Vương Nhất Bác nói được làm được, buổi tối tan làm đúng giờ về nhà. Lúc về đến nhờ còn đứng ở cửa ngây người mất một lúc, sao tự nhiên ngoan ngoãn về nhà vậy ta! Ánh đèn ở phòng ăn ấm áp, trong nhà bếp bóng dáng kia bận rộn đi qua đi lại, cảm giác nhà đã lâu không có chợt ùa về, Vương Nhất Bác đột nhiên cảm giác mắt mình hơi cay cay.
"Anh Nhất Bác...Anh về rồi à!", Tiêu Chiến hớn hở bưng tô canh cá mập nóng hổi đi ra.
"Ừ, làm món gì rồi?", Vương Nhất Bác bình thản hỏi.
"Dạ, anh xem đi, trong nồi còn có thịt bò đang hầm.", Tiêu Chiến gọi anh đến, "Không phải món cay."
Bốn món sạch sẽ gọn gàng, trừ dĩa trưng bày ra thì không khác lắm so với ngoài hàng quán.
"Đi rửa tay trước đi, rửa tay rồi ăn cơm!", Tiêu Chiến đẩy Vương Nhất Bác đi rửa tay, "Hôm nay làm việc cả ngày vất vả rồi."
Vương Nhất Bác đột nhiên xoay người, ôm lấy Tiêu Chiến, hành động này làm Tiêu Chiến nhất thời ngơ ngác, hai tay không biết để đâu.
"Cảm ơn..."
"Không, không có, anh thích ăn, mỗi ngày em làm cho anh ăn.", Tiêu Chiến vui vẻ vỗ vỗ lưng Vương Nhất Bác, mở cờ trong bụng không đủ để hình dung tâm trạng cậu lúc này.
Sáng ngày thứ hai, Vương Nhất Bác ngồi ở sofa đọc báo, anh hiếm có muốn cùng ăn sáng với Tiêu Chiến.
Chỉ thấy Tiêu Chiến mơ mơ màng màng với cái đầu rối bù từ trong phòng đi ra, không chú ý đến Vương Nhất Bác đang ngồi ở sofa, mò mẫm đi về phía tủ lạnh, lấy một bình sữa.
"Hắt xì...", hắt hơi một cái thật mạnh.
"Bị cảm rồi?", Vương Nhất Bác thử tìm chút cảm giác hiện diện.
"Hở?", Tiêu Chiến cận thị nhẹ, lờ mờ nhìn về phía phát ra tiếng nói, "Anh Nhất Bác, hôm nay anh không đi làm hả?"
"Ăn sáng rồi đi.", Vương Nhất Bác gấp tờ báo lại, đứng dậy, "Cậu muốn ăn gì, hôm nay tôi làm."
"Hắt xì...Dạ, em sao cũng được.", Tiêu Chiến xoa xoa mũi.
"Bị cảm rồi hả?"
"Hình như vậy...", Tiêu Chiến ho nhẹ một cái.
"Phải sốt mới khỏe một chút, đi súc miệng rửa mặt trước, tôi nấu mì thịt bò cho câu.", Vương Nhất Bác bắt dầu thu dọn.
Gần đây có phải được ưu ái một chút không, Tiêu Chiến cầm trong tay bình sữa khi nãy, khó hiểu chạy về phòng súc miệng rửa mặt.
Hai người ăn món mì nóng hôi hổi, không nói lời nào, nhưng không ngượng ngùng.
Thấy Tiêu Chiến mặc đồ chỉnh tề, Vương Nhất Bác không hiểu nhìn cậu, "Không phải bảo cậu hôm nay ở nhà nghỉ ngơi sao? Đừng đi nữa."
"Ở nhà có một mình em, em muốn đi...", Tiêu Chiến như con chó con, ánh mắt long lanh nhìn Vương Nhất Bác, làm anh thấy thương hại.
"Vậy đi thôi, đừng ráng quá.", hai người ở chỗ lối ra vào thay giày rồi ra cửa. Cảnh tượng này chợt khiến lòng Tiêu Chiến cảm giác ngọt lịm, cảnh tượng ao ước bấy lâu giờ đã thành hiện thực.
Vào ra có đôi, vợ chồng thương yêu nhau, cảnh tượng này dường như chỉ thấy trong mơ.
Ngày hôm đó Lý Ngọc Khiết bị bỏ rơi, trong lòng đúng là rất khó chịu, nhưng cô ta nhịn.
"Nhất Bác, ăn trưa chung không?", Lý Ngọc Khiết gõ cửa văn phòng Vương Nhất Bác.
"Ừ, xuống nhà ăn chung đi.", Vương Nhất Bác thu dọn tài liệu.
"Hả? Không phải ra ngoài ăn sao?"
"Không, buổi trưa còn cuộc họp với cấp quản lý."
Tiêu Chiến một mình ngoan ngoãn xếp hàng đợi lấy nửa cái đầu cá hấp ớt, đã lâu rồi không ăn, món này ngon lắm, hôm nay ăn một chút chắc là không sao.
Vui sướng múc một chén cơm, lấy một chén xà lách, thêm phần đầu cá. Tiêu Chiến một mình ngồi trong góc bắt đầu ăn cơm.
Theo thói quen ngẩng đầu tìm kiếm bóng dáng kia, Vương Nhất Bác suốt đường đi hầu như không động.
Bên cạnh xuất hiện bộ chén dĩa, Tiêu Chiến ngậm miếng cá ngẩng đầu, không ngờ lại là Vương Nhất Bác!
Nhìn đầu cá đỏ lòm trong chén của cậu, Vương Nhất Bác không khỏi cau mày, vươn tay lấy đầu cá qua.
"Ai, anh Nhất Bác...cái đó...đầu cá!", Tiêu Chiến không kịp giành lại đầu cá.
"Cậu không thể ăn mấy món kích thích như vậy!", Nói rồi, đem cá đù vàng chưng trong dĩa mình đưa qua cho Tiêu Chiến, "Ăn cái này."
"Em không thèm, anh trả đầu cá lại cho em. Em xếp hàng lấy đó, người khác còn không lấy được!", Tiêu Chiến nhăn mặt, hơi giận đỗi."Nghe lời! Là ai hắt hơi cả buổi sáng nay, không biết nghe lời dặn bác sĩ sao?", Vương Nhất Bác lúc nghiêm khác quả thật đáng sợ, Tiêu Chiến lập tức thu lại tính khí, bắt đầu ăn từng miếng cá đù vàng.
"Anh Nhất Bác...Anh về rồi à!", Tiêu Chiến hớn hở bưng tô canh cá mập nóng hổi đi ra.
"Ừ, làm món gì rồi?", Vương Nhất Bác bình thản hỏi.
"Dạ, anh xem đi, trong nồi còn có thịt bò đang hầm.", Tiêu Chiến gọi anh đến, "Không phải món cay."
Bốn món sạch sẽ gọn gàng, trừ dĩa trưng bày ra thì không khác lắm so với ngoài hàng quán.
"Đi rửa tay trước đi, rửa tay rồi ăn cơm!", Tiêu Chiến đẩy Vương Nhất Bác đi rửa tay, "Hôm nay làm việc cả ngày vất vả rồi."
Vương Nhất Bác đột nhiên xoay người, ôm lấy Tiêu Chiến, hành động này làm Tiêu Chiến nhất thời ngơ ngác, hai tay không biết để đâu.
"Cảm ơn..."
"Không, không có, anh thích ăn, mỗi ngày em làm cho anh ăn.", Tiêu Chiến vui vẻ vỗ vỗ lưng Vương Nhất Bác, mở cờ trong bụng không đủ để hình dung tâm trạng cậu lúc này.
Sáng ngày thứ hai, Vương Nhất Bác ngồi ở sofa đọc báo, anh hiếm có muốn cùng ăn sáng với Tiêu Chiến.
Chỉ thấy Tiêu Chiến mơ mơ màng màng với cái đầu rối bù từ trong phòng đi ra, không chú ý đến Vương Nhất Bác đang ngồi ở sofa, mò mẫm đi về phía tủ lạnh, lấy một bình sữa.
"Hắt xì...", hắt hơi một cái thật mạnh.
"Bị cảm rồi?", Vương Nhất Bác thử tìm chút cảm giác hiện diện.
"Hở?", Tiêu Chiến cận thị nhẹ, lờ mờ nhìn về phía phát ra tiếng nói, "Anh Nhất Bác, hôm nay anh không đi làm hả?"
"Ăn sáng rồi đi.", Vương Nhất Bác gấp tờ báo lại, đứng dậy, "Cậu muốn ăn gì, hôm nay tôi làm."
"Hắt xì...Dạ, em sao cũng được.", Tiêu Chiến xoa xoa mũi.
"Bị cảm rồi hả?"
"Hình như vậy...", Tiêu Chiến ho nhẹ một cái.
"Phải sốt mới khỏe một chút, đi súc miệng rửa mặt trước, tôi nấu mì thịt bò cho câu.", Vương Nhất Bác bắt dầu thu dọn.
Gần đây có phải được ưu ái một chút không, Tiêu Chiến cầm trong tay bình sữa khi nãy, khó hiểu chạy về phòng súc miệng rửa mặt.
Hai người ăn món mì nóng hôi hổi, không nói lời nào, nhưng không ngượng ngùng.
Thấy Tiêu Chiến mặc đồ chỉnh tề, Vương Nhất Bác không hiểu nhìn cậu, "Không phải bảo cậu hôm nay ở nhà nghỉ ngơi sao? Đừng đi nữa."
"Ở nhà có một mình em, em muốn đi...", Tiêu Chiến như con chó con, ánh mắt long lanh nhìn Vương Nhất Bác, làm anh thấy thương hại.
"Vậy đi thôi, đừng ráng quá.", hai người ở chỗ lối ra vào thay giày rồi ra cửa. Cảnh tượng này chợt khiến lòng Tiêu Chiến cảm giác ngọt lịm, cảnh tượng ao ước bấy lâu giờ đã thành hiện thực.
Vào ra có đôi, vợ chồng thương yêu nhau, cảnh tượng này dường như chỉ thấy trong mơ.
Ngày hôm đó Lý Ngọc Khiết bị bỏ rơi, trong lòng đúng là rất khó chịu, nhưng cô ta nhịn.
"Nhất Bác, ăn trưa chung không?", Lý Ngọc Khiết gõ cửa văn phòng Vương Nhất Bác.
"Ừ, xuống nhà ăn chung đi.", Vương Nhất Bác thu dọn tài liệu.
"Hả? Không phải ra ngoài ăn sao?"
"Không, buổi trưa còn cuộc họp với cấp quản lý."
Tiêu Chiến một mình ngoan ngoãn xếp hàng đợi lấy nửa cái đầu cá hấp ớt, đã lâu rồi không ăn, món này ngon lắm, hôm nay ăn một chút chắc là không sao.
Vui sướng múc một chén cơm, lấy một chén xà lách, thêm phần đầu cá. Tiêu Chiến một mình ngồi trong góc bắt đầu ăn cơm.
Theo thói quen ngẩng đầu tìm kiếm bóng dáng kia, Vương Nhất Bác suốt đường đi hầu như không động.
Bên cạnh xuất hiện bộ chén dĩa, Tiêu Chiến ngậm miếng cá ngẩng đầu, không ngờ lại là Vương Nhất Bác!
Nhìn đầu cá đỏ lòm trong chén của cậu, Vương Nhất Bác không khỏi cau mày, vươn tay lấy đầu cá qua.
"Ai, anh Nhất Bác...cái đó...đầu cá!", Tiêu Chiến không kịp giành lại đầu cá.
"Cậu không thể ăn mấy món kích thích như vậy!", Nói rồi, đem cá đù vàng chưng trong dĩa mình đưa qua cho Tiêu Chiến, "Ăn cái này."
"Em không thèm, anh trả đầu cá lại cho em. Em xếp hàng lấy đó, người khác còn không lấy được!", Tiêu Chiến nhăn mặt, hơi giận đỗi."Nghe lời! Là ai hắt hơi cả buổi sáng nay, không biết nghe lời dặn bác sĩ sao?", Vương Nhất Bác lúc nghiêm khác quả thật đáng sợ, Tiêu Chiến lập tức thu lại tính khí, bắt đầu ăn từng miếng cá đù vàng.
Danh sách chương