Lục Kiều Kiều từng bước hướng ra phía cửa sổ, cô kéo toang tấm rèm ra.
Quả thực như lời Dương Nhất Hàn nói, trước mặt là biển, sau lưng là biển, tứ phía xung quanh bị bao trùm bởi một màu xanh của biển.
Nói là tự mình cứu mình thôi chứ, nhưng với tình hình hiện tại của cô bây giờ chính là tiến thoái lưỡng nan rồi.

Lục Kiều Kiều tuyệt vọng ngồi thụp xuống sàn nhà, cô tự kiểm tra lại trên ngươi, dĩ nhiên là điện thoại cũng bị tịch thu mất, bọn họ sẽ không ngu ngốc tới mức cho cô giữ lại hi vọng cuối cùng với bên ngoài.
Tại sao ngay cả khi đã thành toàn cho hai người họ được đến với nhau rồi, thậm chí cũng cắt đứt hết tất cả với họ, vậy cớ sao bản thân vẫn cứ giống như một con mồi bị nhắm tới cho bọn họ cấu xé?
Lục Kiều Kiều thu mình ,tâm trạng nặng nề ngổn ngang trong tâm trí cô.
Cứ như vậy, Lục Kiều Kiều ngồi bất động tại chỗ suốt hàng giờ liền, mãi tới khi mặt trời lặn xuống biển, bầu không khí mang một hơi thở mới, tĩnh lặng, ngột ngạt, khó chịu.
Tiếng cạch cửa lần nữa phát ra, Lục Kiều Kiều giật mình xoay đầu ra.

Dương Nhất Hàn cùng chiếc xe đẩy thức ăn tiến vào, trên mặt hắn ta còn mang theo nụ cười nham nhở : " Kiều Kiều của anh, tới giờ ăn tối rồi! "
Lục Kiều Kiều nhăn mày bực tức : " Tên biến thái anh, mau thả tôi ra, tính nhốt tôi tới bao giờ? "
" Em yêu, sao em lại nói như vậy với anh? Anh đau lòng lắm đó, nào chúng ta cùng nhau ăn tối! "
Lục Kiều Kiều ngoài thấy ghê tởm ra thì chính là thấy rất ghê tởm : " Dương Nhất Hàn, bộ anh mắc chứng tâm thần phân liệt à? Hồi trước là ai một hai nói chỉ yêu Lục Mộng Kỳ, theo đuổi tôi chỉ là cái cớ để thu hút Lục Mộng Kỳ, bây giờ như thế nào mà giống tên thần kinh lại bắt tôi tới đây! "

" Không, không, ngay từ đầu trong lòng anh chỉ có một mình em, theo đổi em cũng là tình cảm thật lòng, đối với Lục Mộng Kỳ chỉ là cảm xúc thoáng qua, nhất thời không tự chủ được lòng mình nên mới vậy.

" Dương Nhất Hàn cười nói, ánh mắt hắn ta vô hồn chăm chú lên gương mặt Lục Kiều Kiều : " Kiều Kiều, bây giờ anh rất hối hận, làm ơn tha thứ cho anh, rồi chúng ta sẽ giống như xưa, chỉ có hai chúng ta ở bên nhau thôi, sẽ không có kẻ nào chen chân vào được nữa! "
"Đã là thời đại nào rồi mà còn cưỡng chế bắt cóc người, rồi còn nhốt ở một nơi không ai biết, bộ anh muốn đánh đập, hành hạ tôi hay gì.

Hành vi này của anh đáng bị đi tù đấy, nên nhớ, ác giả thì ác báo thôi! "
Lục Kiều Kiều cố giữ thanh âm của mình không bị run rẩy, hiện tại trong cô đang tràn ngập hoảng sợ, tại sao xung quanh cô toàn là những người có đầu óc không được bình thường?
" Làm thế nào anh mới buông tha cho tôi? Chuyện này giải quyết càng sớm càng tốt, nếu để chồng tôi biết được, anh ấy sẽ không tha cho anh, anh biết chồng tôi tàn nhẫn tới mức nào kia mà! "
Dương Nhất Hàn vô cùng tức giận, Lục Kiều Kiều lại nhắc đến MỘ Tư Thần kia, lại còn gọi " chồng " một cách thân mật như vậy.

Ch.ết tiệt, khoảnh khắc đó hắn thật sự có thể giết người.
“ Chỉ khi em ch.ết đi anh mới buông tha.

Lục Kiều Kiều em nên g.iết chế.t ý nguyện có thể rời xa anh đi.”
Lục Kiều Kiều siết chặt bàn tay, móng đâm vào thịt đau nhói.

Cô tuỳ tiện nói bừa, không ngờ lại khiến hắn mất hết lý trí.
Dừng một lát, Dương Nhất Hàn muốn kiểm kiểm chứng, hắn đưa tay chạm vào má cô rồi trượt xuống chiếc cổ thanh gọn.

Cả người cô khẽ run lên, ánh mắt cảnh giác nhìn hắn.
Giọng lạnh lùng:
“ Ai cho phép em gọi hắn ta như vậy, em là người phụ nữ của anh, chỉ có anh mới có thể trở thành chồng của em, Mộ Tư Thần, em nghĩ rằng hắn ta có thể xuất hiện ở đây để cứu em ra sao? "
Lục Kiều Kiều thoáng thất thần, ngẫm nghĩ một hồi, cuối cùng vẫn là không biết trả lời như thế nào.

Quả thực, Mộ Tư Thần làm sao biết vị trí hiện tại bây giờ của cô, vậy làm sao tới cứu cô?
Bàn tay hắn bao trùm lấy cổ cô, khớp xương dùng sức.


Ngay cả hô hấp cũng dần trở nên khó khăn.

Lục Kiều Kiều đau đớn, nhắm chặt mắt, cô cố ngăn lại, nhưng căn bản sức của cô không đủ, hắn càng mạnh tay hơn.

Dương Nhất Hàn không phải kẻ dễ chọc giận.
Hắn nhìn cô chật vật dưới bàn tay mình:
“ Chỉ cần em rút lại những lời đã nói, thảo hiệp với anh, hai chúng ta sẽ sống mãi mãi bên cạnh nhau, mau đem Mộ Tư Thần vứt ra khỏi tâm trí! "
Lục Kiều Kiều vò chặt chăn, không hề xao động.

Dương Nhất Hàn nhẩm đếm thời gian, không gian chỉ còn nghe được mỗi nhịp thở của hắn.
Gương mặt cô không huyết sắc, gân xanh ẩn hiện trên lớp da mỏng.
Hắn gần như gào lên:
“ NÓI ĐI! ”
Lục Kiều Kiều đang dần bị rút cạn không khí, lồng ngực như tắc nghẽn, cô đau đớn mà thanh quản hầm hừ những tiếng nghe khó chịu.
Ánh mắt hắn loé lên tia phẫn nộ, thụt tay lại như phát bỏng.
Lục Kiều Kiều gập người ho sặc sụa, khoé mắt ngấn nước, gương mặt đỏ bừng, nổi những đường gân xanh tím.
Ánh mắt hắn nhìn cô đầy mơ hồ, gương mặt tối sầm.


Lục Kiều Kiều ngay đến chết cũng không thèm chấp nhận hắn sao?
Dương Nhất Hàn bực tức bước ra khỏi phòng, rầm một tiếng cạch cửa vang ầm, cũng không quên chốt cứa lại.
Khi Lục Kiều Kiều hết choáng váng, trong phòng trống không.

Tinh thần cô hoảng loạn, Dương Nhất Hàn không khác gì kẻ điên, ra tay tàn nhẫn, thật sự có ý định gi.ết cô.

Nếu là trước đây, Lục Kiều Kiều chắc sẽ để mặc cho bản thân bị gi.ết, nhưng giờ thì không, ý chí muốn sống trong cô sôi sục, Lục Kiều Kiều không muốn chết, cô đã có mục đích sống, còn bao nhiêu dự định cha thực hiện được, còn người yêu quý và bạn bè, và người trong lòng cô, Mộ Tư Thần.
Giờ thì Lục Kiều Kiều biết câu trả lời thực sự đến từ trái tim mình rồi.

Những lúc buồn, vui, kể cả những lúc bản thân gặp nguy hiểm, hình bóng Mộ Tư Thần luôn là người đầu tiên hiện hữu trong đầu Lục Kiều Kiều.

Lục Kiều Kiều muốn sống, muốn bày tỏ lòng mình với Mộ Tư Thần trước khi quá muộn, rằng bản thân đã yêu anh từ lúc nào không hay.
Lục Kiều Kiều gắng gượng dậy, cô tự trấn an bản thân để bình tĩnh hơn..


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện