- bình... tôi biết em ở trong đó, làm ơn mở ra nói cho tôi biết tại sao lại như vậy. làm ơn mở cửa cho tôi đi, tôi xin em

Tôi vẫn đứng đó, nghe từng lời Nhân nói mà tim tôi nhói đau... tôi biết cuộc tình nào cũng sẽ có hợp tan, nếu chúng tôi chỉ cách nhau một cánh cửa này thôi, nếu người đàn ông ngoài kia là ông ấy... tôi vẫn muốn nghe ông ấy giải thích một lần. Nhưng rồi... mọi thứ thật sự vượt qua tầm kiểm soát mất rồi... hoá ra tôi lại chảng là gì với ông ấy cả... hoá ra không có tôi ông ấy vãn hạnh phúc cùng bao nhiêu người khác... tôi cười buồn... và giờ... khi ông ấy đang vui bên ai đó thì tôi ở đây... đối diện với mớ rắc rối này.. mệt mỏi... quả thật rất mệt mỏi. tôi cười rồi khóc... nỗi tủi thân dâng lên đến nghẹn lời

- Bình ơi... em làm ơn mở cửa được không? Tôi xin em... tôi xin em đấy

Nhân vẫn đập cửa gọi, tôi gạt nước mắt mở cửa bước ra... tôi muốn để Kim nhìn thấy ít nhất bộ phim cuộc đời tôi cũng có ý nghĩa hơn nó... rằng nó đừng có ảo tưởng mình muốn gì cũng được

Nhân thấy tôi, hai mắt đỏ hoe vì khóc, Nhân khóc đấy, Nhân nắm lấy hai bắp tay tôi, miệng luống cuống

- em nói xem... tại sao em nói với tôi như vậy.

Đúng như tôi nghĩ. Vài phút sau khi Kim rời đi, phòng tôi có tiếng gõ cửa rất mạnh, tiếng Nhân gọi bên ngoài.

- Bình... BÌnh.... mở cửa cho tôi

Tôi ko mở. Nhân càng sốt ruột càng đạp cửa mạnh hơn

- Bình mở cửa cho tôi.

Tôi ko mở ngay cả khi tôi đứng ngay cửa

- bình... tôi biết em ở trong đó, làm ơn mở ra nói cho tôi biết tại sao lại như vậy. làm ơn mở cửa cho tôi đi, tôi xin em

Tôi vẫn đứng đó, nghe từng lời Nhân nói mà tim tôi nhói đau... tôi biết cuộc tình nào cũng sẽ có hợp tan, nếu chúng tôi chỉ cách nhau một cánh cửa này thôi, nếu người đàn ông ngoài kia là ông ấy... tôi vẫn muốn nghe ông ấy giải thích một lần. Nhưng rồi... mọi thứ thật sự vượt qua tầm kiểm soát mất rồi... hoá ra tôi lại chảng là gì với ông ấy cả... hoá ra không có tôi ông ấy vãn hạnh phúc cùng bao nhiêu người khác... tôi cười buồn... và giờ... khi ông ấy đang vui bên ai đó thì tôi ở đây... đối diện với mớ rắc rối này.. mệt mỏi... quả thật rất mệt mỏi. tôi cười rồi khóc... nỗi tủi thân dâng lên đến nghẹn lời

- Bình ơi... em làm ơn mở cửa được không? Tôi xin em... tôi xin em đấy

Nhân vẫn đập cửa gọi, tôi gạt nước mắt mở cửa bước ra... tôi muốn để Kim nhìn thấy ít nhất bộ phim cuộc đời tôi cũng có ý nghĩa hơn nó... rằng nó đừng có ảo tưởng mình muốn gì cũng được

Nhân thấy tôi, hai mắt đỏ hoe vì khóc, Nhân khóc đấy, Nhân nắm lấy hai bắp tay tôi, miệng luống cuống

- em nói xem... tại sao em nói với tôi như vậy.

Tôi đứng im, tôi đang xúc động lắm các bác ạ. Phụ nữ cho dù yêu ít hay yêu nhiều thì cảm xúc vẫn giàu cảm xúc lắm.

- em nói đi, có chuyện gì? Ai nói gì với em phải không?

- không.

Tôi cúi xuống, tôi ko dám nhìn vào đôi mắt đỏ đầy nước mắt của Nhân.

- vậy thì sao em nói đi, em có biết em như thế này tôi phát điên mất ko?

- xin lỗi

Nhân đứng im nhìn tôi, Nhân khóc

- xin lỗi

- không, tôi ko chấp nhận lời xin lỗi của em. Rõ ràng lúc trước em còn rất vui vẻ, hay là người đó, em chia tay tôi vì người đó chứ gì. Em muốn quay lại với họ phải không?

- không… không phải

Tôi lắc đầu

- vậy thì sao… em nói đi

- chỉ vì tôi thấy chúng ta chênh lệch tuổi tác, lại hoàn cảnh gia đình khác nhau, cho nên…

- ….

- nếu có thể. cậu hãy quen những người như Kim, tôi thấy Kim rất yêu cậu, sẵn sàng làm tất cả vì cậu. So với cô ấy, tôi ko thể bằng.

- không bằng cái gì… em đừng có mang Kim ra đây, tôi ko thích nó, tôi ko thích nó chút nào. người tôi yêu là em, với tôi em là tuyệt vời nhất. đừng có nhắc đến Kim ở đây, nếu em muốn từ mai tôi ko làm việc cùng nó nữa.

Nhân giữ chặt hai bắp tay tôi, rất chặt khiến tôi bị đau.

Tôi vẫn đứng im cúi xuống. mong là Kim sẽ nghe thấy câu Nhân vừa nói. Tôi muốn cho nó biết, tôi chả cần giở thủ đoạn nào ra cả mà nó cũng bị cho ra rìa. Có lẽ Kim đang rất điên đây.

- chỉ vì mỗi chuyện đấy mà em cũng làm khổ tôi thế này sao?

- tôi thật sự thấy mình ko xứng với cậu. bản thân tôi cũng chưa sẵn sàng đón nhận tình cảm này. Xin lỗi… cậu về đi được không?

- không…. Không… tôi ko về

Nhân nức nở như trẻ con. Tôi đẩy Nhân ra, Nhân thấy tôi khóc thì xông vào đòi ôm tôi nhưng tôi ko cho… Nhân quỳ xuống ôm lấy chân tôi, nhất định không chịu rời ra, miệng không ngừng cầu xin đến nỗi hàng xóm phải ra quát chúng tôi đi vào nhà… tôi ái ngại đành kéo Nhân vào trong… thế là xong.. bộ phim tôi đang diễn cho Kim xem tạm kết thúc, nhưng có lẽ kim cũng sẽ thấy tâm tình rất tệ khi nhận ra mình chẳng là gì với Nhân cả… thôi thì cứ kệ đi. là do bạn ấy muốn thế mà.

Quay lại với hai chúng tôi… tôi không ngờ Nhân lại có thể đau buồn đến vậy, chả nhẽ Nhân yêu tôi nhiều như vậy sao? Tôi kéo Nhân vào bên trong, quay ra đóng cửa lại rồi bấm khoá. Nhưng tôi ko dám quay lại nhìn Nhân, giờ tôi phải nói sao đây, tôi sợ nhìn thấy ánh mắt đỏ hoe đầy đau khổ của Nhân, tim tôi đau lắm. Nhân thấy tôi đứng im như vậy thì bước lại. vòng tay ôm lấy tôi từ phía sau, ôm chặt. tôi vẫn cảm nhận những giọt nước mắt ẩm ướt đang rơi trên tóc tôi.

- thà em giết tôi đi còn hơn em cứ như thế này

- ….

- tôi ko muốn xa em, thà chết cũng ko muốn.

Tôi vẫn đứng im.Nhân vẫn ôm chặt lấy tôi. Cơ thể tôi run lên. Tôi xúc động lắm ý. thấy tôi như vậy Nhân xoay tôi lại, hai tay lau hai hàng nước mắt trên khoé mi và trên má tôi. Ánh mắt xót xa vô cùng.

- em đừng khóc, tôi đã nói là sẽ không làm em khóc cơ mà… đừng khóc tôi đau lắm.

Tôi ngước lên nhìn Nhân… tôi không biết nên nói gì trong hoàn cảnh này… tôi cảm nhận được tình yêu Nhân dành cho tôi, những xót xa trong ánh mắt, những dịu dàng trong cái vuốt ve, những ấm áp mà lâu rồi tôi ko có được.

Chúng tôi ko nói thêm điều gì nữa.

Nhân cúi xuống, đặt môi mình lên môi tôi… cái hôn vụng dại lúc ban đầu, cảm giác như vừa chia tay giờ hàn gắn lại… đôi môi Nhân run run. Tôi khép hờ đôi mắt, cảm nhận nụ hôn tuy nhẹ nhưng ngọt ngào.

Nhân rời tôi ra. Ánh mắt không còn đỏ như trước mà ánh lên tia hạnh phúc. khẽ nở nụ cười vì thấy tôi rất ngoan. Ôm siết lấy tôi rồi hôn tôi. Nụ hôn như sóng cuộn. mang bao nhiều giận hờn bao nhiêu trách móc, cảm giác như muốn tôi đền trả hắn những thứ tôi vừa mang đi.. cái hôn ngọt ngào ướt át và mãnh liệt khiến tôi bị cuốn theo cảm giác mà Nhân mang đến.

người ta nói sau cơn mưa trời lại sáng. Mà sau giận hơn thì người ta ham muốn nhau nhiều hơn. Đúng đó… đàn ông và đàn bà mỗi lần mà giận nhau xong thì chuyện ấy sẽ thăng hoa hơn hẳn thường ngày.

Nhân dồn tôi dựa vào cửa. đôi môi không ngừng mân mê đôi môi tôi, dần cúi xuống hôn tai, hôn cổ tôi, từng hơi thở nóng như đầy lửa trong người. tiếng thở gấp như có vẻ đã mất quyền kiểm soát.

bàn tay bám eo ko làm chủ được mà luồn vào trong chiếc áo phông của tôi. chiếc áo khá rộng cho nên chỉ một động tác là hắn tốc nó lên quá ngực tôi rồi. tôi ngăn không kịp, hắn đưa tay vào bên trong nắm lấy hai bên ngực tôi, vừa vặn trong lòng bàn tay hắn.

tôi cố giữ cũng ko được mà kêu cũng không xong. sức tôi so với sức Nhân sao sánh bằng. một tay Nhân bóp chặt lấy bộ ngực rắn chắc của tôi. từng động tác dứt khoát khiến tôi kích thích.

Nhân kéo tay tôi xuống dưới… cái thằng em đã lớn tướng rồi… đã vậy chắc chuẩn bị ngủ nên mặc độc cái áo cộc quần đùi. Cái quần thể thao cực kì dễ cởi… nguy hại…

Tôi rút tay ra thì hắn giữ chặt tay tôi ở đó… tôi là đàn bà mà… đang tuổi thanh xuân phơi phới thế này… tôi đâu có yếu sinh lý… chỉ là lúc này lý trí vẫn dặn tôi là chưa phải lúc… chưa phải lúc nên tôi ko dám làm liều.

Lúc này… tôi còn tỉnh.

Nhân hôn tôi rồi cúi xuống hôn lên cổ tôi, cắn nhẹ vào tai tôi khiến tôi run lên, sau đó quỳ xuống ôm trọn lấy hai bầu ngực tôi, hắn thích thú nắm lấy rồi hôn lấy hôn để không rời.

Tôi tóm tóc hắn… miệng thì thầm

- đừng mà Nhân, đừng làm thế

Nhân không nói gì hết mà chăm chỉ ngậm lấy hai quả nhân sâm. Nhân mất hết lý trí rồi, dục vọng che mờ mắt hắn… tôi tóm tóc hắn mạnh đến vậy hắn cũng không phản ứng gì…

- đừng… Nhân… tôi xin…

Còn chút lý trí cuối cùng… tôi cố gắng thốt ra.

- đừng mà… Nhân… đừng làm thế

hắn chẳng nghe tôi nói gì hết… có khi tiếng thì thầm còn khiến hắn kích thích hơn… hắn ôm lấy tôi rồi kéo mạnh cái quần của tôi xuống…bế vác tôi mang ra ghế sopha rồi đặt xuống và ngồi giữa hai chân tôi, tôi… trong lúc lơ là đã để mất quyền kiểm soát vào tay hắn rồi…không để tôi xấu hổ gì cả, Nhân hôn tôi hôn cho tôi mất hết cả lý trí.

nếu như bạn nghĩ tôi dễ dãi thì cũng đúng thôi… tôi cũng là người mà… tôi cũng có ham muốn… tôi cũng khát khao được yêu như bất cứ ai, vả lại đàn bà chúng ta mà gặp một người đàn ông cùn như vậy, chịu đòn chịu đánh mà vẫn xông vào như vậy… chắc chắn cũng sẽ rất siêu lòng thôi… thế mới có những vụ ngoại tình bất chấp.. tất cả là vì người ta không kiểm soát được đam mê và bị đánh trúng tử huyệt của cảm xúc rồi.

Nhân ngả tôi ra ghế hôn cổ, hôn xuống ngực rồi xuống bụng. đôi môi miên man tới đâu cảm giác như có luồng điện chạy tới đó. cái con bé này… nó cũng hùa theo hắn ta rồi…tôi tóm lấy tóc hắn, cảm giác kích thích hắn mang lại rất khó chịu… tôi quên cả mình là ai mất rồi… chỉ nghe tiếng hắn thở thôi toàn thân đã muốn cho hắn tất cả….muốn đưa đến đâu thì đến

(truyện chỉ dành cho người đã có chồng hoặc người yêu. Ai ế đề nghị nhắm mắt cho qua)

Cái ngu của tôi là đã ko lường trước được sự việc có thể đi đến nước này… nếu Kim biết nhờ cô ấy mà chúng tôi đang bước sang một giai đoạn khác có lẽ cô ấy còn tự trách mình ngu vì đã dâng cho tôi miếng mồi của cô ấy. quả thật… nhân đúng là anh chàng khiến bọn con gái phải mê mẩn… tôi cũng đang rất mê mẩn đây này…

cả chân tay tôi cứng lại rồi lại mềm ra, tôi phải công nhận, hắn sex giỏi, mới bắt đầu mà phê chết tôi rồi, thấy tôi mơ màng như vậy, hắn kéo áo tôi ra. rồi tự lột đồ cho mình… cho đến khi cả hai chả còn gì che chắn, hắn ôm lấy tôi, hôn nhẹ nhàng rồi kéo chân tôi rộng ra.

- đừng….

- anh yêu em

hắn đưa đứa em vào bên trong tôi… cảm giác chạy lên đầu khiến tôi chẳng tài nào ngăn cản được nữa… tôi ngả ra ghế hai mắt nhắm lại. em hắn lớn tướng, đi đến đâu biết đến đấy, lợi hại vô cùng.

Tôi phải nói thế nào nhở… chả nhẽ mai đến công ty tôi lại Trách Kim vì đã để chúng tôi hư hỏng như thế này… hay cảm ơn cô ấy vì tôi được người đàn ông này yêu chiều… nếu cô ấy mà biết Nhân làm tình rất giỏi một đêm có thể lên xuống mấy lần, đã vậy cứ đi là phải đến …thì có thể sẽ bất chấp mà giết tôi để có được… đời người ai chả muốn có một người tình tuyệt vời… như ngay bây giờ… tôi đang có.

Tôi khẽ mơ màng nhìn Nhân, cơ thể rắn chắc, đôi bàn tay to lớn không ngừng xoa ngực xoa bụng cho tôi, chắc sợ tôi đau vì thằng em ấy. tôi nghe tiếng hắn rên rỉ mà kích thích đưa tay bám lấy tay hắn.

- em cứ thở đi, thở mạnh lên nào.

được sự ủng hộ, tôi cũng cựa mình hùa theo. tiếng rên khẽ trong cổ họng phát ra, rồi lớn hơn theo những lần hắn quá đà… hắn đang tuổi khoẻ khoắn, sung mãn nhất của cuộc đời đàn ông mà… do vậy… thì tôi mới là người chịu thiệt.

chúng tôi làm tình trên ghế đến khi mệt, hắn mới bế tôi vào giường… so với hắn…. tôi có vẻ dưới cơ… tôi mệt lả thật rồi… tôi ko biết hắn bắt đầu khi nào mà kết thúc khi nào vì hắn chẳng chịu dừng lại… chúng tôi chẳng quan tâm đến giờ giấc mà chỉ đến khi súng có lẽ đã hết đạn hắn mới chịu nằm xuống cho tôi ngủ một giấc ngon lành… cuối cùng thì tôi cũng thuộc về hắn. trong lúc tôi mơ màng chìm vào giấc ngủ… tôi thấy Nhân hôn tôi vào tóc, vào má, vào môi tôi. nhẹ nhàng thì thầm

- tôi yêu em nhiều lắm. vợ của tôi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện