Lục Kiều Kiều mệt mỏi đi vào phòng, cô vừa bật đèn lên, hình ảnh Mộ Tư Thần ngồi trên giường đập thẳng vào mắt cô, nhưng Lục Kiều Kiều lại không có mấy phản ứng như là giật mình, hoảng hốt, bởi vì cô đã quá quen thuộc với hình ảnh này rồi.
" Thật tình, sao anh không bật đèn lên? Để tối om om như vậy? "
" Dương Nhất Hàn làm phiền em? "
" À, trợ lý Ngôn đã báo cho anh biết rồi sao.

" Lục Kiều Kiều dè dặt hỏi.

Cô đưa tay lên buộc lại tóc, Mộ Tư Thần liền phát hiện ra trên cánh tay Lục Kiều Kiều xuất hiện một vết bần tím.

Anh thận trọng nắm lấy cánh tay cô.
" Sao em lại bị thương? "
Lục Kiều Kiều thấy anh hỏi, cô giờ mới để ý thấy.

Chắc do hồi nãy Dương Nhất Hàn siết quá chặt nên mới bị vậy, cô cười nhẹ : " À, bầm nhẹ thôi, không sao đâu.

"
Ánh mắt Mộ Tư Thần xao động, anh rời đi một lúc sau quay lại, trên tay cầm một túi đá, anh ân cần nâng cánh tay cô lên, sau đó chườm túi đá vào.

Mọi hành động đều rất dịu dàng.
" Đau không? " ngay cả giọng nói cũng ấm áp khiến lòng cô cảm thấy dễ chịu.
Lục Kiều Kiều đỏ mặt, vài phần bối rối : " Không, không đau lắm....!cảm ơn anh.....!"

" ....!"
Đôi mắt Lục Kiều Kiều đăm đăm nhìn khuôn mặt Mộ Tư Thần, càng nhìn càng cảm thấy dễ gần, không có chỗ nào lạnh lùng cả.
" Mộ Tư Thần, nếu anh cứ đối xử dịu dàng với tôi như vậy thì tôi sẽ thật sự động lòng đó.

" lời nói này của Lục Kiều Kiều, nửa phần là đùa, nửa phần là thật.
Khóe môi Mộ Tư Thần hơi nhếch lên, ngước lên đối thẳng gương mặt xinh đẹp của Lục Kiều Kiều.

Giây phút anh vừa ngẩng đầu lên, hai gương mặt cách nhau một khoảng rất gần, phút chốc trái tim Lục Kiều Kiều như chững lại một nhịp rồi đập nhanh hơn, đập mạnh hơn, đôi mắt cô mở to, long lanh như chứa cả ngàn vì sao nhìn vào anh, cánh môi mỏng mím chặt lại, hô hấp như bị ngưng đọng lại.

Lục Kiều Kiều cứng đơ giữ nguyên tư thế ấy một hồi lâu.
" Vậy em đã động lòng với anh chưa? "
Lục Kiều Kiều căng thẳng thay đổi tư thế, bên ngoài cố giữ bình tĩnh lại, nhưng đều bị gương mặt đỏ như trái cà chua phản lại, cô ho khụ một tiếng : " Thì ...!có một chút....!" Lục Kiều Kiều ngại ngùng trả lời, chính cô cũng không biết, nhưng thực sự là cảm xúc đối với Mộ Tư Thần hoàn toàn khác với những người khác.
Mộ Tư Thần cười khẽ : " Vậy coi như là có chút tiến triển, anh sẽ đợi đến ngày em thực sự có tình cảm với anh! "
* Thình thịch, thình thịch *
Tim Lục Kiều Kiều đập rất nhanh.
" Mộ Tư Thần, vì sao anh lại nói yêu tôi? Thậm chí khoảng thời gian chúng ta gặp nhau quá ngắn để khiến người như anh nảy sinh tình cảm với tôi...." Lục Kiều Kiều băn khoăn : " Còn nữa, tôi cảm giác có điều gì đó ở anh làm tôi thấy rất quyên thuộc.

Nhưng tôi chắc là mình chưa từng gặp anh.

"
" Em thật sự không nhớ ra anh? "
Lục Kiều Kiều chần chừ một hồi, sau đó lắc đầu : " Không có, tôi chưa từng gặp anh mà! " cô khẳng định chắc nịch.
" Không, chúng ta đã gặp nhau rồi, từ 15 năm trước.

"
15 năm? Lúc đó cô mới 7 tuổi, đã gặp qua anh, vì sao lại không nhớ, lúc đó anh cũng là thiếu niên 15 tuổi, cho dù có thay đổi nhưng chắc chắn không thay đổi lớn tới mức cô không thể nhận ra anh.

Lục Kiều Kiều chìm sâu vào suy nghĩ.

Cô từ hồi nhỏ đã luôn ở trong nhà, ngoài Lục Mộng Kỳ ra, không có chơi quen với ai.
Trong phút chốc, Lục Kiều Kiều nhớ ra một chuyện vô cùng quan trọng.

Quang thời gian từ lúc Lục Kiều Kiều sinh ra cho tới khi lên 7, cô không có chút kí ức nào hết.

Lúc ấy, cha mẹ cô đã nói rẳng cô bị mất trí nhớ, do trong một lần trượt chân ngã té, đầu đập xuống đất, bởi vì khi ấy còn quá nhỏ nên Lục Kiều Kiều cũng không biết tầm nghiêm trọng của việc này, và chuyện đó cũng dần bị chìm vào quên lãng.
Cho tới tận ngày hôm nay mới bất thình lình nhớ ra.


Nếu vậy thì có lẽ có lẽ cô thật sự đã gặp qua Mộ Tư Thần, chì là bị mất trí nhớ nên cô mới không biết anh là ai.
Lục Kiều Kiều càng suy nghĩ cô càng cảm thấy đầu óc choáng váng, như có một cơn đau khủng khiếp ập tới não bộ của cô, Lục Kiều Kiều nhăn mày xoa xoa hai bên thái dương, mơ hồ nói : " Tôi không chắc, nhưng tôi từ năm 7 tuổi đã mất trí nhớ, nên cũng không nhớ ra gì hết.

"
" Anh biết.

"
Lục Kiều Kiều ngạc nhiên hỏi lại : " Anh biết? "
" Đúng vậy, suốt 15 năm qua, anh vẫn luôn dõi theo em , âm thầm cho người điều tra mọi tư liệu về em.

"
Lục Kiều Kiều không hiểu, rốt cuộc lúc ấy bản thân cùng Mộ Tư Thần đã xảy ra chuyện gì, thế bào Mộ Tư Thần vẫn luôn dõi theo mình suốt cả 15 năm qua.

Nếu vậy, anh đã sớm biết cô từ trước.

Không chừng vụ trả nợ dùng người để trả cũng sớm nằm trong kế hoạch của anh.
" Nếu vậy, tôi đoán chuyện anh trả nợ cho Lục gia, khiến ông Lục phải dùng con gái mình để gán nợ, cho tới việc tôi gả thay cho Lục Mộng Kỳ, đều nằm trong kế hoạch của anh.

"
" Đúng vậy, tất cả đều do anh sắp đặt.

" Mộ Tư Thần khá bất ngờ vì Lục Kiều Kiều lại thông minh, đoán ra được cả chuyện này.

Vậy mới xứng đáng trở thành Mộ phu nhân của anh chứ.
" Vậy còn cái hợp đồng kia, không lẽ cũng chỉ là hình thức bên ngoài để tôi không thể chạy mất? "
" Đúng.


"
" Nhưng vì sao? Tôi không hiểu, vì sao lại là tôi? Sao anh lại để tôi trở thành vợ anh? "
" Bởi vì em đã hứa với anh rồi mà.

"
" Tôi đã hứa với anh? " Lục Kiều Kiều càng lúc càng mơ hồ, khó hiểu thập phần.

Cái triệu chứng mất trí nhớ này thật khiến cô đau đầu mà.
Mộ Tư Thần xoa đầu Lục Kiều Kiều, ôn tồn nói : " Ngủ đi, càng cố nhớ thì càng đau đầu thêm thôi, mai anh đưa em tới một nơi.

"
Mãi đến khi Mộ Tư Thần rời khỏi phòng rồi, Lục Kiều Kiều vẫn còn chìm trong đống kí ức lộn xộn cần được sắp xếp.

Lục Kiều Kiều nằm gục xuống giường, cô thẫn thờ nhìn lên khoảng trống trên trần nhà.

Lục Kiều Kiều có cảm giác mình giống như nữ chính của một bộ phim và do Mộ Tư Thần đạo diễn vậy.

Có quá nhiều thứ cô cần được giải đáp ngay lúc này, nhưng thôi, càng nghĩ càng khiến đầu cô đau như búa bổ.

Lục Kiều Kiều nhắm mắt, thôi thì cứ để mọi thứ tự diễn ra theo tự nhiên.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện