Lục Kiều Kiều bước ra khỏi phòng tắm, cô lại đi về phía khung cửa sổ, nhìn trời nhìn đất nhìn mây, nhìn lại cuộc đời đầy trắc trở của mình, lại nghĩ tới tương lai thấy xa tít mù tắp.

Ôi, sao mà cuộc sống đầy giông bão, không một phút giây bình yên.
Trong lúc đầu óc cô đang phiêu bạt nơi phương xa, nhìn hướng ra mặt biển xanh vô tận không lối thoát, bất thình lình một bóng hình thoắt ẩn thoát hiện ngay trước mắt cô, Lục Kiều Kiều hốt hoảng, mém thì ngã ngửa ra phía sau.Khi chấn định lại được bản thân rồi,, cô mới bình tĩnh nhìn kỹ thứ ở trước mặt.

Thế mà lại là một người mặc đồ đen, đeo kính đen, trông như mấy điệp viên chuyên nghiệp, đang đu lơ lửng bằng dây thang ở không trung.

Mà bộ dáng đó chẳng hề xa lạ đối với Lục Kiều Kiều, đó là Ngôn Dật.
" Trợ lý Ngôn? "
Sao Ngôn Dật lại xuất hiện ở đây, không lẽ là do Mộ Tư Thần phái đến, vậy là anh đã tìm được cô.

Lục Kiều Kiều vui mừng, cô biết mà, thế nào Mộ Tư Thần cũng sẽ tìm ra vị trí của cô mà tới cứu cô.

Cô có thể thoát khỏi cái nơi ngột ngạt quái quỷ này rồi, cô có thể thoát khỏi cái tên Dương Nhất Hàn biến thái kia rồi.

Không hổ là Mộ Tư Thần, chưa đầy hai ngày mà đã định vị ra được cái hòn đảo nằm giữa biển thế này rồi.
" Trợ Lý Ngôn, anh Tư Thần đâu? "

" Cô Lục, giờ không phải lúc hỏi chuyện đó, thời gian không còn nhiều, cô mau bám bám vào thang dây, phía trên sẽ kéo cô lên! "
" Được! "
Nói rồi, Lục Kiều Kiều vươn người ra, bám chặt vào dây thang leo, sau đó cả hai được kéo lên chiếc trực thăng, vừa lên được trực thăng, hai con mắt Lục Kiều Kiều sáng lên : " Mộ Tư Thần! "
Mộ Tư Thần nhu hòa, dịu dàng kéo cô ngồi xuống bên cạnh mình, ân cần mặc cho cô đồ bảo hộ : " Kiều Kiều, anh xin lỗi vì lúc đó đã để em lại một mình, cũng xin lỗi vì muộn như vậy mới tìm được em! " nói rồi, anh ôm chặt Lục Kiều Kiều vào lòng.
Lục Kiều Kiều mỉm cười hạnh phúc, cũng đáp lại cái ôm của anh : " Em không sao, thật may vì anh đã tới! "
" Tên Dương Nhất Hàn đó không làm gì em chứ? "
Lục Kiều Kiều lắc đầu : " Ngoài cái bản mặt làm em thấy sợ ra thì hắn vẫn chưa động vào em! Mà thôi, chúng ta mau đi thôi, em có linh cảm xấu! "
" Ừm.

Trợ Lý Ngôn, khởi động đi! "
Mặc dù hiện giờ Dương Nhất Hàn không có ở đây, hắn nói đến tối mới quay trở lại, nhưng mà khi để cô ở lại, chắc chắn phải có thiết bị cảnh báo phát hiện cô trốn thoát, có khi cô vừa bước chân ra khỏi cái nơi giam giữ kia, thiết bị bên Dương Nhất Hàn đang réo mạnh cũng nên.
Quả đúng như những gì Lục Kiều Kiều phán đoán, chiếc chuông cảnh báo Dương Nhất Hàn đem theo bên người thực sự đang réo lên inh ỏi.

Hắn ta trong phi cơ riêng, đang rên đường trở về Dương gia, vừa nghe thấy tiếng chuông cảnh báo, Dương Nhất Hàn tức giận đùng đùng, tròng mắt hằn lên những tia đỏ, hắn ta đập mạnh xuống bàn, gầm gừ quát lớn : " Chuyển hướng, không về Dương gia nữa, mau đuổi theo tín hiệu đang phát ra! "
Bộ dạng Dương Nhất Hàn giờ đay thực sự rất đáng sợ, giống như là có thể cầm dao đâm chết người ngay tức khắc luôn vậy : " Chết tiệt, Lục Kiều Kiều, em vậy mà dám trốn khỏi anh, tên khốn Mộ Tư Thần, nhanh như vậy đã tìm ra được vị trí rồi.

Tôi sẽ không để hai người được vui vẻ mà sống cạnh nhau đâu, không có được Lục Kiều Kiều, Mộ Tư Thần cũng đừng mơ tưởng tới! "

Dương Nhất Hàn nghiến răng ken két, vẻ mặt hằm hằm tà khí.

Ngay cả hắn cũng không thể tự chủ làm chúng mình nữa, giống như một con thú hoang muốn xổng chuồng để tha hồ cắn xé con mồi.
Bên phía Lục Kiều Kiều, một nửa thì vui mừng vì được cứu, một nửa thì trong lòng cứ thấp thỏm không yên.
Không bao lâu sau, chiếc trực thăng hạ cánh tại bãi đỗ tư nhân của Mộ Tư Thần.

Lục Kiều Kiều bước xuống theo hướng dẫn của Ngôn Dật, vừa xuồng khỏi trực thăng, ngay trước mắt cô là một dàn những chiếc xe hùng hậu xếp thành hàng dài, còn có rất nhiều vệ sĩ đứng chắp tay.
" Anh chuẩn bị nhiều người như vậy làm gì? "
" Để bảo vệ em, lát nữa sẽ xảy ra một cuộc chiến! Đi thôi, chúng ta lên xe ngồi, trở về nhà! "
Lục Kiều Kiều gật đầu, đi theo Mộ Tư thần ngồi chung một chiếc xe, cả Ngôn Dật cũng ngồi chúng xe với hai người, anh ta ngồi ở ghế phụ lái.

Mộ Tư Thần cẩn thận thắt dây an toàn vào cho Lục Kiều Kiều : " Đi thôi! "
Nhìn quang cảnh nhanh chóng bị đẩy lùi lại phía sau một cách liên tục, Lục Kiều Kiều nhẹ nhõm nhắm mắt.

Cảm tưởng chỉ cần ở thêm một phút một giây nào trong căn biệt thự kia thôi, cô chắc sẽ biến thành người điên mất.
Nhưng cái nhẹ nhõm, cái thư thái trong tâm trạng của Lục Kiều Kiều sớm cũng không còn nữa.


Đường hôm nay vắng lặng lạ thường, chiếc xe êm ả di chuyển với tốc độ nhanh, bất chợ thắng gấp làm cả người cô đổ xô về phía trước, đầu cũng xém bị cụng vào ghế trước.
" Có chuyện gì vậy? " Lục Kiều Kiều lo lắng hỏi.

Nhưng chưa cần phải nghe câu trả lời, cảnh tượng trước mắt đã hoàn toàn giải đáp cho Lục Kiều Kiều.
Phía đối diện, cũng xuất hiện rất nhiều chiếc xe ngược chiều xếp thành hàng như tấm rào chắn ngang, khiến đồng loạt những chiếc xe của Mộ Tư Thần phải phanh gấp lại.

Người từ trên xe đó bước xuống rồi dồn dập đổ xô đi về phía chiếc xe cô đang ngồi.

Lục Kiều Kiều giật nảy, thôi rồi, cô đoán không sai mà, Dương Nhất Hàn đã biết cô bỏ trốn, chỉ là sao lại sớm như vậy, lại còn rất nhanh tìm ra vị trí của cô.

