Mẹ nói gì với bố mà bố im lặng quay đi. Khuôn mặt đầy sự tức giận. Bố đi ra phòng khách ngồi xuống. Mẹ đi theo.
- anh đã nói là để con lớn rồi đi.
- nhưng giờ con đi lớp cả em ở nhà không thôi mà.
- ở nhà thì qua công ty giúp anh, việc gì phải đi làm thuê cho khổ.
- em ko muốn mình làm chung. Nhiều thứ rất khó xử.
- khó xử hay em sợ anh quản lý em. Em muốn được tự do chứ gì? Bố bắt đầu lên cơn ghen tuông.
- anh bình tĩnh đi, em đi làm chứ có đi gặp trai đâu.
- vậy em thiếu tiền à. Em muốn bao nhiêu.
Mẹ nhìn bố chán nản rồi im lặng quay đi vào phòng đóng cửa. Ngày hôm sau họ cũng ko nói gì với nhau. Chiến tranh thật rồi.
Bữa cơm hôm đó diễn ra trong im lặng, thay vì tình tứ như mọi khi thì bố mẹ còn ko thèm nhìn nhau.
- hai đứa có chuyện gì?
- bố mẹ... Có chuyện gì vậy ạ?
- không có chuyện gì đâu ạ.
Mẹ trả lời. Bố im lặng.
Hết bữa cơm, bà gọi bố vào phòng. Bà hỏi.
- hai đứa có chuyện gì nói cho mẹ.
- cô ấy đòi đi làm. Con ko đồng ý thì như thế.
- nó đi làm cũng tốt chứ sao.
- về công ty nhà làm thì đã sao còn đòi ra ngoài.
- mẹ ko biết vì sao nhưng hai đứa lớn rồi. Bình tĩnh giải quyết. Vợ chồng, đừng có vì chuyện nhỏ mà tổn thương nhau. Nó ở nhà cũng lâu rồi. Suốt ngày quanh quẩn con cái cũng khổ.
Bố nghe bà giải thích một hồi. Lặng lặng quay về phòng. Châm Anh nhận trông Chôm Chôm. Bố đóng cửa lại. Mẹ đang ngồi một góc gấp quần áo. Bố đứng đó nhìn mẹ hồi lâu. Rồi bước lại ngồi xuống sát mẹ.
- bà xã. Anh.... Anh muốn nói chuyện.
Mẹ vẫn ngồi im, tay vẫn đều đều. Mà ko thèm nhìn bố.
- bà xã, đừng như vậy... Anh đã nói đừng có im lặng, anh sợ mà.
Mẹ ko nhìn khiến ông ấy điên lên, giũ hết quần áo vừa mới gấp.
- em thôi đi, đừng có im lặng như thế đc ko?
Mẹ tức lên quát.
- tôi ko có gì nói với anh hết
Bố ngồi im một lúc rồi lại dịu giọng.
- anh sai rồi. Em đừng như vậy. Có chuyện gì nên nói với nhau. Em có nhớ vì im lặng mà mình mất nhau một lần rồi không?
Mẹ ngồi im một lúc rồi bật khóc.
- là em chỉ muốn cùng anh làm việc để nuôi con. Chi phí cho ba đứa nhỏ rất tốn kém. Em không thể dồn hết áp lực cho anh. Em là vợ anh...em lấy anh vì anh chứ ko phải vì gì hết. Do vậy, em cũng là một người bình thường, nếu em ko kiếm được tiền, em cảm thấy mình không có tiếng nói gì hết.
- em đừng vậy, anh yêu em cơ mà. Dù thế nào anh cũng yêu em.
- yêu em thì xin đừng gây áp lực. Em quả thật đã suy nghĩ rất nhiều nên mới nói ra.
- chỉ là anh ko muốn em cứ phải vất vả công việc rồi lại llo cho bố con anh.
- em không sao. Anh cứ gánh cả bầu trời đi. Em sẽ chỉ giúp gót chân anh không chạm đất.
Bố im lặng nhìn mẹ xúc động. Kéo mẹ ôm thật chặt vào lòng. Ông ấy khóc.
Giờ tôi mới hiểu ý nghĩa câu nói của mẹ. Hóa ra không phải là bạn kiếm được bao nhiêu tiền. Mà quan trọng người ta có hiểu hết được và trân trọng giá trị đồng tiền mà bạn kiếm ra, đó mới là ý nghĩa quan trọng nhất của gia đình.
***
Cảm ơn đã lắng nghe tôi... Chúc các bạn hạnh phúc***
- anh đã nói là để con lớn rồi đi.
- nhưng giờ con đi lớp cả em ở nhà không thôi mà.
- ở nhà thì qua công ty giúp anh, việc gì phải đi làm thuê cho khổ.
- em ko muốn mình làm chung. Nhiều thứ rất khó xử.
- khó xử hay em sợ anh quản lý em. Em muốn được tự do chứ gì? Bố bắt đầu lên cơn ghen tuông.
- anh bình tĩnh đi, em đi làm chứ có đi gặp trai đâu.
- vậy em thiếu tiền à. Em muốn bao nhiêu.
Mẹ nhìn bố chán nản rồi im lặng quay đi vào phòng đóng cửa. Ngày hôm sau họ cũng ko nói gì với nhau. Chiến tranh thật rồi.
Bữa cơm hôm đó diễn ra trong im lặng, thay vì tình tứ như mọi khi thì bố mẹ còn ko thèm nhìn nhau.
- hai đứa có chuyện gì?
- bố mẹ... Có chuyện gì vậy ạ?
- không có chuyện gì đâu ạ.
Mẹ trả lời. Bố im lặng.
Hết bữa cơm, bà gọi bố vào phòng. Bà hỏi.
- hai đứa có chuyện gì nói cho mẹ.
- cô ấy đòi đi làm. Con ko đồng ý thì như thế.
- nó đi làm cũng tốt chứ sao.
- về công ty nhà làm thì đã sao còn đòi ra ngoài.
- mẹ ko biết vì sao nhưng hai đứa lớn rồi. Bình tĩnh giải quyết. Vợ chồng, đừng có vì chuyện nhỏ mà tổn thương nhau. Nó ở nhà cũng lâu rồi. Suốt ngày quanh quẩn con cái cũng khổ.
Bố nghe bà giải thích một hồi. Lặng lặng quay về phòng. Châm Anh nhận trông Chôm Chôm. Bố đóng cửa lại. Mẹ đang ngồi một góc gấp quần áo. Bố đứng đó nhìn mẹ hồi lâu. Rồi bước lại ngồi xuống sát mẹ.
- bà xã. Anh.... Anh muốn nói chuyện.
Mẹ vẫn ngồi im, tay vẫn đều đều. Mà ko thèm nhìn bố.
- bà xã, đừng như vậy... Anh đã nói đừng có im lặng, anh sợ mà.
Mẹ ko nhìn khiến ông ấy điên lên, giũ hết quần áo vừa mới gấp.
- em thôi đi, đừng có im lặng như thế đc ko?
Mẹ tức lên quát.
- tôi ko có gì nói với anh hết
Bố ngồi im một lúc rồi lại dịu giọng.
- anh sai rồi. Em đừng như vậy. Có chuyện gì nên nói với nhau. Em có nhớ vì im lặng mà mình mất nhau một lần rồi không?
Mẹ ngồi im một lúc rồi bật khóc.
- là em chỉ muốn cùng anh làm việc để nuôi con. Chi phí cho ba đứa nhỏ rất tốn kém. Em không thể dồn hết áp lực cho anh. Em là vợ anh...em lấy anh vì anh chứ ko phải vì gì hết. Do vậy, em cũng là một người bình thường, nếu em ko kiếm được tiền, em cảm thấy mình không có tiếng nói gì hết.
- em đừng vậy, anh yêu em cơ mà. Dù thế nào anh cũng yêu em.
- yêu em thì xin đừng gây áp lực. Em quả thật đã suy nghĩ rất nhiều nên mới nói ra.
- chỉ là anh ko muốn em cứ phải vất vả công việc rồi lại llo cho bố con anh.
- em không sao. Anh cứ gánh cả bầu trời đi. Em sẽ chỉ giúp gót chân anh không chạm đất.
Bố im lặng nhìn mẹ xúc động. Kéo mẹ ôm thật chặt vào lòng. Ông ấy khóc.
Giờ tôi mới hiểu ý nghĩa câu nói của mẹ. Hóa ra không phải là bạn kiếm được bao nhiêu tiền. Mà quan trọng người ta có hiểu hết được và trân trọng giá trị đồng tiền mà bạn kiếm ra, đó mới là ý nghĩa quan trọng nhất của gia đình.
***
Cảm ơn đã lắng nghe tôi... Chúc các bạn hạnh phúc***
Danh sách chương