Nhớ lại chuyện tôi tìm Trần Thâm tỏ tình, tôi liền thấy mình rất ngốc.
Chỉ vì Phương Phương nói rằng Trần Thâm đang lặng lẽ quan tâm đến mình, tôi lại đi tỏ tình.
Mỗi lần tôi đi ngang qua lớp học của Trần Thâm, anh đều ở bên ngoài hành lang.
Bởi vì Phương Phương thêm mắm dặm muối, tôi thức đêm mấy ngày liền, viết cho Trần Thâm một bức thư tỏ tình, nhờ Phương Phương giúp tôi giao thư.
Kết quả là một tuần sau, tôi biết rằng gia đình Trần Thâm đã đi ra nước ngoài.
Mối tình đầu không có mở mà đã kết.
Nhưng mười năm sau, tôi kết hôn với Trần Thâm.
Thật sự là có cuối không có đầu.
"Thưa phu nhân, có khách đến thăm."
Tôi nằm dài trên sô pha, ngoại trừ mỗi tuần Hoắc Vân sẽ đến kiểm tra thân thể cho tôi, còn có khách nào nữa? Hay là tìm Trần Thâm?
Nhưng Trần Thâm sáng nay đã lên máy bay đi công tác ở nước ngoài rồi.
"Thiên Ca."
Âm thanh này hết đỗi quen thuộc.
Tôi ngồi dậy, kinh ngạc nhìn Phương Phương đi tới: "Nha đầu chết tiệt, cậu... cậu. Mười năm rồi, cậu một chút thay đổi cũng không có!"
Phương Phương lại đỏ mắt, ôm chầm lấy tôi.
"Thiên Ca, cậu đã tỉnh lại rồi, thật tốt."
Phương Phương gầy quá, gầy đến mức khiến tôi đau lòng, suốt mười năm qua rốt cuộc cậu đã phải trải qua những gì?
Chúng tôi ôm nhau vừa khóc vừa cười.
Một lúc lâu sau, Phương Phương và tôi mới bình tĩnh lại được tâm trạng.
"Đúng rồi, cậu vì sao lại tới đây?"
"Là Trần Thâm nhờ mình tới đây nói chuyện với cậu."
Phương Phương dừng lại một chút, có chút tự trách cúi đầu: "Sau khi cậu gặp chuyện không may, Trần Thâm không cho mình đến thăm cậu. Bởi vì Trần Thâm cho rằng mình là người hại cậu xảy ra tai nạn xe cộ...".
Sau ba lần dò hỏi, tôi cũng biết được chân tướng của sự việc.
Tôi chưa lập gia đình mà lại mang thai trước, không biết cha đứa bé là ai, bị người thân và hàng xóm chế giễu, cha mẹ cắt đứt quan hệ, vì vậy tôi trở nên trầm cảm.
Trong tháng thứ hai sau khi tôi sinh con, Trần Thâm đã trở về từ nước ngoài, anh ấy nhận trách nhiệm và kết hôn với tôi.
Ban đầu, cuộc sống của một gia đình ba người vô cùng hạnh phúc.
Cho đến một ngày, tôi và Phương Phương đang tụ tập ở quán cà phê bên ngoài, có người đột nhiên đưa cho tôi một phong bì, bên trong là một số hình ảnh mờ ám của Trần Thâm và Hoắc Vân!
Điều này làm cho tôi vốn đã bị trầm cảm còn nghi thần nghi quỷ, thần kinh căng thẳng đến đứt gãy.
Tôi liền cầm ảnh muốn đi tìm Trần Thâm nói chuyện rõ ràng.
Ngay khi băng qua đường, Phương Phương nhận được một cuộc điện thoại, tôi không biết tại sao lại lao ra khỏi đường lớn, bị một chiếc xe đâm!
Phương Phương bật khóc nức nở: "Thiên Ca, xin lỗi... Lúc ấy tâm tình của cậu kích động như vậy, mình nên chú ý cậu mới phải, nếu không cậu cũng đã không xảy ra chuyện!"
Thông tin đột ngột kéo đến quá nhiều khiến đầu tôi có chút đau, kèm theo từng đợt choáng váng.
Tôi hỏi: "Nói vậy nghĩa là, Hạo Hạo không phải con của Trần Thâm?”
Chỉ vì Phương Phương nói rằng Trần Thâm đang lặng lẽ quan tâm đến mình, tôi lại đi tỏ tình.
Mỗi lần tôi đi ngang qua lớp học của Trần Thâm, anh đều ở bên ngoài hành lang.
Bởi vì Phương Phương thêm mắm dặm muối, tôi thức đêm mấy ngày liền, viết cho Trần Thâm một bức thư tỏ tình, nhờ Phương Phương giúp tôi giao thư.
Kết quả là một tuần sau, tôi biết rằng gia đình Trần Thâm đã đi ra nước ngoài.
Mối tình đầu không có mở mà đã kết.
Nhưng mười năm sau, tôi kết hôn với Trần Thâm.
Thật sự là có cuối không có đầu.
"Thưa phu nhân, có khách đến thăm."
Tôi nằm dài trên sô pha, ngoại trừ mỗi tuần Hoắc Vân sẽ đến kiểm tra thân thể cho tôi, còn có khách nào nữa? Hay là tìm Trần Thâm?
Nhưng Trần Thâm sáng nay đã lên máy bay đi công tác ở nước ngoài rồi.
"Thiên Ca."
Âm thanh này hết đỗi quen thuộc.
Tôi ngồi dậy, kinh ngạc nhìn Phương Phương đi tới: "Nha đầu chết tiệt, cậu... cậu. Mười năm rồi, cậu một chút thay đổi cũng không có!"
Phương Phương lại đỏ mắt, ôm chầm lấy tôi.
"Thiên Ca, cậu đã tỉnh lại rồi, thật tốt."
Phương Phương gầy quá, gầy đến mức khiến tôi đau lòng, suốt mười năm qua rốt cuộc cậu đã phải trải qua những gì?
Chúng tôi ôm nhau vừa khóc vừa cười.
Một lúc lâu sau, Phương Phương và tôi mới bình tĩnh lại được tâm trạng.
"Đúng rồi, cậu vì sao lại tới đây?"
"Là Trần Thâm nhờ mình tới đây nói chuyện với cậu."
Phương Phương dừng lại một chút, có chút tự trách cúi đầu: "Sau khi cậu gặp chuyện không may, Trần Thâm không cho mình đến thăm cậu. Bởi vì Trần Thâm cho rằng mình là người hại cậu xảy ra tai nạn xe cộ...".
Sau ba lần dò hỏi, tôi cũng biết được chân tướng của sự việc.
Tôi chưa lập gia đình mà lại mang thai trước, không biết cha đứa bé là ai, bị người thân và hàng xóm chế giễu, cha mẹ cắt đứt quan hệ, vì vậy tôi trở nên trầm cảm.
Trong tháng thứ hai sau khi tôi sinh con, Trần Thâm đã trở về từ nước ngoài, anh ấy nhận trách nhiệm và kết hôn với tôi.
Ban đầu, cuộc sống của một gia đình ba người vô cùng hạnh phúc.
Cho đến một ngày, tôi và Phương Phương đang tụ tập ở quán cà phê bên ngoài, có người đột nhiên đưa cho tôi một phong bì, bên trong là một số hình ảnh mờ ám của Trần Thâm và Hoắc Vân!
Điều này làm cho tôi vốn đã bị trầm cảm còn nghi thần nghi quỷ, thần kinh căng thẳng đến đứt gãy.
Tôi liền cầm ảnh muốn đi tìm Trần Thâm nói chuyện rõ ràng.
Ngay khi băng qua đường, Phương Phương nhận được một cuộc điện thoại, tôi không biết tại sao lại lao ra khỏi đường lớn, bị một chiếc xe đâm!
Phương Phương bật khóc nức nở: "Thiên Ca, xin lỗi... Lúc ấy tâm tình của cậu kích động như vậy, mình nên chú ý cậu mới phải, nếu không cậu cũng đã không xảy ra chuyện!"
Thông tin đột ngột kéo đến quá nhiều khiến đầu tôi có chút đau, kèm theo từng đợt choáng váng.
Tôi hỏi: "Nói vậy nghĩa là, Hạo Hạo không phải con của Trần Thâm?”
Danh sách chương