Lục Kiều Kiều giật mình, cô kiểm tra lại trên người mình, sau cùng tìm thấy một chiếc máy phát tín hiệu ở dây lưng quần, cô vậy mà bất cẩn không tự khám xét lại trên người mình trước khi đi, khác nào tự khai cho Dương Nhất Hàn biết cô đã đi đâu chứ.

Lục Kiều Kiều tức giận ném vỡ máy tín hiệu.
Cô nhìn qua cửa kính xe, bọn chúng đã tiến gần tới, người bên cô cũng xuống xe xuất trận.

Hai bên vừa chạm mắt nhau liền xảy ra ẩu đả, người đấm kẻ đánh, tay không có, vũ khí có, dao rồi gậy, thanh sắt, đến cả súng cũng có.

Nói chung khung cảnh cực kì hỗn loạn, lần đầu cô tận mắt chứng kiến cảnh chém gi.ết tàn bạo ngoài đời thực ( trên thực tế thì cũng bị người ta đâm cho một nhát rồi)
Lục Kiều Kiều sợ hãi ngồi nép người vào phía trong, hiện tại cô không biết phải làm gì hết, bả vai run rẩy nhìn hiện trường máu me với bao nhiêu người phải bỏ mạng ngã xuống.

Mộ Tư Thần vỗ vai trấn an cô ; " Không có việc gì, chúng ta xuống xe thôi, anh đã chuẩn bị một chiếc xe ở con đường khác! "
" Vậy còn trợ lý Ngôn? "
" Cô Lục, cô yên tâm, tôi sẽ toàn mạng trở về! "
" Cậu ta chiến đấu được, không yếu đến mức như em nghĩ đâu, điều quan trọng là phải bảo vệ được sự an toàn của em bây giờ! "
" Được! "
Lục Kiều Kiều không nói gì thêm, ngoan ngoãn đi theo Mộ Tư Thần.

Sau ít phút băng qua khu rừng, Mộ Tư Thần nắm chặt tay Lục Kiều Kiều, dẫn cô ra một con đường khác, cũng giống như vậy, vẫn là con đường vắng lặng không một bóng người qua lại.
Đột ngột một chiếc xe màu đen tốc độ lao nhanh như chớp vun vút hướng thẳng về phía hai người, ánh sáng từ đèn pha sáng rọi, tròng mắt Lục Kiều Kiều mở to, người lái không ai khác là Dương Nhất Hàn, trạng thái hắn ta không khác gì một kẻ tâm thần, điên cuồng nhấn chân ga đâm về phía cô và Mộ tư Thần.
Hai chân Lục Kiều Kiều mềm nhũn không thể cử động, toàn thân cô bất động, thất thần nhìn chiếc xe chỉ cách còn một khoảng rất gần, đầu Lục Kiều Kiều lập tức ập tới một trận đau đớn kinh hoàng.

Từng mảnh vụn kí ức như đang xâu xé não bộ của cô, chúng đang cố tìm cho mình vị trí để ghép vào làm một.

Lục Kiều Kiều bị cơn đau nhức xâm chiếm, các hình ảnh chớp nhoáng, chập chờn dần dần hiện ra trong đầu cô, cũng về một chiếc xe lao nhanh vun vút như hiện giờ, còn có một cậu bé nào đó, sau đó....!cô không biết, Lục Kiều Kiều bây giờ chỉ cảm thấy rất đau, đau đầu kinh khủng.
Tốc độ chiếc xe quá lớn, chỉ vọn vẹn trong vài giây, Lục Kiều Kiều chớp nhoáng đã đẩy mạnh Mộ Tư Thần ra thật xa, Mộ tư Thần đằng trước không kịp trở mình, chiếc xe đâm trực diện vào người Lục Kiều Kiều, toàn bộ thân thể cô bị hất văng ra xa, đầu đập xuống đất, ý thức của cô dần trở nên mơ hồ, cảnh vật xung quanh cũng lập lòe, ánh sáng mờ mờ, sau đó đôi mắt nặng nề khép lại.

Lục Kiều Kiều ngất đi trong vũng máu.

Những chuyện sau đó, cô đều không biết gì nữa..


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện